Ngày thứ 7, Cố Duy Nhất đưa mẹ đi dạo phố, đánh cờ cùng ông, nấu cơm cùng bà, cuộc sống vô cùng vui vẻ.
Trong lúc đó, Ngôn Mộc gọi tới bốn lần, Cố Duy Nhất đều trực tiếp tắt máy,
gửi năm tin nhắn, Cố Duy Nhất cũng không hồi âm, trong lòng cô không
hiểu sao lại cảm thấy hết sức thoải mái, từ nhỏ đến lớn, chưa lần nào cô dám đối xử với Ngôn Mộc như vậy. Nếu trước kia cô dám động thổ trên đầu thái tuế*, nhất định sẽ bị anh phạt đến thê thảm. Nhưng hiện tại, giống như có kim bài miễn tử, cảm giác này một chữ cũng không thể diễn tả
được.
(* kiểu như xúc phạm người bề trên)
Điện thoại Ngôn
Mộc lần nữa bị tắt, tay đè lên mi tâm, cầm chìa khóa mở cửa nhà, nhìn
ánh sáng lờ mờ trong phòng, đột nhiên thấy vô cùng lạnh lẽo, cô gái nhỏ
này, nói chiến tranh lạnh rồi thật sự không trở về nhà cũng không nghe
điện thoại của anh.
Đi qua phòng Cố Duy Nhất, thấy gối ôm trên
giường cô rơi hết xuống đất, Ngôn Mộc bước vào, nhặt hết lên, định đứng
dậy thì phát hiện dưới giường có một quyển gì đó, nhặt lên, ngoài bìa
viết 'Ba mươi sáu kế cưa đổ nam thần'.
Thái dương Ngôn Mộc không
nhịn được nhảy lên vài cái, mở ra xem, cái gì mà 'Dục cự hoan nghênh',
'Mỹ nhân tâm kế' rồi gì mà 'Án binh bất động', chữ viết cũng không phải
của Cố Duy Nhất, nhưng mấy dòng chú thích bút đỏ bên cạnh lại là chữ của cô.
Phê bình chú giải, vẫn còn có phê bình chú giải, Ngôn Mộc
cảm thấy liệu mình có phải lớn tuổi không, có chút không theo kịp tiết
tấu người trẻ tuổi.
Ngồi xuống giường cô, Ngôn Mộc lật từng
trang, dở khóc dở cười, kế thứ ba mươi sáu: cưỡng gian. Dòng chữ đỏ chú
thích bên cạnh: kế này rất hay nhưng vẫn có thiếu sót, không rượu kh
Ở trên giường nàng ngồi xuống, Ngôn Mộc từ từ đảo, có chút ít dở khóc dở
cười, thứ ba mươi sáu kế, cường gian, chữ đỏ phê bình chú giải viết: Kế
này rất hay, nhưng cũng có tỳ vết nào, không có rượu việc không thể
thành, làm việc xong lại không có chút ký ức nào, vừa có lợi vừa có hại. Nhưng nhìn chung, lợi nhiều hơn hại, người không có kiên nhẫn trực tiếp dùng cách này, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Cưỡng gian, Ngôn
Mộc nhớ tới bộ dáng cô đêm say rượu kia, trong mắt âm u, đóng quyển sổ
lại trả về chỗ cũ. Anh nằm trên giường cô, hai tay gối đầu nhìn lên trần nhà, thì ra cô đã sớm có tâm tư với anh.
Nghĩ đến đợt sinh nhật
cô gặp phải một người đang thổ lộ, Hứa Trạch Dật không giải thích được,
còn có tên Lộ Liên đào hoa kia, nghĩ lại từ sơ trung đến giờ, anh thay
cô đuổi những người kia đi, cộng lại chắc cũng đủ một sọt, thế nào anh
lại cho rằng ngoài anh ra bên cạnh cô không có người đàn ông khác được.
Anh thừa nhận lời nói của Lộ Liên có tác động lớn tới anh, trước mặt Cố Duy Nhất đã phạm sai lầm ngu xuẩn, đúng theo tâm tư hắn ta. Trước kia cha
Cố dạy võ cho anh, lúc nào cũng dạy rằng không nên để kẻ địch lợi dụng
tâm lí, thế mà anh lại quên sạch.
