” Tớ bảo hắn đi múc nước. Có lẽ hắn tới cái ao ở cách nơi này không xa múc nước rồi.”
Bạch Đình Đình đỏ mặt nói.
” Được.Tốt. Để tớ đi nơi đó nhìn một chút. Cậu nhớ dùng Ngưng Thần Ma Khí bảo vệ cho tinh thần của mình thật tốt nha. Thứ kia nó lặng yên, không
một tiếng động, đem cậu đầu độc đó. Hình như nó có khả năng phóng đại
cảm xúc của người bị đầu độc lên.”
Mạc Phàm nói.
” Ừ, ừ.”
Bạch Đình Đình gật đầu.
Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết dặn dò Bạch Đình Đình một chút. Do hai người
hiện tại vẫn chưa biết rõ có bao nhiêu người bị cái thứ này đầu độc. Nên Mạc Phàm cũng không kể hết chuyện này cho Bạch Đình Đình biết.
Ngưng Thần Ma Khí cùng lắm thì chỉ bảo vệ được cho tinh thần Mạc Phàm mà
thôi. Nó có thể khiến cho Bạch Đình Đình thanh tỉnh lại, nguyên nhân chủ yếu là vì Bạch Đình Đình ” bị mê hoặc” không quá sâu. Còn đối với hai
tên Liêu Minh Hiên và Minh Thông kia, hơn phân nửa chắc chắn sẽ không
tỉnh lại được. Tốt nhất vẫn tiếp tục trói bọn họ lại thì hơn.
Mạc Phàm giả vờ ra ngoài tuần tra. Sau đó, dựa theo lời Bạch Đình Đình chỉ dẫn lúc trước đi tìm cái ao nước kia.
Người đầu tiên nổi điên chính là Minh Thông. Mà cái tên Minh Thông này hắn đi lấy nước xong thì liền quay lại giáo đường liền, cũng không có đi đâu
khác. Cho nên hết thảy mầm mống tai họa chắc chắn bắt nguồn từ cái ao
nước kia rồi!
…………
Vào nửa đêm, không khí trong cái hoang
thành trở nên yên tĩnh tới lạ thường. Ở nơi xa xăm tối tăm kia, từng
tiếng giống như tiếng tim đập, lúc có lúc không, khiến cho người nào
nghe được càng thêm cảm thấy bất an. Bởi vì họ không biết thời điểm này
sẽ có những con quái vật nào thường xuyên lui tới nơi này tìm kiếm thức
ăn.
Ánh sao lạnh lẽo, soi sáng mảnh hoang thành thành các hình dạng ngổn ngang, kỳ dị.
Lá gan Mạc Phàm cũng lớn quá đi. Người bình thường nếu như vào ban đêm ở
nơi này, có lẽ sẽ không dám mạo hiểm đi ra khỏi cái giáo đường an toàn
kia đâu…. Nhưng hắn thì khác.
Ám ảnh hệ khiến cho Mạc Phàm có
năng lực nhìn xuyên màn đêm. Rất nhanh, hắn liền tìm thấy ao nước mà tên Minh Thông kia đã lấy nước.
Mạc Phàm cũng không có trực tiếp đi tới cái ao nước kia. Mà hắn đi xung quanh ao nước này tuần tra một lúc.
Mới vừa đi tới một vùng đất trũng. Đột nhiên một đống Bạch Cốt lạnh lẽo
liền xuất hiện ở dưới chân hắn. Nó nằm ngổn ngang, lộn xộn khắp cả mặt
đất. Cho nên Mạc Phàm cũng không biết đây là xương của loài vật gì.
Hài cốt thì kệ con mẹ nó hài cốt đi. Cái thứ này, hắn nhìn thấy cũng nhiều
lắm rồi. Nhưng khi hắn tách mảnh cỏ dại cao vút ở phía trước ra hai bên. Hắn liền nhìn thấy rất nhiều Bạch Cốt. Bạch Cốt xếp thành hàng dài,
hàng dài ở phía trước…..
Bạch Cốt dày đặc, trải dài thành một
đường dài hơn 50m dưới chân Mạc Phàm. Hơn nữa, khu vực này còn là một
vùng đất trũng. Rõ ràng nó là một cái hố chôn hài cốt!!!!
Ánh sao lạnh như băng, không gian yên tĩnh, kết hợp màu trắng tinh khôi của
Bạch Cốt hiện ra nhìn mà giật cả mình. Căn bản hắn đếm không ra ở đây có bao nhiêu bộ hài cốt. Có một vấn đề là rõ ràng nơi này nhìn qua không
hề có một chút nào gọi là nguy hiểm mà??? Tại sao khắp nơi đều thấy
xương trắng vậy???
Mạc Phàm lại tiếp tục đi về phía trước tìm
kiếm. Đột nhiên hắn nhìn thấy có mấy sinh vật xuất hiện ở nơi này. Rõ
ràng bọn nó đang chiến đấu với nhau. Hơn nữa còn là rất điên cuồng, bọn
nó điên cuồng cắn xé thân thể của nhau.
