” Bởi vì cậu ở trong lòng tôi, chính là một nàng công chúa vừa xinh đẹp vừa
thần bí ở trong một tòa lâu đài. Rất nhiều người, cả đời, cũng không thể làm cái chuyện, dắt công chúa bỏ trốn khỏi tòa lâu đài đó giống như
trong truyện cổ tích kia được. Tớ vốn nghĩ trên đường chạy trốn, hai
chúng ta sẽ phát sinh rất nhiều chuyện. Ai mà ngờ được, mới thực hiện
chưa được bao lâu thì đã bị bắt trở lại rồi.”
Mục Ninh Tuyết nghe thấy vậy, liền im lặng, không biết nói gì.
Một lúc sau, nàng mở miệng nói:
” Người rất là kỳ lạ. Y như bọn họ.”
” Thật ra tớ cũng cảm thấy tớ như vậy.”
Mạc Phàm thấy Mục Ninh Tuyết nói mình như vậy, chỉ biết nhún vai, lắc đầu
tỏ ý không sao cả. Nụ cười vẫn giữ trên môi như cũ. Cũng không biết lúc
này hắn đang trêu chọc hay là đang nghiêm túc với Mục Ninh Tuyết nữa.
” Vậy thì không cần thiết phải nói ra những điều này.”
Điều Mục Ninh Tuyết quan tâm nhất lúc này chính là hiện tại. Tình huống bọn họ lúc này, không khác gì gặp phải ma quỷ vậy.
” Đối với cậu mà nói, những chuyện mà tớ đã đáp ứng cậu rồi. Tớ nhất định sẽ làm nó.”
” Có ý nghĩa sao? Cậu cũng biết cái câu chuyện giống như trong truyện cổ
tích kia cũng chỉ là truyện trẻ con mà thôi. Hiện tại,Mục Gia đã không
còn là Mục Gia trước kia nữa. Cậu không cần phải tự mình đa tình, chuốc
lấy phiền khổ vào trong người nữa. Huống hồ, tớ đối với cậu không có
hứng thú.”
Mục Ninh Tuyết thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình.
Nàng cũng đã trưởng thành rồi. Cho nên đối với mấy chuyện trẻ con này, nàng
gần như quên sạch, không còn thứ gì. Hiện tại, nàng chỉ chuyên tâm vào
tu luyện mà thôi. Còn đối với cái sai lầm hồi còn nhỏ, khiến cho Mạc
Phàm phải cảm thấy áy náy về nó này. Nàng cũng không muốn nhắc tới nó
nữa. Nàng chỉ hy vọng một điều, Mạc Phàm đừng có hiểu lầm về chuyện này
nữa.
” Đó là cậu chưa có phát hiện ra nhân cách mị lực bên trong
của tôi, được ẩn giấu đằng sau vẻ bề ngoài cà lơ phất phơ này mà thôi.”
Mạc Phàm vô liêm sỉ nói.
” Cậu rất là kỳ lạ. Thật sự rất là kỳ lạ. Nhưng có lẽ những lời nói này
chính là những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của cậu đi. Đã vậy, tớ
sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng cho chuyện này. Đó là: Bọn họ đã an bài cho tới một vị hôn phu. Nhưng tớ lại không có một chút cảm giác gì
đối với người này. Tình yêu ở trong lòng tớ còn chí cao vô thượng hơn
điều này rất là nhiều. Cho nên, cậu đừng nghĩ rằng tớ làm mọi chuyện là
nghe theo sự sắp đặt của gia tộc. Tớ làm như vậy, cũng chỉ là vạn bất
đắc dĩ mà thôi. Đối với chuyện này, tớ rất là khổ tâm, khổ tâm. Cậu có
hiểu không? Tớ không sao cả.”
Mục Ninh Tuyết nói.
Lời này
vừa xuất ra khỏi miệng, ngay lập tức, Mục Ninh Tuyết cảm thấy mình có
chút kỳ quái. Bởi vì, nếu như nàng bình thường, chắc chắn nàng sẽ không
bao giờ thổ lộ nội tâm của mình ra cho bất kỳ ai. Nhưng cẩn thận suy
nghĩ lại, nói như vậy xem như để cho Mạc Phàm hết hy vọng đi. Hắn trời
sinh song hệ, tiền đồ vô lượng. Cũng không nên vì cái chấp niệm hồi nhỏ
kia, để rồi đối kháng với một thế lực khổng lồ, mất hết đi tiền đồ.
Mạc Phàm nghe xong không khỏi bặm môi một cái.
Tâm tính này của Mục Ninh Tuyết. Nếu như nàng không tu luyện một cái công
pháp tuyệt tình thì không phải sẽ thẹn với dung nhan tuyệt thế cùng với
cái khí chất không được khinh nhờn kia của nàng hay sao!
Nhưng mà, như vậy cũng tốt. Rất là thẳng thắn.
