Đang nói chuyện cùng
Hề Tuyết, Doãn Huyên Huyên đã ôm hai bộ quần áo đến gần, "Nhất Nhất, tối nay cậu rảnh không, ra ngoài ăn cơm đi."
Cố Duy Nhất đứng
lên nhận lấy quần áo trong tay cô, nhìn nhìn, thuận miệng nói, "Buổi tối cậu có thời gian sao? Tốt nhất đừng để tớ leo cây."
Doãn
Huyên Huyên cười, "Sao có thể chứ, phải rồi, Hề Tuyết, có muốn đi cùng
không?" Doãn Huyên Huyên nghiêng đầu nhìn Hề Tuyết ngồi trên sofa.
Hề Tuyết lắc đầu, "Không đi, buổi tối tôi có hẹn, hai người cứ đi thôi."
Doãn Huyên Huyên gật đầu, "Vậy thôi lần sau đi."
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút, "Vậy để tớ gọi Thai Tử Vũ, bảo cậu ta buổi tối đừng hẹn người khác..."
Doãn Huyên Huyên ngăn cô lại, lúng túng cười, "Đừng, hai người chúng ta đi
ăn tối, gọi một đại nam nhân như cậu ấy đi cũng không tốt cho lắm."
Cố Duy Nhất gật đầu, "Vậy cũng được, tớ có nhiều điều muốn nói với cậu.
Phải rồi, hôm nay tớ lấy được cho cậu kịch bản một bộ phim tuyên truyền
game, cậu đọc kịch bản trước rồi nói với tớ. Tớ đã đọc qua, thấy vai nữ
thứ ba không tệ lắm, đại tiểu thư giọng nói ngọt ngào, dịu dàng, thích
hợp với cậu."
Doãn Huyên Huyên ngồi xuống ghế sofa, nhíu mày, "Nhất Nhất, tuyên truyền game có phải hơi nhỏ không? Vài ngày nữa tớ
phải đi quay phim rồi, có thể sẽ ảnh hưởng, tớ không muốn vì nhỏ mất
lớn."
Cố Duy Nhất lắc đầu, "Cậu đừng xem thường nó, cậu biết đây là của công ty nào không?Đây là việc làm dễ lấy danh tiếng..."
"Cố tiểu thư. . ." Lời nói của Cố Duy Nhất bị một giọng nữ dễ nghe cắt đứt.
Trong phòng ba người đều ngẩng đầu nhìn, trước cửa phòng làm việc là một
người phụ nữ ăn mặc thời thượng, khuôn mặt mỹ lệ, Quế Khả Quân.
"Quế tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì sao?" Cố Duy Nhất đến công ty cũng từng nhìn thấy cô ta một lần, lại nghe được cô ta và những người khác chế
nhạo Doãn Huyên Huyên, nhưng lúc đó Quế Khả Quân không lên tiếng, không
tham dự, làm cho Cố Duy Nhất có ấn tượng tốt với cô.
Quế Khả Quân bước vào, khẽ cười, "Tôi tới chúc mừng Hề Tuyết trở thành nữ chính bộ 'Tình yêu của ba con động vật'."
Cố Duy Nhất sững sờ, chưa kịp nói chuyện, Hề Tuyết tiếp lời, vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Vậy cám ơn Quế tiểu thư."
Ngược lại, Cố Duy Nhất nghĩ, "tình yêu của ba con động vật" vốn đã định nữ
chính là Quế Khả Quân, hiện tại nhờ một câu nói của Ngôn Mộc đã cho Hề
Tuyết thêm đất diễn, không phải là để cho Quế Khả Quân tụt khỏi vai nữ
một sao.
Quế Khả Quân vẫn duy trì nụ cười, "Hề Tuyết thật có
phúc, vừa đến Khởi Nguyên đã được nhận bộ phim lớn như vậy, Thiên Thịnh
đầu tư, người nào muốn phá cũng không được. Tô tổng thật đúng là đau
lòng, bạn gái trước và bạn gái hiện tại, Tô tổng thật thông minh, một bộ phim nịnh nọt được hai người con gái." Miếng thịt béo đến miệng lại bị
đoạt đi, cơn tức này thật nuốt không trôi mà.
Cố Duy Nhất hé mắt, thì ra là đến chế giễu.
"Tô tổng có thông minh hay không tôi không rõ, nhưng là tôi chắc chắn cô
không thông minh. Nói như cô, nếu truyền vào tai Tô tổng thì không biết
sẽ thành cái dạng gì." Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút.
Cuối
cùng, nụ cười trên mặt Quế Khả Quân cũng không còn, mặt đen lại, hừ lạnh một tiếng, "Nói vậy thì sao, chỉ sợ, các người còn dùng những thủ đoạn
bỉ ổi không biết xấu hổ, không thể cho người khác biết? Gió thoảng bên
gối thật là lợi hại, không chỉ một mà là hai..." Vẻ mặt Quế Khả Quân
tràn đầy trào phúng.
Hề Tuyết bỗng đứng lên, "Cô nói cái gì?"
Cố Duy Nhất vội giữ tay Hề Tuyết, cô gái nhỏ này tính tình sao lại táo bạo như vậy.
Cố Duy Nhất cười khoe khoang, "Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, vai nữ chính này
chúng tôi cũng có được. Có bản lĩnhc cô đoạt lại đi, miệng lưỡi lợi hại
thì có ích gì?" Cố Duy Nhất không chút lưu tình chế nhạo. Từ nhỏ đến lớn cùng Ngôn Mộc độc mồm đấu khẩu, sao có thể bối rối vì một câu nói của
người phụ nữ này.
Quế Khả Quân không nghĩ tới miệng lưỡi Cố
Duy Nhất sắc bén như vậy, bị cô khiến cho nghẹn, sắc mặt thay đổi đa
dạng, đảo mắt nhìn về Doãn Huyên Huyên, "Huyên Huyên, tôi thấy tiếc cho
cô, cô đi theo Cố Duy Nhất đầu tiên, nghe nói còn là bạn tốt, cô ta quan hệ thân thiết với Thiên Thịnh như vậy, thế nào cô chỉ được vai phụ nhỏ, Hề Tuyết người ta vừa vào đã được hẳn nữ chính..."
Cố Duy
Nhất nhíu mày, hiện tại còn bắt đầu châm ngòi ly gián, thì ra dịu dàng
trước kia đều là giả dối, chẳng qua lúc đó chưa lộ đuôi mà thôi.
