Lệnh bài ra vào tiểu trại hiển nhiên là được nam tử Trảm Không kia giữ trên người. Một trăm học sinh lớp dẫn đầu sau khi
xuống xe một lúc liền đi vào tiểu trại Tuyết Phong Sơn.
Tiểu trại nhìn rất đơn giản.Trong tiểu trại đều có những thứ cơ bản
nhất dành cho sinh hoạt. Hai bên đường là những cửa hàng cùng tiểu quán, nhìn qua không khác gì một cái chợ trong thị trấn vậy.
Chẳng qua, ở cái chợ này cũng không phải là bán gà, vịt, thịt, cá. Mà ở đây người ta bán đồ vật dành cho ma pháp sư để chiến đấu và tu luyện.
“ Mại dô, Mại dô! Giày ma cụ thượng hạng đây!! Ta nói cho mọi người
biết nè, cái này là hàng tốt đó. Mọi người có biết ma cụ nào dùng để
chạy trốn yêu ma tốt nhất không??? Không sai, đó chính là Bôn Yêu. Thứ
này được làm từ da chân sau của Bôn Yêu, kèm theo đó là thuộc tính phong quỹ được phụ ma vào, lại còn có Phong thạch tinh khiết dùng để cung cấp năng lượng nữa, nếu dùng để chạy thì…. Tuyệt đối Độc Nhãn ma lang chỉ
biết đứng im há hốc mồm, giương mắt lên mà nhìn. Nếu ai muốn mua, ta sẽ
giảm giá đặc biệt cho, xem như là ngươi đó cùng bảo vật này có duyên với nhau.”
“ Nhị hói đầu, người đừng có ở đó mà khoác lác nữa!! Cái đồ vật kia
của người mà cũng gọi là ma cụ sao, tùy tiện một đôi Nike cũng đều tốt
hơn cái đồ vật này của ngươi.”
“ Hừ, thúi lắm!! Ngươi có biết để có thứ này, tiểu đội của chúng ta
đã phải hi sinh mất 2 người mới giết được con Bôn yêu không?? Ta được
chia chính là da chân sau của nó, Đích thực chính là lữ ma cụ!” Nhị hói
đầu lập tức tranh cãi với cái người đang còn coi thường mình kia.
Lữ ma cụ: giày ma cụ. Đi thêm vài bước, lại thấy một cái cửa hàng bày bán toàn là Ma thạch ngũ sắc.
Ngũ sắc: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen. Ma thạch vật này cũng rất đơn
giản. Đó là sự kết tinh của Hỏa, Phong, Lôi, Thổ. Những loại nguyên tố
này có được sự nồng đặc mà dựng dục ra thành các cục đá đặc thù. Bên
trong cục đá đó có ẩn chứa năng lượng giống với Tinh trần ma khí của ma
pháp sư, tuy rằng nó không đủ để cung cấp cho ma pháp sư sử dụng trực
tiếp, nhưng nó lại được khảm rất nhiều ở trên bề mặt của ma khí, ma cụ.
Từ đó cung cấp năng lượng cuồn cuộn không ngừng.
Những tri thức này, ở trên lớp học, Lão sư cũng có giảng giải qua. Mạc Phàm hắn cũng nghiêm túc lắng nghe.
Hắn còn nghe được để tinh luyện ma khí hoàn chỉnh như vậy cần rất nhiều công đoạn và rất nhiều tiền.
Ma thạch tiêu hao số lượng rất là lớn. Nó tương đương với nhiên liệu trong thế giới khoa học vậy.
Lúc mới đầu, Mạc Phàm hắn còn tưởng rằng di động, máy tính, điện gia
dụng tất cả đều sử dụng từ điện. Sau này hắn mới biết được ở nơi này nhà máy điện không phải là từ thủy điện hay là cối xay ra để sản xuất ra
điện mà chính là dùng Ma thạch Lôi hệ để cung cấp điện.
