Sau khi Tông Kiên Định rời đi, Hà Nhạc Nhạc vẫn đợi đến khi Nguyễn Lân
bớt sốt mới đi rửa mặt chải đầu một chút, ngủ trên giường kế bên ở phòng bệnh. Mỗi lần thay đổi giường cô đều không thể ngủ được, ngày hôm qua
cơm chiều cũng chưa ăn, làm cho cô đến rạng sáng đã bị đói bụng đến mức
tỉnh lại, lăn đi lộn lại cũng không thể ngủ tiếp.
Ngoài cửa giống như có người đi lại, trễ như thế rồi không biết trong bệnh viện còn bán đồ ăn hay không, nhưng xung quanh hình như có cửa hàng 24 giờ. Hà Nhạc
Nhạc nghĩ nghĩ, đứng dậy xuống giường.
Ngọn đèn trên hành lang
làm cho cô không thể thích ứng kịp thời, chắc là lúc đổi ca, trên hàng
lang không có một bóng người, nghĩ nghĩ thì lại nghe thấy tiếng bước
chân, cô không khỏi mỉm cười, khônglẽ cô gặp ‘bạn tốt’ chứ?
Xuống đến lầu một, Hà Nhạc Nhạc đang muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy bên cạnh vách tường hành lang có một cô gái đang mặc trang phục bệnh nhân đi về
phía đại sảnh, hơn nửa đêm lại có bộ dạng lén lút khả nghi.
Hà Nhạc Nhạc bấm cửa thang máy, ho nhẹ một tiếng, cô gái quái dị lập tức giật mình quay đầu!
Tiêu Toa?
“Tiêu ── ”
“Câm miệng!” Tiêu Toa hung tợn trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, gấp gáp
quát một tiếng. Chỉ thấy cô ta nhìn chằm chằm về phía đại sảnh, lại nhìn Hà Nhạc Nhạc từ cao xuống thấp, liền lôi kéo Hà Nhạc Nhạc quẹo vào
toilet.
“Sao cô lại ở trong này? Mặc kệ! Cởi quần áo ra đưa cho tôi!” Đóng cửa lại, Tiêu Toa cau mày, cả người nôn nóng vội vàng.
Hà Nhạc Nhạc lùi về sau từng bước, “Tiêu tiểu thư, cô là bệnh nhân, tốt nhất không cần ── ”
“Tôi kêu cô cởi quần áo ra cho tôi!”
Thấy tình trạng Tiêu Toa không đúng, Hà Nhạc Nhạc quyết đoán xoay
người đi mở cửa, nhưng Tiêu Toa đã sớm có phòng bị, một cước liền đá vào chân Hà Nhạc Nhạc, ôm đầu cô hung hăng đập vào bồn rửa tay.
Lạnh lùng nhìn Hà Nhạc Nhạc đã bị đánh ngất đi, ánh mắt Tiêu Toa chán ghét,
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” cô đã muốn dạy dỗ tiện
nhân này sớm rồi, một trợ lý nho nhỏ lại dám ở trước đám đông đùa
giỡn cô! Hứ! Sau lần trước cô có tìm người đi kiếm tiện nhân
này thật lâu cũng không tìm thấy, không ngờ lại gặp được ở đây!
Nếu không phải bây giờ cô vội vàng đi ra ngoài, cô tuyệt đối sẽ cho
con nhỏ tiện nhân này một bài học nhớ đời!
Nhớ lại lần trước bị
đùa giỡn, Tiêu Toa lại tức giận thêm, giương tay quăng vài cái tát lên
mặt Hà Nhạc Nhạc, mới cởi quần áo Hà Nhạc Nhạc ra để thay.
Liếc
mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc đang nằm dưới đất, hận ý nổi lên trong đôi mắt
Tiêu Toa, lại nhớ tới thái độ của Nguyễn Lân và Tần Chi Tu đối
với cô gái xấu xí này, tức giận trong lòng Tiêu Toa dâng lên, mộtcước
đạp lên tay Hà Nhạc Nhạc, hung hăng nghiền…
“Đối nghịch với tôi
đều sẽ không có kết quả tốt! Lần này xem như cô gặp may, lần sau
tôi sẽ cho cô tỉnh táo mà cầu xin tôi tha thứ!”
Nửa tiếng sau, bệnh viện Tông thị muốn nổ tung.
Ba ngày sau.
“Để tôi tự lấy là được rồi, tôi thật sự không sao.” Hà Nhạc Nhạc nhìn đồ ăn được đưa đến bên miệng, lại nhìn Nguyễn Lân đang cau mày, há mồm
cũng không được, không há mồm cũng không được.
“...” Nguyễn Lân ngược lại đem đồ ăn bỏ vào miệng mình, rồi cúi người hôn lên môi cô!
Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức nâng tay để ở trên ngực hắn tạo khoảng cách, “Tôi
ăn, tôi ăn!” cô đã thấy uống nước như thế này rồi, chưa từng thấy ăn cơm như thế này a!
