Ngôn Mộc ra viện lập tức đến công ty, đã vài ngày, chắc hẳn việc trong công ty đã chất đống. Cố Duy Nhất muốn anh về nhà nghỉ ngơi một ngày nữa nhưng nghĩ cũng
không thể ngăn được con người cuồng công việc này liền bỏ qua, chỉ dặn
Vương trợ lý cho anh uống thuốc đúng giờ.
Cố Duy Nhất thấy Thai Tử Vũ tâm tình không tốt, trong lòng mơ hồ đoán ra chuyện gì, nhưng Thai Tử Vũ không nói, cô cũng không hỏi.
Thai
Tử Vũ mời cô đi ăn cơm, mở cửa xe xuống quán ăn, Cố Duy Nhất ghét bỏ,
"Tôi còn tưởng cậu mời tôi ăn cái gì, thì ra là bún." Quán bún này là
quán cô và Doãn Huyên Huyên thích ăn nhất, trước kia ba người bọn họ
thường xuyên lui tới.
Thai Tử Vũ không lên tiếng, sắc mặt rất trầm tĩnh, Thai Tử Vũ là người thiếu kiên nhẫn, có chuyện gì dù to hay nhỏ cũng đều hiện lên trên mặt. Vẻ trầm ổn như vậy, Cố Duy Nhất
cũng chưa từng thấy qua.
Gọi hai bát bún, Thai Tử Vũ
cầm đũa, nhưng cũng không ăn, giọng nói buồn bực, "Lão đại lần này nhất
định hết sức thất vọng với tôi."
Cố Duy Nhất nhìn
cậu, nhíu mày, từ nhỏ cô đã chơi cùng Thai Tử Vũ, có thể nói là hiểu rõ
nhau, mặc dù cả hai đều sợ Ngôn Mộc muốn chết nhưng bên trong vẫn xem
anh là tấm gương. Cô dù sao cũng là con gái, ngưỡng mộ là nhiều nhưng
Thai Tử Vũ lại khác, từ nhỏ đến lớn cậu đều coi Ngôn Mộc là thần tượng,
hi vọng có được lời khen ngợi từ anh. Lần này hạng mục Ngôn Mộc giao cho cậu khiến cậu rất cao hứng, nhưng cuối cùng chính cậu lại đánh mất cơ
hội. Dù Ngôn Mộc không nói gì nhưng trong lòng Thai Tử Vũ nhất định rất
khó chịu.
"Không cần an ủi tôi, tôi tự biết lần này mình tự làm tự chịu, cơ hội trước mắt cũng không biết quý trọng."
"Thật ra..." Cố Duy Nhất nhẹ giọng.
"Huyên Huyên nói rõ với tôi rồi, chúng tôi không có khả năng." Thai Tử Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Duy Nhất.
Trong lòng Cố Duy Nhất 'bộp' một tiếng, quả nhiên là vì vậy, nếu không với cá tính của Thai Tử Vũ từ trước đến nay, thế nào có thể tùy tiện như vậy
được. Trước giờ, cậu đều muốn không dựa vào gia đình mà đạt được thành
tựu, cho nên cơ hội lần này Ngôn Mộc cho vô cùng quý báu, Thai Tử Vũ
cũng rất quý trọng. Có thể làm cậu phân tâm như thế chỉ có Doãn Huyên
Huyên mà thôi.
Cố Duy Nhất nhìn bát bún, không nói
gì, thật ra cô cũng không biết nên nói như thế nào, an ủi là không thực
tế, cô cũng không muốn lãng phí tế bào não.
"Cậu thật ra đã sớm biết, đúng không?" Thai Tử Vũ nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh,
không có đau khổ hay kích động như cô tưởng tưởng, có lẽ đã trải qua vài ngày như vậy rồi.
Cố Duy Nhất gật đầu, "Phải, cậu ấy từng nói với tôi."
Thai Tử Vũ cúi xuống bắt đầu há miệng ăn miếng to bún.
Cố Duy Nhất cắn môi nhìn, cẩn thận, "Cậu...không có chuyện gì chứ?"
Thai Tử Vũ nuốt xuống, khóe miệng nhếch lên, bộ dáng thoáng vẻ tươi cười,
"Có chuyện gì được chứ, hai ngày trước thì rất khó chịu, cảm giác tim
như bị khoét mất, nhưng mà uống rượu xong, khóc hết nước mắt, đột nhiên
lại thấy thoải mái dễ chịu, cũng không biết là vì cái gì nữa."
Thai Tử Vũ thở dài cười khổ, "Có lẽ bởi vì cho tới giờ cũng chưa từng yêu
ai, không có mối tình khắc cốt ghi tâm nên cũng không đau đớn nhiều
lắm."