Cố Duy Nhất, khóe miệng Ngôn Mộc thoáng cười, là anh đã suy tính hơn thiệt .
--- ------
Chủ nhật, Cố Duy Nhất hẹn An Khả Thiến học nấu cơm, vốn định học ở nhà Ngôn Mộc nhưng bây giờ hai người đang trong thời kì chiến tranh lạnh, cô mới không đi đâu. Đúng lúc cha mẹ Cố trở về Cố gia đại trạch, Cố Duy Nhất
lập tức hẹn An Khả Thiến về nhà mình, đúng lúc Hề Tuyết quay phim xong,
nghe thấy Cố Duy Nhất học nấu nướng, nhất định phải đến xem thử.
Hôm nay Cố Duy Nhất hẹn An Khả Thiến rất có mục đích, tất nhiên không thể
thiếu nhân vật chính Thai Tử Vũ, bản kế hoạch này Thai Tử Vũ sớm đã làm
xong, chỉ thiếu cơ hội cho An Khả Thiến xem, sáng sớm đã đến.
Hắn vừa đến cũng có chút hối hận, trên mặt Cố Duy Nhất như viết chữ, 'Tâm tình tôi không tốt, đừng chọc tôi' .
Đúng là tâm tình Cố Duy Nhất không tốt, Ngôn Mộc từ tối ngày hôm qua đã
không có tin tức, một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không có,
thời gian kiên trì thực sự ngắn quá đi.
An Khả Thiến nhìn thấy
Thai Tử Vũ cũng không phản ứng gì lớn, dù sao cô cũng sớm đã liệu đến,
nhìn tủ lạnh trong bếp, An Khả Thiến nhăn mày lại, "Cố tiểu thư, trong
tủ lạnh cái gì cũng không có."
Trong tủ lạnh đương nhiên cái gì
cũng không có, cái này cần cô đi mua, cô không đi mua, Thai Tử Vũ như
thế nào chứng tỏ bản thân được.
"Ngại quá, trong nhà không có đồ ăn, không bằng chúng ta đi mua?" Cố Duy Nhất nhìn về phía An Khả Thiến, trong mắt lóe sáng.
An Khả Thiến không nghĩ nhiều, gật đầu đáp, nhưng lúc sắp ra khỏi cửa, Cố
Duy Nhất có chút không thoải mái, "Ai nha, An quản lý, bụng tôi hơi khó
chịu, sợ là không đi được, bằng không để Thai Tử Vũ đi cùng cô?"
Trên mặt Cố Duy Nhất viết ra mục đích, An Khả Thiến nghĩ không ra cũng khó,
nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ đợi của Thai Tử Vũ, An Khả Thiến nói trước,
"Tôi là người rất khó ở chung, lúc nào cũng có một đống chuyện phiền
toái, Thai tổng nhất định đi cùng tôi?"
Mắt thấy Thai Tử Vũ cùng An Khả Thiến ra ngoài, Hề Tuyết co quắp trên ghế
sofa mới ngẩng đầu lên, "Khi nào thì có thể ăn, tớ đói."
Cố Duy Nhất nhìn thoáng qua di động không hề có động tĩnh, tức giận nói, "Cậu nói xem, trừ ăn ra thì cậu có thể làm gì??"
Hề Tuyết không nhượng bộ chút nào trả lời lại một cách mỉa mai, "Sống khá giả chẳng lẽ không cần ăn."
Cố Duy Nhất ném cái gối qua, Hề Tuyết thuận thế ôm lấy, không biết nhìn thấy gì, "Doãn Huyên Huyên gần nhất hết sức 'hot'."
"Hả?" Cố Duy Nhất tới gần, thời gian này cô rất ít chú ý tin tức, chỉ biết là thời gian trước cpp ấy công bố tình cảm với Hàng Dương, đưa tới tin tức chấn động không lớn cũng không nhỏ, nhưng dù sao Hàng Dương chỉ là đạo
diễn, sức ảnh hưởng cũng không cao, cho nên vài ngày lại trầm xuống.