Hề Tuyết không biết từ khi nào đã cầm một cây bút máy trong tay, "Nhất Nhất, bút máy của cậu sao không ra mực?"
Cố Duy Nhất nghe Hề Tuyết nói, theo bản năng xoay người nhìn, chỉ thấy Hề
Tuyết cầm bút máy vẩy vẩy lắc lắc vài cái, một chuỗi mực đen nhánh theo
một đường cong tuyệt đẹp hạ xuống khuôn mặt tinh xảo của Quế Khả Quân.
'Phốc' một tiếng, Cố Duy Nhất vội bụm miệng, bình tĩnh đưa khăn ướt cho Quế Khả Quân, "Cô muốn lau không?"
Quế Khả Quân hung hăng trừng Cố Duy Nhất, lạnh lùng cười một tiếng, "Chờ
đấy, tôi sẽ làm cho các cô phải mang miếng thịt béo này dâng lên!"
Thấy Quế Khả Quân hớt hả chạy đi, Cố Duy Nhất và Hề Tuyết cười haha, Doãn
Huyên Huyên thấy hai người thân mật, con mắt có chút ảm đạm.
"Vai nữ chính kia của Quế Khả Quân thực sự thành Hề Tuyết?" Doãn Huyên Huyên nhìn Cố Duy Nhất, trên mặt miễn cưỡng cười.
Cố Duy Nhất ngưng cười, trong lòng khẽ động, mặt không đổi, "Vốn cũng
không phải nữ chính, chỉ là Tề đạo diễn thấy hình tượng Hề Tuyết phù hợp với nhân vật đó cho nên tạm nảy lòng tham cho cậu ấy thêm phần diễn
thôi."
"Phải không? Vậy chúc mừng." Doãn Huyên Huyên nhìn về phía Hề Tuyết, cười cười.
Doãn Huyên Huyên sững sờ, coi như không để ý, cười cười, "Tôi có việc, đi trước."
Đợi đến khi Doãn Huyên Huyên ra ngoài, Cố Duy Nhất mới nhớ tới chuyện đang
nói dở chưa xong. Nhưng nghĩ đến bộ dạng Doãn Huyên Huyên vừa rồi, sợ là trong lòng có vướng mắc, thời gian này không nên cùng cô ấy nói chuyện
này, trước cứ từ từ, đợi buổi tối ăn cơm rồi tính sau.
Buổi
chiều tan tầm, Cố Duy Nhất gọi điện thoại cho Doãn Huyên Huyên, cô ấy
lại nói đột nhiên phải đi dự tiệc, không thể đi ăn cùng cô. Cúp điện
thoại, Cố Duy Nhất nhăn mày, cảm thấy Doãn Huyên Huyên vì chuyện buổi
chiều nên trong lòng không thoải mái, khi nào hai người phải cùng nhau
nói chuyện.
Buổi tối trở về ký túc xá đã thấy không có đồ đạc của Doãn Huyên Huyên, chẳng lẽ dọn đi rồi?
Gọi thêm vài cuộc cho Doãn Huyên Huyên đều báo đã tắt máy.
Cố Duy Nhất thở dài một hơi, lúc này trên điện thoại lại có người gọi, vừa nhìn thấy chữ 'anh', trong lòng không hiểu sao căng thẳng, thế nhưng
cũng không suy nghĩ lập tức tắt máy.
Ngôn Mộc nghe thấy tiếng 'tút, tút' từ điện thoại truyền ra, lông mày cau lại. Anh chuẩn bị đi
công tác, đinh nói với cô trước nhưng cô lại tắt máy không nghe. Mở định vị nhìn thấy cô đang trong trường liền thấy yên tâm, chắc vị đại tiểu
thư này nhà anh vẫn chưa được tự nhiên như trước.
Nhưng
khoảng mười mấy phút sau, điện thoại báo có tin nhắn, "Mẹ nói mấy ngày
này anh đi công tác, mặc nhiều quần áo một chút, mang đồ ngon về cho
em." Khoé miệng Ngôn Mộc khẽ nhếch, nhắn lại một chữ, "Được."
Cố Duy Nhất nhắn tin cho Ngôn Mộc xong, ôm chăn lăn trên giường, cuối cùng lại đứng lên lấy quyển album trong ngăn kéo ra, bên trong có hình Ngôn
Mộc. Anh ấy không thích chụp ảnh, tất cả đều là mẹ ép chụp,mỗi năm một
bức, từ một bé trai xinh đẹp trở thành người đàn ông trưởng thành. Cô
gái nhỏ chụp chung với anh cũng từ chỗ ngồi trong lòng chuyển sang đứng
bên cạnh, cuối cùng là ảnh năm mới, anh đứng ở cạnh gốc cây trong vườn
còn cô đứng giữ cánh tay anh cười đến vui vẻ.
Cố Duy Nhất không có mở đèn, xuyên thấu qua cửa sổ, ánh trăng rắc vào, ở trên mặt nàng đánh lên nhu hòa vầng sáng.
Cố Duy Nhất đưa tay đặt trên mặt anh chậm rãi vuốt ve, cô không phải cô bé không rành chuyện đời, đối với tính cách Ngôn Mộc sao cô lại không
hiểu. Chỉ là, đó là anh cô, mặc dù cô cũng biết đó không phải anh ruột
nhưng vẫn cảm thấy không đúng, cảm thấy mình không nên thích anh. Nhưng, thích vẫn là thích, lúc môi cô chạm vào môi anh, cô thấy rất rõ ràng,
cô vui vẻ, tim đập nhanh, muốn ôm chặt lấy anh, ở cùng anh, nhìn anh cả
đời.
*
Ngày hôm sau, Cố Duy Nhất vừa đến công ty,
liền tìm Doãn Huyên Huyên, lúc này, cô ấy gọi điện thoại tới cho cô, nói sẽ đi chơi cùng bạn, hai ngày sau sẽ trở về, nhưng nói vài câu đã tắt
máy, Cố Duy Nhất chưa kịp trả lời, không có cách nào nói thêm.
