Sau khi tan học, Lục An Nhiên không trực tiếp về nhà, mà là ngồi xe đến
cửa tiệm lần trước cô đã mua lễ phục, bộ lễ phục lần trước cô vô cùng
vừa ý, lần này liền tiếp tục lựa chọn cửa tiệm này. Nghe nói nhờ vào
hiệu quả quảng cáo lần trước của Lục An Nhiên, khiến cho doanh thu và
danh tiếng của cửa tiệm này đã tăng lên thêm mấy cấp bậc, lần này cô đến để thử bộ lễ phục mà một tuần trước cô đã đặt trước.
Nhân viên vừa nhìn liền nhận ra Lục An Nhiên, trên mặt chất đầy nụ cười tươi rói: “Lục tiểu thư, cô đến rồi!”
“Tôi đến thử bộ lễ phục đã đặt trước.” Lục An Nhiên nói.
“Mời cô đợi một lát.” Nhân viên gật đầu sau đó liền đi lấy bộ lễ phục mà Lục An Nhiên đã đặt trước: “Lục tiểu thư mời cô qua bên này thử lễ phục.”
“Được.” Lục An Nhiên cho Lục An Hổ một ánh mắt, Lục An Hổ gật đầu sau đó đi đến ngồi ở khu cho khách ngồi chờ, những nhân viên phục vụ khác lập tức
bưng một ly trà nóng lên, Lục An Hổ lễ phép cám ơn.
Lục An Nhiên
thay bộ đồng phục quân sự ra, mặc lên bộ lễ phục mới, bộ lễ phục lần này khác với bộ lần trước, hoàn toàn lấy màu đỏ thẫm làm chủ, màu sắc quyến rũ và rực rỡ, phong cách táo bạo mà mới lạ, cả bộ lễ phục đều được
thiết kế ba chiều, hoa hồng chắc là chủ đề của bộ lễ phục này. Phía
trước là kiểu cổ tròn, sau lưng là thiết kế hình chữ V bó sát vào người
khoét sâu xuống, từ phía sau cổ kéo dài đến một nửa lưng, phần lưng đằng sau lộ ra không khí theo tỉ lệ 1/3. (Lần nào dịch tới khúc miêu tả
trang phục là mình lại bị ngưng, rất khó hiểu... @_@, dịch xong mình
cũng chẳng biết là đang dịch cái gì nữa. Haha)
Lục An Nhiên xoay
một vòng trước gương, chân váy xếp thành tầng tầng tầng lớp lớp xoay
chuyển theo chuyển động, lớp váy cuối cùng ở phía trong chỉ khi Lục An
Nhiên chuyển động mới lộ ra. Đem theo một tia nghịch ngợm mà thần bí,
nhẹ nhàng mà xinh đẹp. Kiểu thắt eo ở hai bên khiến cho chiếc eo của cô
càng trở nên nhỏ hơn, ở trước gương tạo vài kiểu, rất có cảm giác của
một cô gái hoang dã.
Mặc dù là phong cách mà trước giờ Lục An Nhiên chưa hề mặc qua, nhưng lại rất nhẹ nhàng mà hòa hợp.
Phối hợp với bộ lễ phục là một đôi giầy màu đen, gót đằng sau ước chừng
khoảng 7 phân, trên mặt giầy là một đóa hoa hồng màu đen thiết kế lập
thể, gót giầy cũng được điêu khắc lên những đóa hoa hồng, ở mắt cá chân
được phối thêm một dải lụa màu đen, mặc dù là kiểu móc lại, nhưng phủ
lên chỗ móc khóa lại là một chú bướm độc lập, độc đáo vô cùng đáng yêu.
Đẩy cánh cửa phòng thay đồ ra, Lục An Nhiên chạy tới trước mặt Lục An Hổ xoay một vòng: “Thấy sao?”
“Ừm...” hai má Lục An Hổ đỏ lên, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục An
Nhiên mặc loại phong cách này: “Mặc dù nói là lễ phục dạ hội, nhưng mà
tóm lại vẫn cảm thấy, có phải hơi... quá...”