"Doãn Huyên Huyên nhận quay một đoạn phim ngắn, hiệu quả khá tốt, khi đoạn
phim đó đưa ra thị trường, tiếng tăm Doãn Huyên Huyên ngày càng cao." Hề Tuyết đưa đoạn video cho Cố Duy Nhất xem.
Cố Duy Nhất ôm máy
tính nhìn, đây không phải là kịch bản trước cô đưa cho chú Thai sao? Lúc trước Doãn Huyên Huyên không muốn quay, về sau vì chuyện hợp đồng mà
tạm gác, bây giờ sao cô ấy lại xuất hiện tuyên truyền đoạn phim này?
"Tớ thấy ánh mắt Doãn Huyên Huyên lần này không sai, trò chơi này chưa ra
thị trường đã được nhiều người ủng hộ, hoạt hình lẫn cả đoạn phim, hơn
nữa cô ấy đóng nhân vật này rất đáng yêu, có thể rửa sạch scandal lần
trước." Hề Tuyết lại nói.
Cố Duy Nhất gật đầu, mặc kệ cô ấy làm thế nào lấy được kịch bản này, có hiệu quả là được rồi.
Cố Duy Nhất rửa trái cây mang ra cho Hề Tuyết ăn, đột nhiên nghe được
tiếng cửa phòng bị người dùng khóa mở ra, mẹ chưa nói hôm nay trở về mà? Cố Duy Nhất nghi hoặc đến trước cửa, Ngôn Mộc mặc một thân quần áo màu
xám nhạt thoải mái, nhẹ nhàng khoan khoái bước vào.
"Anh..." Lời
nói Cố Duy Nhất ở cửa họng lập tức nuốt vào trong, hiện tại hai người
đang chiến tranh lạnh, cô sẽ không nói chuyện với anh, lại còn làm cô cả đêm qua ngủ không ngon, thế mà tâm tình anh trông có vẻ rất tốt thì
phải.
Cố Duy Nhất trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi vào
nhà, Ngôn Mộc cùng vào, Hề Tuyết nhìn anh, ném máy tính bảng đứng lên,
lớn tiếng nói, "Chào sư huynh."
Ngôn Mộc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, gật đầu xem như đáp lời, Hề Tuyết vụng trộm chẹp miệng, vẫn lạnh nhạt như vậy.
Ngôn Mộc kéo Cố Duy Nhất vào phòng ngủ, Cố Duy Nhất tất nhiên không muốn đi
theo, giãy giụa chạy ra nhưng Ngôn Mộc rất khỏe, Cố Duy Nhất sao có thể
là đối thủ của anh, bị anh nửa ôm nửa kéo vào phòng ngủ, Hề Tuyết nhíu
mày, hai người này cũng không nói chuyện, vẻ mặt không được tự nhiên xem ra là có trò hay để xem, vội chạy theo sau, Ngôn Mộc quay đầu, lạnh
lùng liếc cô một cái, "Không được đi theo."
Hề Tuyết vội chuyển hướng, "À, em đi rót nước thôi."
Ngôn Mộc xách Cố Duy Nhất vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Cố Duy Nhất đề phòng
nhìn anh, vẫn là nhịn xuống nói câu nào, Ngôn Mộc mở tủ quần áo cô chọn
lựa, cuối cùng lấy ra một cái quần bò và một cái áo màu trắng sữa lông
dê rộng thùng thình, đưa cô, "Thay."
Cố Duy Nhất nhìn anh, không
nhận cũng không nói, con ngươi Ngôn Mộc nhìn thẳng cô, từng bước lại
gần, Cố Duy Nhất lui về sau cho đến khi chạm tới vách tường không có
đường lui. Ngôn Mộc liếc cô một cái, hai tay chắp sau lưng, bên tai nhẹ
nhàng uy hiếp, "Nếu không thay, anh lập tức tự tay động thủ."
Cố
Duy Nhất theo bản năng nuốt nước miếng một cái, Ngôn Mộc như vậy làm cho cô như trở về thời điểm bị anh bắt nạt, không được, cô không thể kinh
sợ, đưa tay đẩy người trước mắt, chạy ra chỗ khác.
Ngôn Mộc chau
mày, ân, đúng là không đem anh vào mắt, từ sau ôm cô vào lòng, không nói lời nào, tay trực tiếp luồn vào áo bên trong chạm đến bụng cô.