Buổi sáng Trịnh Kinh đến tìm cô, nói 'Tình yêu của ba con động vật' đã chuẩn bị tốt, vài ngày nữa bắt đầu khai máy, Hề Tuyết làm nữ chính, muốn Cố
Duy Nhất đi cùng cô. Bởi vì nam chính là Hứa Trạch Dật, tính hắn bướng
bỉnh hay gây chuyện, Trịnh Kinh không yên tâm muốn Cố Duy Nhất hỗ trợ
hắn. Cố Duy Nhất nghe xong cảm thấy đầu đau không chịu nổi, Hứa Trạch
Dật tên này đúng là sát tinh của cô.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Duy Nhất giúp Hề Tuyết chuẩn bị, giúp Hề Tuyết học lời kịch, đảo mắt đã hơn một tuần lễ.
Ngôn Mộc còn đi công tác chưa trở lại, vài ngày này Ngôn Mộc ngẫu nhiên gọi
điện thoại cho cô, hai người đột nhiên xa lạ rất nhiều, Ngôn Mộc đối với cô thế nhưng khách khí vài phần, thường 'Ăn cơm chưa?' 'Ăn mau' 'Nghỉ
sớm một chút', khiến Cố Duy Nhất có chút buồn bực cảm thấy hai người có
chút xa cách.
Thứ bảy, trở về đại trạch, ăn cơm tối xong, Cố
Duy Nhất gọi cho Ngôn Mộc, anh nhận vô cùng chậm, "Anh đây..." Trong
thanh âm lộ rõ mệt mỏi.
Sau đoạn đối thoại tầm thường, Cố Duy Nhất lắp bắp, "Anh, khi nào anh trở lại?" Cô muốn gặp anh, rất muốn.
Thời điểm học cao trung, Ngôn Mộc xuất ngoại, hai ba tháng không gặp cô
sẽ nghĩ tới anh, bây giờ không giống vậy, cô nhớ anh, nhớ đến mức ăn
không no ngủ không yên, trong đầu tất cả đều là anh. Loại cảm giác này
khiến người ta vừa mừng vừa khó chịu, là loại cảm giác cô chưa từng trải qua.
"Chắc sang tuần, sao vậy, trong nhà có chuyện?" Thanh âm Ngôn Mộc khàn khàn lại thêm chút ôn hoà hiếm có.
"...Không, không có gì, chẳng phải là thời gian trước tiêu tiền của anh sao, em
muốn mời anh ăn cơm thôi..." Cố Duy Nhất tìm lý do.
Ngôn Mộc thế nhưng cúi đầu cười ra tiếng, "Mời ăn cái gì?"
Ngôn Mộc khẽ hừ một tiếng, thanh âm trong trẻo rất nhiều, "Mời anh ăn những thứ này?"
Cố Duy Nhất cũng cười, buông lỏng thân thể dựa trước cửa sổ, "Đùa thôi, anh muốn ăn cái gì, tùy anh chọn..."
Ngôn Mộc trầm mặc hai giây, thanh âm thả lòng, "Ăn cái gì cũng được, Nhất
Nhất của chúng ta lần đầu mời anh đi ăn, ăn trấu nuốt cải, anh cũng ăn
được."
Nhất Nhất của chúng ta...
Tim Cố Duy Nhất lại nhảy dựng lên, anh của cô từ trước đến giờ chỉ gọi cô là Cố Duy Nhất. Nhất Nhất của chúng ta...
Cố Duy Nhất che lấy khuôn mặt đỏ bừng, không ngăn được nụ cười ngọt ngào.
*
Ngôn Mộc tắt điện thoại, móc trong ví ra một ảnh chụp người nào đó nhếch
miệng cười to, trong mắt thoáng lên nhu tình, hơn một tuần không gặp,
phải tăng giờ làm việc để có thể trở về với cô sớm.
Ngoài
phòng làm việc, đám người Tô Lương Tần chứng kiến khuôn mặt vừa còn đen
của đại tổng giám đốc chỉ sau một cuộc điện thoại mà tan chảy, cả người
toả ra một cỗ mưa thuận gió hoà. Tkt chậc hai tiếng, "Có người bách
luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu."*
(*:người quật cường, được cảm hóa trở thành người mềm yếu.)
Ngôn Mộc trừng mắt nhìn hắn, lại không che dấu được tâm tình của mình.
Bận đến hai giờ đêm, Ngôn Mộc cùng Tô Lương Tần trở lại khách sạn nghỉ
ngơi, Ngôn Mộc dùng thẻ mở cửa phòng, một khắc kia cảm thấy trong phòng
có cái gì không đúng, một cỗ nước hoa nồng nặc, nhíu mày, bật điện, đèn
sáng, Ngôn Mộc đi vào hai bước, một nữ nhận mị nhãn như tơ tóc đen đồ
mỏng đi ra, "Ngôn tổng..."
Ngôn Mộc bước chân ngưng lại, đứng tại chỗ, mắt híp lại, thanh âm lạnh nhạt, "Sao cô lại ở đây?"
Quế Khả Quân cười một tiếng, "Dương tổng nói đêm dài tịch mịch, đặc biệt để cho em tới bồi bồi Ngôn tổng, thế nào, Ngôn tổng không hoan nghênh?"
Quế Khả Quân đi đến trước tủ rượu lấy một chai rót ra ly, lắc lắc thân
thể tới gần Ngôn Mộc, "Ngôn tổng, bữa tối ngài không uống rượu, hiện tại uống một ly, rượu đỏ giúp ngủ tốt nha..." Quế Khả Quân nhẹ nhàng dựa
vào người Ngôn Mộc, nam nhân như thế, ngoại trừ việc hào quang đầy mình
cũng khiến cho phụ nữ như muốn quên mình.
Ngôn Mộc nghiêng
người né tránh cô ta, Quế Khả Quân suýt ngã nhưng nhanh chóng đứng
thẳng, xoay người, "Nếu Ngôn tổng không thích uống rượu, chúng ta lập
tức không uống, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, thế nào?" Đem ly rượu trong tay để lên bàn, ngón tay trắng nón chậm rãi trượt đến bên đai
lưng, váy lụa đen sa trượt xuống, thân thể không một mảnh vải hiện trước mặt Ngôn Mộc.
"Ngôn tổng. . ." Quế Khả Quân đưa tay muốn đi
chạm vào Ngôn Mộc, Ngôn Mộc lui về phía sau một bước, đôi mắt nguy hiểm
nhìn cô ta chán ghét đến cực điểm, trong chốc lát lại như hiểu rõ, khoé
miệng thoáng tươi cười, cô chính là cô, độc nhất vô nhị, Duy Nhất của
anh, Nhất Nhất.
Quế Khả Quân tưởng Ngôn Mộc nhìn mình, cho rằng đã thành công, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, thanh âm quyến rũ, "Ngôn tổng..."
