Bịch đường ngủ suốt dọc đường, bị Lê Họa đón từ trong tay Đường Viên đi cũng không tỉnh, ngoan ngoãn mặc cho Lê Họa ôm.
Lúc xuống xe, Đường Viên giống như cảm thấy cái gì, cô theo bản năng nhìn
xung quanh một chút. Rõ ràng xung quanh không có bất kỳ ai, cô lại cảm
giác có một ánh mắt rơi vào trên người mình.
Đường Viên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ngôi nhà sát vách này.
Sau cửa sổ lầu ba thật giống như có một bóng người cao lớn thon dài, Đường
Viên nhớ sát vách là một vị lão thái thái tóc bạch kim sống một mình,
chẳng lẽ là khách của bà ấy ư? Cô lại nhìn lại một lần, bóng người kia
đã biến mất.
Quả nhiên là tối hôm qua ngủ không ngon lại quá mệt
mỏi, Đường Viên duỗi lưng một cái chậm rãi đi vào trong. Lúc gần đi đến
cửa lớn thì Đường Viên nghe được tiếng bước chân dồn dập ở sát vách.
Quỷ thần xui khiến cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên kia, vừa lúc thấy cửa lớn cách vách bị người dùng lực mạnh đẩy từ bên trong ra, một bóng người
thon dài từ trong phòng lao ra, cửa sau lưng anh bị đập lên trên tường,
phát ra một tiếng vang "Bịch" thật lớn.
Thấy rõ người tới, trái tim Đường Viên cũng chợt (di.da.l.qy.do) run lên một cái ——
Dung Giản!
Thật sự là anh!
Đầu óc cô trống rỗng, hô hấp chợt ngừng, đứng tại chỗ nhìn Dung Giản sải chân dài đi tới phía cô.
Dung Giản mím thật chặt môi mỏng, hầu kết khẽ nhúc nhích, thấy cô đứng ở nơi đó, tâm tình lo lắng mấy tháng gần đây của anh rốt cuộc cũng được thả
lỏng.
"Làm sao anh. . . . . ." Cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng
được một câu nói nào, đã bị Dung Giản vững vàng giữ tay lại, một phen
kéo cô vào sau cánh cửa đang mở rộng, sau đó "Loảng xoảng" đóng cửa
lại, ngăn cách phía ngoài là Lê Họa, cùng với tiểu bịch đường trong tay
Lê Họa.
"Làm sao anh lại ở đây. . . . . ." Lần này, Đường Viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói tiếp câu nói dang dở vừa rồi
đã bị Dung Giản ấn vào trong ngực. Sức lực trên tay anh cực lớn, gần
như mang theo vài phần hung ác, lỗ mũi Đường Viên lập tức đụng vào ngực
của anh, cô giãy giũa một cái, Dung Giản lại càng ôm cô chặt hơn. Lỗ mũi cô còn đau, bên tai là nhịp tim dồn dập lại có lực của anh.
"Anh ở đây chờ em." Dung Giản một tay đặt lên hông của cô, một cái tay khác
vuốt ve từ cổ của cô một đường xuống phía dưới, giống như là trấn an,
hoặc như là đang xác định xem cô có sao không, cô là thật sự gầy đi rất
nhiều, Dung Giản còn mò được xương bướm nhô ra của cô, cuối cùng hai tay anh kết hợp lại hung hăng ghìm chặt hông của cô.
Đụng vào miệng vết mổ của cô!
Đường Viên hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Dung Giản vẫn không nhúc nhích một cái: "Buông em ra."
Dung Giản nghe thấy giọng nói của cô cũng thay đổi, mới buông lỏng cánh tay ra, đổi thành hai tay đè lại bả vai của cô.
"Em làm sao vậy?" Dung Giản cúi đầu xem xét mới phát hiện mặt Đường Viên
trắng bệch, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán cô cũng túa ra, mới ý thức
tới mình có thể đụng phải vết thương của cô rồi.
Đường Viên lui về phía sau một bước, lắc đầu một cái.
Một giây kế tiếp, Dung Giản đưa tay phải ra muốn vén áo của cô, giống như
là muốn nhìn xem cô bị thương ở đâu. Tay anh cực nhanh, Đường Viên căn
bản không còn kịp ngăn cản nữa, áo sơ mi đã bị Dung Giản kéo lên.