"Bởi vì trước giờ cậu luôn là người theo đuổi,
theo đuổi thành một thói, cho đến khi thói quen thành tự nhiên, cho nên
cậu vẫn cho rằng mình yêu Doãn Huyên Huyên là chuyện thường tình, nhưng
tình yêu là chuyện của hai người. Không có được tình yêu của Huyên Huyên cậu cũng sẽ mệt mỏi, đến một lúc nào đấy thất vọng cùng cực, buông tay
là có thể giải thoát." Cố Duy Nhất ôn hòa nói.
"Cố
Duy Nhất, cậu là chuyên gia tình yêu à?" Thai Tử Vũ suy nghĩ lời nói của Cố Duy Nhất, lại thấy giống như kim châm vào trái tim mình, khi nào thì theo đuổi Doãn Huyên Huyên trở thành thói quen mà không phải yêu như
lúc ban đầu.
Cố Duy Nhất chau mày, "Thai Tử Vũ, một
ngày nào đó cậu sẽ phát hiện, lúc cậu được đáp lại những gì cậu đã cố
gắng, là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này."
"Phải không?" Thai Tử Vũ cười khổ, "Tôi cảm thấy mệt chết đi được, cảm thấy, đời này không muốn yêu thêm ai nữa."
Hít một hơi thật sâu, Thai Tử Vũ múc một thìa nước, "Cố Duy Nhất, tôi muốn
từ bỏ, tại nơi mọi chuyện bắt đầu này mà để tất cả kết thúc."
Năm ấy, Doãn Huyên Huyên tập kịch trong lớp, buổi tối đói vô cùng, Cố Duy
Nhất đưa cô đi ăn bún, ở đây đã gặp Thai Tử Vũ. Vì trời quá muộn, Doãn
Huyên Huyên không có quần áo thay, trực tiếp mặc đồ hóa trang đến. Cô
mặc một cái váy dài giống thời dân quốc có hoa nhỏ, tóc dài thả sau
lưng, một học sinh thanh thuần. Thai Tử Vũ kinh động, hơn ba năm thương
thầm, làm bạn, trả giá, không phải nói từ bỏ là từ bỏ nhưng cậu có thể
biết rõ thứ mình muốn, cô cũng phần nào yên tâm.
Cố
Duy Nhất nâng muỗng cùng hắn, đôi mắt ôn hòa, "Được, ở chỗ này từ biệt
tất cả đi." Cô hi vọng Thai Tử Vũ sẽ gặp được một người đem cậu đặt
trong lòng, mỗi điều cậu làm đều có thể hiểu cho cậu, có thể đồng tình
với cậu. Đây là tình yêu ấm áp mà Cố Duy Nhất mong Thai Tử Vũ có được.
*
Cố Duy Nhất muốn đi siêu thị, Thai Tử Vũ đi theo xách đồ. Cậu nhìn cô mua
nhiều rau dưa và trái cây, còn có các loại thịt, thở dài lắc đầu, "Lão
đại cũng thảm thật, đang bị bệnh mà còn phải nấu cơm cho cậu."
Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn cậu, "Thai Tử Vũ, đừng nói chuyện nhân quyền gì cả. Nói cho cậu biết, bổn tiểu thư từ hôm nay trở đi sẽ học nấu cơm,
lập chí trở thành vợ hiền dâu thảo 'Lên được phòng khách, xuống được
phòng bếp' ôn nhu thiện lương xinh đẹp như hoa." Cô muốn học tất cả mọi
việc con gái sẽ làm, khiến cho anh cô vui vẻ, cho anh một gia đình, để
anh quên đi những việc không vui.
Khóe miệng Thai Tử
Vũ run rẩy vài cái, nhìn cô như quái vật, những thứ này cô cũng chỉ là
'lập chí', một khi dùng tới từ này thì chẳng có hi vọng thành sự thật.
Nhưng cậu không ngốc, đương nhiên sẽ không nói những suy nghĩ trong đầu ra,
cậu không chê mệnh mình dài, sao lại muốn chết được chứ.
Sờ mũi, "Cố Duy Nhất, cậu với lão đãi có phải..." Giọng nói Thai Tử Vũ kéo dài, cúi đầu nhìn nét mặt Cố Duy Nhất, hôm đó thấy động tác thân mật
của hai người, mặc dù có chút khiếp sợ nhưng cũng hiểu rõ. Những năm này Ngôn Mộc chiếu cố bảo vệ Cố Duy Nhất có chút quá mức, chỉ là mọi người
không nghĩ tới phương diện này mà thôi.
Nghe nói như
thế, tay Cố Duy Nhất khẽ run, gương mặt ửng đỏ, nhưng cũng không phủ
nhận, gương mặt nhỏ nhắn giương lên, "Đúng thì sao?" Lại không thể nói
là không.
Thai Tử Vũ lắc đầu, cảm thán, "Ài, một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu."