"Ngôn Mộc, ví tiền tớ có phải rơi trong phòng cậu..." Lúc đi vào Ngôn Mộc
cũng không khoá cửa, Tô Lương Tần đẩy cửa tiến vào thấy cảnh tượng nóng
bỏng như vậy, huýt sáo, "Thật vội vàng..."
Quế Khả Quân vừa
nhìn người đến, vội nhặt bộ váy dưới đất che bản thân mình, Ngôn Mộc
lạnh lùng cười một tiếng, xoay người rời đi, "Đi chỗ khác, cái gì ném
đều ném hết, văn bản giấy tờ không thể ném thì mang đi, còn lại tất cả,
ném."
Tô Lương Tần đánh giá Quế Khả Quân từ trên xuống dưới, "Đáng tiếc..." Đáng tiếc dáng người tốt như vây.
Nội tâm Quế Khả Quân không hiểu, không rõ ý tứ của Tô Lương Tần.
Tô Lương Tần mang theo một bọc nhỏ về phòng, thấy Ngôn Mộc đang ở trong
phòng hắn xử lý văn kiện, "Tớ gọi người mua quần áo cho cậu, lấy thêm
phòng nữa, về phòng ngủ đi."
Ngôn Mộc cũng không ngẩng đầu,
"Tối nay không ngủ, gọi điện thoại gọi hết lên đây, hôm nay xử lý cho
xong việc, chiều mai tớ muốn về."
"Cậu có bệnh không?Mấy hôm mày tớ đều không được ngủ quá 4h..."
Ngôn Mộc ngước mắt nhìn hắn, thanh âm Tô Lương Tần nhỏ dần, "Được, được, làm thì làm, tớ đi gọi người, cậu đúng là bị kích thích."
Tô
Lương Tần lấy ra điện thoại bắt đầu gọi điện thoại, Ngôn Mộc cúi đầu
xuống nói, "Tìm người để nữ nhân kia vào phòng tớ, sa thải hắn lập tức,
sau đó sa thải toàn bộ nhân viên trực ban hôm nay, cậu tạm thời ở lại
tiếp quản, đợi khi chọn được người phù hợp mới được trở về."
Tô Lương Tần há hốc, Quế Khả Quân chết tiệt, hắn không thể tha cho cô ta được.
*
Cố Duy Nhất lăn qua lộn lại cả đêm, ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh, rời
giường giúp mẹ làm bữa sáng, mẹ Cố thấy cô ngáp không ngừng, oán trách,
"Tối qua lại ngủ muộn , con xem sắc mặt con..."
Cố Duy Nhất sờ mặt, "Giống như có chút cẩu thả..."
"Mẹ nấu cho con tổ yến, đẹp da."
Cố Duy Nhất đáp lời, "Được. Đúng rồi, mẹ, tuần sau con đi thành phố S công tác."
"Đi bao nhiêu ngày?"
"Dù thế nào cũng phải đi một tháng." Cố Duy Nhất đem trứng gà bỏ vào nồi nấu.
Mẹ Cố gật đầu, "Con ở ngoài cẩn thận một chút, buổi tối không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, hiểu chưa?"
Cố Duy Nhất gật đầu, bưng đồ ăn ra ngoài, trên bàn đặt một tờ báo. Cố Duy
Nhất thuận tay lật đến tin giải trí, từ khi thành quản lý, cô phải phá
lệ chú ý đến nó.
Tít trang đầu hiện ra ảnh chụp rõ ràng, Quế Khả Quân và Ngôn Mộc.
Cố Duy Nhất cầm lấy tờ báo, nhìn chăm chú, sợ mình nhìn lầm, nhưng gương
mặt đó chính là người cùng mình sống hơn 20 năm, sao có thể lầm. Hơn nữa ảnh còn rõ nét như vậy, bên cạnh còn có dòng chữ 'tiểu hoa đán Quế Khả
Quân cùng tổng giám đốc Thiên Thịnh Ngôn Mộc qua đêm', trong cơn bực
tức, Cố Duy Nhất đập tay xuống bàn.
"Nhất Nhất, đó là báo sáng nay sao?" Cố gia gia từ trong hoa viên vận động xong đi vào.
Cố Duy Nhất vội gấp tờ báo lại, "Không phải, là hôm qua, cháu cũng tưởng là hôm nay."
Cố gia gia gật đầu nghi hoặc, "Thế nào, báo hôm nay không có tới sao?"
"Cháu cũng không biết, nhưng mà báo ngẫu nhiên không phát cũng là bình
thường, không chừng là người ta lười biếng, ha ha..." Cố Duy Nhất gượng
cười.
Cha Cố từ trong thư phòng đi ra, nhìn thoáng qua Cố Duy Nhất tờ báo Cố Duy Nhất giấu, liếc thần sắc bối rối của cô, mặt không
thay đổi vào bếp.
Không ăn sáng, Cố Duy Nhất lập tức ra khỏi
Cố gia đại trạch, dọc theo đường đi, trong lòng không biết tư vị gì, có
một cỗ cảm xúc mãnh liệt, muốn đem cả Quế Khả Quân và Ngôn Mộc ra đập
một trận.
Vào công ty, không ngoài ý muốn, tất cả mọi người
đều bàn luận chuyện này, trong phòng làm việc, nhà vệ sinh, phòng nghỉ,
phòng tập, có người tán thưởng Quế Khả Quân thủ đoạn cao siêu, có người
chẳng thèm ngó tới.
Hề Tuyết vừa thấy Cố Duy Nhất đến, vội
vàng kéo cô, chỉ hai người trên báo, "Nhất Nhất, tờ báo này là thật sao, mắt sư huynh sao kém cỏi vậy."
Cố Duy Nhất tức giận ném vào
thùng rác, "Sao tớ biết được, Đàn ông đều dùng nửa dưới suy nghĩ, thú
tính bộc phát, chỉ cần là nữ nhân thì ai chả được."
Hề Tuyết
chau mày, "Vậy cũng không thể là Quế Khả Quân, Nhất Nhất, cậu hãy nhắc
nhở sư huynh một câu, cậu nghĩ xem, Quế Khả Quân muốn trở thành chị dâu
tương lai của cậu, hai người chung đụng, tớ cảm thấy như có chiến
tranh."
