7h tối, trong thành
phố còn có chút ánh sáng len lỏi, qua phố Ngọc Thanh là đại học thuộc
khu vực phồn hoa nhất, xa xa xe taxi ngừng lạ:"Cô bé, xuống ở chỗ này
đi, bên kia kẹt xe, còn có vài bước, cô tự mình đi đi!"
Cố Duy
Nhất gấp rút móc tiền trả cho tài xế, mở cửa xe chạy ra ngoài, bầu trời
đang có tuyết, gió phảng phất hơi lạnh, vừa mới qua đông chí, đây là
trận tuyết đầu tiên trong năm.
Hôm nay là thứ sáu, Cố Duy Nhất
nhận điện thoại của Thai Tử Vũ khi vừa từ trường trở lại Cố gia, thấy cô lo lắng lập tức khai hết.
Lúc Cố Duy Nhất tới chỉ kịp mặc áo
khoác rồi vội vàng chạy ra cửa, khăn quàng cổ, mũ, bao tay cũng không
kịp mang, hiện tại chỉ cảm thấy gió lạnh như muốn chui vào trong người,
tay muốn đông cứng lại.
Cố Duy Nhất qua đường, chưa kịp tìm Thai
Tử Vũ, liền biết rõ không cần nữa, bởi cô đã thấy Thai Tử Vũ trong quán
ăn nhỏ họ thường tới liên hoan, bốn năm người trẻ tuổi ăn mặc thời
thượng cùng đánh nhau nhưng hiển nhiên người bị đánh chính là tên lớn
lên cùng cô từ nhỏ suốt ngày gây họa, Thai Tử Vũ.
Mắt thấy Thai
Tử Vũ đang ở thế hạ phong, cánh tay, eo đều bị đánh, trên mặt tím xanh
một mảnh, xung quanh đều có người tới xem náo nhiệt, nhưng chỉ nhìn dám
đứng xa, không dám tiến lên ngăn cản, Cố Duy Nhất oán hận dậm chân, Thai Tử Vũ này thật khiến người ta không thể bớt lo lắng.
Trước hết
lấy điện thoại ra báo cảnh sát, sau đó hướng đến nơi đánh nhau mà đi
đến, đi ngang qua thùng rác, trên đó còn dư lại nửa chai bia, Cố Duy
Nhất thuận tay cầm lên, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ đi về phía trước, cảnh
tượng tráng lệ.
Thấy sau lưng Thai Tử Vũ có một người không biết
tìm được từ chỗ nào một cục gạch định đập vào đầu Thai Tử Vũ, đúng lúc
chỉ mành treo chuông, 'Ầm' một tiếng, mảnh vụn thủy tinh rơi xuống bốn
phía.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng động tác,
một mảng yên tĩnh bao phủ, người nọ ôm đầu đôi mắt không thể tin nhìn Cố Duy Nhất, một tia máu tươi thuận theo khe hở trong lòng bàn tay chảy
xuống.
Thai Tử Vũ há to mồm ngạc nhiên nhìn Cố Duy Nhất, hiển
nhiên không nghĩ tới Cố Duy Nhất sẽ lớn gan như vậy, Cố Duy Nhất nhìn cổ chai bia còn lại trong tay, nháy mắt kéo Thai Tử Vũ, đẩy mọi người ra,
bỏ chạy thục mạng:"Đồ ngốc, còn không mau chạy. . ."
Người phía
sau không đuổi theo, bởi vì kia đầu người kia còn đang chảy máu, vội
vàng gọi điện thoại cho xe cứu thương đến. Cố Duy Nhất cùng Thai Tử Vũ
chạy được vài bước liền dừng lại, còi cảnh sát ngày càng to, cảnh sát
đến.
*
Trong cục cảnh sát, Cố Duy Nhất thở dài lần thứ n, tại sao cô lại gọi cho cảnh sát chứ? Thật đúng là tự nâng đá đập chân mình.
