Ngô Minh nhất thời cũng choáng váng, hắn biết Nguyễn Lân có em trai tên Nguyễn Lăng, nhưng không hề biết là anh em song sinh.
Khi đám phóng viên tỉnh táo lại thì điên cuồng giơ máy ảnh lên, nhóm nhiếp ảnh gia thì nhanh chóng bấm máy liên tục.
“Lăng? Sao em lại đến đây?”
“Tới tìm anh tính sổ a!” Nguyễn Lăng mắt lạnh đảo qua đám truyền thông, khí
thế sắc bén làm các phóng viên đang hưng phấn ngay lập tức đóng băng,
mấy nhiếp ảnh gia đang chụp hình ảnh đặc tả tay cũng run lên.
“Cái gì?” Nguyễn Lân nhíu mày.
Nguyễn Lăng quơ quơ tay, hai người đàn ông dáng vẻ chật vật bị vệ sĩ mặc đồ đen đẩy ra.
Trong đám phóng viên vang lên tiếng hít thở mạnh, bởi vì hầu hết các phóng
viên giải trí đều quen biết hai người kia ── paparazzi nổi tiếng! Lần
này ảnh chụp Nguyễn Lân và bạn gái là hai người này chụp!
“Đúng
là đất nước không có khái niệm quyền riêng tư, hay là đất nước này
truyền thông bao trùm luôn cả pháp luật?” Nguyễn Lăng cầm tờ báo trong
tay đặt lên người hai tên paparazzi.
“Trong vòng giải trí các
người có quy tắc như thế nào tôi không xen vào, nhưng xâm hại đến quyền
lợi người của tôi, tốt nhất nên có thực lực đối đầu với đoàn luật sư của tôi, và có tài lực đối kháng với nhà họ Nguyễn của tôi.”
Phòng khách quý khách sạn Mẫu Đơn.
Tuy rằng đi theo Nguyễn Lân đến khách sạn, nhưng Hà Nhạc Nhạc
cũng không có đitheo đến hội trường Thuỵ phòng, dù sao ở trong nhà bị
chụp ảnh là một chuyện, chính cô xuất hiện ở trước mặt truyền
thông thì không phải sẽ thành sự thật sao.
Tiếng mở cửa vang lên.
“Sao rồi? Sao chỉ có một mình anh? Ngô tiên sinh đâu?” Hà Nhạc Nhạc vừa thấy Nguyễn Lân liền vội vàng đi qua.
Nguyễn Lân cười không nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc nói, hai giây sau, lui nhanh về
sau, đề phòng nhìn Nguyễn Lân trước mặt. một hồi lâu, xác nhận làn da
sáng bóng, mắt và khóe miệng không giống như đang đeo mặt nạ silicon, Hà Nhạc Nhạc mới chậm chạp giãn mặt ra, “… Nguyễn Lăng?”
“Nguyễn
Lân” lập tức nhìn thời gian trên đồng hồ ở cổ tay một chút, trên khuôn
mặt tuấn tú lộ ra tươi cười sáng lạn, quay lại mở cửa, “anh, 28 giây.”
Nguyễn Lân dẫn theo Ngô Minh và trợ lý đi cùng ngồi vào ghế sô pha, trên khuôn mặt tuấn tú giống hệt em trai Nguyễn Lăng xuất hiện ý cười dịu dàng đủ
để đám fan trung thành nhìn thấy chắc chắn sẽ không muốn sống.
Nguyễn Lân không để ý đến trêu chọc của em trai, đi đến Hà Nhạc Nhạc bên cạnh, ôm lấy thắt lưng cô, “Em trai của anh, Nguyễn Lăng. Hà Nhạc Nhạc.”
“Xin chào!” Hà Nhạc Nhạc mỉm cười vươn tay.
“Nghe danh đã lâu.”
“Vừa nãy cậu muốn làm cái gì vậy?” Tay Nguyễn Lăng vừa đụng tới Hà Nhạc
Nhạc, Nguyễn Lân liền kéo bàn tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc về, cau
mày nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.
Nguyễn Lân
đơn giản nói lại tình hình lúc họp báo lúc nãy, Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc
nhìn về phía Nguyễn Lăng, “anh, anh muốn các phóng viên nghĩ…
người trên ảnh chụp là anh sao?”
“không được sao? anh tôi dù sao
cũng là nghệ sĩ, muốn đùa giỡn hung dữ một chút cũng khó? Lần sau cho dù bọn họ lại chụp được cái gì nữa, cũng phải xác định trước xem là tôi
hay là anh tôi, mà đám phóng viên bình thường cũng không quá ngốc, phiêu lưu lớn lại không nhận được kết quả mong muốn, bọn họ sẽ suy nghĩ kĩ.”
Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Lân, thấy Nguyễn Lân mỉm cười trấn an, côcuối cùng cũng thoáng an tâm.
