Bóng tối vô tận nhấn
chìm tất cả mọi cảnh vật xung quanh, dù có cố gắng chạy trốn như thế nào cũng không thể thoát khỏi ma trảo của bóng tối. Lục An Nhiên muốn giãy
dụa, muốn hét lên, nhưng cô không tài nào phát ra được một chút âm thanh nào… chính vào lúc cô sắp rơi vào tuyệt vọng, trong bóng tối lại truyền đến một trận âm thanh vô cùng náo nhiệt…
“An Nhiên? An Nhiên?”
“Mẹ… Mẹ…” Lục An Nhiên cảm thấy nơi khóe mắt chảy ra một dòng lệ nóng bỏng, cô đã bao lâu rồi không nằm mơ thấy mẹ nữa?
“An Nhiên, mẹ ở đây! Đừng sợ…” Một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào trán của Lục An Nhiên: “Vẫn còn hơi nóng một chút!”
“Phu nhân, có cần tôi gọi cho bác sĩ Lý không?” Người nói chuyện là quản gia của Lục gia chú Vu.
“Gọi cho ông ấy đi!” Kỷ Nhu khép mi nói, bà chỉ dời mắt một phút cô con gái
yêu quý của bà đã bị rơi xuống hồ bơi, cơn sốt vẫn còn liên tục không có dấu hiệu thuyên giảm.
“Vâng thưa phu nhân!” quản gia liền đi ra ngoài.
“Dì Kỷ, đều do con không tốt!” phiên bản lúc còn trẻ của Sở Dao khóc đến
mắt đỏ bừng: “Đều do con không chăm sóc tốt cho An Nhiên…”
“Dao Dao,
chuyện này không thể trách mình con.” Kỷ Nhu nhìn Sở Dao nói tiếp: “Con mau về nhà nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa.”
“Con… con muốn ở lại chăm sóc An Nhiên…” Sở Dao cắn cắn môi nói.
“ưm...” Nghe được giọng nói của Sở Dao, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền của An Nhiên đột nhiên có phản ứng.
Sở Dao! Sở Dao! Nỗi hận làm cho toàn thân An Nhiên liên tục run lên, vết
thương do bị hủy dung, nỗi đau cắt lưỡi, đều tích tụ lại…
Những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Kỷ Nhu nghe tiếng liền nhìn về phía cánh
cửa phòng của Lục An Nhiên, nhìn thấy người đến không phải là quản gia
mà là một vị khách không mời mà đến.
“Chị dâu!” Người vừa đến chính là chú Ba của Lục An Nhiên – Lục Quân An.
“Chú Ba? Tối như thế này rồi, chú đến đây có chuyện gì sao?” Kỷ Nhu nhìn Lục Quân An, trong ánh mắt có chút không vui.
“Chị dâu, hôm nay Lâm tổng lại đến tìm em, ông ấy nói muốn cùng chị ăn một
bữa cơm, chị xem…” nét mặt Lục Quân An tràn đầy ý cười, trong tay Lâm
tổng có mấy ngàn đơn hàng, nếu như có thế tiếp nhận chúng, ông ta sẽ
không cần lo lão già học Lục không giao Lục gia cho hắn nữa! thật sự
không thể hiểu nỗi, anh cả đã mất tích mười hai năm rồi, lão già này rốt cuộc còn đang tính toán cái gì?
“Tôi sẽ không đi!” Kỷ Nhu cau mày
mang theo chút rét lạnh: “Tôi là chị dâu của chú, chú liền có thể để tôi đi ăn cơm cùng khách hàng của chú?” Lần trước bị Lục Quân An lừa đi ăn
cơm cùng với vị Lâm tổng đó, suýt chút nữa bị chiếm tiện nghi. Nhớ đến
vị Lâm tổng nào đó đưa cánh tay mập mạp sờ lên đùi của bà, sắc mặt Kỷ
Nhu tái nhợt, từng trận buôn nôn lại cuộn lên.