"Ai muốn sống chung với cô ta? Sau khi Ngôn Mộc kết
hôn, tớ sẽ cách xa anh ấy, về sau anh ấy là anh ấy, tớ là tớ, tốt nhất
cả đời không gặp mặt." Cả người Cố Duy Nhất đều toả ra khí lạnh.
Hề Tuyết bị tiếng nói giận dữ của cô làm giật mình, "Sao cậu phản ứng lớn
vậy, nam nữ quan hệ là điều bình thường, sư huynh lớn tuổi như vậy rồi.
Nhất Nhất, không nhìn ra, cậu lại là người 'huynh khống'* như vậy."
(*: cuồng anh trai Trịnh Kinh cũng bởi vì chuyện của Quế Khả Quân mà sứt đầu mẻ trán, chỉ riêng
điện thoại của truyền thông đã như muốn nổ máy. Nếu là scandal với người khác, danh tiếng Quế Khả Quân tăng lên không có gì không tốt nhưng, nam chính lần này là Ngôn Mộc, chuyện lần này phúc hay hoạ cũng chưa biết.
Sáng sớm hắn đã tìm Quế Khả Quân nhưng không gọi được, một chút tin tức
cũng không có. Nếu Quế Khả Quân lần này thật sự lọt vào mắt Ngôn Mộc,
chắc chắn có ẩn tình.
Tề Nghiêm gọi điện thoại nói muốn Hề
Tuyết đến đoàn làm phim trước vài ngày, Cố Duy Nhất thấy thế không nói
lời nào, đặt vé máy bay kéo Hề Tuyết đi luôn. Cố Duy Nhất hôm nay như
con nhím xù lông, gặp ai chửi đó, Hề Tuyết cũng không dám chọc cô, ngoan ngoãn đi theo.
Buổi chiều lên máy bay, cộng thêm trợ lý
trạng điểm, một nhóm bốn người. Trước khi lên máy bay, Cố Duy Nhất nhìn
qua điện thoại, không chút tin tức, thở phì phì tắt máy.
*
Ngôn Mộc ở thành phố W lại giống như khúc nhạc dạo trước gió bão giông tố.
Ngôn Mộc nhìn ảnh chụp trên báo, nở một nụ cười lạnh buốt, đẩy tờ báo
đến trước mặt Dương tổng, hai chân ưu nhã vắt lên nhau, "Đây là kết quả
Dương tổng muốn?"
Dương tổng đứng đó, trên đầu toát mồ hôi
lạnh, tối qua hắn nghe nói toàn bộ nhân viên khách sạn Thiên Thịnh tầng
đó đều bị sa thải, biết rõ chuyện đã gây hoạ, hắn vốn chỉ nghĩ muốn nịnh nọt Ngôn Mộc, mới đồng ý kế sách của Quế Khả Quân, ai nghĩ đến gặp phải như vậy, chọc phải tổ ong, lại còn lên đầu đề.
"Ngôn tổng, chuyện này, cậu hãy nghe tôi giải thích."
Ngôn Mộc lạnh lùng liếc hắn một, "Giải thích đi."
Dương tổng sững sờ, giải thích? Hắn có cái gì để giải thích?
Ngôn Mộc đứng lên, "Công ty chúng tôi và Dương tổng hợp tác đến đây kết thúc."
Dương tổng bỗng chốc sững sờ , "Ngôn tổng, chuyện này cũng không thể nói
giỡn, chúng ta có hợp đồng, cậu đơn phương huỷ bỏ phải bồi thường, số
tiền kia không nhỏ, Ngôn tổng là người làm ăn, sẽ biết rõ nặng nhẹ,
không thể vì chút chuyện nhỏ này phải không?"
Ngôn Mộc nghe
những lời này như nghe trò cười vậy, nở nụ cười, Ngôn Mộc không hay
cười, nụ cười này khiến cả khuôn mặt kinh diễm, nhưng bây giờ không ai
thấy thế, mà chỉ thấy ngoài cười nhưng trong không cười, làm người khác
đổ mồ hôi lạnh.
Nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dương tổng, Ngôn Mộc ngay cả nói cũng lười mở miệng, xoay người sải bước rời đi.
Dương tổng nhìn về phía Tô Lương Tần, "Tô tổng..."
Tô Lương Tần mang đôi mắt thâm quầng, sắc mặt cũng không tốt, "Tô tổng cái gì, tự làm bậy không thể sống." Nếu không phải là tên này gây chuyện,
hắn có thể có nhà không thể về sao?Ngôn Mộc nói một câu, nguyên một tầng khách sạn bị sa thải, trong khoảng thời gian ngắn sao hắn có thể tìm đủ người thích hợp? Lại còn phải đảm bảo khách sạn hoạt động bình thường,
đầu hắn hiện tại muốn nổ tung, hận không thể đem cái tên Dương tổng này
đi lột da huỷ cốt, lại còn dám cầu xin hắn, thật không có mắt.
Ngôn Mộc vội đến sân bay, cô gái nhỏ Cố Duy Nhất kia vừa mới thông suốt một
chút, nếu để cô thấy tờ báo này, không chừng cô lại nghĩ lung tung."
Chưa về đến nhà đã nghe được tin tức Cố Duy Nhất đã theo đoàn làm phim đến
thành phố S, Ngôn Mộc gọi cho cô nhưng điện thoại tắt máy, lông mày anh
nhíu lại, đau đầu đưa tay lên bóp mi tâm.
*
Đến
thành phố S là nửa đêm, đoàn làm phim đã sắp xếp tốt chỗ ở, Cố Duy Nhất
mở máy, tin nhắn nhắc có 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Ngôn Mộc.
Cố Duy Nhất dẩu môi, định ném điện thoại lên giường lập tức có người gọi
đến, Cố Duy Nhất nhìn màn hình một lúc, nghe máy, giọng nói bình thường, "Alo..."
"Em sớm xuống máy bay sao không nghe máy?" Thanh âm Ngôn Mộc lạnh lùng.
"Máy bay hạ cánh, còn lên xe về chỗ ở, em quên mất, sao vậy, có chuyện gì
không anh?" Thanh âm Cố Duy Nhất bình thường nhưng lại giống như nói
chuyện với hắn trong những ngày trước vậy.
Ngôn Mộc vốn có
nhiều lời muốn nói, Cố Duy Nhất lại lạnh nhạt, cô không thể không thấy
tờ báo. Theo ý nghĩ của anh, cô hẳn là nổi trận lôi đình mới đúng, sao
lạnh nhạt như vậy?