"A..." Cố Duy Nhất kinh hô một tiếng, đè tay anh xuống, "Anh định làm gì?" Mặt bỗng đỏ hết lên.
Môi mỏng nghiêng qua tai cô nhẹ hôn lên, cúi đầu nói, "Anh vừa nói qua, nếu em không thay, anh giúp em." Đồng thời tay ở trên bụng cô vẽ một vòng,
toàn thân Cố Duy Nhất run run suýt nữa xụi lơ trong lòng anh.
Cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, Cố Duy Nhất đẩy anh ra, che khuôn
mặt nóng bừng trốn vào trong góc, trừng mắt, "Không cần anh, anh mau ra
ngoài, tự em thay."
Ngôn Mộc thoải mái nhàn nhã ngồi trên giường, hai tay lui về phía sau, nhướn mày nhìn cô, "Ra ngoài? Cố Duy Nhất, em
thấy có thừa không?" Ánh mắt như muốn nói khắp người cô có chỗ nào chưa
từng bị anh nhìn.
Cố Duy Nhất nuốt nước miếng một cái, cảm giác
kế hoạch chiến tranh lạnh của mình thất bại hoàn toàn, cô chỉ là giả lưu manh mà thôi nhưng giả lưu manh với lưu manh thật quả nhiên có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Khuôn mặt bỗng thay đổi, Cố Duy Nhất tươi cười nịnh nọt, "Anh Ngôn, không bằng anh ra ngoài trước để em thay quần áo
được không?" Cô còn chưa sẵn sàng giữa ban ngày cởi áo cho anh nhìn đâu.
Đôi mắt hẹp dài của Ngôn Mộc có chút lười biếng, sâu bên trong lại lóe sáng, "Cố Duy Nhất, em hôn anh một cái anh sẽ ra ngoài."
Cố Duy Nhất hé mắt, oán thầm, cái người này, hôm trước còn nói cô không
hiểu gì về tình yêu, hôm nay lại bắt cô hôn anh, đây là bệnh tâm thần
phân liệt à.
Nghĩ thì nghĩ, Cố Duy Nhất cũng không dám nói ra,
từng bước từng bước lại gần, miệng hướng lên trên mặt anh, lúc còn một
cm đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu, "Hôn chỗ nào?"
Ngôn Mộc đưa
tay ôm cô vào lòng, trời đất quay cuồng, Cố Duy Nhất đã ngồi vào trong
lòng anh. Ngôn Mộc cúi đầu đối mặt với cô, đôi mắt thâm thúy, "Em nghĩ
hôn chỗ nào?"
Cố Duy Nhất nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước
mắt, lưỡi khẽ liếm đôi môi sắp phát khô, cô cảm thấy không chịu được mê
hoặc cũng là một loại bệnh, cần chữa gấp.
Nhưng trước mắt, bất chấp tất cả, chuyện gì nói sau, nghĩ xong, không ngó ngàng, hai tay ôm mặt Ngôn Mộc, hôn lên đôi môi mỏng.
Trong mắt Ngôn Mộc thoáng vui vẻ, lúc môi cô chạm vào môi anh, khẽ ngửa ra
sau, bộ dạng Cố Duy Nhất thất bại trừng anh, Ngôn Mộc đưa tay vỗ mông
cô, "Đi thay quần áo, ra ngoài với anh."
Cố Duy Nhất oán hận nhảy từ trên người anh xuống, đanh giọng, "Anh ra ngoài."
Ngôn Mộc khóe miệng khẽ nhếch, chỉ chỉ phía sau cô, "Thật ra em có thể vào toilet thay ."
Cố Duy Nhất trong đầu 'ầm' một tiếng, che mặt chạy vào toilet.
Ngôn Mộc cười nhẹ hai tiếng, đứng người lên ưu nhã đi đến cửa phòng, gõ cửa, "Cố Duy Nhất, em quên cầm quần áo."
Cửa toilet phút chốc bị mở ra, khuôn mặt Cố Duy Nhất đỏ bừng, tay cầm quần
áo, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, lại đóng rầm cửa.
Ngôn Mộc nhíu mày, hôm nay thời tiết thật tốt, khiến cho anh toàn thân thoải mái.