Trải qua cơn mưa gột
rửa đêm qua, bầu trời ngày chủ nhật phá lệ trở nên xanh thẳm, trong
không khí hỗn hợp mùi nước mưa hòa quyện với mùi đất, làm cho tinh thần
con người trở nên phấn chấn. Kết thúc buổi huấn luyện, Lục An Nhiên dùng khăn lau đi vệt mồ hôi trên mặt.
“Hai tháng này cũng không uổng công chạy bộ, thể chất của em rõ ràng đã tốt lên rất nhiều!” Lục An Hổ vui vẻ nói.
“Đúng đó!” Lục An Nhiên cũng rất tán đồng lời của Lục An Hổ, ngày đầu tiên
khi chạy bộ cùng Lục An Hổ, sau nửa tiếng đồng hồ, cô mệt như một con
chó chết ngồi liệt dưới đất, căn bản động cũng không nỗi nữa. Nếu như
không phải buổi tối hôm đó, Lục An Hổ giúp cô làm một vài động tác mát
xa thả lỏng cơ bắp, sợ rằng hôm sau cô cũng đừng mơ có thể bò dậy! Nhưng hiện tại không như vậy nữa, hôm nay cô chạy bộ cả tiếng đồng hồ, mặc dù cũng có chút mệt, nhưng cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng sau khi đổ mồ hôi, cô cũng đã xác định được thể chất của bản thân cũng càng ngày càng tốt hơn rồi: “Có phải là em có thể theo anh học những động tác phòng thân rồi
không!”
“Có thể rồi!” Lục An Hổ gật đầu nói: “Bắt đầu từ sáng
ngày mai anh sẽ dạy em từ những động tác múa quyền căn bản nhất trong
quân đội.”
“Được!” Lục An Nhiên cười: “Đi thôi! Đi về tắm rửa, ăn sáng xong cũng đến giờ đến trường rồi.”
“Ừm.” Lục An Hổ gật đầu: “Hôm nay sẽ làm những gì?”
“Chú Trương hôm nay vẫn còn trong thời gian nghỉ phép, anh An Duy sẽ đưa
chúng ta đi, sau khi đưa chúng ta đến trường mới đưa mẹ em đi công ty.”
Lục An Nhiên nói: “Hôm qua anh An Duy mấy giờ về thế?”
“Gần 11
giờ mới về, không thấy anh ấy mua sách gì cả, nhưng quần áo toàn bộ đều
ướt nhẹp, bác gái cả nhìn thấy liền tự mình nấu canh gừng bưng lên cho
anh ấy, sau khi tận mắt nhìn anh ấy uống hết canh gừng lại nói vài câu,
bác gái cả liền đi ngủ.” Lục An Hổ lắc đầu nói: “Anh đoán anh ấy nhất
định không phải đi mua sách.”
“Anh cảm thấy anh ấy đã đi đâu?” Lục An Nhiên nhướng mày cười hỏi.
“Em rõ ràng đã biết còn hỏi anh cái này làm gì?” Lục An Hổ dùng ngón trỏ chọc một cái vào đầu Lục An Nhiên.
“Cái này không phải do em muốn xem hai chúng ta suy nghĩ có giống nhau hay
không sao!” Lục An Nhiên xoa xoa chỗ bị chọc đau cười hi hi nói: “Hay là đếm 3 2 1 cùng nhau nói?”
“OK!” Lục An Hổ đồng ý: “3...”
“2...”
“1...”
Hai người mỗi người một số cùng nhau đếm ngược, sau đó hai miệng một lời cùng nhau nói: “Đi tìm cô Tần!”
Thấy đối phương nói ra câu giống hệt như mình, hai người đồng thời cười phá
lên. Thật ra hai người bọn họ cũng chỉ là đoán đúng được một nửa, Lục An Duy đã quyết định không đi tìm Tần Thư Hàm nữa, tự nhiên sẽ không tùy
tiện lại đi tìm cô ấy, anh cũng chỉ là giống như trước kia đứng dưới cửa sổ nhà cô ấy, nhìn bóng hình xinh đẹp kia in trên cửa sổ mà phát ngốc
thôi...
