Mọi người trong lúc nhất thời đều nhìn về Ngôn Mộc, "Ngôn, Ngôn tổng."
Chân dài Ngôn Mộc bước đến, người vây xung quanh tự động nhường đường, hộp
cơm trên đất rất rõ ràng, thần sắc trên mặt Ngôn Mộc lạnh xuống.
Cố Duy Nhất cảm thấy mình cần phải đánh đòn phủ đầu, vội vàng chớp mắt,
không biết làm thế nào không phải là cô nữa, nhưng thật sự là khóc không được, đành phải làm vẻ mặt u oán dự định bổ nhào qua, lại có người vượt lên trước cô một bước, thanh âm ngao ngán, "Ngôn Mộc, sao anh lại tới
đây?"
Vẻ mặt Cố Duy Nhất cứng lại, nhìn về phía Hằng Nhã, cô ta vui vẻ, bộ dáng hiểu biết.
Cố Duy Nhất mím môi, cảm giác mình như uống một ca dấm chua.
Ngôn Mộc thản nhiên nhìn Hằng Nhã một cái, giọng điệu lạnh lùng, "Ở trong công ty tôi có thói quen được gọi là Ngôn tổng."
Tươi cười trên mặt Hằng Nhã cứng đờ, nhưng chỉ trong chớp mắt lại cười, "Phải rồi, trong công ty phải gọi anh là Ngôn tổng."
Ý là ra ngoài có thể gọi khác? Vừa rồi Hằng Nhã làm khó An Khả Thiến, Cố
Duy Nhất cũng không quản, dù sao chuyện trong công ty cô chỉ có thể thấy phần nhỏ, ai đúng ai sai cũng không thể nhìn bên ngoài nhưng hiện tại
cô vô cùng chán ghét người tên Hằng Nhã này.
Ngôn Mộc không phản ứng lại, con ngươi đen nhìn về phía hộp cơm, giọng điệu không tốt, "Đây là chuyện gì?"
Không ai dám nói, cũng không đợi người khác nói, Hằng Nhã lại mở miệng, "Ngôn tổng tới thật đúng lúc, cho chúng ta phân xử, An quản lý nói em làm một phần văn kiện, em..."
An Khả Thiến nghe cô ta thuật lại chuyện xảy ra, sắc mặt có chút trắng bệch.
"... Ngôn tổng, văn kiện này em đã làm xong rồi nhưng An quản lý lại nói không thấy, cô ấy không phải cố ý..."
Sắc mặt Ngôn Mộc càng ngày càng không kiên nhẫn, lạnh lùng cắt đứt nàng,
thanh âm lạnh thấu xương, "Đối với nội bộ các người xảy ra chuyện gì tôi không quan tâm cũng không có hứng thú muốn quản, tôi chỉ muốn biết
chuyện hộp cơm này là thế nào, ai nói cho tôi biết?" Con mắt hẹp dài
mang theo lãnh ý lướt qua mặt mọi người mang theo không khí lạnh lẽo,
một số người theo bản năng cúi đầu.
Hằng Nhã bị anh cắt lời, có chút ít khó xử, cũng không hiểu nổi Ngôn Mộc, vì cái gì lại chấp nhất với một hộp cơm?
"Ngôn tổng, hộp cơm chỉ là không cẩn thận rớt xuống đất mà thôi, nếu anh cảm
thấy tổn hại hình tượng công ty, em cho người quét dọn, cô..." Hằng Nhã
chỉ một người, "Nhanh đi..."
"Phó quản lý Hằng..." Ngôn Mộc lần
nữa lạnh giọng cắt lời, đôi mắt lạnh lẽo sáng quắc, "Tôi lặp lại lần
nữa, tôi chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra, đừng để tôi nói lần thứ ba."
Ngôn Mộc nhìn về phía An Khả Thiến, "An quản lý, mong cô có thể nói một chút chuyện gì phát sinh?"
Hằng Nhã giận dữ ngậm miệng, hung hăng trừng An Khả Thiến một cái, An Khả
Thiến nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, lại nhìn Cố Duy Nhất, sắp xếp lời nói,
"Vị tiểu thư này đến đưa cơm cho tôi, bị phó quản lý Hằng..."
Ngừng một cái, "...Không cẩn thận làm đổ."
"Không cẩn thận?"Đôi mắt Ngôn Mộc khẽ nheo lại, mang theo bén nhọn.
"Không phải là không cẩn thận, cô ta cố ý." Người liên tục không lên tiếng, Cố Duy Nhất đột nhiên nói, thanh thanh đạm đạm thêm một câu.
"Cô
nói gì vậy?" Không đợi Ngôn Mộc nói chuyện, Hằng Nhã nổi giận, "Chỉ là
một người mới tới, chẳng lẽ tôi vô duyên vô cớ làm rơi hộp cơm của cô?
