Thân thể rơi xuống. Rơi đúng vào vị trí cách
10 m dưới cái đầu vô cùng hung dữ của con Cổ Hoặc Ma Chu kia. Một hàng
dài mắt của con Cổ Hoặc Ma Chu liền đảo lên, khóa chặt lấy vị trí Mạc
Phàm.
Cổ Hoặc Ma Chu định giơ hai chân trước lên, quét tới vị trí Mạc Phàm đang đứng trên đầu mình kia. Thế nhưng, đáng tiếc rằng quả
đấm của Mạc Phàm đã rơi xuống trước rồi!
“Hồng Viêm – Liệt Quyền – Oanh Thiên!!”
Từ trên không trung, một quả đấm hung hăng oanh xuống. Một ngọn lửa khổng
lồ trực tiếp đấm thẳng vào đầu con Cổ Hoặc Ma Chu kia. Lần này, con Cổ
Hoặc Ma Chu kia căn bản là không thể né tránh được đòn tấn công này. Có
thể nói, đỉnh đầu của nó hoàn toàn ăn trọn một quyền đầy bạo lực kia của Mạc Phàm!
Nó ngoài trừ bị nhiệt độ cao của Liệt Quyền thiêu đốt ở bên ngoài. Còn bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh sâu xuống. Còn về phía Mạc Phàm, hắn bị lực phản chấn chấn bay người, đẩy mạnh lên cao, bay về phía sau. Con Cổ Hoặc Ma Chu kia sau khi bị đấm liền rơi thẳng xuống
mặt đất với một tốc độ cực nhanh. Sau khi chạm mặt đất, do vẫn còn dư
lực, nên nó bị lún sâu xuống lòng đất. Dù đã lún sâu vào lòng đất rồi,
thế nhưng ngọn lửa vẫn cháy, vẫn thiêu đốt hừng hừng trên người nó…….
Mục Ninh Tuyết đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi môi đỏ mọng không khỏi mở ra một chút.
Cái tên Mạc Phàm này lá gan cũng lớn quá đi. Hầu như tất cả các Ma Pháp Sư
cũng không dám phóng thích ma pháp Trung cấp ra như vậy! Ấy vậy mà, cái
tên này lại dám làm như vậy!!!!
Bất quá điều này cũng đủ chứng
minh rằng, Mạc Phàm chắc chắn là một chuyên gia, là một tay già đời
trong các trận chiến. Phải nói là ma pháp hắn nắm trong tay đã đạt tới
một trình độ vô cùng tự nhiên. Còn chưa kể tới việc hắn có thể kết hợp
với thân pháp vô cùng linh hoạt kia của mình nữa.
Hầu hết các Ma
pháp sư khi vẽ ra Tinh Đồ, cho tới tận bây giờ vẫn còn đứng im tại chỗ,
không khác gì một cây cọc gỗ. Giả sử nếu như họ phải đối mặt với yêu ma
cấp Nô bộc, việc đứng im như thế này khiến cho họ cảm thấy bị uy hiếp
rất lớn từ đám yêu ma kia. Còn nếu như phải đối mặt vói yêu ma cấp Chiến tướng, có lẽ bọn họ chết không biết bao nhiêu lần rồi cũng nên.
Uy lực một quyền này của Mạc Phàm cũng không có nhỏ. Ngay cả con Cổ Hoặc
Ma Chu da dày thịt béo kia đã mất một lúc lâu rồi thế mà vẫn chưa thể bò ra khỏi cái hố kia được.
Đương nhiên, Mục Ninh Tuyết cũng không
tin rằng con Cổ Hoặc Ma Chu kia bị một quyền này của Mạc Phàm đấm chết
được. Nhân dịp nó đang còn bị thương nặng như thế này, Mục Ninh Tuyết
liền thi triển thêm một cái ma pháp Trung cấp Phong Hệ nữa, để kết liễu
nó.
Băng hệ và Hỏa hệ, nếu như dùng chung một chỗ thường thì sẽ
phát sinh ra xung đột. Cho nên, Mục Ninh Tuyết tạo ra một cái Phong Bàn. Nàng sử dụng cái Phong Bàn này cuốn toàn bộ Liệt Hỏa đang còn rơi vãi
khắp nơi kia của Mạc Phàm lại.
Phong Bàn – Thiên La lại một lần
nữa xuất hiện. Một cơn cuồng phong có đường kinh gần 100 mét vuông, bắt
đầu co rút lại. Dư âm ngọn lửa sau đòn Liệt Quyền đang còn lưu lại trên
mặt đất kia, cũng bị cơn cuồng phong này hút hết toàn bộ, xoay tròn vào
bên trong.