"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi em tới nơi an toàn chưa." Lời đến cổ họng nhưng lại nuốt về.
"Không có chuyện gì, em còn muốn đi tắm rửa."
"Được, vậy nghỉ sớm một chút." Chờ Cố Duy Nhất cúp điện thoại, Ngôn Mộc mới để điện thoại xuống, ngón tay thon dài chậm rãi gõ lên mặt bàn, trong mắt
suy nghĩ sâu xa, thậm chí việc hôm nay cô cũng không đề cập tới, Ngôn
Mộc nhíu mày, Cố Duy Nhất à Cố Duy Nhất...
Cố Duy Nhất ném
điện thoại lên giường, đi tắm, Ngôn Mộc à Ngôn Mộc, bổn tiểu thư thay
anh làm bảo mẫu miễn phĩ hơn hai mươi năm, hiện tại anh lại muốn chạy
trốn ra khỏi bàn tay bổn tiểu thư, trên đời nào có chuyện dễ như vậy,
bổn tiểu thư không đem anh cho vào trong túi, bổn tiểu thư sẽ đi theo họ của anh.
*
Hôm sau Hề Tuyết bắt đầu quay phim,
nam nữ chính còn chưa tới, tất cả đều là cảnh của Hề Tuyết, bộ phim này
hợp tác với Khởi Nguyên cho nên hơn nửa đều là nghệ sĩ cùng công ty, thợ trang điểm cũng cùng đến, trong đó có người tên Điền Húc kia.
Cố Duy Nhất từ nhỏ đến lớn cũng có không ít người theo đuổi, chỉ là bên
cạnh có Thai Tử Vũ cả ngày đi theo, người bình thường cũng không dám bám cô, nếu dám, Ngôn Mộc sẽ xử lý toàn bộ, cho nên người quấn quít như
vậy, Cố Duy Nhất chưa từng gặp qua. Mỗi ngày ăn đồ Trung Quốc buổi sáng, tối lại qua đưa tin, Điền Húc hận không thể nhìn Cố Duy Nhất ăn, mỗi
ngày hỏi han ân cần, không có chuyện gì đều lắc lư trước mặt Cố Duy
Nhất. Nếu là da mặt dày, Cố Duy Nhất cũng không khách khí mà nói nhưng
Điền Húc này cái gì cũng không nói đã có thể để mọi người biết hắn thích Cố Duy Nhất, hắn đang theo đuổi Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất
thấy phiền nhưng Hề Tuyết lại bày ra bộ dạng đang xem kịch vui, "Nhất
Nhất, tớ thấy Điền Húc là người tốt, cậu cũng nên thử xem, cậu chưa yêu
đương bao giờ, kỳ thực, chung đụng sau một thời gian sẽ thành thói quen
sau đó là thích."
Cố Duy Nhất liếc nàng một, "Cậu từng yêu đương?"
Hề Tuyết nhướn mày, vẻ mặt đắc ý, "Mặc dù tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ coi như là môtn chuyên gia yêu đương lạc quan, đây, xem một chút..." Hề Tuyết lấy một quyển vở dưới kịch bản ra đưa cho cô, "Đây đều là kinh
nghiệm tớ tổng kết được."
Cố Duy Nhất nhìn bìa, '36 kế gục đổ nam thần', Cố Duy Nhất mở ra nhìn một chút rồi quay về phía Hề Tuyết,
"Trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ những thứ này?"
Hề Tuyết ôm quyển vở bảo bối, nhẹ nhàng xoa, "Đây là bảo bối của tớ, tớ trông cậy vào nó để cưa đổ nam thần đấy!"
Cố Duy Nhất bắt được tin tức trọng yếu, đi lại gần nhìn Hề Tuyết, "Thành thật khau mau, nam thần của cậu là ai?"
Hề Tuyết cũng không già mồm, nhanh chóng nói, "Chính là người ôn tồn tao nhã, anh tuấn tiêu sái Tô Lương Tần."
Cố Duy Nhất suýt chút sặc nước mà chết, "Anh Lương Tần?"
Trên mặt Hề Tuyết xuất hiện nét nhu tình, hai năm Ngôn Mộc xuất ngoại kia
chính là đi cùng Tô Lương Tần, họ đương nhiên biết nhau, khi đó cô ấy bị ốm đau hành hạ, Tô Lương Tần thường xuyên chọc cô cười, đưa cô đi du
lịch quanh Paris. Ở Paris ngây người nhiều năm như vậy, cô chưa bây giờ
thấy Paris đẹp như thế. Có một lần cô phát bệnh, Tô Lương Tần ôm cô đến
bệnh viện, trong mơ hồ, cô thấy được khuôn mặt ấy thật rõ nét dưới ánh
mặt trời, một khắc đó, cô thấy chết cũng không nuối tiếc.
Cố
Duy Nhất cũng biết hai năm đó không dễ dàng đối với Hề Tuyết, Tô Lương
Tần đối xử với cô ấy rất tốt nhưng cô không nghĩ tới Hề Tuyết lại động
tâm với hắn.
"Vậy anh Lương Tần có biết cậu chính là Nicole không?"
Hề Tuyết lắc đầu, "Biết hay không cũng không sao, dù sao, sớm hay muộn anh ấy cũng là của tớ." Vẻ mặt Hề Tuyết vô cùng kiên định.
Cố
Duy Nhất nghĩ đến lần trước Tô Lương Tần và Hề Tuyết lên trang nhất, con ngươi xoay vài vòng, bàn tay nhỏ bé sờ vào quyển sổ của Hề Tuyết,
'pằng' một tiếng, Hề Tuyết đánh lên tay cô, trừng mắt, "Cậu làm gì?"
Cố Duy Nhất tươi cười, "Tớ tham khảo một chút, lúc nữa sẽ trả, đừng hẹp hòi như thế..."
*
Một tuần sau đó, Hứa Trạch Dật mới đến, đi cùng còn có một nghệ sĩ nữa của
Khởi Nguyên, Khương Gia Kỳ. Thì ra, Quế Khả Quân đã bị thay thế, đổi
thàn Khương Gia Kỳ, thợ trang điểm nhỏ giọng thảo luận, "Chẳng phải nói
Quế Khả Quân đã ở bên tổng giám đốc Thiên Thịnh sao? Như thế nào lại bị
đổi?"
"Có phải là người ta đã chuẩn bị đi làm thiếu phu nhân cho nên khinh thường nhận kịch truyền hình này?"
