"Chờ xem, lần sau ta nhất định sẽ xử lý tên tiểu tử này đến nơi đến
chốn!!" Lục Chính Hà hung hăng nhìn chăm chú vào Mạc Phàm, tâm lý ghen
tức chồng chất thêm một vài phần oán khí.
"Haizz, thật không ngờ
đối phương cũng có một át chủ bài mạnh mẽ như vậy, xem ra chúng ta đã
xem thường học phủ Minh Châu rồi." Lô Nhất Minh cảm khái nói.
"Ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt." Lục Chính Hà nói.
"Nếu mà trời sinh song hệ cũng không có gì đặc biệt hơn người, chẳng lẽ nói
cái loại dựa vào một con U Văn Bạo Lang đi ăn hiếp người khác như ngươi
là đặc biệt hơn người sao?" Liêu Minh Hiên vừa thấy được cơ hội, lập tức châm chọc tên Lục Chính Hà lúc nào cũng cuồng ngạo này.
"Được
rồi, thắng bại là chuyện thường tình, huống chi cuộc tỷ thí lần này vốn
chỉ là 1 lần trao đổi mà thôi, giai đoạn tối trọng yếu là rèn luyện dã
ngoại còn đang ở phía sau." Lô Nhất Minh nói.
Bình thường học
sinh đều ở tại học viện, ở nơi an toàn trong thành phố này tu luyện, cho nên bọn họ cho dù có thực chiến cũng bất quá là cùng với các Pháp sư
khác quyết đấu mà thôi, chung quy còn có rất nhiều điểm thiếu sót. Cho
nên trực diện rèn luyện dá ngoại, đối mặt yêu ma là không thể thiếu!
Một tên ma pháp sư mạnh mẽ không nhất định phải có được thực lực cường đại, quan trọng hơn cả là hắn phải có biết cách sinh tồn tốt ở nơi dã ngoại
dày đặc yêu ma kia.
Rèn luyện dã ngoại ở Đại học cũng không phải
là đi tham quan cứ điểm quân sự giống như thời kì trung học kia, mà là
trực tiếp phái các học viên đến an giới ở ngoài vùng an toàn, không có
lão sư đi theo, cũng không có thợ săn bảo vệ, phải dựa vào chính bản
thân các học viên tự mình khắc phục khó khăn trắc trở, phải dựa vào
chính bọn hắn đi đối mặt yêu ma.
Trong những cuộc rèn luyện kiểu
này thì thương vong là không thể tránh được, nhưng làm một Ma Pháp Sư,
sở hữu trong mình ma pháp thì một ngày nào đó buộc lòng phải tự mình
giác ngộ: Muốn có được thực lực cường đại, bắt buộc phải có can đảm đối
diện với tử thần!
Truyện được dịch tại
Tin tức truyền đi
hết sức nhanh chóng, sau khi kết quả chấn động của trận chiến trao đổi
được phản hồi về các trường học, những người lãnh đạo đều có mấy phần
không thể tin được.
Tiêu viện trưởng cùng Chu Chính Hoa sau khi
nghe lão sư Cố Hàn báo cáo chi tiết về sự tình này đã vui mừng khôn tả,
đem tên Mạc Phàm này đưa sang Đế Đô quả nhiên chính xác, hiệu quả nhanh
chóng a!
Mà khi Hoả hệ của Mạc Phàm xuất hiện, tin tức về thiên
phú trời sinh song hệ của hắn được truyền đi đến các trường đại học rất
nhanh.
Vốn ban đầu Mạc Phàm chỉ là Minh Châu học phủ đại ma đầu,
coi như là một nhân vật phong vân nho nhỏ, hôm nay thoáng cái nhảy vọt
đến nhân vật trung tâm của đại học toàn quốc, nhất thời đã khuấy lên một trận tranh luận nảy lửa về độ trâu bò của các năng lực thiên phú.
Các học viên của mỗi trường đại học bắt đầu liệt kê ra những tên yêu nghiệt của từng khu, sau đó sắp xếp ra một cái bảng xếp hạng thiên phú.
Thực lực mạnh mẽ của Mục Ninh Tuyết cùng Mạc Phàm đều cùng nhau xếp ở thượng bảng, bên cạnh có ghi chú: Thiên phú này quả thật chạm vào có thể bỏng
tay, quả thật hiếm thấy như phượng mao lân giác vậy.
Mạc Phàm
cũng nhìn sơ qua Thiên Phú Bảng một lần, bản thân trời sinh song hệ xếp ở vị thứ năm, Mục Ninh Tuyết trời sinh lĩnh vực thì xếp ở vị trí thứ 9.
"Không thể nào, trời sinh song hệ cũng chỉ xếp hạng thứ 5, để ta xem một chút, còn có cái thiên phú nào yêu nghiệt hơn tồn tại đây." Triệu Mãn Duyên
cầm điện thoại di động kêu một tiếng.