Nếu không phải vì hắn vẫn luôn tin rằng, người đầu tiên phát minh ra
quang điện chính là Edison. Rồi còn có, người đầu tiên phát minh ra máy
hơi nước để thế giới tiến vào thời đại công nghiệp là Watt thì … Không
sai, hắn một vị ma pháp sư Hỏa hệ, nguyên lý máy hơi nước chính là ma
pháp trận đồ Hỏa hệ. Nó lợi dụng ma thạch Hỏa hệ để điều khiển.
Cho nên, cái thế giới này không tồn tại dầu mỏ. Nước có thể có, gió
cũng có thể có. Nhưng điện năng lại không dùng những thứ đó mà lại dùng
chính là Ma thạch!
Mà Ma thạch từ đâu mà có?
Tất nhiên là có từ thiên nhiên rồi!
Nhưng tàn khốc hơn chính là, bọn Yêu ma tụi nó cũng thích ăn ma
thạch. Ma thạch là một trong những đồ ăn rất là quan trọng với chúng nó. Ma thạch dùng để cung cấp năng lượng để cho chúng phát triển thực lực
lên.
Vì vậy, Mỗi khi nhân loại thu thập, tìm kiếm, khai quật Ma thạch trở
ngại lớn nhất trong quá trình này không phải là thiên nhiên ác liệt, mà
chính là bọn yêu ma cũng dựa vào ma thạch để sinh tồn này.
Yêu ma theo bản năng có địch ý với nhân loại.
Thử nghĩ mà xem, Thành thị có bao nhiêu thiết bị khoa học kỹ thuật
dùng ma năng lại bị tụi yêu ma này xem như là đồ ăn, còn chưa nói đến
con người cũng là một loại mỹ vị trong mắt chúng nữa. Cho nên giữa ma
pháp sư nhân loại cùng với yêu ma chính là đối đầu không chết không
thôi.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến thế giới ma pháp và thế giới khoa học khác nhau.
Ở thế giới khoa học, nhân loại muốn thống trị, chiếm cứ một nơi nào
đó. Chỉ cần một đầu tên lửa hạt nhân là có thể san bằng tất cả rồi.
Nhưng ở thế giới ma pháp, vũ khí nóng cũng không có tồn tại, chỉ có ma pháp sư.
Có lẽ cũng do vũ khí nóng không có cách nào chế tạo ra, nên bọn yêu
ma mới có thể chiếm đoạt nhiều ranh giới của con người tới như vậy.
Hầu hết nhân loại chỉ có thể sinh sống ở trong thành thị, nơi mà có ma pháp sư bảo hộ cho họ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao địa vị ma pháp sư vĩnh viễn cao hơn
người thường. Bọn họ không chỉ nắm trong tay lực lượng cường đại, mà bọn họ còn có 1 sứ mệnh quan trọng, một sứ mệnh thần thánh nữa!
…….
“ Phàm ca, lần rèn luyện này chúng ta phải biểu hiện thật tốt. Ta
nghe nói thành tích rèn luyện được đánh giá có quan hệ tới thi đại học
của chúng ta đấy. Nó chiếm tới 20% điểm vào đại học rồi!”
Trương Tiểu Hầu ở bên cạnh Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm gật gật đầu.
Chuyện này hắn cũng được chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh thông báo rồi.
Rèn luyện thật ra chính là một môn trong “ Thi đại học”, do thành
tích này được quân đội chấm điểm, nên điểm là do vị huấn luyện viên
trưởng chấm.
Huấn luyện viên trưởng chấm là C hay là A, nó quyết định trực tiếp
tới vị ma pháp sư đó có thể vào đại học ma pháp dẫn đầu hay là đại học
ma pháp bình thường!
Giống như Mục Ninh Tuyết bây giờ đang còn học ở học phủ đế đô vậy.
Khi bọn họ tuyển nàng, thành tích rèn luyện ít nhất cũng là từ A trở
lên!
Mạc Phàm hắn cũng không cam lòng ở một cái Bắc Thành nho nhỏ như thế
này. Hắn muốn đạt tới cao giai ma pháp sư thì chỉ có vào đại học hoặc
Toàn thành lớn thì may ra hắn mới có thể đạt được.