Cảnh sát đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ:"Có muốn gọi tìm
người bảo lãnh không? Đừng trách tôi không nói với hai cô cậu, hai người có thể phải qua đêm ở chỗ này. Tuổi còn trẻ không lo học, cả ngày chỉ
biết đánh lộn, cô gái nhỏ này thoạt nhìn trắng trẻo, lớn lên cũng rất
xinh xắn, mà ra tay cũng thật ác."
Cố Duy Nhất nhìn về phía Thai
Tử Vũ đầu tóc rối bời vẻ mặt tím xanh, bĩu môi ghét bỏ: "Cậu muốn gọi
cho chú Thai không, để ông ấy đến nộp tiền bảo lãnh chúng ta ra."
Thai Tử Vũ trừng to mắt:"Cha tôi mà biết tôi ở bên ngoài đánh lộn không giết chết tôi mới là lạ."
Suy nghĩ một chút, Thai Tử Vũ xoa xoa khoé miệng:"Bằng không cậu gọi mẹ
tới? Dì Kiều tính tình hiền dịu, chắc không có việc gì đi?"
Cố
Duy Nhất liếc một cái, tức giận nói:"Cậu mà dám, tôi sẽ không để yên cho cậu. Nói mẹ tôi biết, chắc chắn cha tôi cũng biết, vậy thì con đường
đứt chân của cậu cũng không xa!"Cố gia và Thai gia là hai gia đình có
giao tình cực kì sâu đậm a!
"Vậy cậu nói xem phải làm sao? Cũng
không thể ở trong cục cảnh sát qua đêm? Người trong nhà đều chờ đợi, nếu không thể về, hai người chúng ta chờ bị chửi đi..." Thai Tử Vũ thở hắt
ra, chân dài nhấc lên, đặt ở trên ghế.
Cố Duy Nhất gục xuống bàn, nhìn Thai Tử Vũ lý sự:"Thai Tử Vũ, cậu thật là một chút tiền đồ cũng
không có, vì một người phụ nữ mà đi đánh người!" Thai Tử Vũ này, chỗ nào cũng tốt, lớn lên đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt, có nghĩa khí, chỉ có một khuyết điểm có thể giết chết các ưu điểm của hắn chính là tình cảm
quá sâu nặng, khi thích một người, tất cả tế bào thần kinh đều đi phục
vụ hormone, dùng ở nơi khác, đại não lập tức tuyên bố trạng thái nguy
hiểm.
Thai Tử Vũ liếc mắt:"Tôi vốn muốn cho cậu nhìn tôi thể hiện khí thế anh hùng, ai mà ngờ được cái tên kia dẫn theo nhiều người như
thế, một mình tôi đánh bốn, nhưng mà cũng không có rơi vào thế hạ
phong..."
Cố Duy Nhất mặc kệ hắn tự biên tự diễn, lườm hắn một
cái, nói móc:"Đúng vậy, thật sự là lợi hại, bị người ta đánh thành đầu
heo, còn có mặt mũi như thế, đúng là không có ai !"
Hai người thế nhưng không coi ai ra gì tán gẫu không kể thời gian địa điểm, vị cảnh
sát kia đen mặt, tay dùng sức gõ mặt bàn:"Hai cô cậu cuối cùng có muốn
về nhà hay không?"
Cố Duy Nhất giật mình đến mức bỗng chốc ngồi ngay ngắn, cười ha hả:"Rất muốn, rất muốn. . ."
"Cố Duy Nhất, hay là cậu gọi cho lão đại đi." Thai Tử Vũ ngồi thẳng nhìn Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất ôn nhu nhìn Thai Tử Vũ, đưa điện thoại di động đưa cho hắn, vẻ mặt vô hại:"Ngươi gọi đi..."