Trong nháy mắt đó, hô hấp của Đường Viên chợt ngừng lại, cô sinh mổ mà vết mổ còn chưa tốt lên nhiều, khi tắm cô soi gương, có một vết sẹo thịt màu
hồng vắt ngang trên bụng, cực kỳ dễ thấy.
Đường Viên cả kinh, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Cô nhanh chóng cúi đầu nhìn một cái, phát hiện vết sẹo kia bị ẩn dưới quần cạp cao của mình mới rốt cuộc tìm về được hô hấp, Đường Viên hung hăng
kéo vạt áo sơ mi xuống, ngực kịch liệt phập phồng mấy lần.
Quả
thật Dung Giản cái gì cũng không thấy, anh chỉ thấy dưới áo sơ mi của
Đường Viên là vòng eo trắng noãn, Đường Viên lại như rất tức giận, cô đỏ mắt đứng ở nơi đó nhìn anh, bình phục hô hấp sau đó xoay người đi ra
bên ngoài.
"Em còn muốn đi chỗ nào?"
Đường Viên không đi
được mấy bước đã bị Dung Giản lần nữa giữ chặt tay kéo trở về, lần này
anh chỉ ấn bả vai của cô, mà không chạm vào hông của cô nữa.
Đường Viên không lên tiếng.
"Em đi đâu vậy?" Dung Giản đè ép lửa giận, trầm giọng hỏi. Anh tựa như một
gia trưởng thật vất vả mới tìm được đứa bé bỏ nhà ra đi hơn mấy tháng,
trong quá trình tìm đứa bé anh vẫn nghĩ nếu như tìm được nhất định phải
đối xử thật tốt, nhưng khi đứa bé thật sự xuất hiện trước mặt anh thì
sau khi tất cả bất an sợ hãi kinh hoảng tản đi, xông lên đầu chính là
mãnh liệt sợ hãi cùng tức giận.
"Nghỉ phép!" Vết thương trên bụng Đường Viên ẩn ẩn đau, cô cũng cực kỳ tức giận: "Em đi nghỉ phép!"
"Tại sao không nhận điện thoại, em có biết hay không. . . . . ." Anh rất lo lắng cho em!
"Em không muốn nhận." Đường Viên nhanh chóng ngắt lời anh, ngẩng mặt quật
cường nhìn thẳng vào đôi mắt của Dung Giản, bật thốt lên: "Lúc em muốn
tìm anh, anh cũng không nhận của em đấy."
Trước kia mỗi khi buổi
tối ngồi trên ghế sa lon chờ Dung Giản, cô cũng gọi điện thoại cho anh,
nhưng mỗi lần cũng đều bị nhấn tắt, sau đó nhận được một cái tin nhắn
trả lời tự động lạnh lẽo —— Anh đi họp, lát nữa sẽ trở về.
Sau đó cô lại học được không quấy rầy anh, tự mình xem ti vi giết thời gian.
Phòng khách lập tức rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn.
"Thật xin lỗi." Âm thanh Dung Giản khàn khàn, anh giơ tay nhẹ nhàng chạm (lqd) vào khóe mắt ửng hồng của Đường Viên một cái.
"Không sao, là em quá kích động." Đường Viên hít sâu một hơi, cố gắng bình
phục tâm tình kích động của mình, hôm nay cô phản ứng quá độ rồi: "Em
muốn về nhà."
Cô nói xong lập tức xoay người đi ra bên ngoài, cô
không muốn khóc trước mặt Dung Giản, không muốn yếu thế, không muốn bởi
vì thích một người mà trở nên chật vật không chịu nổi. Trong đoạn tình
cảm này của cô và Dung Giản, đúng là cô là người theo đuổi anh, nhưng cô sẽ không cầu xin tình cảm.
Đường Viên mới vừa bước ra một bước đã nghe được âm thanh trầm thấp của Dung Giản ở sau lưng ——
"Đường Viên."
"Trong khoảng thời gian này, anh rất nhớ em, rất lo lắng cho em. . . . . ."
Trong khoảng thời gian chờ đợi khá dài kia, anh từng chút từng chút một
nhận rõ tình cảm của mình: "Anh rất thích em."
"Ừ." Đường Viên
nghe được mình cúi đầu ừ một tiếng, ngón tay Đường Viên đặt ở trên tay
nắm cửa, cô không quay đầu lại: "Có chuyện. . . . . ."