“Lộ quá?” Lục An
Nhiên nói ra từ ngữ mà Lục An Hổ không nói ra được, cô cảm thấy cũng
được, dù gì những bộ lễ phục dạ hội còn khoa trương hơn so với bộ lễ
phục này kiếp trước cô đã mặc rất nhiều, chỉ là cô của hiện tại chỉ mới
15 tuổi, độ tuổi này mặc loại y phục này thật sự có chút đường đột, Lục
An Nhiên nhìn sang nhân viên, nhân viên cũng trong bộ dáng suy nghĩ.
Trước khi Lục An Nhiên mở miệng, nhân viên vỗ tay một cái nói: “Cảm phiền đợi một chút!” dứt lời nhân viên chạy lên lầu hai, không đến một phút liền
chạy xuống mang theo một cái áo khoác màu đen phối bên ngoài, chất liệu
sợi đen, cùng một chủ đề hoa hồng đen với bộ lễ phục, chiếc áo khoác này được thiết kế ngắn hơn, chỉ có một cái nút khóa, chính là một chiếc
khóa hình tròn ở trước ngực, phong cách cổ xưa hình con rồng, thủ pháp
thêu thùa thủ công, ngay cả đến đường may phía ngoài cũng là theo thủ
pháp truyền thống cổ xưa.
Lục An Nhiên mặc chiếc áo khoác này
lên, chiếc áo khoác vừa vặn che đến một nửa sống lưng, sự phối hợp kinh
điển giữa màu đỏ và đen, lại cùng một chủ đề, căn bản không thể nhìn ra
chiếc áo khoác này là phối thêm. Cả chiếc áo khoác đều là vải trong
suốt, nói là che đậy, không bằng nói là phủ lên một lớp vải voan, càng
tạo thêm cảm giác thần bí và hấp dẫn. Da thịt phía sau lúc ẩn lúc hiện,
các lớp hoa văn không bị che đi ở thắt lưng có thể gọi là điểm nhấn hoàn thiện cho cơ thể. Mà chiếc áo khoác này có thể bổ sung phối hợp với đôi giầy dưới chân, lần thứ hai nhìn bản thân đứng trước mặt gương gần đó,
Lục An Nhiên vừa lòng gật đầu.
Lục An Hổ cũng gật đầu: “Như vậy tốt hơn nhiều rồi!”
“Bao nhiêu tiền?” Lục An Nhiên hỏi.
“Miễn phí!” Người trả lời không phải nhân viên, mà là một người đàn ông hơn
hai mươi tuổi bước từ trên lầu xuống, anh ta cao khoảng 1m8, dáng người
thon dài, trên người mặc một bộ tây trang màu đen, phối hợp với một
chiếc áo sơ mi màu trắng nơ cổ màu đen, nhìn qua vô cùng chính trực, ngũ quan thâm thúy mà hài hòa, có mái tóc màu đen của người Hoa mà cũng có
dung mạo của người châu Âu, một đôi con người màu xanh vô cùng xinh đẹp: “Nếu như vào buổi tiệc khiêu vũ cuối tuần này, Lục đại tiểu thư có thể
nhảy cùng với tôi một bài, bộ lễ phục này sẽ tặng miễn phí cho Lục tiểu
thư có thể hay không?”
Lục An Nhiên nhìn người đàn ông này, nét mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Lục tiểu thư, đây là ông chủ của chúng tôi, cũng là nhà thiết kế bộ lễ phục trên người cô.” Nhân viên đứng bên cạnh nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của
Lục An Nhiên lập tức nói: “Chiếc áo khoác phối bên ngoài cũng là do ông
chủ bảo tôi mang xuống.”
Ánh mặt Lục An Nhiên từ nghi hoặc biến
thành hiểu rõ: “Như vậy à...” Đối với những người có tài cô vẫn luôn xem trọng: “Nếu như tôi có được vinh hạnh này.”
“Lục tiểu thư chê
cười rồi, có thể để cho Lục tiểu thư hạ mình nhảy một bài với tôi, là
vinh hạnh của tôi mới đúng!” anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục An Nhiên
sau đó dịu dàng hạ xuống mu bàn tay cô một nụ hôn: “Tôi tên Tỉnh Hướng
Ân, ba tôi là người Hoa, mẹ là người Italia.”