Y tá ở bên cạnh thấp giọng cười khẽ, hâm mộ nhìn
Hà Nhạc Nhạc, vừa thẹn thùng nhìn dáng vẻ của Nguyễn Lân, bưng băng gạc
vừa thay đi ra khỏi phòng bệnh.
Hà Nhạc Nhạc nuốt đồ ăn trong
miệng xuống, “Nguyễn ── Nguyễn Lân, tôi thật sự không sao, bác sĩ
Tông không phải đã nói qua thời gian quan sát là có thể xuất viện rồi
sao?”
“... Cơm nước xong rồi nói sau.” Giọng nói từ tính trầm thấp đánh thẳng vào lòng người, làm người khác không kháng cự được.
Hà Nhạc Nhạc máy móc há mồm, cắn, hoàn toàn không biết mùi vị gì cả. Vẫn
là phòng bệnh cũ, chỉ là bắt đầu từ ba ngày trước, nhân vật bệnh
nhân đã thay đổi. Nguyễn Lân trước mặt một thân quần đen áo trắng, đơn
giản không có phụ kiện gì, nhưng vẻ bá đạo lại càng rõ ràng hơn.
thật vất vả cơm nước xong, không đợi cô mở miệng, Nguyễn Lân đã hôn lên môi cô,
hôn cho đến khi cômặt đỏ tai hồng không thể thở nổi mới buông môi cô ra.
“Nguyễn Lân, anh...” Hà Nhạc Nhạc nhìn cửa sổ nhỏ. Tuy nói nơi này là bên trong bệnh viện, nhưng khó đảm bảo sẽ không có tin đồn bị truyền ra ngoài, lỡ như… “Nơi này có y tá chăm sóc cho tôi, anhcòn có công việc mà?”
“Em hy vọng tôi đi ra ngoài?” Đôi mắt uy thế nhìn chằm chằm cô.
“Tôi...”
“Nếu như bây giờ tôi đi ra ngoài, em cảm thấy tôi sẽ làm gì?”
Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng. cô nhớ rõ, lúc cô vừa tỉnh liền thấy
Tông Kiên Định cùng với vài bác sĩ nam đang ôm lấy Nguyễn Lân mới có thể giữ hắn lại, lúc đó trên mặt và trên tay Nguyễn Lân có gân xanh gồ
lên, cô thấy sát khí vì tức giận bốc lên từ hắn.
Nguyễn Lân xoa bóp phục vụ cô một lát, rồi mới xốc Hà Nhạc Nhạc lên để cô ngồi trên thảm bên cạnh, hắn cầm lấy kịch bản lên xem.
Phim điện ảnh còn chưa quay xong, phần diễn của hắn cũng chưa chụp ảnh xong, lần này hắn chỉ nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.
Hà Nhạc Nhạc không hề mở miệng, lẳng lặng nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn,
mày rậm như dao, lông mi dài, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi độ dày vừa
phải… rời khỏi màn ảnh rồi mị lực của hắn vẫn khôngthay đổi, dùng toàn
bộ trái tim, cố chấp bảo vệ hình tượng và danh tiếng, hắn là diễn viên,
làm cho côkính nể. Nhưng hắn là nam nhân, là một chủ trọ mà cô phải phục vụ…
Tuy nói đều là ác mộng, tuy rằng cô cố gắng
quên đi. hắn cường bạo cô, lần lượt… nhưng cô vẫn rất cảm kích, cảm
kích hắn đã đối xử tốt với cô.
“không ngủ một lát sao?”
“... sẽ béo.”
“Vậy đi ra ngoài một chút không?” Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, cô không muốn bị nhiều người nhìn thấy.
Nguyễn Lân thấy thế gấp kịch bản lại, đem điều khiển từ xa để vào tay trái
của cô, rồi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải sưng đỏ của cô áp lên người.
Hà Nhạc Nhạc có chút cảm động “Nguyễn Lân...”
“Đừng nói, cái gì cũng đừng nói.” Khuôn mặt anh tuấn có chút thâm sâu.
“không...” Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, rút tay phải về, xuống giường, “Đủ rồi, đừng
như vậy. Tôi khôngphải là cái gì của anh cả, cũng không chịu nổi quan hệ ái muội như vậy. Ba tháng sau, tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc sống
của anh nữa.” cô chỉ chỉ vào tivi, “Sau này anh đối với tôi mà nói, cũng chỉ là người trong màn hình thôi, mà tôi…”
Hà Nhạc Nhạc đi đến
trước tivi, làm cho Nguyễn Lân trong màn hình tivi đối diện với cô “Tôi
cũng khôngcó gì đáng giá để cho anh phải nhớ.”
“... Tôi biết.” Nguyễn Lân xuống giường đi đến cửa phòng ── đóng cửa sổ, khóa trái.
Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân đang đi về phía cô, bước chân lùi lại phía sau, cho đến khi bị hắn thoải mái ôm lấy.
“Đối với tôi, trừ em ra, tôi đã không thể nhìn cô gái nào nữa rồi.”