Lục An Duy biết rằng hành động này của mình cũng không vẻ vang gì, có chút giống như đang đi rình rập người khác, nhưng anh không nhịn được. Anh muốn thấy cô, muốn đến phát bệnh. Anh không biết cô sống có tốt không, có ăn cơm đúng giờ, có chú ý đến sức khỏe bản thân, hiện
tại buổi tối hay trở lạnh, anh không biết cô có bị cảm lạnh hay không.
Cho đến khi ánh đèn trong phòng cô tắt đi, Lục An Duy mới nhẹ giọng đối
với không khí nói một câu: “Ngủ ngon...” sau đó theo như cũ về Lục
trạch.
Lúc lái xe, Lục An Duy chăm chú nhìn con đường trước mặt,
tất cả những trường tiểu học, Sơ trung, Cao trung của thành phố S đều
báo danh vào ngày hôm nay, dẫn đến tình trạng kẹt xe trên con đường bình thường vốn dĩ rất rộng rãi. Vốn dĩ lộ trình chỉ cần đi 30 phút, bây giờ 45 phút mới đi được hơn 2/3 lộ trình. Cuối cùng khi đến vị trí không xa cổng trường Nhất trung cũng vừa tới giờ, bởi vì còn phải quay đầu xe,
Lục An Nhiên và Lục An Hổ liền xuống xe trước. Sau khi xuống xe Lục An
Nhiên còn quay lại chào tạm biệt Kỷ Nhu và Lục An Duy đang ngồi trên xe
sau đó mới quay qua cùng Lục An Hổ tiến vào cổng trường.
Đứng
trước cổng trường, Lục An Nhiên lại có chút cảm giác chần chờ, cảm giác
ngũ vị tạp trần trong lòng trong khoảng khắc làm cô có chút hơi sợ... lo sợ sau khi bước thêm một bước... khoảnh khắc đó cô lại quay lại giống
như kiếp trước, vô số ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng nhìn cô từ trên
xuống dưới...
“Đứng đây phát ngốc cái gì vậy?” Lục An Hổ nhìn
thấy bộ dạng Lục An Nhiên như vậy, có chút không hiểu, mắt thấy đã sắp
trễ giờ, em ấy sao lại còn chậm chạp như vậy? vì thế nắm lấy tay Lục An
Nhiên kéo về phía trước.
Sự lôi kéo dữ dội đưa Lục An Nhiên quay
lại với thực tại, giây tiếp theo chân cô đã bước vào sân trường Nhất
trung. Cô của hiện tại đã không còn là cô của kiếp trước nữa, bi kịch
của kiếp trước tuyệt đối không thể để lặp lại vào kiếp này!
Đi
theo Lục An Hổ đến địa điểm báo danh, ở đây đã xếp một hàng rất dài, hai người đứng ở đội ngũ phía cuối, phía trước hình như còn có khoảng 30
người đổ lại. Lục An Nhiên thở ra một hơi, nhìn nhìn phía trước, sau đó
bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn của mình. Ước chừng đợi cỡ 10 phút,
mới đến lượt Lục An Nhiên và Lục An Hổ, mà đằng sau hai người vẫn còn
hơn mấy chục người xếp hàng, xem ra do hôm nay kẹt xe, nên đa số mọi
người đểu bị đến muộn.
Trước tiên là nộp giấy chứng minh, sau khi ký tên xác nhận xong, đi đến một cái bàn nơi các thành viên hội học
sinh đang ngồi để nhận sách mới, thẻ học sinh, sau khi nhận xong tất cả
lại đi đến một cái bàn khác để lấy tờ đơn điền thông tin, và nhận tư
liệu xếp lớp.
Sau khi Lục An Nhiên lãnh xong tất cả mọi thứ, lật
dở tư liệu xếp lớp, Lục An Nhiên nhìn thấy dòng chữ viết bằng mực đen có hơi nguệch ngoạc ghi lớp D năm nhất, còn nhớ kiếp trước cô vào lớp A,
bởi vì Sở Dao học lớp A, bởi vì để được cùng với Sở Dao học chung một
lớp, nên cô đã năn nỉ, làm nũng tìm đủ mọi cách để được chuyển vào lớp
A.