"Cô biết cái gì, phim này là Thiên Thịnh đầu tư, lúc trước Hề Tuyết được
phân vai nữ chính, Quế Khả Quân thật sự ở bên tổng giám đốc Thiên Thịnh
nhưng vẫn không thể xả cơn giận giành lại vai chính, bộ dáng này rõ ràng là trở mặt với tổng giám đốc rồi."
"Cô nói cũng có lý."
Cố Duy Nhất nghe được những lời này, nhíu mày, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, tính cách Ngôn Mộc kia, Quế Khả Quân chắc chắn là tự mình đổ đi,
nhưng cô ta thật ngu ngốc, Ngôn Mộc chán ghét nhất là mọi việc đều không nằm trong phạm vi khống chế của mình. Cô ta như vậy là tự chui đầu vào
rọ, nhưng nghĩ tới tấm hình cô ta khoả thân trước mặt anh, cô liền thấy
tức giận. Đám hoa đào của Ngôn Mộc này, đợi cô đem anh bỏ vào túi, xem
xem anh làm thế nào để trêu chọc đám hồ ly tinh bên ngoài nữa.
Lúc ăn cơm trưa, Điền Húc bưng một mỳ cơm đi đến, "Nhất Nhất, mỳ ở đây rất nổi tiếng, tôi đặc biệt mang cho cô nếm thử."
Bát mỳ trong tay hắn toả ra một cỗ hương vị nồng nàn, Cố Duy Nhất theo bản
năng nuốt nước bọt, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ ăn nó, "Không
cần đâu, tôi đợi Hề Tuyết sau đó cùng ăn là được rồi."
Điền Húc vội hỏi, "Chờ Hề Tuyết quay xong còn lâu, mỳ nguội lạnh ăn không ngon, cô ăn trước đi..."
Cố Duy Nhất không có ý định nói chuyện với hắn, hai ngày nay chuyện của cô và hắn mọi người trong đoàn đều biết, cô ăn bát mỳ này, đúng là nhảy
vào sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
"Tôi đi nhìn Hề Tuyết một chút, đi trước..." Cố Duy Nhất xoay người định đi.
Điền Húc ngăn trước người cô, "Nhất Nhất, tôi đặc biệt ra ngoài mua cho cô, chỉ là một bát mù, không phải là cái gì đáng quý..."
"Tôi cũng đang muốn ăn mỳ, thật đúng là nghĩ cái gì được cái đó..." Hứa
Trạch Dật vừa quay xong chạy qua, đưa tay cầm lấy bát mỳ trong tay Điền
Húc, ngửi một chút, "Thật thơm..., tôi ăn anh có để ý không?" Hứa Trạch
Dật hỏi thăm nhìn về phía Điền Húc, có cảm giác, 'Cậu nói không thử
xem'.
Hứa Trạch Dật muốn ăn, Điền Húc không thể nói không,Cố Duy Nhất đã nhân cơ hội chạy mất.
Cố Duy Nhất tưởng rằng chuyện ngày đó là trùng hợp, ai mấy ngày tiếp theo, mỗi khi Điền Húc xuất hiện bên cạnh cô, Hứa Trạch Dật cũng sẽ vô tình
xuất hiện sau đó thay cô nhận tất cả đồ Điền Húc đưa. Ngay cả Hề Tuyết
cc nhìn ra điểm khác thường, "Nhất Nhất, Hứa Trạch Dật này không phải có ý với cậu đấy chứ?"
'Ha ha. . .' Cố Duy Nhất bên ngoài cười
nhưng trong lòng không cười, Hứa Trạch Dật có ý với cô? Mặt trời mọc từ
huớng tây, Hứa Trạch Dật đối với cô là ghi hận trong lòng, không lại có
chủ ý xấu xa.
Vài ngày sau Cố Duy Nhất bắt đầu trốn tránh
Điền Húc và Hứa Trạch Dật, cô thấy sinh nhật mình thật thảm, chỗ an toàn nhất là bên cạnh Tề Nghiêm. Mỗi ngày ngoài việc của Hề Tuyết, cô sẽ đi
theo Tề Nghiêm, tính tình hắn rất tốt, Cố Duy Nhất vừa cơ trí, lại là
biên kịch cho nên rất hợp ý Tề Nghiêm, mỗi lần đều chỉ điểm cho cô, cô
cũng có được lợi ích không nhỏ.
Nhưng trong khoảng thời gian
này cô và Ngôn Mộc không liên lạc, cô không gọi anh, anh không gọi cô,
mỗi lần gọi về nhà đều như lơ đãng hỏi anh. Mẹ Cố nói vài ngày nay anh
đều rảnh rỗi ở nhà, Cố Duy Nhất tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ngày mùng chín tháng tư là mùng ba tháng ba âm lịch, sinh nhật Cố Duy Nhất.
Sáng sớm, cô đã nhìn chằm chằm điện thoại, vô số cuộc gọi liên tục đến,
cha mẹ, ông bà, Tô Lương Tần, Thai Tử Vũ, nhưng không có Ngôn Mộc. Hề
Tuyết đưa đến cho cô một bát mỳ, cô cũng cố ăn dù sợi mỳ khổng lồ khó ăn vô cùng.
Từ sáng đến tối cũng không có một chút tin tức, không một cuộc điện thoại của Ngôn Mộc, quên sinh nhật cô sao?
Cố Duy Nhất nổi giận đùng đùng ra ngoài studio, trời đã sắp tối, vẫn còn
có thể thấy bóng người, đột nhiên xuất hiện một người dọa Cố Duy Nhất
nhảy dựng.
"Nhất Nhất, sinh nhật vui vẻ." Điền Húc ôm một bó hoa hồng.
Cố Duy Nhất vừa rồi còn tưởng Ngôn Mộc xuất hiện, cô thực cao hứng, bây
giờ thấy người đến Điền Húc, rất muốn trút giận, "Cám ơn anh còn nhớ
sinh nhật tôi, nhưng hoa tôi không thể nhận, anh mang về đi."
Điền Húc sững sờ, chưa kịp nói một thanh âm đã truyền tới, "Ô, hoa tươi thế, trong phòng tôi vừa vặn thiếu hoa trang trí, tiểu Điền, cậu hiểu rõ tôi thế..."
Điền Húc, "..."
