“ Trong trận chiến lần trước, Mục thị thế gia chúng ta vừa hay chiếm được một ít tài nguyên dành cho tu luyện Hỏa hệ mà
trong trang viên chúng ta hầu hết mọi người đều tu luyện Băng hệ. Ngươi
thiên phú Hỏa hệ không tồi, tu vi cũng làm chúng ta có chút chấn động,
cho nên ta tính đưa cái tài nguyên này cho ngươi, sau này ngoài việc
hằng ngày người đi học ở trường có thể tới chỗ Mục Giang Ninh cùng nhau
tu luyện.”
Mục Trác Vân vuốt vuốt chòm râu nói.
Lời nói này, tất nhiên là đang diễn trò trước mặt mọi người. Đối với
Mục Trác Vân mà nói, hắn làm như vậy cũng là đã cấp mặt mũi cho Mạc
Phàm!
Toàn bộ đệ tử chi thứ trong trang viên đều muốn được biểu hiện trước
mặt hắn, hắn còn không bận tâm đến. Mạc Phàm có được một cơ hội như thế
này so với những đệ tử Mục thị kia thì tốt hơn rất nhiều,đây quả thực
giống như là cá chép vượt Vũ môn!
Trong cái xã hội này, ở 1 số gia tộc cũng có một vài trường hợp đặc
biệt cá chép vượt Vũ Môn. Mình là gia chủ của nhất tộc Mục Thị, cũng
không thể có ánh mắt thiển cận chỉ chú ý tới đệ tử ở trong tộc được.
“ Đại ca, việc này… việc này sao có thể được, thật ra Mục Bạch thiên
phú cũng rất tốt, do hắn hôm nay hơi hồi hộp nên biểu hiện không có được hoàn hảo, hơn nữa hắn vốn là người trong tộc của chúng ta…”
Mục Hạ cả người choáng váng, vội vội vàng vàng nói với Mục Trác Vân.
Mà ở một bên Mục Bạch thì đã bị vạn tiễn xuyên tâm sau khi nghe hết
những lời nói này. Sau khi hắn chết rồi còn bị hung hăng quất lên xác
thêm mấy cái nữa, thảm không thể thảm hơn nữa!
Mẹ nó chứ, đây chẳng phải là điều mà Mục Bạch hắn mong muốn nhất hay sao!
Mục Bạch hao hết tâm tư chính là để gạt bỏ cái tên gọi đệ tử chi thứ
của mình, chân chính trở thành đệ tử hạch tâm của Mục thị, như vậy mới
có thể có được tài nguyên phong phú, cũng không phải là cái thiếu gia ăn nhờ ở đậu kia nữa.
Chính hắn không có được thì thôi, đằng này lại còn bị chính người mà hắn căm ghét nhất chiếm lấy mất cơ hội!
Thành xác chết rồi mà còn bị tức làm cho sống lại!
“ Việc ta đã quyết, Mục hạ ngươi không cần phải nhiều lời.”
Mục Trác Vân vẫy vẫy tay, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười nhìn Mạc Phàm.
Thế nào, không phải tiểu tử ngươi cao hứng quá mà choáng váng đấy chứ??
Còn không chạy tới quỳ xuống tạ chủ long ân?
Mục Trác Vân đang còn cảm thấy tương đối hài lòng vì bản thân hắn có
thể vứt bỏ hiềm khích để thu nhận một học sinh không có địa vị thân phận vào hạch tâm Mục Thị. Xem ra hắn cũng có cái khí độ của một vị chưởng
quản (quản lý) lắm!
……
“ Mạc Phàm, người còn thất thần gì nữa, không chạy nhanh tới cảm tạ
Mục lão gia đã ưu ái ngươi đi còn gì.” Chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh vội
vàng nói với Mục Phàm.
Trương Tiểu Hầu, Lục Tiểu Bân, Hứa Thanh Lâm, những người này hâm mộ
không thôi. Lúc trước, Mạc Phàm ở trong biển người đều không ai đoái
hoài tới, trong nháy mắt trở thành một người giàu có, đẹp trai a!
Mạc Phàm nhìn khuôn mặt vẫn còn đang mỉm cười ôn nhu của Mạc Trác Vân, nhất thời sửng sửng sốt sốt.
Mạc Phàm nhanh chóng phản ứng lại, hắn bặm môi một chút. Qua một lúc lâu, Mạc Phàm mới mở miệng nói:
“ Đầu óc của ngươi có vấn đề gì à?”
“ Ngươi nói cái gì?”
Vẻ mặt Mục Trác Vân tràn đầy sự nghi hoặc, nhất thời không hiểu tiểu tử này đang nói cái gì.
“ Ta nói rằng, đầu óc của ngươi có phải bị vấn đề gì rồi hay không?”
Những lời nói này, mọi người đều nghe được rõ ràng, nhưng mà biểu tình trên mặt của mọi người bất quá vẫn là rối loạn.
Thần thánh ơi, Cha mẹ ơi???
Đầu óc có vấn đề???
Người này nói Mục Trác Vân đầu óc có vấn đề!!
Ta chết mất thôi, gia hỏa Mạc Phàm này bị điên rồi!!
Mục Trác Vân đã nghe rõ ràng, hắn thở phì phò, mang theo vài phần tức giận nói:
“ Ngươi tốt nhất là cho ta một lời giải thích rõ ràng, bằng không thì…”
“ Giải thích, tất nhiên là có rồi.”