Trong phút chốc, cả cơn cuồng phong Phong Bàn – Thiên
La kia liền biến thành một cơn lốc lửa. Nó lúc này không còn là…. một
cái ma pháp đơn thuần là Phong hệ nữa rồi. Mà biến thành một cơn lốc
lửa, nhìn thấy mà giật cả mình. Ngọn lửa cực nóng này dưới sức gió cuồn
cuộn của cơn cuồng phong kia không những không bị dập tắt. Mà ngược
lại còn bùng cháy dữ dội hơn.
Mạc Phàm nhìn thấy Mục Ninh Tuyết
lợi dụng ngọn lửa của mình, gia tăng thêm lực lượng cho ma pháp Phong hệ của nàng. Liền co hai bàn tay lại. Rất nhanh, liền có hai ngọn lửa Hỏa
Tư xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn!
Hỏa Tư – Phần Cốt được
Mạc Phàm ném ra. Trong đêm tối, nó vạch ra một đường cong sáng ngời. Chỉ trong thoáng chốc, nó đã chui vào bên trong Phong Bàn – Thiên La đang
còn nhanh chóng co rút lại kia….
” Tiếp tục!”
Mục Ninh Tuyết liền nói với Mạc Phàm.
Đối với ma pháp sơ cấp mà nói, phải nói là Mạc Phàm vận dụng vô cùng thành
thạo. Hai ngọn lửa Hỏa Tư được hắn phóng thích ra vừa mới dung nhập vào
trong ngọn lửa Hỏa Long kia, thì đã xuất hiện hai ngọn lửa Hỏa Tư – Phần Cốt khác trong lòng bàn tay rồi.
Hắn lại tiếp tục ném hai ngọn
lửa Hỏa Tư – Phần Cốt này vào trong Phong Bàn – Thiên La kia. Mạc Phàm
phải đem ma pháp Phong hệ đang còn duy trì ở trong không trung này đốt
nóng hơn nữa, đốt nóng hơn nữa. Có như vậy, ma pháp Phong hệ này mới có
thể tạo ra thương tổn lớn cho con Cổ Hoặc Ma chu kia được.
Tinh
Quỹ nối tiếp nhau không ngừng xuất hiện. Ngày trước, Mạc Phàm cũng chưa
bao giờ thử phóng thích Hỏa Tư ở tần số cao như thế này. Hắn nhìn từng
đoàn, từng đoàn ngọn lửa hình vòng cung không ngừng xẹt qua trước mắt
mình. Mà cảm giác như rằng mình biến thành một khẩu súng máy bắn ra ma
pháp liên tục vậy. Cái này nếu như duy trì lâu, oanh tới liên tục như
vậy. Uy lực của nó có lẽ không kém ma pháp Trung cấp là bao.
Dĩ
nhiên, Mạc Phàm không có trực tiếp sử dụng Liệt Quyền rồi. Nguyên nhân
là vì lực lượng của Liệt Quyền sinh ra quá là mạnh mẽ, một khi đánh vào
ma pháp Phong hệ kia, nó sẽ phá hỏng cái ma pháp này của Mục Ninh Tuyết. Còn uy lực của Hỏa Tư vừa khéo có thể dung hợp được vào….Rốt cuộc, Phong Bàn – Thiên La của Mục Ninh Tuyết cũng co rút lại hoàn toàn. Mắt bão biến mất.
Con Cổ Hoặc Ma Chu ở trong mắt bão kia vẫn muốn dùng móng vuốt của mình, để giữ chắc thân hình của nó. Nhưng cái Phong Bàn này không chỉ có năng
lực kéo căng, xé rách, xoay tròn của gió ra, mà còn có thêm năng lực
thiêu đốt, đốt cốt của ngọn lửa nữa. Đối với con Cổ Hoặc Ma Chu thích
sống ở trong nước kia mà nói, nó chính là một sự hành hạ.
” Huýt Huýt Huýt Huýt ~~~~~~~~~!!!!!”
Gió đột nhiên tăng cường, 8 cá chân của con Cổ Hoặc Ma Chu đang còn đâm
sâu vào lòng đất kia liền bị nhổ lên. Cái thân thể xấu xí, to bằng nửa
gian phòng kia của nó bị cơn cuồng phong này chậm chạp thổi lên giữa
không trung, càng lúc càng cao, càng cao.
“Cực hạn.”
Mục Ninh Tuyết có chút tái nhợt nói.
