Lúc Ngôn Mộc tỉnh lại thấy xung quanh đều trắng xóa, mờ mịt nhìn trần
nhà một lúc rồi dần hồi phục tinh thần, biết mình ở trong bệnh viện, đưa mắt nhìn sang thấy Cố Duy Nhất đang trừng mắt ngồi cạnh, cái miệng nhỏ
vểnh lên, bộ dáng như có thâm cừu đại hận với anh.
"Cố Duy
Nhất..." Ngôn Mộc nhẹ gọi tên cô, không biết có phải anh bị bệnh đến mức hồ đồ không, có điều gì đó không đúng lắm? Lúc nam chính tỉnh lại không phải nữ chính nên nhào vào lòng ôm khóc lóc nói "Cuối cùng anh cũng
tỉnh lại, làm em sợ muốn chết" sao?
Cố Duy Nhất hừ một tiếng, đưa tay lên sờ trán anh, không còn nóng như trước, y tá vừa đo nhiệt độ cho anh, đã giảm xuống 38 độ.
Ngôn Mộc đưa tay nắm lấy tay cô, con mắt khẽ cong, "Thế nào, lo lắng?"
Cố Duy Nhất cúi đầu nhìn anh, sắc mặt anh vẫn có vẻ tái nhợt, đôi môi mỏng không có chút huyết sắc khiến cô cảm thấy đau lòng, ôm lấy anh cắn lên
cổ, "Ngôn Mộc, về sau anh còn làm em sợ như thế, em sẽ không khách khí
nữa."
Khóe miệng Ngôn Mộc thoáng cười, bàn tay vén tóc cho cô,
"Cố Duy Nhất, em lưu lại dấu vết trên cổ anh để cho người khác nhìn thấy sẽ cho rằng em không bằng cầm thú, làm chuyện như vậy với người bệnh."
Giọng nói anh trầm thấp mang theo khàn khàn do cảm mạo, giống như một loại
độc dược trí mạng, mặt Cố Duy Nhất đỏ bừng, vội lui ra sau, nói thầm,
"Lưu manh..."
Ngôn Mộc chau mày, ho khan vài tiếng, Cố Duy Nhất vội rót một chén nước ấm, nâng anh lên, "Anh*, uống nước."
(*Anh ở đây là ca ca nha)
Đợi uống xong, Ngôn Mộc nắm tay cô, "Cố Duy Nhất, về sau đừng gọi anh là anh nữa..."
Khóe miệng Cố Duy Nhất không nhịn nổi nhếch lên, giả vờ làm bộ dáng ngu ngốc nhìn anh, "Vì sao, anh không thích em gọi anh là anh sao? Nhưng mà em
gọi hơn hai mươi năm rồi..."
Ngôn Mộc không được tự nhiên ho nhẹ
một tiếng, trên mặt lúng túng, "Sau này trực tiếp gọi tên, không được
phép gọi là anh nữa." Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, quan
hệ không giống nhau, mỗi lần cô ngọt ngào gọi "anh" khiến anh cảm thấy
mình là cầm thú, sợ sau này thời sắc mấu chốt không thể làm gì được.
Cố Duy Nhất kéo gối kê sau lưng anh, chính mình nằm úp sấp trước người
anh, nháy mắt nhìn, "Vậy em gọi anh là gì thì tốt nhỉ? Gọi Ngôn Mộc?" Cố Duy Nhất lộ bộ dáng tiểu hồ ly giảo hoạt, "Đương nhiên không được, sao
em có thể gọi anh mình bằng tên được, không bằng gọi là Ngôn tiên sinh
đi?"
Ngôn Mộc nhíu mày, còn chưa trả lời, khuôn mặt Cố Duy Nhất
đã áp vào cạnh mặt anh, bên tai thổi một hơi, âm thanh mềm mại như chảy
nước, "Anh không biết là ba chữ Ngôn tiên sinh có vẻ nhã nhặn lại bại
hoại cầm thú sao? Ngôn tiên sinh..."
Thanh âm vừa mềm mại vừa
quyến rũ, thân thể cô áp ngay trên người anh, khí thôi bên tai ngứa ngáy khiến thân thể anh cứng đờ, giống như có chút phản ứng.
Ngôn Mộc bất đắc dĩ nhắm mắt, thật sự là tự làm tự chịu, giọng nói vô lực, "Cố
Duy Nhất, em có biết khiêu khích một người đang nóng sẽ làm người đó
nóng còn nghiêm trọng hơn không?"
Cố Duy Nhất sợ hết hồn, tin là
thật, vội đứng dậy sờ trán anh, thấy giống như nóng hơn vừa nãy, mặt
cũng đỏ lên, lấy nhiệt kế bên cạnh đo cho anh 38,2 độ, tăng lên so với
lúc nãy.