“Xin chào anh Tỉnh.” Lục An Nhiên nhẹ nhàng rút tay về, đáp lại một nụ cười.
“Cuối tuần này tôi qua rước Lục tiểu thư được không?” Tỉnh Hướng Ân hỏi.
“Tôi thích ngồi trên xe nhà của mình hơn.” Lục An Nhiên uyển chuyển từ chối.
“Vậy cô đến đón tôi được không?” Tỉnh Hướng Ân cười nói.
“…” Lục An Nhiên cũng không đoán được anh ta sẽ nói như vậy, liền hơi ngơ
ngác mà gật đầu: “Cũng được.” dù gì thì đây cũng là bộ lễ phục quý giá
thứ hai mà anh ta tặng cho cô, như vậy cũng không tính là gì!
“Vậy tôi sẽ ở cửa tiệm này mà đợi đại giá của Lục tiểu thư nhé!” Tỉnh Hướng Ân cười nhẹ nói.
“Vậy tôi xin tạm biệt.” Lục An Nhiên cười một cái, lấy chiếc túi giấy từ
trong tay nhân viên, trong túi giấy là bộ đồng phục quân sự.
“Lục tiểu thư đi từ từ thôi.” Tỉnh Hướng Ân cười mỉm nói.
Lục An Hổ tự nhiên tiếp nhận lấy túi giấy trong tay Lục An Nhiên, sau đó
nghiêng người đẩy cửa, Lục An Nhiên đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại
Lục An Hổ nhất thời nhìn chằm chằm vào Tỉnh Hướng Ân.
Mà Tỉnh
Hướng Ân cũng đối mặt với Lục An Hổ nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mang
theo nụ cười, trong mắt lại không có một chút ý cười, sau khi Lục An Hổ
quay người rời đi, ngay đến cả nụ cười khóe miệng cũng lập tức biến mất. Nhìn bóng lưng đi xa của hai người, Tỉnh Hướng Ân đột nhiên nói lớn
lên: “Long thiếu, người bên cạnh vợ cậu không đơn giản nha!”
Lúc này một người đàn ông từ trên lầu 2 từ từ đi xuống, một thân áo vest đuôi tôm cắt may vừa người: “Ồ?”
“Quyền cước tay chân không kém hơn tôi, trên người lại có một khí áp nặng nề,
những người chưa trải qua sự chết chóc, sẽ không có loại ánh mắt này.”
Tỉnh Hướng Ân rất có hứng thú: “Tuổi tác còn nhỏ như vậy... thú vị!”
“Vậy à?” Long Ngọc Tinh đối với những lời mà Tỉnh Hướng Ân nói không hề có
chút ảnh hưởng gì, anh đã sớm điều tra những người xung quanh Lục An
Nhiên rồi, thân phận của Lục An Hổ và anh của cậu ta Lục An Duy, Long
Ngọc Tinh cũng đã biết.
“Yo.” Tỉnh Hướng Ân ngửa bàn tay trước mặt Long Ngọc Tinh: “Đưa tiền.”
“Tiền gì?” Long Ngọc Tinh đứng trước tấm gương mà lúc nãy Lục An Nhiên đã soi chỉnh sửa lại cổ áo: “Tiền của bộ quần áo này không phải tôi đã sớm đưa cho cậu rồi sao?”
“Bộ của vợ cậu vẫn chưa đưa.” Tỉnh Hướng Ân nói: “Cậu làm chồng không phải nên trả khoản này sao?”
“Không phải cậu nói miễn phí sao?” Long Ngọc Tinh liếc mắt nhìn Tỉnh Hướng Ân.
“Tôi nói miễn phí cho vợ cậu cũng không có nói miễn phí cho cậu!” Tỉnh Hướng Ân bày ra bộ dáng ủy khuất: “Cậu nghĩ cái cửa hàng nhỏ bé này của tôi
có thể so sánh với công ty gia tộc hàng đầu nước Z của nhà cậu sao? Mỗi
ngày kinh doanh làm buôn bán nhỏ, từng đường kim mũi chỉ cái nào không
cần đến tiền chứ!” vừa nói lại vừa cầm nhánh hoa Lan chỉ chỉ những nhân
viên đang bịt miệng cười trộm trong tiệm: “Các nhân viên trên trên dưới
dưới đều phải dựa vào tôi mới có cơm ăn đó!”