Hắn đi sâu thêm vào. Cuối cùng thì cũng nhìn rõ ràng mấy sinh vật này. Thì ra đó là mấy con Độc Nhãn Ma Lang.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà mấy con Độc Nhãn Ma Lang này đánh nhau
tới sống chết vậy, giống như kiểu, bọn nó có cừu hận khổng lồ với nhau
vậy. Mỗi một lần cắn xuống, bọn nó đều nhắm vào chỗ hiểm. Máu tươi đầm
đìa chảy ra, ở trong đêm đen nhìn rất là bắt mắt.
” Kỳ lạ. Không phải Độc Nhãn Ma Lang là sinh vật sống theo bầy đàn sao?? Đột nhiên bọn nó lại tàn sát lẫn nhau nghĩa là sao??”
Mạc Phàm núp một bên chăm chú theo dõi, nhìn mấy con Độc Nhãn Ma Lang đang điên cuồng đánh nhau này.
Một lúc sau, liền có mấy con Độc Nhãn Ma Lang bị đồng bọn của chúng cắn
chết. Cuối cùng còn sót lại trên mảnh đất kia cũng chỉ là mấy con cả
người đầy vết thương, nằm té ngã trên bụi cỏ. Trong thoáng chốc, thảm cỏ màu xanh liền bị nhuộm thành màu đỏ tươi của máu. Một cỗ khí tức tử
vong liền tỏa ra trong không khí.
Mạc Phàm nhìn mà cảm thấy khó
tin trong lòng. Lại quay sang nhìn cái ao nước mang theo một cỗ tử vong
quỷ dị ở cách đó không xa kia.
Không tốt. Ở đây có cổ quái. Tốt nhất nên quay về bảo mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bạch Cốt rơi vãi khắp nơi. Lại kèm thêm chuyện bọn Độc Nhãn Ma Lang tàn sát
lẫn nhau. Như vậy, ở đây chắc chắn có một sinh vật ma quỷ nào đó có khả
năng thao túng tâm thần người khác.
......
Mạc Phàm cũng
không dám thăm dò vào sâu trong ao nước kia. Bởi vì, có trời mới biết ở
trong cái ao nước kia ẩn giấu một con quái vật có cấp bậc như thế nào.
Nó có thể giết chết nhiều sinh vật như vậy, chắc chắn cũng không phải là sinh vật lương thiện gì.
Mạc Phàm xoay người trở lại giáo đường. Đột nhiên, hắn phát hiện thấy một cỗ ba động năng lượng ma pháp cường
đại từ trong giáo đường truyền ra.
Ánh lửa!
Một mảnh lửa đỏ rực!!
Vừa mới trở lại giáo đường, đập ngay vào đôi mắt hắn dĩ nhiên là một mảnh lửa đỏ chói mắt!!Rõ ràng, mới vừa rồi ở bên trong giáo đường vẫn đang còn một mảnh yên tĩnh cơ mà. Tại sao mới đi có một lúc, đã xuất hiện một mảnh lửa đỏ bao trùm rồi??? Rải rác vài bóng người xuất hiện thấp thoáng trong ánh lửa đỏ.
Có Tinh Quỹ xẹt qua, cũng có Tinh Đồ ngưng tụ lại….
Mạc Phàm nhìn mà ngây dại. Hắn quả thật không hiểu, từ lúc hắn ra bên ngoài, ở trong
cái giáo đường này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy??
Hắn cũng
không lề mề, chậm chạp như lúc nãy nữa. Thoáng cái, thân thể liền biến
thành một đoàn bóng đen nhanh chóng chui vào trong bóng tối. Sau đó di
chuyển về phía giáo đường.
Giáo đường cháy hừng hực. Ánh lửa đỏ rực rọi sáng xung quanh, khiến cho khung cảnh xung quanh giáo đường sáng rực lên.
Mạc Phàm vừa chạy tới, thì liền nhìn thấy hai người Bạch Đình Đình và Bành
Lượng. Hai người này đang còn dìu Tống Hà bị thương rời khỏi nơi nguy
hiểm kia. Rõ ràng hai người lúc này rất là chật vật, giống như kiểu vừa
mới sống sót qua trận tai họa vậy.
Ở một góc giáo đường khác, Mạc Phàm nhìn thấy Mục Nô Kiều và La Tống đang đại chiến với nhau. Hai
người đều sử dụng ma pháp Trung cấp. Từ khí thế hai người tỏa ra. Hắn có thể dễ dàng nhận thấy đây là trận chiến sống còn với nhau. Hai bên đều
tung đòn sát thủ, hận không thể giết chết được đối phương vậy. Tóm lại,
người sống thì ta chết. Thế thôi.
Tại sao Mục Nô Kiều lại ra tay
với La Tống??? Chẳng lẽ cái tên La Tống này lại làm chuyện gì đó hèn hạ
đối với Mục Nô Kiều sao??? Nếu là vậy thì không thể tha thứ cho hắn được rồi!!!!!!
” Mập mạp chết bầm. Ngươi lại dám đụng tới Kiều Kiều của ta. Ta giết ngươi!”