“Chị dâu!” Lục Quân An dồn nén cơn giận trong lòng nói tiếp: “Em đây không phải là muốn tốt
cho chị sao! Anh cả đã mất tích được mười hai năm rồi, mẹ con chị mẹ góa con côi, không phải là thiếu đi một bàn tay đàn ông chăm sóc sao!”
“Tôi không cần! một ngày không nghe thấy tin tức anh cả chú đã chết, tôi
liền đợi ông ấy một ngày! Cho dù một ngày nào đó thật sự nhận được tin
tức ông ấy đã chết rồi, tôi cũng sẽ vì ông ấy mà ở giá suốt đời!” Hiếm
khi Kỷ Nhu có thái đố kiên quyết như thế.
“Chị dâu, cho dù chị không muốn nghĩ cho bản thân mình, cũng nên nghĩ cho An Nhiên chứ!” Lục Quân An nháy mắt với Sở Dao
“Đúng vậy!” Sở Dao nhận được cái nháy mắt đó liền phối hợp nói: “Dì Kỷ, An
Nhiên vẫn luôn nói với con là cậu ấy muốn có một người ba…”
“…” Cắn
chặt môi dưới, nước mắt Kỷ Nhu cứ thế mà rơi xuống, bà muốn đợi ông Hạo
suốt đời, nhưng An Nhiên vô tội… từ lúc ba tuổi đã không nhận được tình
thương của ba, đây là nỗi đau trong lòng Kỷ Nhu.
“…” Nghe được cuộc
nói chuyện của mọi người, Lục An Nhiên rốt cuộc hiểu rõ, mình đã chết
một lần lại quay về lúc bản thân mười lăm tuổi, cô nhớ rất rõ ràng, lúc
đó cô bị “trượt chân” rớt xuống bể bơi, sau đó sốt cao liên tục một đêm, trong lúc đó chú ruột của cô lại đến bức mẹ cô tái giá. Lúc đó cũng là
do cô ngốc, tin tưởng Sở Dao vì muốn tốt cho mẹ cô, cũng theo đó mà bắt
buộc bà, làm cho bà phân vân, khó xử giữa hai bên đến mức bị trầm cảm…
cơ thể vừa phục hồi một chút sức lực, Lục An Nhiên giật giật giật khóe
mắt cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.
“ An Nhiên! Con tỉnh rồi!” Kỷ Nhu nhìn con gái vừa mới tỉnh lại, nỗi căng thẳng trong lòng cuối
cùng cũng có thể để xuống rồi, bà vội vàng vươn tay cảm nhận nhiệt độ
trên trán Lục An Nhiên lần nữa: “An Nhiên, sao rồi? đầu có đau không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Lục An Nhiên nhìn khuôn mặt quen thuộc
trước mắt, nhất thời xúc động muốn khóc, sau đó khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường có khuôn mặt giốngSở Dao như đúc trong mắt liền ngập
tràn hận ý.
“An, An Nhiên… Cậu, sao cậu lại nhìn mình như thế…” Sở
Dao nhìn vào ánh mắt của Lục An Nhiên, trong thời gian ngắn nhịp tim
liền tăng lên. Lúc đó chính ả tự tay đẩy An Nhiên xuống hô bơi, thấy bốn phía không có người, mà Lục An Nhiên lại không biết bơi, ả mới quyết
định giết cô, nhưng mà vị quản gia đáng ghét kia sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu của An Nhiên, cư nhiên từ tầng ba nhảy xuống cứu mạng con tiện
nhân này, cũng may kỹ năng diễn xuất của cô ta tốt, lúc đó ả tỏ ra vô
cùng lo lắng, nên quản gia cũng không nghi ngờ gì. Chỉ là ả ôm hận trong lòng, tại sao lúc đó không ngả chết vị quản gia thích xen vào chuyện
người khác này.
