Hai chữ đơn giản làm cho bốn người đều trầm tư, bản thân Mục Duy cũng có chút thất thần.
Đứa nhỏ của hắn, cốt nhục của hắn. Là bé trai hay là bé gái? Giống hắn hay giống cô?
Cười rộ lên sẽ có dáng vẻ như thế nào? Còn khi khóc thì sao?
Trong bụng của cô thật sự đã có đứa nhỏ, đứa nhỏ thuộc về hắn sao?
“Mặc kệ là của ai, cô ấy cũng sẽ không muốn đứa nhỏ này đâu.” trên mặt Quý Tiết lộ ra thống khổ.
Nửa tháng này hắn suy nghĩ thật lâu, nghĩ thông suốt rất nhiều
chuyện. cô kiêu ngạo nhẫn nại sống như thế nào, cố chấp kiên trì ra sao, cười khổ mềm mại làm cho người ta thương tiếc, cô thỏa hiệp, thuận
theo, kháng cự, nói dối… cô, sau tất cả toàn bộ vẫn có thể tươi cười dịu dàng.
không có cô trong cuộc sống, quyến luyến đối với cô càng ngày càng tăng, hắn chịu đựng khát vọng đitìm cô, tự trừng phạt mình.
Bởi vì ở trong thế giới của cô, hắn là tên trứng thối, cặn bã! hắn không có mặt mũi đi gặp cô.
hắn muốn tìm cơ hội thích hợp để bắt đầu với cô một lần nữa, làm
cho cô nhận hắn, yêu hắn, bù lại những thương tổn hắn từng gây ra
cho cô, thực hiện lời hứa chấp nhận hắn. Chỉ cần cô nhận hắn, làm
bạn hắn, hắn tin tưởng sẽ trở thành một nam nhân hoàn mỹ hơn, không làm
cho cô thất vọng, mang đến hạnh phúc chô cô!
Đúng vậy, ở bên
người cô hắn sung sướng như thế. Mặc dù là thường xuyên vì bản thân ngu
xuẩn mà bị cô chọc giận, nhưng nhớ lại vẫn rất sung sướng, thỏa mãn,
giống như chỉ cần ở cùng với cô, cuộc sống chính là một ly cà phê nồng
đậm, vị đắng phong phú vô cùng.
Đứa nhỏ… Đứa nhỏ của cô và hắn, nghĩ lại làm cho hắn hưng phấn đến mức cả người run run. Nhưng mà hiện tại ──
Mặc kệ là đứa nhỏ của ai, đều chỉ làm cho cô thống khổ thôi! Làm cho cô hận bọn hắn hơn nữa, làm cho hắn không còn cơ hội trở về bên cạnh cô!
“Đứa nhỏ này không thể muốn, hơn nữa, cũng không thể để cho cô biết.”
Đứa nhỏ rất quan trọng, nhưng cô quan trọng hơn.
Tần Chi Tu chậm rãi ngồi xuống, Mục Duy thả hai chân xuống để cạnh bàn trà, ý của bọn họ Quý Tiết hiểu, cũng không thể không ủng hộ.
Con ngươi đen của Thân Đồ Mặc hạ xuống, từ đầu đến cuối, tư thế vẫn không nhúc nhích.
hắn chưa bao giờ do dự như thế.
Chưa bao giờ.
Chậm rãi nhấm nuốt cảm xúc xa lạ này, là lo lắng? Là thương tiếc? Giống như còn có cảm giác muốn giữ lấy.
Mục Duy liếc mắt nhìn Thân Đồ Mặc, đúng lúc thấy khóe miệng hắn gợi lên nụ cười như có như không── ma vương tỉnh ngủ rồi sao?
Nhưng bây giờ tỉnh ngủ, hình như vẫn hơi sớm. hắn muốn làm cho tất cả bọn họ
cùng hắn sa đọa không dứt ra được, cũng muốn đem ma vương lạnh lùng này
quỳ dưới chân cô!
không biết qua bao lâu, Thân Đồ Mặc đứng lên đi ra ngoài, ba người khác nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy.
Vừa bước vào tầng VIP, Nguyễn Lân không chút để ý tới hình tượng, tiếng gầm nhẹ liền truyền vào tai bốn người đang đi đến.
“Tránh ra!”
“Nguyễn tiên sinh, viện trưởng Tông đã nói rồi, bây giờ Hà tiểu thư không thể
cho người vào thăm, nhất là ── nam nhân”. Y tá vẻ mặt đau khổ khó
xử nói. không phải nói Nguyễn Lân cực kỳ thân sỹ dịu dàng sao? Sao lại…
“A! Thân Đồ tiên sinh!”
Vừa thấy mấy người Thân Đồ Mặc, y tá vội
vàng trốn qua một bên, không hề khuyên Nguyễn Lân nữa. Dù sao thì cửa
khóa, cô cũng không sợ bọn họ xông vào.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Nguyễn Lân căm tức nhìn 4 người.