Cố Duy Nhất thấy Hứa
Trạch Dật chỉ sợ thiên hạ không loạn xuất hiện, trong lòng cảm thấy có
chút may mắn, vội hỏi, "Chuyện của hai người các anh, tôi không nhúng
tay vào, đi trước đây..."
Lúc này Điền Húc lại tiến lên ngắn
trước mặt Cố Duy Nhất, phịch một tiếng quỳ một chân xuống đất, "Nhất
Nhất, tôi có lời muốn nói với cô, từ lần đầu gặp tôi đã thích cô rồi,
tôi muốn đối xử với cô thật tốt, muốn cô trở thành bạn gái tôi, tôi đảm
bảo..."
Vừa bắt đầu, Cố Duy Nhất còn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, theo sau lời Điền Húc nói, trên mặt Cố Duy Nhất dần nở nụ cười ngọt ngào.
Điền Húc thấy cô cười, vội đứng lên, "Nhất Nhất, cô đồng ý?"
Cố Duy Nhất đứng sang một bên, nhìn ra sau Điền Húc, trong bóng tối không
có đèn đường, một bóng dáng cao lớn đứng cạnh bồn hoa, là người quá quen thuộc với cô, không nhìn mặt cũng biết.
Cố Duy Nhất chắp tay ra sau lưng, hếch mũi, ho nhẹ một tiếng, "Anh đã đến rồi." Trên mặt là nụ cười không thể che dấu.
Điền húc sững sờ, nhìn theo ánh mắt cô, một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đi bóng tối đi ra, khuôn mặt càng hiện ra vẻ tuấn
lãng.
"Nhất Nhất, anh ta là. . ." Đôi mắt Điền Húc liếc liếc, cảm thấy ánh mắt người này nhìn anh rất không tốt.
Cố Duy Nhất tiến lên khoác tay Ngôn Mộc, "Anh ấy là. . ."
Nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, lại nhìn Điền Húc, Cố Duy Nhất cười khoe khoang, "Bạn trai tôi." Tư thế giống như tuyên bố chủ quyền.
Điền Húc như bị người ta hất một chậu nước lạnh, cuối cùng hồn bay phách lạc chạy đi.
Buổi chiều tan học, theo thường lệ Cố Duy Nhất đến sân bóng rổ chờ Ngôn Mộc về cùng.
"Em gái nhỏ, em là em của Ngôn Mộc?" Một cô gái xinh đẹp.
Cố Duy Nhất gật đầu.
"Vậy em có thể giúp chị mang cái này cho anh của em không?" Cô gái đưa cho
Cố Duy Nhất một lá thư và một hộp chocolate được gói rất tinh xảo.
Cố Duy Nhất cắn môi không nói, bộ dạng rối rắm.
Cô gái kia rút hai cái kẹo mút trong túi ra đưa cô, "Như vậy được không?"
"Được." Cố Duy Nhất vang dội trả lời, đưa tay nhận lấy.
Cô gái hài lòng bước đi.
Cố Duy Nhất cầm chocolate để một bên, lột vỏ kẹo que ăn, chạy nhanh đến chờ Ngôn Mộc.
Ngôn Mộc chơi bóng rổ xong, đến dẫn người về nhà.
"Anh, đây là của một chị bảo em đưa cho anh..." Cố Duy Nhất đưa lá thư cho
Ngôn Mộc, thuận tay đưa cả cặp sách, sau đó ôm lấy hộp chocolate đi về.
Đi vài bước, không thấy Ngôn Mộc theo, Cố Duy Nhất quay lại, "Anh làm sao vậy?"
Ngôn Mộc ánh mắt không tốt nhìn chôclate trong tay cô, "Đây là gì?"
Cố Duy Nhất ôm chặt nó, "Đây cũng là chị đó đưa nhưng em biết anh không
thích ăn ngọt, bà nội nói không được lãng phí thức ăn cho nên em ăn giúp anh, không cần cảm ơn."
Ngôn Mộc đem lá thư trong tay vò thành một cục, ném vào thùng rác.
"Cố Duy Nhất, em có biết tại sao người ta đưa em đồ ăn vô cớ không? Là vị
họ sẽ cho vào đó thuốc ngủ hoặc là □□, làm em hôn mê, sau đó khiêng em
lên xe bán vào trong núi làm con gái người khác, sẽ không được gặp lại
cha mẹ ông bà. Hoặc sẽ cắt mắt mũi tai em đi bán kiếm tiền, sau đó em sẽ thành một yêu quái..."
Cố Duy Nhất, "..."
"Anh gạt người, không phải, chị xinh đẹp đó không giống người xấu." Trong nháy mắt, Cố Duy Nhất chu miệng nhỏ lên.
Ngôn Mộc chau mày, nheo mắt đè thấp giọng, "Cố Duy Nhất, em có thấy sau khi
ăn kẹo, toàn thân tê dại, đầu lưỡi run lên, thân thể mềm đi..."
Cố Duy Nhất nhìn khuôn mặt tinh xảo của Ngôn Mộc, con mắt chớp chớp, sau
đó lập tức ném kẹo 'Oa' một tiếng gào khóc, "Hu hu, em sắp chết, sắp
chết rồi..."
"Hu hu anh, anh..."
Thái dương Ngôn Mộc hung hăng nhảy lên, ho nhẹ một tiếng, "Cố Duy Nhất, anh không chọc em đâu. . ."
"Hu hu về sau em sẽ không gặp cha mẹ ông bà, hu hu..." Càng khóc thanh âm càng lớn.
Tiếng khóc phút chốc im bặt, trong ánh mắt cô mang theo nước mắt chưa khô,
trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt
trong suốt, thút thít không ngừng nhưng cũng không dám phát ra âm thanh.
"Khụ. . ." Ngôn Mộc ôm lấy Cố Duy Nhất, ho nhẹ một tiếng, "Cái kia, về sau
không nên tùy tiện nhận thư của người khác, cũng không nên ăn đồ của
người khác, anh bảo đảm sẽ không để em bị người ta bắt cóc, được không?"
Cố Duy Nhất vội cầm chocolate và kẹo trong tay ném ra ngoài, hai tay ôm
chặt cổ Ngôn Mộc, đáng thương, "Được..." Trên mặt còn đọng nước mắt.
"Ừ, thật ngoan." Ngôn Mộc khẽ xoa đầu cô.
Từ nay về sau, Cố Duy Nhất cũng dám thay Ngôn Mộc nhận bất kì cái gì, mặc cho người khác dụ dỗ đe dọa, cô cũng không làm!