Bất luận như thế nào, trước tiên mọi người cần tìm một nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi.
Thương thế của Tống Hà vô cùng nghiêm trọng, tuy sau khi được chữa trị đã có
thể tỉnh lại, nhưng hiện tại nàng không khác gì một người bình thường
cả, không biết phải tịnh dưỡng bao lâu mới có thể hồi phục như cũ được.
Nhưng nói thế nào đi nữa, không chết đã coi như là phước lớn mạng lớn.
"Cũng nay là Mục Ninh Tuyết đông lại vết thương kịp thời, không cho máu tiếp
tục chảy ra ngoài, nếu không..." Bạch Đình Đình nói.
Tống Hà yếu ớt ngồi dậy, nhìn về phía Mục Ninh Tuyết cảm ơn, Mục Ninh Tuyết cũng nhìn nàng gật nhẹ một cái.
"Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?" Trịnh Băng Hiểu hỏi.
Đã có người bị trọng thương, hơn nữa còn có một số người la hét đòi đi về, lòng người bất hòa, không biết nhiệm vụ lần này có nên tiếp tục hay
không.
"Tóm lại, tôi sẽ không quay về." Mục Ninh Tuyết nói.
Mục Ninh Tuyết cũng không đi cưỡng cầu bất kỳ ai, cho dù là Minh châu hay
là Đế Đô, một lần rèn luyện dã ngoại thực sự chính là một lần thử thách
lớn nhất đối với thực lực của bản thân, vì vậy nàng không có lý do gì để lùi bước cả.
Ý nghĩ của Mục Nô Kiều cũng giống Mục Ninh Tuyết,
nàng xuất thân danh môn thế gia, vì vậy biết rõ nếu một tên ma pháp sư
mạnh mẽ không chịu đựng được loại thử thách sinh tử này thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu vi về sau.
Muốn đem thực lực tăng lên, không phải cứ ngồi cầu an trong đô thị, mỗi ngày nhắm mắt lại khổ tu minh tưởng là có thể đạt tới, mà phải bước ra ngoài chiến đấu thì con người mới có
thể phát triển được, nàng tin tưởng nếu như lần này cứ như vậy rời đi,
sau này gặp phải cửa ải khó chỉ sợ cũng không có được dũng khí để xông
pha!
"Nếu Mục Ninh Tuyết cũng ở lại, tôi cũng không trở về..." Liêu Minh Hiên nói.
Mục Ninh Tuyết cùng Mục Nô Kiều đều là nữ lưu, tới thời điểm này mà các
nàng vẫn kiên định như vậy, muốn ở lại hoàn thành nhiệm vụ, những người
khác thật đúng là không có mặt mũi để bàn chuyện đi về.
Chỉ là,
địch ý của 3 người Liêu Minh Hiên, Trầm Minh Tiếu, Minh Thông đối với
Mạc Phàm cũng không mất đi, bọn họ vẫn đem những nguy cơ lúc trước đổ
lỗi cho Mạc Phàm.
"Mạc Phàm, tốt nhất là lần tới ngươi nên im
miệng, đúng là loại người vừa gặp phải nguy hiểm đã bỏ chạy, thật không
biết lãnh đạo của Minh Châu tại sao lại để cho một người phẩm cách thấp
như vậy làm sinh viên trao đổi." Liêu Minh Hiên không chút khách khí
nói.
Minh Thông đứng ở một bên đồng tình gật đầu nói: "Nếu như
không phải trên tay ta có trảm ma cụ Quang hệ, mọi người có thể thoát ra hay không thật là khó nói."
"Muốn đánh lộn thì trực tiếp bước
ra, hai người các ngươi cùng lên cũng được, ta sẽ nhẹ tay đánh cho các
ngươi nửa sống nửa chết thôi, cũng cho các ngươi danh chính ngôn thuận
trở về." Mạc Phàm trực tiếp bước đến trước mặt Liêu Minh Hiên cùng Minh
Thông.