“... cô ấy có.” Thấy những người khác đều không đáp lại, Quý Tiết nhỏ giọng giải thích, “Nhưng tình huống không tốt lắm.”
Vẻ khiếp sợ, thất thần đồng thời lướt qua khuôn mặt hoa mỹ tinh xảo của
Nguyễn Lân, hồi lâu sau hắnmới tìm lại được tiết tấu hơi thở bình
thường, “Tông Kiên Định đâu?”
“Ở bên trong.” Thấy Nguyễn Lân muốn gõ cửa, Quý Tiết vội vàng cảnh cáo, “Cậu bình tĩnh một chút, côấy còn chưa biết.”
“Ai?”“Cho dù biết thời gian thụ thai, cậu cảm thấy có thể phán đoán được sao?”
Mục Duy thấp giọng trào phúng nói. Lấy tần suất và khoảng cách bọn họ
ôm cô, ai cũng có thể, vì thế lúc nãy bọn họ căn bản không hỏi vấn đề
này. “Khống chế cảm xúc của cậu đi, nếu không cậu đừng mong nhìn
thấy cô ấy.”
Đẩy Nguyễn Lân ra, Mục Duy gõ gõ cửa, “Nhạc Nhạc, là anh.”
Khóa cửa khẽ nhúc nhích, năm người nối đuôi nhau mà vào.
Tông Kiên Định đứng ở cuối giường thấp giọng ho khụ hai tiếng, liếc mắt vẻ mặt bất an của Hà Nhạc Nhạc.
Hà Nhạc Nhạc khẩn trương lại lo sợ không yên, cô không rõ vì sao cô đã rời khỏi nhà trọ rồi vẫn nhiều lần gặp lại bọn họ! cô không muốn trốn Mục
Duy, nhưng những người khác…
Vẫn là nói, cô vốn không nên tin vào may mắn ở lại thành phố này? Nhưng cô thật sự không muốn cách Linh Vũ quá xa…
“Khá hơn chút nào không?” Mục Duy ngồi vào bên giường, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên đùi cô.
“Ừ.” Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, chuyển mắt nhìn Tông Kiên Định. Vừa nãy Tông
Kiên Định kêu cô trong vòng mười phút không được mở
miệng nói chuyện, cô không biết vì sao, nhưng trực giác cho
rằng hắnsẽ không hại cô.
“Nếu không thoải mái, nhất định phải nói với bác sĩ.”
“Ừ.” Tiếp tục nhu thuận gật đầu, không khí nghiêm túc trong phòng bệnh cũng làm cho cô không nóinên lời.
Nguyễn Lân nhìn thật sâu vào cô gái trước mặt làm cho trái tim hắn đau đớn… Em trai đã nói hắn nên tạm thời buông tha, để cho hắn nghĩ
lại rõ ràng. hắn đã thử qua, hắn đều thử qua, có thể… cho dù
nghĩđến cô sẽ làm hắn đau lòng muốn điên lên, nhưng cứ nghĩ đến sau này
trong sinh mệnh sẽ khôngcó cô ── một giây hắn cũng không thể nghĩ tiếp
tục!
hắn nhận thua, hắn đầu hàng, hắn cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.
“Theo anh về nhà đi! Người nhà của anh nhất định sẽ rất thích em.” đi đến bên giường, Nguyễn Lân thấp giọng dịu dàng.
“…” Hà Nhạc Nhạc hoàn toàn không hiểu.
“Nguyễn Lân!” Quý Tiết lớn tiếng quát.
“Câm mồm! Các cậu không cần thì tôi muốn! Tôi mặc kệ đứa nhỏ trong
bụng cô ấy là của ai, cô ấy phải là vợ của tôi, các cậu ai cũng đừng
nghĩđến cô ấy nữa!”
Tần Chi Tu một chữ cũng không nói đi đến đầu giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đạm mạc nhìn Nguyễn Lân.
“Cậu!!!” Nguyễn Lân ngạc nhiên.
“Khụ khụ…” Tông Kiên Định không nhịn được ý cười, liên tục ho khan che giấu, nhưng đã không kịp.
Thân Đồ Mặc liếc nhìn, con ngươi đen mang theo vẻ nguy hiểm làm cho sống lưng Tông Kiên Định lạnh ngắt.
“anh, anh đang nói cái gì vậy? Đứa nhỏ gì? Tôi, tôi chỉ là gần đây ăn uống không điều độ, đau
dạ dày mà thôi!” Hà Nhạc Nhạc không suy nghĩ cẩn thận.
“…”
“…”
“…”
“…”
“…”
“Ách… Này, cái gì tôi cũng chưa nói, tôi chỉ nói là ‘nếu như’, ‘nếu như’ mọi
người đều hiểu đúng không! Được rồi, Hà tiểu thư không sao có thể xuất
viện được rồi, sau này nên ăn uống điều độ hơn, dáng người của cô rất
tiêu chuẩn! Khụ khụ, không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây!”