Ở thời cổ đại, từng có câu nói hồng nhan họa thủy đấy sao. Người nào là
quân vương, người đó mới có tư cách có được trái tim của mỹ nhân??
Thoáng cái, Mạc Phàm cảm thấy có động lực, có mục tiêu phấn đấu cao hơn nữa.
Thật ra, đối với cô nàng Mục Ninh Tuyết này, cảm giác của hắn cũng chỉ là
cảm giác về mối tình đầu mà thôi. Nếu bảo, hiện tại hắn có thể buông bỏ
nó được không? Đáp án chắc chắn là có thể.
Vấn đề là, tại sao hắn phải buông bỏ?
Mọi người cố gắng phấn đấu không phải là vì muốn mình có thực lực cường đại hơn, có nhiều tiền hơn, có nhiều quyền lực hơn sao? Không phải vì muốn
có được những điều đó, để cho mình có thêm nhiều sự lựa chọn hơn sao??
Không phải vì không muốn chỉ vì đồng tiền bát gạo mà bị người khác điều
khiển như một con chó hay sao? Không phải vì đang phân vân giữa việc nên buông bỏ công việc trước mắt hay là lao tới bên cạnh người mình yêu ở
trong thành phố hay sao?? Không phải vì không có năng lực mạnh mẽ liền
dứt khoát vứt bỏ tình yêu của mình, sau đó tự an ủi mình rằng: Mình thật ra không có thích như vậy sao?
Mục Ninh Tuyết và người khác có
hôn ước thì như thế nào. Nếu như hắn có đủ thực lực, hắn có thể lựa chọn đoạt hay không đoạt. Mà không phải là bị ép buộc buông bỏ, để rồi trốn
trong góc phòng khóc lóc một mình thế kia.
Dù sao mọi người từng
nói rằng: Lập gia đình với ai cũng không có sao cả. Lập gia đình với
người mà bố mẹ sắp đặt hay là với người bị người ta đoạt đi kia cũng
không có sao cả. Quan trọng là có sống có hạnh phúc,có bên nhau trọn đời không thôi. Điều này không sai!
Là nam nhân, nên bá đạo độc đoán một chút.
Con cóc mà không biết ăn thịt thiên nga, cũng không phải là con cóc giỏi.
Huống hồ, mình không phải là cóc. Mình là ngọc thụ lâm phong (1)…
(1) Ngọc thụ lâm phong: Ý chỉ một chàng trai hào hoa phong nhã, khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, rất là phong độ…..
……………….
Suốt cả đêm, bầu không khí trong giáo đường trở nên quái dị tới cực điểm.
Vào lúc, Mạc Phàm muốn đem lý tưởng hào hùng kia cùng với chấp niệm của
mình vùi sâu vào trong lòng. Đột nhiên dây chuyền trên cổ hắn liền xuất
hiện một đạo rung động rất nhỏ.
Rung động này rất là nhỏ là nhỏ. Nó truyền tới đầu Mạc Phàm.
Rung động này truyền tới một cỗ tinh thần ma lực vô cùng kỳ dị. Chỉ trong
thoáng chốc, nó khiến cho Mạc Phàm đang còn lý tưởng hào hùng kia liền
nguội lạnh đi. Cảm giác như hắn bị ngâm vào bồn nước lạnh vậy. Hay nói
toạc ra, là nó khiến cho Mạc Phàm tỉnh táo trở lại.
Hai con mắt hắn khôi phục lại sự trong suốt. Con ngươi màu đen trở sáng bóng và sạch sẽ.
Hắn nhìn bóng lưng xinh đẹp mà yên tĩnh kia của Mục Ninh Tuyết. Cảm giác
như chấp niệm của hắn khiến cho nàng không thể tiếp tục nói chuyện hắn
được nữa vậy.
” Ninh Tuyết, chờ một chút.”
Mạc Phàm gọi Mục Ninh Tuyết lại.
Mục Ninh Tuyết quay đầu lại, nhìn hắn một phát. Rất nhanh chóng, nàng liền
phát hiện ra hình như Mạc Phàm đã trở nên trầm tĩnh hơn so với cái dáng
vẻ dương dương tự đắc lúc nãy kia. Giống như kiểu hắn biến thành hai con người hoàn toàn khác vậy. Kiểu kiểu như hắn vừa choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng vậy.
” Cậu còn muốn nói gì với tớ nữa sao??”
Mục
Ninh Tuyết cũng không có xác định chắc chắn được là nàng nhìn lầm hay
không nhìn lầm nữa. Chẳng qua, nàng hỏi hắn một câu cho có lệ.
” Thật sự có chút cổ quái.”
Mạc Phàm bình tĩnh, chân thành nói.