Hai tên giá áo túi cơm này, Mạc Phàm không hề để vào mắt.
Các ngươi dám động thủ, ta sẽ cho các ngươi biết vì sao nước biển lại mặn!
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, chúng ta không nên tiếp tục trễ nãi thời gian,
chuẩn bị đi đến địa điểm kế tiếp dò xét." Mục Nô Kiều đứng dậy, trừng
mắt nhìn 2 tên thích gây chuyện Trầm Minh Tiếu cùng la Tống.
"Ta
không thích cùng mấy tên chỉ biết sủa tiếng chó này làm đồng đội, các
ngươi đi khám xét địa điểm này, ta sẽ đi một địa điểm khác, mắt không
thấy tâm không phiền, mọi người cũng tiết kiệm được thời gian." Mạc Phàm không muốn nói nhảm nhiều, trực tiếp nói bản thân muốn rời đi.
Mục Nô Kiều lập tức lên tiếng khuyên can: "Mạc Phàm, đừng xúc động."
"Đúng vậy, mọi người đi cùng nhau mới có thể an toàn một chút, một mình ngươi ở nơi hoang thành này, nếu gặp phải chuyện nguy hiểm gì chúng ta sẽ rất khó đến tiếp ứng." Trịnh Băng Hiểu nói.
"Cho hắn tự đi đi, hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể từ nơi đó còn sống đi ra hay không." Liêu Minh Hiên nói.
"Các ngươi nhìn đi, là do bản thân hắn muốn rời đội." La Tống nói.
Mạc Phàm cũng không nói nhảm, trực tiếp lựa chọn rời đội.
Bạch Đình Đình vốn là muốn theo Mạc Phàm cùng rời đi, trong toàn đội người
nàng tín nhiệm nhất cũng chỉ có Mạc Phàm, nhưng mà thương thế của Tống
Hà từ đầu đến cuối cần phải có nàng tới giúp đỡ, nàng không thể nào bỏ
lại tính mạng của Tống Hà mà tự ý rời đội đi theo Mạc Phàm được
Triệu Mãn Duyên cũng dự định đi theo Mạc Phàm lăn lộn, nhưng mà Mạc Phàm cự tuyệt, để cho hắn tiếp tục đi cùng đội.
"Cậu đã quyết định như thế, vậy thì nhớ duy trì giữ liên lạc, sau khi cậu
khám xét xong địa điểm kia phải lập tức trở về nơi này..." Mục Nô Kiều
cũng nhìn ra Mạc Phàm đã rất khó chịu với mấy người kia rồi, trong đầu
cũng không nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn.
"Yên tâm, tôi sẽ trở lại rất nhanh, tôi làm sao yên tâm để cậu một mình ở chung với một đám bạch nhãn lang được." Mạc Phàm nói.
Trầm Minh Tiếu cùng La Tống có địch ý với người đẹp trai như mình, chuyện đó cũng có thể thông cảm được.
Tên Liêu Minh Hiên trong lúc bất chợt làm khó dễ mình, rõ ràng cũng là vì ghen ăn tức ở với mình mà thôi.
Ở cái nơi quỷ quái này, mạng nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể mất, vậy mà
vẫn còn có kẻ có tâm tình hãm hại người khác, quả nhiên tiểu nhân không
chỗ nào là không có!
"Tóm lại cậu đi một mình thì phải cẩn thận
nhiều hơn." Mục Nô Kiều nhìn Mạc Phàm, trong lòng cũng hiểu rõ những
người có tài năng bộc lộ như hắn sẽ thường gặp phải kẻ xấu hãm hại. Do
dự một hồi, nàng từ trong túi lấy ra một món đồ nhìn qua giống như một
cái hạt châu thủy tinh, đưa cho Mạc Phàm rồi nói, "Cái này cho cậu."
"Đây là cái gì?" Mạc Phàm không hiểu hỏi lại.