Đừng nói nhảm."
"Đủ rồi..."Con mắt Ngôn Mộc trong trẻo lạnh lùng
nhìn về phía An Khả Thiến, "An quản lý, cô là quản lý bộ phận dự án,
nhân viên của cô cô lại không quản, tôi hi vọng quản lý công ty tôi có
năng lực, không phải ngay cả nhân viên cũng không quản được thì đúng là
phế vật, cô làm thì làm không làm được thì đi, nộp đơn từ chức, tôi ký
tên."
Sắc mặt An Khả Thiến trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng làm việc bị lời nói tức giận của Ngôn Mộc
làm cho im lặng, không ai dám nói chuyện, Hằng Nhã đắc ý liếc An Khả
Thiến một cái.
Cố Duy Nhất nhìn thấy vẻ đắc ý của Hằng Nhã, đột
nhiên cảm thấy cô đúng là khi không đi uống dấm, ngay cả ý của Ngôn Mộc
cũng không hiểu, người phụ nữ không có đầu óc này làm cô ghen thì cũng
thật hạ thấp thân phận cô quá.
"Nhưng là nếu như có người ỷ hậu
phương cường ngạnh? Ví dụ như chú ruột là cổ đông công ty?" Giọng nói
ngọt ngào lần nữa vang lên.
Nghe được lời nói Cố Duy Nhất, cô gái đứng bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo cô.
Cố Duy Nhất nghiêng đầu xem cô ấy, nháy mắt, "Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Công ty chúng ta không có chú của ai làm cổ đông à?"
Ngôn Mộc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, Cố Duy Nhất cười vô tội với anh,
Cũng không trả lời Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc lại một lần nữa nhìn về phía An Khả Thiến, hừ lạnh một tiếng, "An quản lý nếu học quản lý chưa tốt, có thể
về trường học lại một lần, đừng kéo chân công ty, làm trưởng bộ phận
ngay cả nhân viên không nghe lời cũng không xử lý được, tôi bắt đầu hoài lựa chọn sai lầm của mình rồi."
An Khả Thiến nghe ý tứ Ngôn Mộc
có chút buồn bực, cảm giác lời nói Ngôn Mộc cũng không phải ý ở mặt chứ, giống như muốn nói cái gì khác, có chút không lý giải được.
Cố Duy Nhất liếc mắt, nói chuyện có thể hay không đừng có ẩn ý như vậy được không?Nói rõ chút không tốt sao?
"Ý Ngôn tổng chính là cô có thể đuổi việc cái người không nghe lời đó." Cố Duy Nhất có lòng tốt phiên dịch.
Mặt Hằng Nhã tối sầm lại, con mắt bén nhọn nhìn về phía Cố Duy Nhất, mà động tác An Khả Thiến có chút thả lỏng, hơi cân nhắc.
Đôi mắt sắc bén của Ngôn Mộc lại một lần nữa nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cố
Duy Nhất, cô nịnh nọt cười cười, ở trên miệng làm động tác kéo khóa.
Ngôn Mộc nhìn về phía An Khả Thiến, thanh âm nhàn nhạt, "An quản lý, tôi hi
vọng cô đừng ỷ vào là bạn của Nhất Nhất nhà tôi mà thăng tiến, tôi chán
ghét nhất là người dựa vào quan hệ, nếu cô không đảm nhiệm được công
việc này, tôi vẫn giữ câu nói kia, cô viết đơn từ chức, tôi ký tên, đừng hi vọng tôi sẽ nể mặt Nhất Nhất mà cho cô cơ hội."
Cố Duy Nhất
nghe vậy, đôi mắt trong trẻo chợt lóe lên ánh sáng, nhịn không được ở
trong lòng tặng cho Ngôn Mộc điểm khen, lời nói này thật sự là hay, nói
trúng tim đen. Anh cô quả thật là thiên tài mà, quan trọng nhất là kéo
gần quan hệ của cô và An Khả Thiến, kỳ thật anh cũng muốn giúp Thai Tử
Vũ, đàn ông mà lúc nào cũng cần mặt mũi. Thai Tử Vũ không muốn Ngôn Mộc
giúp, Ngôn Mộc cũng không quang minh chính đại giúp nha.
Khuôn
mặt An Khả Thiến thoáng chút nghi hoặc, cái gì mà "bạn của Nhất Nhất nhà tôi"? Cái gì là dựa vào quan hệ? Lần này cô có chút không hiểu rồi, chỉ số thông minh kiêu ngạo hàng ngày có chút sốt ruột.
Không dừng lại nghi hoặc của cô, cả phòng làm việc đều kinh ngạc, vì lời nói thân mật của Ngôn tổng "Nhất Nhất".