Lục An Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Sở Dao, chính là người đàn bà này đã hại chết cô, chính là người đàn bà này…
“An Nhiên, con tỉnh rồi!” Lục Quân An vừa cười vừa nói: “Con làm chú lo
chết được! đã nửa đêm rồi, chú vừa nghe thấy con bị rơi xuống nước liền
lập tức chạy qua đây!”
Shit! Nhìn thấy gương mặt chứa đầy hư tình giả ý như thế này, Lục An Nhiên liền cảm thấy buồn nôn! Chính là người đàn
ông khốn nạn này, vào lúc cô mười chín tuổi đã cố tình chuốc cô uống say để rồi đưa vào phòng của một tên quyền cao chức trọng, chỉ để nhận một
số lợi lộc từ những kẻ đó cho ông ta được nở mày nở mặt trước mặt ông
nội… lúc đó bản thân quả thật rất ngốc! toàn bộ đều nghe lời những kẻ ác độc này! Nghĩ lại cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn! Lục Quân An đứng hàng thứ ba sau Ba cô, cô gọi ông ta là chú ba, nhưng bởi vì Lục Quân An
cùng Sở Dao luôn ở trước mặt chú hai Lục Quân Phong nói này nọ, cộng
thêm Lục Quân Phong khi nhìn thấy cô liền liên tục trách mắng việc học
của cô, kiếp trước Lục An Nhiên rất ghét người chú hai này, trong tiềm
thức luôn không coi Lục Quân Phong là người thân của mình, chỉ nhận một
người chú là Lục Quân An, cho nên cũng gọi Lục Quân An là chú chứ không
phải chú ba! Chỉ tiếc là thành ý của cô đều đổ cho chó ăn! Lần này, ông
trời đã cho cô có cơ hội làm lại cuộc đời, cô phải tự bảo vệ tốt chính
mình và mẹ! tuyệt đối không để những người này đạt được mục đích! Lục An Nhiên giấu đi sự ghê tởm trong mắt hỏi: “chú ba, nhà chú cách nhà con
không xa lắm, tại sao đến nửa đêm mới qua đây vậy?”
“Chuyện này…” Lục Quân An thoáng chốc thật không biết nói gì, nếu không phải Lâm tổng cứ
gọi điện hối thúc, ông ta mới lười qua bên này, Lục An Nhiên chết hay
sống liên quan gì đến hắn! với lại, tại sao Lục An Nhiên lại gọi hắn là
chú ba, mà không gọi một tiếng chú giống như trước nữa?
“Cái đó… cái
đó… mình nghe ba mình nói, hình như chú Lục dạo gần đây luôn ở bên
ngoài…” Sở Dao thấy thế vội vàng nói lời hòa giải.
“Đúng vậy đấy!”
Lục Quân An nói: “Chú liên tục không ngủ, thức xuyên đêm quay về đây
đấy! thấy chú quan tâm con không? Con cũng nên khuyên mẹ con! Lâm tổng
là một người tốt! Mẹ con gả qua đó cũng coi như có chỗ dựa rồi, con thấy thế không?”
Lục An Nhiên thật sự muốn tát cho mình vài cái tát,
chuyện xảy ra giống hệt như trong quá khứ! Vào thời điểm đó cô vẫn luôn
nghĩ rằng chú là người thân gần gũi nhất của cô, cô bị một từ “xuyên
đêm” của Lục Quân An làm cho hồ đồ, cô thậm chí còn cho rằng mẹ cô không biết gì, cô cho rằng tất cả mọi người đều là vì muốn tốt cho mẹ, nhưng
mẹ cô chính là một người đã chết tâm rồi, cho nên lúc đấy cô đã nói
những lời không thể thay đổi lại được, hay thâm chí là tuyệt thực, làm
tổn thương trái tim của mẹ cô, nhưng mà, lần này, cô tuyệt đối sẽ không
làm như thế nữa!