Mạc Phàm tức giận mắng. Một ngọn lửa liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
” Mẹ kiếp. Là nàng ra tay trước với ta đó chứ. Mạc Phàm, người cũng đừng có nhân cơ hội mà lấy oán trả ơn nha!!”
La Tống sợ hãi nói.
Thật ra, La Tống vốn không phải là đối thủ của Mục Nô Kiều rồi. Đánh nhau
với nàng, hầu như hắn phải xài gần hết ma cụ của mình. Nếu như tên Mạc
Phàm này cũng tham gia vào nữa, không phải hắn thật sự chết chắc hay
sao. Đám người này, con mẹ nó chứ, bọn họ điên hết cả rồi. Người của
mình mà cũng xuống tay được. Hơn nữa lại còn không chết không thôi!!
Mạc Phàm cẩn thận nhìn một phen. Lúc này hắn mới để ý thấy, ở chỗ mi tâm
Mục Nô Kiều có một cái chấm đỏ. Chấm đổ này giống như mạch máu nàng cô
đọng lại, hiện ra bên ngoài vậy. Nó khiến cho một người vốn luôn đoan
trang, lịch sự, thanh tao như Mục Nô Kiều liền trở nên có mấy phần yêu
dị…. Xem như hắn được chiêm ngưỡng một phần mị lực khác của nàng đi.
” Mục Nô Kiều cũng bị trúng độc rồi. Chết tiệt. Lúc trước không phải là
phóng đại tâm tình người bị đầu độc ra sao?? Tại sao mới chỉ có một lúc
đã biến thành chém giết lẫn nhau rồi?? Bọn họ lúc này không khác mấy con Độc Nhãn Ma Lang mình mới nhìn thấy kia là bao….”
Mạc Phàm cảm thấy kinh hãi ở trong lòng.
Bảo hắn ra tay với Mục Nô Kiều, chắc chắn chuyện này hắn không thể làm
được. Làm nàng bị thương, không phải người đau lòng chính là hắn sao.
” La mập mạp, ngươi cố gắng chịu đựng một chút. Cố gắng kiềm chế sức mạnh lại một chút. Nhớ không được tổn thương tới nàng nghe chưa. Ta sẽ nhanh chóng tìm được tên đầu sỏ đã khiến mọi người trở nên phát điên như thế
này.”
Mạc Phàm nói với La Tống.
La Tống nghe thấy vậy chỉ
biết khóc. Mẹ mày chứ. Lại còn bảo mình không được làm nàng bị tổn
thương. Mày có biết tao sắp chết tới nơi rồi không?? Tao vốn đã đánh
không lại nàng ta rồi. Giờ mày bảo tao kiềm chế lại không phải là bị
nàng vùi dập, đánh cho tàn phế sao??
……………
Thân ảnh Mạc
Phàm nhanh chóng biến mất. Rất nhanh, Mạc Phàm liền tới một hướng khác
trong giáo đường. Hắn nhanh tới nỗi, thần không biết quỷ không hay.
Qua bên này, Mạc Phàm liền nhìn thấy hai người Triệu Mãn Duyên và Trịnh
Băng Hiểu đang bị đám người Trầm Minh Tiếu, Tinh Tinh, Triệu Minh Nguyệt vây công.
Bên cạnh Trịnh Băng Hiểu là một con Nham Thạch Cự Ma,
có thân thể cao bằng nhà 3 tầng. Lực lượng của con Nham Thạch Cự Ma này
rất là kinh người. Một quyền oanh xuống, liền đấm cho đất đá bay lên cao hơn 10 m….
Không ngờ tên Trịnh Băng Hiểu này lại ẩn giấu sâu tới như vậy. Ai mà ngờ được, hắn lại có một con Khế ước thú cấp Chiến tướng.
Con Nham Thạch Cự Ma này quơ quơ hai cánh tay, dùng hai cánh tay của nó
ngăn cản đòn tấn công Trung cấp Ma pháp Hỏa hệ của Triệu Minh Nguyệt
kia. Một đòn Liệt Quyền với năng lượng khổng lồ như vậy oanh lê người
con Nham Thạch Cự Ma này. Nhưng đòn này cũng chỉ có thể khiến thân thể
con Nham Thạch Cự Ma lung lay, lui về phía sau vài bước mà thôi. Nó hoàn toàn ngăn lại được hết!!!
” Thật là một sinh vật thật mạnh!”
Mạc Phàm lẩm bẩm nói.
” Mạc Phàm, con mẹ mày chứ. Đừng bảo với tao rằng mày cũng bị điên rồi nha!!”
Triệu Mãn Duyên và Trịnh Băng Hiểu nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên Mạc Phàm biến thái này nếu như cũng bị đầu độc, không có 3-4 người
vây công hắn. Trên căn bản không thể nào chế ngực được hắn. Lôi Hỏa song linh chủng cũng không phải là nói chơi à nha!
” Mày nhanh nghĩ
biện pháp giúp bọn họ khôi phục lại như ban đầu đi. Nếu không bọn tao
không chết vì bọn họ thì bọn họ cũng sẽ chết vì bọn tao!”