Cố Duy Nhất nhìn vẻ mặt bối rối của mọi người, cảm thấy mình phải chịu
trách nhiệm giải đáp nghi vấn dù sao Ngôn tiên sinh nhà cô nói chuyện
đều không rõ ràng.
"Chào mọi người, tôi tên là Cố Duy Nhất!" Cố Duy Nhất cười hì hì.
Một đám người lần này không cách nào bảo trì lạnh nhạt, nhỏ giọng thảo
luận, hôm nay lễ tân nói Ngôn Mộc mang theo một cô gái đến công ty, hành vi thân mật vô cùng, các cô còn không tin, dù sao Ngôn Mộc cũng nổi
danh không gần nữ sắc, chẳng lẽ người lễ tân nói đến là cô gái trước mặt này?
Thấy tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người Cố Duy
Nhất, sắc mặt Ngôn Mộc không tốt, đến trước mặt Cố Duy Nhất, cầm tay cô, thản nhiên nói, "Đi thôi, đi ăn trưa."
Cố Duy Nhất cười tủm tỉm
theo anh ra ngoài, Ngôn Mộc lại nghĩ tới cái gì, xoay người chỉ đạo Hằng Nhã, "Phiền phó quản lý Hằng mang hộp cơm này rửa sạch sẽ rồi mang tới
chỗ Vương trợ lý."
Khóe miệng Hằng Nhã kéo vài cái, sắc mặt khó coi mới đáp lại, "Được, Ngôn tổng."
"Vậy cám ơn phó quản lý Hằng." Cố Duy Nhất cười, tăng thêm chữ "Phó", ai bảo dám làm khó cô.
Sắc mặt Hằng Nhã càng thêm khó coi, nhưng cũng không dám nói gì, hiện tại
chỉ có tên ngốc mới nhìn không ra quan hệ của Ngôn Mộc và Cố Duy Nhất.
"Đúng rồi, An..." Chuyển lưỡi một cái, "Khả Thiến..."
"Ngày mai tôi sẽ mang cơm đến cho cô tiếp, cô nhớ ăn đó." Trên mặt Cố Duy Nhất vui vẻ.
An Khả Thiến cả kinh, vội nói, "Không cần đâu, Cố tiểu thư, buổi trưa tôi có thể tự mình đi ăn."
Cố Duy Nhất dựa vào gần Ngôn Mộc, đưa tay ở trên eo anh ngắt một cái, cười tủm tỉm trừng hắn.
Mặt Ngôn Mộc cứng đờ, bàn tay bắt lấy tay cô đang làm loạn, nhìn về phía An Khả Thiến, ho nhẹ một tiếng, "Cố Duy Nhất gần đây học nấu cơm, An quản
lý là ghét bỏ cô ấy làm ăn không ngon? Hay là chê cô ấy đầu óc có bệnh?" Một câu cuối cùng, Ngôn Mộc lạnh lùng liếc sang Hằng Nhã, cô ta không
hiểu rùng mình một cái.
May là An Khả Thiến trấn định, khóe miệng giật giật, "...Vậy cảm ơn Cố tiểu thư."
"Không cần cảm ơn, tôi rất thích làm." Cố Duy Nhất tặng cho Ngôn Mộc một ánh mắt tán thưởng.
Hai người xoay người tiếp tục đi, ngang qua Hằng Nhã bên cạnh, lúc này Cố
Duy Nhất lại dừng bước, híp mắt nguy hiểm nhìn về phía Ngôn Mộc, "Xin
hỏi Ngôn tổng, em nghe nói anh có bạn học cao trung cùng làm trong công
ty, anh có hay không..."
Ngôn Mộc sao lại không biết Cố Duy Nhất
nhỏ mọn, thuận theo cô nói, "Em biết anh học đại học ở nước ngoài, bạn
học cao trung trước kia đều không nhớ được mà."
Nghe được Ngôn
Mộc lời nói, Cố Duy Nhất thở dài lắc đầu, ôm anh cánh tay đi ra ngoài,
"Anh mới 30 tuổi trí nhớ đã không tốt, trọng trách của em thật nặng nề
mà, đường thì xa, đi thôi, trước dẫn anh đi ăn cơm, em sợ anh đợi tí nữa cũng quên mất em là ai không nhớ được."
Ngôn Mộc bước chân hụt một cái, sắc mặt không hiểu sao biến thành màu đen.
Hai người đi rồi, trong phòng làm việc một trận trầm mặc, An Khả Thiến vỗ vỗ tay, "Đã đến giờ cơm trưa, mọi người đi ăn cơm đi."
Nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi đến cực điểm của Hằng Nhã, An Khả Thiến thở phào nhẹ nhõm.