Phong Bàn – Thiên La của nàng, nàng kiên trì được nhiều nhất cũng là tới bây
giờ. Đáng tiếc, con Cổ Hoặc Ma Chu kia cũng chỉ mới bay lên cao chưa
được 10 m. Từ độ cao này rơi xuống, đối với nó mà nói, cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
“ Không sao, để nó rơi xuống đi!”
Mạc Phàm nói.
Mục Ninh Tuyết hít sâu vào một hơi. Sau đó, theo sự điều tức của nàng,
Phong Bàn – Thiên La kia bắt đầu tiêu tán một cách nhanh chóng.
Cổ Hoặc Ma Chu rơi xuống. 8 chân trước mở ra, khiến cho nó nhận được sự
giảm xóc khá là tốt. Trên căn bản, nó rơi xuống cũng không có tạo ra bất kỳ thương tổn nào tới nó. Thoáng cái hàng mắt tà ác trên đầu nó liền
chuyển động. Vì thẹn quá hóa giận, nên nó gầm lên một tiếng chói tai,
hướng về phía Mục Ninh Tuyết đang ở bên kia.
“Phù Phù ~~~~~~~~~~~~!!!”
Đột nhiên, con Cổ Hoặc Ma Chu mở ra cái miệng ra, và phun ra một thứ gì đó. Mặc dù cái miệng nó không lớn nhưng lại có răng độc rất là sắc bén.
Vừa mới bắt đầu, Mạc Phàm còn không nhìn thấy rõ con Cổ Hoặc Ma Chu kia
phun ra cái gì. Cho tới khi, thứ này bay tới bên cạnh Mục Ninh Tuyết.
Lúc này, Mạc Phàm mới nhìn thấy rõ được nó là nọc độc!
Quả thực, nọc độc này không khác gì một cơn mưa nhỏ vậy. Nó phóng ra dày đặc, bay như mưa về phía Mục Ninh Tuyết đang ở bên kia.
Thấy mưa độc bắn lên người mình, Mục Ninh Tuyết bất đắc dĩ mở ra ma cụ bảo
vệ cho bản thân mình. Đó là một cái Thánh Quang Thuẫn màu vàng giống như một nụ hoa nở ra, ôm trọn lấy đôi bồng đào của nàng. Sau đó bao bọc lấy thân thể nàng…..
Mạc Phàm ở đấu giá từng nhìn thấy loại thuẫn ma cụ này. Mặc dù tất cả thuẫn ma cụ đều chỉ có thể ngăn cản được một lần
tấn công. Nhưng cái thứ đang bao bọc lấy thân thể Mục Ninh Tuyết này
phải nói là rất là xa xỉ.
Mưa độc bắn trúng đôi bồng đào được bao bọc bởi thuẫn ma cụ kia cũng không có phát sinh ra phản ứng nào cả.
Chẳng qua nó theo đường vòng cung của đôi bồng đào kia nhỏ giọt xuống
không khác gì nước mưa bình thường đọng lại, nhỏ giọt xuống vậy. Nó rơi
xuống khu vực bên cạnh Mục Ninh Tuyết đang đứng kia. Chỉ trong thoáng
chốc, cỏ dại liền biến thành màu đen. Từ trên mặt đất bốc lên một màu
sủi bọt màu đen do bị hòa tan. Thi thể của một con Độc Nhãn Ma Lang mới
chết cách đó không lâu dưới cơn mưa độc này chỉ trong thời gian ngắn
ngủi liền biến thành nước. Lưu lại lúc này cũng chỉ là đống xương trắng
mà thôi!!
Sau khi nhìn thấy năng lực ăn mòn đáng sợ của cơn mưa
độc kia, Mạc Phàm không khỏi nghĩ tới một mảnh bạch cốt trắng xóa mà hắn nhìn thấy lúc trước kia.
Chẳng lẽ con Cổ Hoặc Ma Chu này chuyên
để cho đám sinh vật ở quanh đây tự tàn sát lẫn nhau. Sau đó mới tới nơi
này ăn thịt bọn chúng?
Chắc chắn là như vậy rồi. Trước hết, nó để cho bọn nhện nho nhỏ đi đầu độc đám sinh vật kia. Sau khi các sinh vật
bị đầu độc, tàn sát lẫn nhau xong xuôi rồi. Lúc đó, nó mới nhảy ra, đem
những sinh vật chỉ còn nửa hơi tàn này kéo về lãnh địa của mình. Sau đó
là thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mình trên cái bàn ăn toàn xương
trắng kia.
Một con yêu ma vô cùng giảo hoạt. Nếu như không phải
vừa khéo Mạc Phàm có mang theo dây chuyền có thể chống lại tấn công tinh thần. Thì có lẽ lúc này hắn đã biến thành bạch cốt ở nơi này rồi cũng
nên.