“Đừng! Buông ──”
Hà Nhạc Nhạc mới vừa bọc khăn tắm từ phòng tắm đi ra liền phát hiện
chung quanh là một mảnh đen tối, không đợi cô kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, thì bản thân cô đã bị một cỗ sức mạnh khổng lồ quăng thẳng lên giường trong phòng ngủ.
Đàn ông! men theo ánh sáng từ cửa
phòng tắm chiếu ra cô có thể nhìn thấy người đang đè phía trên mình là
một người đàn ông cao lớn, anh ta là ai vậy? Anh ta muốn làm cái gì?
Không! Hà Nhạc Nhạc nắm chặt khăn tắm trước ngực liều mạng giãy dụa.
Bốp! Nguyễn Lân quăng ra một cái bạt tai, cởi bỏ hoàn toàn mặt nạ ảnh đế nho nhã ban ngày , trở về đúng với bản tính vốn có của anh ta – một sinh
vật không có nửa điểm nhẫn nại , huống chi dưới thân bây giờ lại là
loại phụ nữ bán đứng thân thể của chính mình !
“Tôi hiện tại
không có hứng thú chơi trò cưỡng gian , nếu không muốn ăn đau khổ thì
câm miệng của cô lại!” Buổi chiều vốn dĩ chỉ có năm cảnh diễn, lại vì
một phụ nữ ngu ngốc mà không ngừng NG (diễn lại) làm cho thời gian kéo
dài tới đêm khuya mới được kết thúc công việc, vì phải duy trì hình
tượng người đàn ông dịu dàng ,hoàn mỹ trong mắt mọi người , bản thân còn phải nghẹn một bụng lửa giận đi an ủi người phụ nữ ngu ngốc kia! Các
người nói xem bây giờ trong lòng anh ta có bao nhiêu lửa giận?
Anh ta muốn hạ hỏa! Hiện tại, lập tức, ngay lập tức! Đống lửa này nếu không tiêu diệt hết, không chừng ngày mai nhìn thấy người phụ nữ ngu ngốc kia anh sẽ không chút do dự bóp chết cô ta!
Tháo caravat xuống
trói hai cổ tay của người phụ nữ trên giuờng, Nguyễn Lân linh hoạt tháo xuống khăn tắm đang bị cô gái này số chống số chết nắm chặt, cởi bỏ
thắt lưng của mình, mở hai chân cô ra, không cần tiền diễn, không cần âu yếm, cứ như vậy đem cự vật nhắm ngay vị trí miệng huyệt dùng đại lực
đâm thẳng vào.
“Hừ!” Nhanh như thế? Chẳng lẽ Vân Di còn đặc biệt
đi tìm chỗ sạch sẽ? Nghi vấn ở trong đầu Nguyễn Lân chợt lóe qua, nhưng khoái cảm quen thuộc mãnh liệt truyền khắp thân thể không chấp nhận
cho anh ta nghĩ gì nhiều, anh ta chỉ có thể tuân theo bản năng của đàn
ông, tách hai chân của cô gái phía dưới ra mức lớn nhất, phần eo hơi hơi lùi lại, rồi mới đột nhiên dùng toàn lực đem côn thịt hung hăng đâm vào huyệt mật nhanh trất kia !
“A ──” Hà Nhạc Nhạc kêu lên thảm
thiết thê lương, vừa mới kêu lên một tiếng đã bị người đàn ông kia hung
mãnh rút cắm ngay sau đó làm cho gào thét không ngừng.
“Không. . . A. . . A ──” côn thịt thật lớn lại cực nóng tàn nhẫn ở trong cơ thể
cô không ngừng xuyên qua, không chút nào gián đoạn dùng lực phiá dưới
cô làm cho cô ngay cả việc giãy dụa né tránh cũng không làm được, chỉ có thể run run thân thể thừa nhận người đàn ông cường tráng kia không
ngừng trừng phạt.
Vì cái gì! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại
phát sinh loại sự tình này! Cô vốn tưởng rằng hôm nay là ngày bắt đầu
may mắn của cô. . .
Sau khi tốt nghiệp đại học cô liên tục tìm
việc, nhưng bởi vì “ nguyên nhân kia”, tất cả phỏng vấn đều thất bại .
Cô không muốn về quê, liền lừa cha mẹ , nói mình đã tìm được công việc ở thành phố rồi. . . nhưng xem tình trạng hiện tại của cô , thì cô có thể tìm được công việc gì tốt chứ?