Mục Ninh Tuyết phát hiện Mạc Phàm hình như đã lấy lại được lý trí của mình, cũng đã trở nên bình tĩnh hơn rồi. Cho nên, nàng gật đầu, mở miệng nói:
” Xem ra, mới vừa rồi cậu giống y như bọn họ.”
” Trước khoan hãy nói tới những chuyện này. Theo tớ nghĩ trong chuyện
này, có lẽ mọi người đã bị một loại mê hoặc tâm linh nào đó gây ra rồi.
Trên cổ tớ có mang theo một cái Ngưng Thần Ma Khí. Mới vừa rồi, Ngưng
Thần Ma Khí có phóng thích ra một cỗ rung động tinh thần. Nó đã bảo vệ
tinh thần cho tớ. Từ đó, tớ mới có thể từ trong loại mê hoặc cổ quái này thanh tỉnh lại được.”
Mạc Phàm vô cùng nghiêm túc nói.
Mục Ninh Tuyết nghe thấy vậy, vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng. Nàng từng
suy đoán rằng, chuyện này chắc có liên quan gì đó tới ma chướng trong
tâm hồn mọi người (2). Nhưng nếu như Ngưng Thần Ma Khí của Mạc Phàm đã
có phản ứng. Vậy có nghĩa rằng, mọi người quả thật đã trúng phải một
loại mê hoặc tâm hồn nào đó.
(2): ma chướng: chướng ngại do ma quỷ gây ra
” Minh Thông đột nhiên ra tay với Bạch Đình Đình. Theo tớ nghĩ nguyên
nhân có lẽ là vì hắn thích Bạch Đình Đình, kết hợp với một số ý niệm xấu xa ở trong đầu hắn. Sau khi bị đầu độc, hắn mới làm ra hành động như
vậy.”
” Liêu Minh Hiên thì ghen tỵ với cậu. Sau đó lại thể hiện
sự bất mãn của mình đối với Lục Chính Hà. Vì vậy, hắn tức giận, cho nên
mới kể hết chuyện này tới chuyện khác.”
” Bạch Đình Đình thì có
hảo cảm (3) với cậu. Sau khi bị kinh sợ, theo bản năng, nàng sẽ sinh ra
lệ thuộc vào cảm xúc của mình. Cho nên mới làm ra hành động như vậy đối
với cậu.”
(3) hảo cảm: cảm tình, ấn tượng tốt.
” Mới vừa rồi cậu… tóm lại, cậu tự biết.”
Mục Ninh Tuyết nói.
Mạc Phàm nghe thấy vậy liền cảm thấy lúng túng. Cái chuyện này, hắn đã dấu
nó ở trong lòng nhiều năm rồi. Ai mà ngờ được tự nhiên lại bị bại lộ
trước mặt nàng. Rõ ràng, đối với chuyện này, hắn đã giả bộ như không
sao, không việc gì phải chấp nhặt với nó mà.
Ai, thôi kệ nó đi. Trước tiên nên giải quyết cái vấn đề khó khăn trước mắt này đã.
” Người xảy ra vấn đề đầu tiên, chính là Minh Thông. Tớ đi hỏi Bạch Đình
Đình một chút, xem tên Minh Thông này đã đi những nơi nào.”
Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm đi về phía Bạch Đình Đình. Mà Bạch Đình Đình thì nhìn chằm chằm
vào Mục Ninh Tuyết ở kia. Từ trong ánh mắt nàng, tỏa ra sự địch ý đối
với Mục Ninh Tuyết, sự địch ý này không có chút nào gọi là che giấu cả,
nó hiện ra rõ mồn một. Xem ra ở trong lòng Bạch Đình Đình, vẫn có một
chút gì đó gọi là bài xích đối với Mục Ninh Tuyết. Về phần nguyên nhân
do đâu, có lẽ không biết được.
Mạc Phàm đi tới cạnh Bạch Đình Đình. Sau đó, hắn rút Ngưng Thần Ma Khí ra và đặt trên lòng bàn tay nàng.
Rung động đặc biệt lại mở ra một lần nữa. Thân thể Bạch Đình Đình không khỏi run lên một cái. Sau đó con ngươi nàng liền trở nên sạch sẽ. Chỉ trong
thoáng chốc, ánh mắt nàng liền trở nên trong suốt, sáng ngời hơn trước
rất nhiều.
Vừa nghĩ tới hành động lúc trước kia của mình, trong
thoáng chốc, khuôn mặt Bạch Đình Đình liền trở nên đỏ ửng lên. Hai con
mắt không dám nhìn thẳng vào Mạc Phàm.
” Không sao. Không sao.
Trong chuyện này tớ đại khái biết được nguyên nhân bắt nguồn từ đâu rồi. Tớ có một chuyện muốn hỏi cậu. Minh Thông đã từng đi qua những nơi nào
sao? Theo lý thuyết, cái giáo đường này gần như bị bịt kín, với lại cũng không có dấu hiệu của yêu ma…”