“Em học lớp D sao?” Lục An Hổ hơi hơi nhíu mày: “Vậy anh sẽ
nghĩ cách để được chuyển về lớp D vậy!” vốn dĩ mục đích của anh chính là để bảo vệ Lục An Nhiên.
“Anh ở lớp A hả!” Lục An Nhiên nhìn thấy chữ viết ghi trên tờ tư liêu xếp lớp trên tay Lục An Hổ nói: “Anh vẫn
là đừng nên chuyển qua đây thì hơn! Nếu như em đoán không sai, Sở Dao
cũng ở lớp A, anh ở lại lớp A giúp em quan sát cô ta đi!”
“Cũng
được…” Lục An Hổ gật gật đầu, ở trong trường học, sự nguy hiểm nhất của
Lục An Nhiên chắc là đều bắt nguồn từ người nào đó tên Sở Dao đi!
“Lục An Nhiên…” một nam sinh ngẫu nhiên đi ngang qua dùng giọng nói vô cùng dịu dàng gọi tên Lục An Nhiên.
“…” Lục An Nhiên ngạc nhiên, dừng bước chân nhìn qua bóng lưng nam sinh
trước mặt đã gọi tên cô, anh ta mặc bộ đồng phục mùa hè của học sinh
Nhất trung, có lẽ là một học trưởng, nhìn bóng lưng có chút hơi quen,
nhưng Lục An Nhiên lại không biết rằng bản thân đã từng thấy bóng dáng
đó ở đâu.
“Sao vậy?” Lục An Hổ nhìn cước bộ Lục An Nhiên đã dừng lại liền hỏi: “Em lại đang phát ngốc gì nữa thế?”
“A?” Lục An Nhiên hồi hồn: “Ờ… không có gì. Chúng ta đi thôi!”
Hai người đi theo bảng chỉ dẫn trên đường và sự chỉ dẫn của thành viên Hội
học sinh mà thuận lợi tìm được lớp của mình, Lục An Nhiên nhìn thấy hai
người quen trong lớp này, tâm tình đột nhiên tốt lên, chuyện lúc nãy va
phải nam sinh kỳ lạ kia cũng bị cô ném ra sau đầu.
“An Nhiên!” Kỷ Linh nhìn thấy Lục An Nhiên cũng phân đến lớp D, cùng với mình vẫn là
bạn chung lớp, liền lập tức xông ra ôm chầm lấy Lục An Nhiên như gấu
Koala sau đó vui mừng kéo lấy hai tay Lục An Nhiên nhảy nhót: “Thật vui
nha! Lại học chung một lớp rồi!”
“Đúng đó!” Lục An Nhiên cũng rất vui mừng, đi theo Kỷ Linh ngồi vào chỗ còn trống, hai người một trái
một phải ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ cùng nhau nói chuyện. Cảm giác
dường như sau lưng có ánh nhìn dán chặt vào lưng mình, Lục An Nhiên liền tò mò quay lại, lại đối diện với đôi mắt của nam sinh đang ngồi đằng
sau. Lục An Nhiên ngửi thấy mùi hương hồng trà nhàn nhạt phát ra từ đồng phục người nam sinh này liền nhớ lại gương mặt của người này: “Tần Thư
Mặc?”
“Cậu còn nhớ tôi sao!” Tần Thư Mặc cười sáng lạn, rõ ràng
là đối với chuyện Lục An Nhiên còn nhớ tới tên của mình lấy làm vui vẻ.
“Đúng đó! Có duyên thật đó! Chúng ta lại là bạn học chung lớp rồi!” Lục An
Nhiên cười cười, nhưng sau đó lại nghi hoặc cau mày: “Nhưng mà không
phải cuộc thi đầu vào Cao trung năm nay cậu đứng nhất toàn thành phố
sao? Tại sao lại vào lớp D? không phải cậu nên ở lớp A mới phải sao?”