“Nguyễn Lân, cậu… kế tiếp có tính toán gì không?” Ngô Minh có chút lo lắng hỏi. Cho dù giải quyết được vấn đề của đám phóng viên, nhưng nguy cơ hình
tượng của Nguyễn Lân còn chưa trôi qua, mà biểu hiện của hai anh em bọn
họ hôm nay làm nguy cơ lần này tăng thêm nữa, đây cũng không phải kết
quả Thân Đồ giám chế muốn nhìn thấy.
“…” Nguyễn Lân cúi đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Em hy vọng anh làm thế nào?”
“Em? Nguyễn Lân…” Hà Nhạc Nhạc nhìn vào mắt Nguyễn Lân, “Em không hy vọng bởi vì em mà anh mất đi thứ gì cả.”
Nguyễn Lân không nói gì, chỉ nhìn cô, không thèm nhìn mấy người chung quanh, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Sau khi đưa Hà Nhạc Nhạc về nhà của Nhậm Linh Vũ, hai anh em liền đi tới
Mâu Tư. Tính cách Thân Đồ Mặc nói một không hai, Nguyễn Lân rất rõ ràng, nếu như hắnkhông tự mình đi tìm Thân Đồ Mặc nói rõ ràng, hắn chắc chắn
Thân Đồ Mặc sẽ đóng băng hắn rồi chấm dứt hợp đồng. Tuy rằng lúc
nào hắn cũng có thể chấm dứt hợp đồng chạy đi, tiền vi phạm hợp đồng đối với hắn cũng không tính là gì, nhưng hắnkhông làm, trong khoảng thời
gian này Thân Đồ Mặc theo sau lau mông cho hắn cũng không ít, bây
giờ hắn cũng nên đi tìm Thân Đồ Mặc… để xem tình huống như thế nào.
“Sao em lại chạy tới đây?” Nguyễn Lân đột nhiên hỏi.
“Dì Vân gọi điện thoại cho mẹ, nói anh bị một cô gái rất thủ đoạn mê hoặc,
mẹ khôngtin, vốn dĩ muốn đích thân đến xem, nhưng lại lo lắng bị ba
phát hiện, nên em liền chủ động xin đi giết giặc tới đây. Xem ra, đã tu
thành chính quả?”
Nguyễn Lân cười khổ.
“Xảy ra chuyện gì?”
“… không có việc gì.”
“Đến em cũng không thể nói sao?”
Hai tay nắm tay lái thật chặt, Nguyễn Lân nhìn thẳng phía trước, một hồi
lâu, gian nan mở miệng, “Lăng, thực xin lỗi… Bây
giờ, anh vẫn không thể nói.”
Trộm được hạnh phúc, giấu đi hạnh phúc, khiến cho hắn đã hiểu rõ được… mộtchút…
Tin nóng trong giới giải trí đến rồi lại đi, trong tập thể đám truyền thông im hơi lặng tiếng, chuyện xấu của Nguyễn Lân cũng vẫn vậy, Đỗ Vi vài
lần hẹn truyền thông để đưa thêm bằng chứng về Nguyễn Lân, kết quả đều
chạm phải đinh, cuối cùng mộtphóng viên khá thân thiết thậm chí
còn nói thẳng ── “cô đừng đi tìm phiền toái nữa”!
Đỗ Vi buồn bực
vốn đang muốn lấy Nguyễn Lân ra để tạo scandal, nhưng ‘phiền toái’ lại
nối gót nhau đến làm cho cô hoàn toàn không có thời gian dư thừa ──
quảng cáo đến kỳ bị hủy bỏ, nhân vật đã định bị thay thế nhất thời,
chương trình đổi người, các hoạt động buôn bán cũng không mời, thẻ tín
dụng cạn kiệt…
“Tôi sẽ không buông tay! Đỗ Vi, Tôi, nhất định sẽ trở thành người đứng đầu!”
Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc… Vui Vẻ, Vui Vẻ!
Từ trong mơ đột nhiên bừng tỉnh, Hà Nhạc Nhạc nhìn quanh, phát hiện bản
thân ngồi trên giường của Linh Vũ mà ngủ quên, lấy di động nhìn thử, bốn giờ hai mươi sáng, Linh Vũ đâu?
Ngày hôm qua Linh Vũ nói có một số tư liệu muốn chỉnh sửa lại, ôm laptop đi thư phòng, suốt đêm cũng chưa xong sao?
Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đi đến phòng bếp làm chút điểm tâm, pha cà phê, đặt
bên ngoài cửa thư phòng. Gõ nhẹ hai cái lên cửa, không có phản ứng.
“không phải còn đang ngủ chứ?” Hà Nhạc Nhạc vừa định vặn khóa, cửa phòng liền chậm rãi mở ra.
“Nhạc Nhạc… Mình gặp rắc rối…” Vẻ mặt Nhậm Linh Vũ trắng bệch, ánh mắt dại ra nói.