May mắn là, người bạn thời đại
học duy nhất của cô thông qua quan hệ thân thích giới thiệu cho cô công
việc này, không chỉ có bao ăn ở, tiền lương còn cực kỳ hậu đãi! Tuy rằng không một chút liên quan đến chuyên ngành đại học của cô, nhưng cô thật sự cực kỳ cực kỳ thỏa mãn, với tiền lương hiện tại, chỉ cần cô bình
thường cố gắng không tiêu tiền, như vậy hai năm sau cô có thể đặt cọc
được một phòng ở nho nhỏ ở thành phố này, như vậy cha mẹ cũng sẽ không
cần lo lắng cho cô nữa, nếu bọn họ mong muốn, cô còn có thể đón bọn họ
đến sống cùng, thật tốt. Cho nên cô không chút do dự ký hợp đồng hai
năm, thu thập một chút hành lý liền đi nhậm chức.
Chuyên ngành của cô là kế toán, mà công việc hiện tại đang làm là── quản lý nhà trọ.
Tuy nói là nhà trọ, nhưng nhìn qua càng giống một biệt thự xa hoa hơn, nhà
trọ tổng cộng có bảy tầng, trừ hai tầng ngoài cùng mỗi tầng đều có thang máy trực tiếp đến tận phòng, nghe nói người sống từ tầng hai đến tầng
sáu của tòa nhà này đều là viên chức cao cấp của công ty truyền thông
Mâu Tư . Mà chức trách của cô chủ yếu là mỗi lần trước khi nhân viên vệ
sinh đến dọn dẹp nhà trọ làm một lần thanh tra, phòng ngừa những chuyện
không nên xuất hiện ở mắt người khác bị lộ ra ngoài, cùng với giám sát
công việc của nhân viên vệ sinh, bảo vệ riêng tư của các vị chủ nhân
sống trong nhà trọ. Ngoài ra, còn phải đáp ứng nhu cầu của các vị chủ
nhân mỗi khi họ cần cần, nhiệm vụ của cô là khi họ gọi cô phải đến ngay
bằng bất cứ giá nào.
Đáp ứng mọi nhu cầu cuộc sống! Cô vốn tưởng
rằng chính là chân chạy vặt nấu cơm pha cà phê linh tinh, chẳng lẽ. . .
Còn bao gồm thỏa mãn nhu cầu tình dục của bọn họ nữa sao? Vì thế tiền
lương mới cao như vậy ư?
“A. . .” Đau đớn liên tục không ngừng
tác động nhưng lại không làm cho thần kinh cô có thể chết lặng, lại làm
cho cảm thụ của cô càng ngày càng rõ ràng, cảm giác đầy trướng khó
nhịn, thân thể lần lượt bị mở ra, nứt đau, còn có. . . còn có xúc giác
kỳ quái được che giấu dưới cảm giác thống khổ kia…
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên tai cô vang lên tiếng đàn ông thở gấp vừa nhanh vừa to, hung khí trong cơ thể cũng luật động càng thêm cuồng dã. Cho
dù không có kinh nghiệm tình dục, nhưng Hà Nhạc Nhạc cũng biết đây là
dấu hiệu đàn ông sắp sửa bắn tinh .
Cuối cùng cũng đã xong. . .
Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, rồi mãnh liệt đâm rút thêm mười cái sau
cùng, cuối cùng rút ra côn thịt đem tinh hoa bắn trên vòng bụng trơn
bóng của cô.
Nguyễn Lân nhắm mắt thở dốc, nhìn xuống nơi vừa mới
mang lại cho anh hương vị kích thích, khẽ mở đôi mắt đẹp, trong ánh mắt mang theo thị huyết cùng khoái ý quét mắt đến cô gái thỉnh thoảng run rẩy trên giường.
Nguyễn Lân xuống giường rút đi quần áo còn sót
lại, trần truồng đi về hướng phòng tắm, sau đó lại đứng ngay ở cửa nâng
tay bật ngọn đèn trong phòng tắm .
“Lại đây.” Nguyễn Lân lạnh lùng ra lệnh .
Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng anh nói nhịn không được cả người run lên, theo bản năng lắc đầu, “Không. . .”
“Cô cảm thấy cô có quyền từ chối sao? Cô nghĩ tiền dễ kiếm như vậy àh?”
“Không. . .” Cô sai rồi, cô nên sớm nghĩ ra rằng chả bao giờ có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, “Tôi, tôi từ chức. . .”
“Từ chức? Có thể, ngày mai tùy cô từ.” Nguyễn Lân quay trở về leo lên
giường lôi Hà Nhạc Nhạc dậy bước vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, tiếng
nước chảy cùng tiếng phụ nữ khóc, rên rỉ đồng thời vang lên.