Cố Duy Nhất ảo não, "Anh có chỗ nào không thoải mái, để em gọi bác sĩ đến xem xem thế nào..." Nói xong chạy vội ra ngoài.
Ngôn Mộc cũng không gọi cô quay lại, nhìn thoáng qua nhiệt kế đặt trên bàn,
tay đè lên mi tâm, bây giờ chỗ nào cũng không thoải mái, chỉ cần cô
không đứng trước mặt lắc qua lắc lại, lát nữa nhiệt độ sẽ tự động hạ
thôi.
*
Ngôn Mộc lần này ốm ở viện hai ngày cũng chưa khỏi hẳn, anh muốn xuất viện nhưng Cố Duy Nhất không cho, không có biện pháp khác Ngôn Mộc đành tạm thời ở trong viện, bảo Vương trợ lý đem văn kiện của công ty qua xử lý.
Mấy ngày này Ngôn Mộc đều phải ăn đồ ăn
thanh đạm, thức ăn bên ngoài quá nhiều gia vị khiến Cố Duy Nhất không
yên tâm nhưng cô cũng không thể làm được đành phải về nói dối mẹ rằng có một người bạn tốt bị bệnh nhập viện, người nhà không ở cạnh, cần ăn đồ
ăn thanh đạm, mẹ Cố tâm tư lương thiện đương nhiên cũng không hoài nghi, mỗi ngày đều làm cơm đưa cô mang đi.
Ngôn Mộc ngồi trên giường
bệnh xử lý văn kiện, dặn dò Vương trợ lý mọi chuyện, Vương trợ lý thỉnh
thoảng lại liếc nhìn đồng hồ, "Đến giờ rồi Ngôn tổng, Cố tiểu thư sắp
đến."
Ngôn Mộc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, gật đầu, "Đem văn kiện thu lại đi."
Vương trợ lý vừa mới đem văn kiện cất kỹ, Cố Duy Nhất mở cửa phòng bệnh, thấy Vương trợ lý đứng ở đầu giường bệnh, vẻ mặt tươi cười xán lạn, "Hai
người sao thế?"
Vương trợ lý theo bản năng nuốt nước miếng, "...Tôi xem Ngôn tổng một chút."
Cố Duy Nhất gật đầu, bày thức ăn lên trên bàn, nhìn quanh phòng bệnh, vẻ
mặt buồn bực, "Đến thăm bệnh sao không mang quà? Vương trợ lý, đây không phải ở nước ngoài, cần phải chú trọng đến lễ tiết Trung Quốc một chút,
đúng rồi, ở nước ngoài chẳng lẽ cũng không cần mang đồ đến thăm à? Tôi
tưởng đây là đạo lý thế giới đều làm chứ?"
Vương trợ lý, "..."
Cố Duy Nhất múc cháo ra bát đưa cho Ngôn Mộc, nhìn thoáng qua Vương trợ lý còn đứng tại chỗ, "Thật ra, anh đến thăm bệnh thì thăm, không nhất
thiết phải đứng gần vậy đâu, ai không biết rõ lại tưởng hai người có
quan hệ gì đó."
"Khụ khụ..." Ngôn Mộc bị sặc cháo ở trong cổ, Cố
Duy Nhất vội vuốt lưng cho anh, "Anh ăn chậm một chút, bộ dáng này khiến cho em hiểu lầm là nói đúng."
Ngôn Mộc, "..."
Vương trợ lý cảm thấy mình vẫn là nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Chờ Ngôn Mộc cơm nước xong, Cố Duy Nhất sờ trán anh, vẫn hơi nóng, "Ngủ trước đi, buổi chiều vẫn cần truyền nước."
Ngôn Mộc cảm thấy đầu hơi choáng liền nằm xuống, níu lấy tay cô, "Em muốn lên ngủ một chút không?"
Cố Duy Nhất trừng mắt, "Anh ngủ trước đi, em đi rửa bát đũa xong sẽ quay lại."
Chỉ chốc lát sau khi Ngôn Mộc ngủ say, Cố Duy Nhất hướng tới đầu giường bĩu môi, dám giấu cô xử lý công việc, nghĩ cô không biết gì à.
Cố
Duy Nhất nhìn khắp nơi, bước nhẹ chân, tìm mọi khóc, phòng bệnh lớn như
vậy, thấy một hộp chồng chất văn kiện dưới gầm giường, chẳng trách Vương trợ lý đứng gần giường như vậy, thì ra giấu dưới mí mắt mình.