"Đây là thủy tinh thủ hộ châu, nếu như cậu gặp phải nguy hiểm thì đem ma
năng rót vào đó, sau đó bóp vỡ, lập tức sẽ có một lớp màn nước có hiệu
quả giống như Thủy Vực phòng ngự lượn lờ bao quanh thân thể cậu, có thể
bảo vệ cho cậu được một hồi." Mục Nô Kiều nói.
"Vật này... Không phiền phức cho cậu chứ?" Mạc Phàm nhìn vẻ mặt chân thành của Mục Nô Kiều, một trận ấm áp trong lòng dâng lên.
"Cậu tốt nhất là đem nó trả về cho tôi còn nguyên vẹn." Mục Nô Kiều nghiêm túc nói.
Mục Nô Kiều biết Mạc Phàm người này bình thường thích nói nhiều, gặp phải
sự tình khó khăn thì luôn rất tự tin, luôn cho rằng không có vấn đề gì
khó cả, nhưng sau khi nàng trải qua nguy hiểm vừa rồi, nàng đã hiểu rõ
hành động lần này ở hoang thành vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy
một chút cũng có thể sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Mục Nô Kiều không muốn Mạc Phàm gặp phải chuyện gì, nên đã đem thủy tinh thủ hộ châu, món bùa
hộ mạng nàng luôn đeo ở trên người đưa cho hắn.
"Cám ơn cậu, Kiều Kiều. Nếu tôi quả thật không trở lại... cậu không cần phải chờ đợi tôi, cứ tìm một người tốt mà lấy nhé." Mạc Phàm bản tính không đổi lại trêu
đùa.
Mục Nô Kiều không có đáp lời Mạc Phàm, đã quay đầu bước đi rồi.
Nàng không muốn cùng cái tên vô lại này nói nhiều thêm nửa câu, cái gì gọi
là tìm một người tốt cưới, mình giống loại nữ nhân thích đứng núi này
trông núi nọ sao?
Không đúng, không đúng, ai mà thèm chờ hắn chứ!
...
Có thể trêu đùa Mục Nô Kiều một phen, Mạc Phàm đã hài lòng cuốn xéo rồi.
Trước khi đi Mục Ninh Tuyết cũng dặn dò hắn một câu, điều này làm cho Mạc
Phàm bất chợt phát hiện ra nhân duyên của mình thật ra cũng rất tốt a.
Nhanh chóng tách ra khỏi đội, Mạc Phàm lại trở về vị trí mảnh phế tích của tòa thị chính đã sụp đổ.
"Ngụy Phố Ma là loại sinh vật tương đối kỳ lạ, vậy thì sau khi nó chết có thể lưu lại tinh phách hay không đây?" Mạc Phàm lầm bầm lầu bầu tìm kiếm.
Vượt qua những bức tường đã đổ nát tan hoang, Mạc Phàm linh hoạt nhảy đến vị trí cái đầu đã bị cắn nát, sau khi kiểm tra một lúc, không khỏi thở dài một cái.
Cũng không biết là do thời gian trôi qua quá lâu, hồn
phách của nó đã tiêu tan, hay là vì đầu Ngụy Phố Ma này quả thật không
có rớt ra tinh phách, tóm lại là Mạc Phàm không có mò được gì.
"Được rồi, được rồi, Tiểu Nê Thu, đừng có rung lên nữa, không phải ta đã quay lại đây rồi sao? Mới vừa rồi nếu đem thứ tốt moi ra, há chẳng phải là
ai cũng có phần sao, chia cho Mục Nô Kiều, Triệu Mãn Duyên, Bạch Đình
Đình, Mục Ninh Tuyết ta ngược lại còn chấp nhận được, nhưng còn có nhiều tên đáng ghét ở đó như vậy, mấy kẻ như vậy mà cũng muốn được chia một
chén canh sao? Bây giờ tốt rồi, tất cả đều thuộc về ta!" Mạc Phàm vỗ vỗ
lên Tiểu Nê Thu nằm ở trước ngực nói.