“Năm nhất của Nhất trung không phân lớp theo thành tích, đến năm ba mới phân như vậy thôi, năm nhất phải cân bằng thành tích của các thành viên
trong lớp, cho nên tôi liền được phân vào lớp D!” Tần Thư Mặc cười giải
thích.
“Như vậy à!” Lục An Nhiên cười nói: “Lát nữa lúc xếp chỗ ngồi, chúng ta còn được ngồi gần như vậy thì quá tốt rồi!”
“Ừm?” Tần Thư Mặc không nhịn được trước mắt sáng lên, đây là ý tứ gì? Anh có thể mơ mộng một chút không?
“Như vậy có chỗ nào không hiểu liền có thể tùy thời hỏi cậu rồi!” Lục An
Nhiên nhớ lại lúc học Sơ Trung Lâm Đạt chính là như vậy giúp cô! Nhớ đến Lâm Đạt, Lục An Nhiên có chút lo lắng, tuy rằng cô biết ngôi trường mà
Lâm Đạt đang theo học là ngôi trường hoàn toàn phong bế tin tức, cô đã
gửi bảy tin nhắn vào hòm thư của Lâm Đạt, nhưng tất cả như đá chìm đáy
biển hoàn toàn không có hồi âm, Lâm Đạt ra nước ngoài hai tháng cũng chỉ gọi cho cô một lần báo bình an duy nhất vào hôm cô đến nơi, Lục An
Nhiên không tránh được có chút lo lắng.
“Thì ra là vậy…” Tần Thư Mặc cười cười, trong mắt thoáng qua tia mất mát khó phát hiện được.
“Ừm?” Lục An Nhiên không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Tần Thư Mặc cho lắm,
ngoảnh đầu lại nhìn vào Tần Thư Mặc, chờ đợi câu giải thích tiếp theo
của anh.
Nhất thời Tần Thư Mặc cũng không tìm ra lí do giải thích hợp lý hơn, đang ảo não, chủ nhiệm lớp liền tiến vào, giải vây cho Tần
Thư Mặc đang xấu hổ.
“Ừm… tất cả im lặng!” chủ nhiệm lớp là một
thấy giáo khoảng trên dưới 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng,
một chiếc quần tây sẫm màu. Đầu tóc có chút rối loạn, gương mặt mặc dù
anh tuấn, nhưng luôn mang lại cảm giác dường như còn mơ màng vẫn chưa
tỉnh ngủ hẳn.
Sự xuất hiện của chủ nhiệm lớp, lớp học đang ồn ào đồng loạt yên tĩnh lại.
“Thầy họ Lư, gọi là Lư Duệ. Là giáo viên chủ nhiệm sẽ dẫn dắt các em cho đến
khi các em kết thúc năm hai Cao trung, môn thầy dạy là tiếng Anh. Những
môn học khác thầy không quan tâm, mỗi lần kiểm tra tiếng anh mà những ai có số điểm thấp hơn điểm trung bình toàn lớp, liền chép phạt những đề
mục làm sai 20 lần, những từ đơn ghi sai chép phạt 100 lần.” Lư Duệ nhìn thoáng qua học sinh trong lớp: “Thầy rất ghét phiền phức, mọi chuyện
phát sinh đều kiếm Lớp trưởng xử lí, Lớp trưởng chọn hai người, một nam
một nữ. Đồng thời Lớp trưởng sẽ đại diện cho tiết tiếng Anh, Lớp trưởng
nam sẽ quản công tác bên ngoài và phạt viết, nữ Lớp trưởng quản bài tập
và thu phát bài. Đều nghe hiểu không?”
“Nghe… nghe hiểu rồi…” âm
thanh trả lời thưa thớt lại còn rất nhỏ, sợ là mọi người vẫn còn chưa từ trong lời nói của Lư Duệ phản ứng lại được, đều nói học sinh của Nhất
trung toàn là tinh anh, giáo viên dạy học trong Nhất trung là tinh anh
trong tinh anh… nhưng giáo viên Lư Duệ này, tại sao lại đem lại ấn tượng so với trong tưởng tượng của họ kém xa quá…