Thai Tử Vũ gấp rút khoát tay, mặt mũi tràn đầy sợ hãi:"Coi như quên đi, xem
như tôi chưa nói gì... "Từ nhỏ đến lớn Ngôn Mộc là cơn ác mộng của hắn!
Xem ra đầu óc hắn thật sự bị đánh hỏng rồi nên mới có đề nghị như vậy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thở dài một hơi, không hẹn mà cùng nằm sấp
trên bàn, trên đời này chọc ai cũng được, chỉ cần không phải là Diêm
Vương trong nhà Cố Duy Nhất.
Mặt viên cảnh sát cứng lại, cơn giận như sắp bộc phát, bỗng, di động Cố Duy Nhất trên bàn vang lên, cô cầm
điện thoại nhìn, vẻ mặt hoảng sợ đem điện thoại ném đi:"Xong rồi, xong
rồi, Thai Tử Vũ, anh tôi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Thai Tử Vũ theo bản năng hít một hơi khí lạnh:"Kia, cậu mau nghe đi"
Cố Duy Nhất nhảy dựng lên đem di động nhét trong lòng Thai Tử Vũ:"Cậu nghe đi nói cho anh ấy biết cậu dẫn tôi ra ngoài ăn khuya..."
Thai Tử Vũ né tránh Cố Duy Nhất, nhảy xa ba thước:"Tôi làm gì cũng không dám nói dối lão đại"
"Vậy làm sao bây giờ?" Cố Duy Nhất hai tay run sợ cầm lấy di động không ngừng kêu, trên màn hình viết "Anh Ngôn Mộc".
Không đợi Cố Duy Nhất nghĩ xong điện thoại trên tay đã không còn.
"Xin chào, cho hỏi anh là người nhà Cố Duy Nhất sao? Nơi này là xx hy vọng anh sẽ tới một chuyến!"
Cố Duy Nhất nhìn vẻ mặt chính trực của người cảnh sát nhân dân kia, ý nghĩ giết người cũng muốn có.
*
Lúc Ngôn Mộc được cảnh sát dẫn vào, Cố Duy Nhất cùng Thai Tử Vũ đã trốn đến góc tường, có vài người trời sinh đã có một khí thế làm cho người khác
không thể khinh thường! Trên thân thể cao to là bộ quần áo màu đen bên
ngoài là áo khoác lông, trên cổ là khăn quàng cổ màu xám nhạt bằng lông
dê, một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang cho người đứng gần cảm
giác lạnh buốt.
Con mắt lạnh như băng chuẩn xác đụng đến Cố Duy Nhất sắp co lại dưới bàn, mắt Ngôn Mộc khẽ nheo lại, trầm giọng:"Lại đây."
Cố Duy Nhất cúi đầu không động đậy, Thai Tử Vũ lặng lẽ nhìn Ngôn Mộc, vừa
vặn một đôi mắt lạnh lẽo phảng phất như hồ băng tháng 12 lướt qua, dọa
hắn từ trên ghế té xuống, mau chóng né tránh mắt Ngôn Mộc, đưa tay túm
lấy Cố Duy Nhất, "Nói mau lão đại gọi cậu đấy."
Cố Duy Nhất đẩy ra hắn tay, lặng lẽ trừng hắn, "Câm miệng cho tôi!"
Thấy Cố Duy Nhất núp ở chỗ đó như con đà điểu, Ngôn Mộc bước đến, trên cao
nhìn xuống đỉnh đầu nàng, "Cố Duy Nhất, còn cần anh lặp lại lần nữa
sao?"
Cố Duy Nhất rùng mình một cái, đứng lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người trước mặt, thanh âm run sợ, "Anh đã đến rồi. . ."
Ngôn Mộc hừ lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, thản nhiên nói, "Bị thương chỗ nào?"
Cố Duy Nhất nuốt nước miếng một cái, khóe mắt lặng lẽ liếc hắn, cẩn thận, "Em không sao, là em cầm chai bia đập người ta!"