Lướt qua những văn kiện kia, Cố Duy Nhất cũng không hiểu, đợi Ngôn Mộc tỉnh
lại rồi cãi lý với anh, sau đó buộc anh đổ hết đống này lên đầu anh
Lương Tần, cho hắn xử lý. Cố Duy Nhất nghĩ nghĩ, trên mặt tươi cười,
chính ra anh Lương Tần vẫn còn có tác dụng.
Cố Duy Nhất sắp xếp
văn kiện lại cẩn thận rồi để vào trong hộp, bên trong rơi ra một chiếc
túi vàng, cô phát hiện chữ ký của anh Lương Tần, chắc cái này do hắn đưa tới. Không khỏi nghĩ tới lần hắn gửi video kia cho Ngôn Mộc, nhìn lại
túi văn kiện, cảm giác không phải thứ gì tốt, lập tức mở ra. Quả nhiên,
bên trong toàn là ảnh chụp. Trong lòng Cố Duy Nhất thầm mắng Tô Lương
Tần, nhìn đống ảnh, lông mày nhíu lại, tại sao toàn là ảnh Hứa Trạch
Dật, còn có một người phụ nữ trung niên rất đẹp, có vẻ là mẹ hắn. Cô
thấy người phụ nữ này rất quen mặt, như đã gặp ở nơi nào đó.
Anh
cô tại sao lại có ảnh Hứa Trạch Dật? Lật văn kiện ra xem, trên mặt Cố
Duy Nhất toàn vẻ khiếp sợ, bên trong còn có một tờ giám định ADN, trên
đó viết tên Hứa Trạch Dật và người phụ nữ tên Lâm Tây, là quan hệ mẹ
con.
Cố Duy Nhất cũng nhìn ra, đây là một phần báo cáo của thám
tử tư, nếu vì chuyện của cô còn có thể hiểu được nhưng tại sao phải điều tra quan hệ của Hứa Trạch Dật với người phụ nữ này?
Cố Duy Nhất
nhìn chằm chằm ảnh chụp, cảm giác là lạ ở chỗ nào, Cố Duy Nhất nghĩ
không thông, nhìn về phía Ngôn Mộc đang ngủ say, ánh nắng chiếu trên mặt anh khiến khuôn mặt tuấn lãng tinh xảo có thêm phần nhu hòa, Cố Duy
Nhất thấy gương mặt này nhìn mãi không chán, thậm chí càng nhìn càng
thích, nhất là đôi môi mỏng kia khiến cho sức chống cự của cô càng ngày
càng thấp.
Nhìn một chút, trong lòng Cố Duy Nhất đột nhiên cả
kinh, cô đã hiểu cảm giác lạ lạ kia từ đâu ra, Ngôn Mộc với người phụ nữ trong hình kia, càng nhìn càng giống, chẳng lẽ anh cô và người phụ nữ
này...
Cố Duy Nhất bị cái ý nghĩ này làm cho sợ hết hồn, thật ra
cô cũng không hiểu rõ thân thế Ngôn Mộc, trước đây từng nghe nói vài
câu, nhưng chỉ nói về cha ruột anh, cũng chưa có ai đề cập đến mẹ anh.
Cố Duy Nhất cũng chưa từng gặp mặt mẹ Ngôn Mộc, cô còn tưởng rằng mẹ anh sớm đã không còn, nhưng bây giờ xem ra chuyện không phải như vậy.
Nghĩ tới hành vi không bình thường của Hứa Trạch Dật khi nhìn thấy Ngôn Mộc
cùng với những chuyện hắn làm với mình, Cố Duy Nhất ngày càng cảm thấy
suy nghĩ của cô có độ tin cậy rất lớn.
*
Lúc Ngôn Mộc tỉnh lại, thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ phóng đại trước mặt khiến anh
phát sợ, tức giận trừng mắt, "Cậu làm cái gì ở đây?"
Tô Lương Tần cười tủm tỉm, "Nhất Nhất nhà cậu có chuyện cần ra ngoài, gọi tôi đến đây trông chừng một tấc cũng không được rời."
"Đi ra ngoài? Đi đâu?" Ngôn Mộc nhíu mày, Cố Duy Nhất hận không thể một
ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở trong bệnh viện, thế nào lại ra ngoài
rồi.
Tô Lương Tần nhún vai, "Tớ biết sao được? Nhưng mà tớ nghe
thấy cô ấy gọi điện thoại cho Thai Tử Vũ, nói muốn tìm chú Thai, nghe
nói chú Thai gần đây muốn làm tuyên truyền quảng cáo game, sợ là vì
thế."
Ngôn Mộc gật đầu, vẫn cảm thấy ở đâu không đúng, hôm qua,
cô còn nói với anh chuyện Doãn Huyên Huyên muốn hủy hợp đồng với Khởi
Nguyên, sao hôm nay lại đi giúp cô ta nhận kịch bản rồi?