Tay chọn cà rốt của Cố Duy Nhất chậm lại, con mắt nháy vài cái, nhìn về
phía Thai Tử Vũ, ánh mắt híp lại mang theo sắc lạnh, "Thai - Tử - Vũ,
cậu nói ai là phân trâu?"
Thai Tử Vũ lui về sau một bước, đến khoảng cách an toàn, vô tội nói, "Tôi cũng không chỉ tên nói họ."
Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, còn cần cậu chỉ ra? Hoa tươi với phân
trâu trâu, giữa cô và Ngôn Mộc, cô có thể là hoa tươi được chắc?
Mua xong đồ, trả tiền, Thai Tử Vũ nhìn về phía Cố Duy Nhất đứng ở một bên
tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, "Trả tiền?"
Cố
Duy Nhất khoanh tay đứng một bên, lười nhác mở mắt, "Vừa rồi bị công
kích, trái tim bị một vạn bi thương..." Ý là, cậu trả phí tổn thương
tinh thần đi.
Khóe miệng Thai Tử Vũ giật giật, nhận lệnh móc ví ra trả tiền.
Đem đồ xách ra xe, Thai Tử Vũ lại làm tài xế miễn phí đưa cô về nhà, giúp
đại tiểu thư xách đồ lên lầu, Cố Duy Nhất đi sau lưng nhàn nhã vỗ tay,
"Thấy biểu hiện của cậu hôm nay hợp ý bổn tiểu thư như vậy, tôi quyết
định giúp cậu lấy lại hạng mục đã mất."
Thai Tử Vũ sững sờ, nhìn về phía cô, "Cậu muốn tôi đi cửa sau?"
Cố Duy Nhất ghét bỏ liếc một cái, "Cậu cảm thấy tôi là loại người đó à?"
Anh cô đạo đức tốt như vậy thế nào lại cho người ta đi cửa sau. Còn nữa, cửa sau của Ngôn Mộc chỉ có cô mới được đi, người khác nghĩ cũng không
được nghĩ.
"Anh tôi nói đem hạng mục giao cho An quản lý, đương nhiên là 'Nhất ngôn cửu định, tứ mã nan truy' , cho nên việc
của chúng ta là phải thuyết phục cửa ải khó khăn An quản lý này."
Khóe miệng Thái Tử Vũ động vài lần mới ấp úng, "Bà lão mặt lạnh kia, nói không chọn tôi, tuyệt sẽ không chọn."
Cố Duy Nhất tỏ vẻ mặt ghét bỏ 'Trẻ con không thể dạy', "Chẳng lẽ cậu nhìn
không ra An quản lý kia là người trọng nhân tài à, cô ấy không cần cậu
vì thiết kế của cậu quá kém..."
Nói tới đây, Cố Duy
Nhất không kiên nhẫn khoát tay, "Thôi, có nói cậu cũng không hiểu. Cậu
về nhà làm lại một bản thiết kế khác đúng trình độ của mình, chuyện còn
lại giao cho tôi, Thai Tử Vũ, cậu chỉ cần đảm bảo thiết kế thật tốt, bổn tiểu thư sẽ nói giúp cho."
Trên mặt Thai Tử Vũ dâng lên hy vọng, "Vậy cậu định làm gì?"
Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn, "Có nói cậu cũng không hiểu, một lời thôi, chính là bốn chữ 'Quấn quýt không rời'."
Cố Duy Nhất xoa cằm, con mắt sáng long lanh, Ngôn Mộc tính cách như thế cô còn có khả năng, nói gì là An Khả Thiến.
*
Ngôn Mộc vừa vào cửa nhà liền ngửi thấy một mùi thơm, khóe miệng tươi cười,
đổi dép, đi đến phòng bếp. Còn chưa vào đã thấy một bàn toàn đồ ăn sắp
xếp ngay ngắn, nụ cười cứng lại, thái dương nhảy vài cái.
"Ngôn tiên sinh, anh về rồi à ?" Cố Duy Nhất từ trong phòng bếp nhô đầu ra.
Cô mặc một chiếc tạp dề màu xanh da trời in con gấu đáng yêu, tóc buộc sau gáy, cách gò má còn vài sợi rũ xuống. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng tươi cười,
điềm đạm nho nhã, trong lòng Ngôn Mộc nhảy vài cái.
Nhưng là ý tứ câu 'Ngôn tiên sinh' không rõ kia làm anh nghĩ tới đêm hôm đó,
cô ở trong lòng mình 'không có ý tốt' khiêu khích, không hiểu sao tim
lại đập nhanh.
Nhưng nhìn lại bàn ăn bày bảy cái bát trứng xào cà chua, anh lại cảm thấy trái tim mình có năng lực cường đại.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc lẫn lộn, có cảm giác không nói nên lời.