Lần rèn luyện này, hắn cũng hy vọng mình có thể đạt được cái thành
tích là từ A trở lên. Như vậy, hắn mới có thể nắm chắc khả năng tiến vào học phủ đế đô hoặc là vào đại học!
“ Các ngươi không cần lo lắng về vấn đề này. Những vị huấn luyện viên này đều là do nhà trường chuẩn bị cho, cho nên dù mọi người ở nơi này
rèn luyện 2 tháng mà kết quả có kém quá đi chăng nữa, thì tất cả đều có
điểm số ít nhất là B cấp hoặc C cấp trở lên.”
Vương Tam Bàn tiến tới rồi cười nói.
“ Đúng vậy, đúng vậy, các khóa trên cũng giống như vậy.” Một học sinh khác biết rõ nội tình cũng gật gật đầu phụ họa.
“ Đến giờ nhà trường phân chia học sinh tụi mình cho huấn luyện viên rồi.”
“ Đến quảng trường tập hợp đi”
“ Tập hợp, Tập hợp!”
La Vân Sóng hô to một lúc. Tất cả học sinh liền nhanh chóng tụ tập tại quảng trường trung ương của tiểu trại Tuyết Phong Sơn.
Không một ai thiếu cả, tổng cộng là 100 người. Tất cả đều ăn mặc giáo phục của Thiên Lan ma pháp cao trung.
100 người sau một lúc xếp thành hàng chỉnh tề. Liền thấy có rất nhiều ma pháp sư ở trong tiểu trại tới vây xem. Tất cả đều có bộ dáng hứng
thú và toát lên vẻ châm biếm một cách kỳ quái.
“ Các ngươi nhanh lại đây mà xem, Tân thực tập sinh lại tới, ha ha
ha, lại có thể nhìn bầy “gà con” này bêu xấu nữa rồi.” Một nam tử có
khuôn mặt chuột nói.
“ Đúng rồi, đúng rồi, trong khoảng thời gian bọn thực tập sinh này
tới khẳng định trạm dịch sẽ rất là náo nhiệt. Các người thử đoán xem lần này lại có bao nhiêu thằng sợ tới mức đái ra quần?” Một vị nam tử thân
thể cường tráng, to lớn nhìn giống như là đội trưởng 1 tiểu đội thợ săn
nói.
“ Ta đoán ít nhất là 30 người!”
“ Còn lại 70 người thì bị dọa cho ngất xỉu đi??”
Bọn học sinh xếp hàng ngay ngắn đứng ở trên quảng trường, rất nhanh
liền nghe thấy những tiếng nghị luận xôn xao của mấy lão “gà pro” vây
xem xung quanh kia đang bàn luận cái gì.
Đại bộ phận bọn họ mang theo sự vui sướng khi nhìn thấy người khác
gặp họa, mà còn hơn thế là bọn họ không thèm che dấu điều này mà bọn họ
cười nhạo thẳng vào đám học sinh tụi nó.
100 học sinh lớp dẫn đầu được chia làm 5 nhóm, mỗi nhóm gồm 20 người. Đứng phía trước bọn họ chính là 2 vị giáo quan cùng 1 vị lão sư thực
tiễn.
“ Huấn luyện viên trưởng!”
“Huấn luyện viên trưởng tới!!”
Không lâu sau, một đội ăn mặc chỉnh tề quân phục pháp sư đi tới trước mặt bọn học sinh. Bọn hắn có thể cảm nhận được sự uy nghiêm từ trên
người bọn họ tản mát ra.
Người cầm đầu thế mà lại chính là vị ở trạm canh gác đùa giỡn ngọn lửa trong lòng bàn tay – Đại thúc Trảm Không.
Trảm Không vẫn là bộ dáng vui vẻ đó. Nhìn hắn làm mọi người cảm thấy
bất ngờ, từ trên ngưo không cảm thấy tí gì phong phạm của một vị huấn
luyện viên trưởng cả