“Hừ.” Long Ngọc Tinh nhìn Tỉnh Hướng Ân từ trên xuống dưới: “Những lý do này của cậu đem đi
lừa ma lừa quỷ hiệu quả tương đối tốt hơn một chút.” Nói anh ta không có tiền, quỷ còn không thể tin được: “Tôi đi đây.” Dứt lời liền muốn đẩy
cửa đi ra, lười ở đây tranh cãi với tên gian thương này.
“Thiên
kim Lục thị trong bữa tiệc của Long thị cùng nhảy với một người đàn ông
đeo mặt nạ lãng mạn biết bao...” Tỉnh Hướng Ân cười mỉm nhìn vào móng
tay được cắt tỉa cẩn thận của mình nói tiếp: “Cậu nói Lục An Nhiên có
biết hay không người đàn ông đeo mặt nạ đêm đó là ai... nếu như tôi nói
với cô ấy, có một bởi vì để làm những chuyện với cô ấy, rõ ràng đã lấy được học vị của trường đại học MIT lại còn chạy đi học Cao trung, cậu nghĩ cô ấy sẽ suy nghĩ như thế
nào?”
Long Ngọc Tinh giơ tay nắm lấy tay nắm cửa sau khi nghe
xong lời cửa Tỉnh Hướng Ân anh hơi ngừng lại một chút: “Hóa đơn đưa cho a Sâm.”
“Tạ ơn ngài đã thưởng cơm ăn!” Tỉnh Hướng Ân khoa trương
làm động tác của chú hề chào khách trên sân khấu đối với Long Ngọc Tinh
nói câu cám ơn.
Long Ngọc Tinh vừa bước ra khỏi cửa trên trời
liền đổ xuống một cơn mưa nhỏ, a Sâm lập tức liền che dù đi đến, đón
Long Ngọc Tinh đi đến bên cạnh xe: “Long thiếu lên xe.”
“Ừm.” Sau khi Long Ngọc Tinh ngồi lên xe, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọt nước mưa đập vào cửa kính, từng sợi từng sợi, mỏng manh, nhẹ nhàng.
Sắc trời dần dần tối lại, đèn đường bật sáng. Xe đang chạy trên con đường
thẳng tắp, các tòa nhà ở hai bên đường chạy theo hướng ngược lại. Long
Ngọc Tinh nghĩ lại những chuyện mà anh đã cùng làm với Lục An Nhiên sau
khi đến thành phố S, khóe mắt mang theo tia cười và dịu dàng. Bữa tiệc
khiêu vũ của ngày mai, anh vẫn không thể để cho Lục An Nhiên nhận ra
anh, nhưng chiêu dùng mặt nạ đã dùng qua một lần, lần này nên dùng
phương pháp gì đây? Bữa tiệc chúc mừng trung tâm mua sắm Long thị hoàn
thành, anh lại không thể không xuất hiện... Long Ngọc Tinh xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, đã hai ngày hai đêm anh vẫn chưa chợp mắt qua,
càng đến giai đoạn hoàn thành cũng càng ngày càng bận rộn, vì thế những
sổ sách anh cũng phải tự mình xem qua, anh tin rằng những lão già ở Đế
Đô sẽ không bao giờ để anh được nhẹ nhàng như vậy. Quả nhiên không sai,
tính đến chiều hôm nay, anh đã tự mình thẩm định hơn 1400 đơn thanh
toán, phát hiện ra khoản tiền bị rò rỉ hơn trăm chỗ, số tiền lên đến hơn 300 triệu! Thật sự là một khắc cũng không thể buông lỏng!
“Thiếu gia, cậu ngủ một lát đi! Đến nhà tôi sẽ gọi cậu.” A Sâm chứng kiến hết
những nổ lực này của Long Ngọc Tinh vô cùng đau lòng.
“Không về nhà.” Long Ngọc Tinh khép hai mắt lại nói: “Đi Phượng gia, tôi có việc cần gặp Phượng Lập Hành.”