Cô đi tới
cửa mới nhớ tới một chuyện, lúc trước cô rời đi quá vội vàng, vừa tới
bên này lại tra ra chuyện mang thai, sau lại sinh tiểu bảo bảo, cô vẫn
chưa kịp gửi thỏa thuận li hôn cho Dung Giản.
"Chuyện gì?" Dung Giản đi tới nhìn cô.
"Em còn không đưa ly. . . . . ." Cô mới nói được nửa câu đã bị Dung Giản
bụm miệng, lòng bàn tay anh lành lạnh dính vào trên bờ môi của cô,
khoảng cách quá gần, Đường Viên rõ ràng nhìn thấy cổ họng anh nhúc nhích một cái, giống như là kích động, hoặc như là đè nén cái gì: "Đường
Viên!"
Dung Giản giống như là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Dung Giản buông lỏng tay ra, thay vào đó, là một nụ hôn, lúc nụ hôn kia rơi
xuống Đường Viên nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn bị Dung Giản nâng cằm
lên hôn.
Đôi môi mỏng của anh dán vào môi cô, nhẹ nhàng đặt xuống, nụ hôn kia vừa nhẹ vừa nông, rồi lại chứa đựng thâm tình.
***
Đường Viên không biết cuối cùng cô về nhà thế nào.
Trên môi của cô vẫn còn lưu lại xúc cảm lúc trước, Đường Viên nâng mu bàn tay hung hăng lau đôi môi một cái.
Sau khi trở về cô an vị trước máy vi tính viết một phần giấy thỏa thuận li
hôn gửi cho Dung Giản. Ngày hôm sau Đường Viên mở hộp thư ra, phát hiện
trong hộp thư đã gửi của cô lại không có bức thư này.
Đường Viên
sửng sốt một chút, làm mới lại một lần, sau đó phát hiện ngay cả thỏa
thuận ly hôn tối hôm qua cô viết để trên bàn cũng biến mất.
***
Đường Viên cho rằng rất nhanh Dung Giản sẽ trở về nước, nhưng anh lại không đi.
Sáng ngày hôm sau Đường Viên đi ra ban công của thư phòng còn nhìn thấy bóng dáng của Dung Giản ở đối diện.
Đường Viên có chút sợ.
Cô ôm tiểu bịch đường đến một gian phòng ở vị trí cách xa ngôi nhà kia của Dung Giản nhất, tiếng khóc của bịch đường rất kinh thiên động địa, cho
dù giữa hai căn nhà có chút khoảng cách, cô cũng luôn lo lắng Dung Giản
sẽ nghe được.
Thật ra thì Đường Viên biết, chỉ cần Dung Giản
không đi, thì chuyện bịch đường bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Lúc ăn cơm trưa, Lê Họa nhận được một cuộc
điện thoại, vẻ mặt đột nhiên nặng nề: "Đường Viên, ông ngoại con đột
phát chảy máu não, bây giờ đang ở phòng ICU, mẹ muốn qua đó một chuyến."
"Được." Đường Viên gật đầu: "Có muốn con. . . . . ."
"Con không cần đi, con ở nhà cùng với tiểu bịch đường, mẹ đã gọi điện thoại cho bảo mẫu, buổi chiều là người ta có thể tới rồi."
Xế chiều hôm đó Lê Họa lập tức vội vã rời đi, bảo mẫu bà tìm là một cô gái tóc đỏ, người bảo mẫu trẻ tuổi rất quan tâm bịch đường, tay chân cũng
rất nhanh nhẹn, bịch đường cũng không kháng cự cô ấy.
Cuối cùng Đường Viên cũng có thể thở phào một cái.
Buổi tối Đường Viên dỗ bịch đường ngủ sau đó đi tới thư phòng làm lại bài
luận văn kia của mình, cô kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cảm giác
không có vấn đề gì mới về trên giường ngủ.
Một đêm, cô thỉnh thoảng lại nhớ tới nụ hôn (di.da.l.qy.do) kia và ánh mắt nhìn chằm chằm cô của Dung Giản.
Hơn sáu giờ Đường Viên đã tỉnh, cô đi tới phòng trẻ nhìn tiểu bịch đường
một chút, bịch đường còn đang ngủ, cô lại theo bản năng chạy ra hành
lang liếc mắt nhìn gian phòng cách vách, phòng sát vách tối đen như mực, là cơ hội tốt để chạy trốn!
Đường Viên chào tạm biệt bảo mẫu, đeo balo đựng sách rón rén xuống lầu.