Mạc Phàm gật gật đầu, mở miệng nói:
“Không phải 3 năm trước, bộ dạng của ngươi hiên ngang lẫm liệt chèn
ép nhà ta lắm sao? Mạc Phàm ta cũng không phải là một người bị đánh rồi
cấp cho một ít lợi ích liền đối với đối phương trung thành, tận tâm ngu
ngốc như vậy. 3 năm trước, không phải ngươi đối xử với ta cùng ba ta
chẳng khác gì những con chó hay sao?? Ngươi có thể trí nhớ không được
tốt, nhưng ta thì vẫn nhớ rõ ràng. Ta nói lão hỗn đản người nghe này,
đừng nói tới việc ngươi có thể cho ta tiến vào đệ tử hạch tâm của gia
tộc người, cho dù bây giờ người có đem Mục Ninh Tuyết cùng của hồi môn
của ngươi đến đặt trước của nhà ta, cầu xin ta tiến vào gia tộc của các
người, ta cũng không cần!! Ngươi tưởng rằng tất cả người trong thiên hạ
đều phải xoay quanh Mục Thị thế gia của người à?? Hay là muốn thấy ta
cảm động đến nỗi rơi nước mắt?? Ngoài trừ việc đầu óc ngươi có vấn đề
ra, ta nghĩ không ra hôm nay tại sao ngươi lại làm như vậy!”
Hắn chửi mắng một lúc như mây trôi nước chảy, phảng phất như đem tất
cả oán giận tích tụ mấy năm qua cất giấu trong lòng được phun ra toàn
bộ!
Hiệu trưởng,mấy vị chủ nhiệm lớp, vị giáo viên Đặng Khải kia, Mục Hạ, Mục Bạch, Triệu Khôn Tam, chủ nhiệm lớp Tiết Mộc sinh, học sinh ở lớp 8 cùng với Mục Ninh Tuyết, tất cả mọi người đều choáng váng.
Mà Mục Trác Vân kia, trên khuôn mặt thì u ám tới cực điểm rồi!
“Kẽo kẹt ~~ kẽo kẹt ~~~~ kẽo kẹt ~~~~~~~~”
Phẫn nộ hóa thật, dưới chân Mục Trác Vân nhanh chóng đông lạnh lại
thành một khối băng tinh vô cùng rắn chắc, hàn khí kia cũng giống như
nội tâm của hắn đang tức giận phun trào ở trong không khí!!
Mục Trác Vân đã nổi giận, thật sự nổi giận rồi!
Đã rất nhiều năm rồi không có ai dám trước mặt hắn nói chuyện như
vậy. Nói hắn ở Bắc Thành chính là vị vua cũng không ngoa. Những nhân vật ngang hàng cao tầng ở trong cái thành này như hiệu trưởng ma pháp trung học, cao tầng của Hiệp hội ma pháp,thợ săn của liên minh Đặng Ngải đều
trước mặt hắn khách khách khí khí. Toàn bộ tiểu bối ở trong trang viên ở trước mặt hắn đều không dám thở mạnh, thế mà cái thằng nhà quê Mạc Phàm này, rốt cuộc ai đã cho nó ăn gan hùm mà nó dám nói chuyện như vậy với
hắn!
Lạnh lẽo!!
Sự lãnh lẽo kinh khủng từ hàn băng!!
Lấy Mục Trác Vân làm trung tâm, cái sân huấn luyện nguyên bản toàn là cát với sỏi chỉ trong ngắn ngủi vài giây, toàn bộ đã bị đông cứng thành những băng tinh rắn chắc!
Hơi thở lạnh giá phù phù thở ra, mùa hè nóng bức bỗng nhiên biến
thành mùa đông rét buốt, mà sân huấn luyện cũng nhanh chóng biến thành
một sân băng lớn, trắng giống như mặt gương vậy.
Hình ảnh chấn động bậc này đã làm tất cả học sinh toàn trường kêu lên sợ hãi!
Sân huấn luyện nháy mắt biến thành băng mà Mục Trác Vân vẫn chưa
phóng thích ra ma pháp, chỉ dựa vào hơi thở của mình phóng thích ra đã
biến tất cả thành băng, điều này chứng tỏ tu vi của hắn phải có cảnh
giới cao như thế nào a!
Nếu đem so sánh với Băng mạn nho nhỏ kia của Mục Bạch, Mục Trác Vân
quả thực chính là một con quái vật khổng lồ, không thể đánh động được.
“ Trác Vân, khống chế cảm xúc của mình lại một chút, nơi này là
trường học, còn có những học sinh đến năng lực phòng ngự đều không có.”
Vị thợ săn liên minh giáo viên Đặng Khải bỗng nhiên đứng dậy, chắn giữa
Mục Trác Vân và Mạc Phàm.
Bị Đặng Khải chắn trước mặt, lực lượng đáng sợ kia của Mục Trác Vân
cũng bị suy yếu đi vài phần, bất quá những người đứng ở xung quanh vẫn
như cũ bị kinh sợ đến nỗi hô hấp cũng khó khăn.
Thấy Đặng Khải đứng dậy, trong một số ít người xung quanh có thể hoạt động tự nhiên được lão sư Đường Nguyệt bước chân cũng dừng lại.
Đường Nguyệt không cho phép Mục Trác Vân đả thương học sinh của mình, mặc dù nàng chưa chắc đã là đối thủ của gia chủ gia tộc Băng hệ Mục
Trác Vân này.