Mãi cho đến đi ra khỏi cửa chính, cô mới thật sự yên tâm.
Trời còn chưa sáng rõ, Đường Viên thấy nhà xe trống rỗng mới nhớ tới ngày
hôm qua Lê Họa đã lái xe đi, không còn xe cho cô lái nữa rồi.
Cô cúi đầu lật danh bạ điện thoại, muốn gọi taxi tới trường học, cửa chính căn nhà sát vách lại đột ngột mở ra.
"Em muốn đi chỗ nào?" Dung Giản đi xuống bậc thang.
Đường Viên bị anh dọa sợ hết hồn, không nói gì, cô không biết là vừa lúc Dung Giản muốn đi ra ngoài, hay là ở đối diện thấy cô đèn sáng rồi. . . . . .
"Em lại muốn chạy?" Anh tiến tới gần cô, trầm giọng hỏi.
"Em đi học." Anh rất cao làm cho cô thật sự rất có cảm giác bị áp bức, cả
người Đường Viên gần như bị bao phủ trong bóng dáng của anh, cô không
nhịn được lên tiếng phản bác, cô mới sẽ không chạy, cô sẽ không bao giờ
chạy.
Dung Giản mở cửa xe: "Anh đưa em đi học."
***
"Em ăn điểm tâm chưa?"
Một hồi lâu, lúc đèn đỏ sáng lên Dung Giản phá vỡ không khí yên lặng trong buồng xe.
Anh đưa chai sữa tươi cho Đường Viên.
"Cảm ơn." Đường Viên lễ phép nói cảm ơn sau đó nhận lấy sữa tươi.
Dung Giản thấy cô vẫn cầm bình sữa tươi kia, cuối cùng cũng không uống.
Trường học không nhiều việc lắm, Đường Viên tìm lão giáo sư chân thành nói xin lỗi, ông cụ cũng không mãi nắm chặt không thả, chỉ nói sẽ theo dõi luận văn của cô, hi vọng về sau cô học tập thật tốt.
Lúc cô đi từ trong sân trường ra, xe Dung Giản vẫn còn chờ ở nơi đó.
Đường Viên vòng qua xe của anh, cuối cùng vẫn bị Dung Giản ôm eo, lấy một
loại thái độ không cho phép cự tuyệt ấn vào chỗ ngồi cạnh tài xế, dứt
khoát thắt dây an toàn vào.
Dọc theo đường đi trở về, Đường Viên
cũng không yên lòng, cô lo lắng bịch đường sẽ khóc, cũng lo lắng Dung
Giản đưa cô tới cửa sẽ nghe được tiếng bịch đường khóc, sau đó đoán được cái gì.
Cuối cùng, cô lo lắng vô ích một trận. . . . . .
Bởi vì, tất cả lo lắng của cô cuối cùng cũng đã xảy ra.
Bịch đường đang khóc, khóc đến kinh thiên động địa, Đường Viên vừa xuống xe
đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của bé, bảo mẫu tóc đỏ không dỗ được
bé, vừa nghe thấy tiếng xe đã vội ôm bé ra rồi.
Bảo mẫu tóc đỏ ôm đứa bé đang khóc ầm lên đứng ở cửa chính đợi cô.
Hình ảnh này. . . . . . Đường Viên thấy trong nháy mắt cũng bối rối.
Dung Giản vừa không điếc, lại cũng không mù.
Nghe rất rõ ràng, thấy cũng rất rõ ràng.
Anh nhìn Đường Viên mở cửa xe, vội vã chạy tới ôm lấy vật nhỏ đang khóc
kia. Đầu ngón tay Dung Giản có chút run rẩy, anh xuống xe, đi về phía
Đường Viên.
Dung Giản mới ý thức được, bọc đồ màu lam nhạt nhìn thấy ngày ấy, là một đứa bé.
Đứa bé đang khóc kia mặc một bộ quần liền áo màu trắng, nhìn qua nhỏ nhỏ
trắng trắng, Dung Giản nhìn thấy gương mặt trắng noãn của bé cũng vì
khóc mà đỏ bừng lên, đôi mắt tròn đen láy ướt nhẹp.
Không biết vì sao, anh cố ý thả nhẹ hô hấp.
Sau khi bị Đường Viên ôm lấy, rất nhanh vật nhỏ kia đã ngừng khóc, giọt nước mắt lớn còn vương trên lông mi, không rơi hết.