"Thế giới lớn như vậy, nhân ngoại hữu nhân chắc chắn sẽ không thiếu." Bành Lượng nhìn thoáng qua
Mạc Phàm, nói tiếp, "Có khả năng xếp hạng thứ 5 trong bảng xếp hạng toàn quốc đã rất trâu bò rồi còn muốn gì nữa, ngươi thử nghĩ xem trong các
trường đại học khác cũng có ít nhiều kẻ được gọi là pháp sư thiên tài a, đừng nói là xếp trong top 10, ở trong top 100 của bảng xếp hạng thiên
phú cũng đã đủ để cười nhạo những kẻ cùng thế hệ rồi!"
"Thiên phú chỉ là 1 cái lễ vật nho nhỏ mà ông trời ban cho một ít Ma Pháp Sư, có
thiên phú, nhưng không nỗ lực, thì cũng chỉ là 1 cái phế vật mà thôi,
thiên phú kinh thiên động địa mà ta từng thấy qua khi còn trẻ cũng không ít, kết quả có mấy ai có thể vang danh bốn phương đâu, cũng chẳng có gì hay ho để ngồi ao ước cả!" Lão sư Thu Vũ Hoa ho khan một tiếng, rất
tuân thủ chức nghiệp nói.
Lão sư Thu Vũ Hoa nói cũng không có sai.
Thiên phú chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm, điều quan trọng nhất vẫn chính là khắc khổ tu hành.
Như Mạc Phàm là người có thiên phú trời sinh song hệ, nếu như bản thân hắn
không nỗ lực, song hệ trái lại biến thành một cái trói buộc, có khả năng khiến hắn ngay cả trung cấp đều không thể đột phá nổi.
Một tên ma pháp sư song hệ nhưng không cách nào đột phá đến trung cấp ma pháp sư, thì có thể làm ăn gì được?
Cho nên đối với một ít người đã từng trải nhiều, thứ đồ chơi thiên phú này không phải là nhân tố chân chính quyết định!
"Lần tới các em sẽ đi ra bên ngoài an giới để rèn luyện, lần rèn luyện này
sẽ không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào, cho nên nếu các em gặp phải
nguy hiểm thì không ai có thể đến cứu các em." Lão sư Lý Tĩnh nói tiếp.
"Không có một chút bảo vệ nào sao??"
"Chúng ta sẽ phát một cái bút bi tín hiệu ma pháp Quang hệ cho các em, nếu như các em bị vây nhốt ở nơi nào đó, chúng ta sẽ phái đội cứu viện tới.
Nhưng trên hết là các em phải còn sống sót."
"Cái này..."
Tâm tình của mọi người đều dựng đứng cả lên.
"Rèn luyện dã ngoại năm ngoái cũng có thương vong, nói chung ta hi vọng các
em tại thời điểm bước vào rèn luyện nhất định không được xem thường mà
thả lỏng cảnh giác, càng không nên làm bất kỳ chuyện mạo hiểm nào, có
thể các em sẽ cảm thấy nếu bản thân lỡ gặp phải mấy con yêu ma cũng có
thể nhẹ nhàng đối phó, nhưng ta muốn nói cho các em biết là: Đừng suy
nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy!" Lão sư Cố Hàn lúc này cũng nghiêm túc dị thường nói.
"Các em thường ngày học các khóa học về yêu ma,
cũng đã từng nghe các lão sư tới giảng giải về cách đối phó yêu ma bên
ngoài an giới, sự thật là những lão sư giảng bài cho các em đa số chưa
từng đi ra ngoài an giới, các em nghĩ bọn họ giảng cho các em biết những thứ trong thực tế đó có thể cứu lấy tính mạng của các em sao? Vậy là
quá vô lý rồi. Nói tóm lại, phàm là những người cẩn thận, bao nhiêu
người đi ra ngoài, thì bấy nhiêu người trở về." Lão sư Thu Vũ Hoa cũng
không nhịn được lên tiếng.
Ba vị đạo sư đều thay đổi thái độ bình thản thường ngày, mọi người tự nhiên hiểu rõ lần rèn luyện này không phải là trò đùa rồi.
Mạc Phàm bản thân mặc dù cũng có kinh nghiệm săn yêu ở bên trong thành phố, nhưng hắn quả thực là cùng một dạng như những học viên khác, đều chưa
bao giờ đi ra ngoài vùng an giới.
Từ ngày hắn xuyên không đến thế giới này, đã vô số lần được cảnh báo rằng, bên ngoài an giới là địa bàn của yêu ma, đến chỗ đó thì cho dù ngươi là một tên Pháp Sư có thực lực
mạnh mẽ đi chăng nữa thì đều cần phải cụp đuôi xuống, bởi vì ngươi không biết lúc nào vô tình chọc phải một con yêu ma vô cùng cường đại hoặc là một đoàn quái vật!
"Lần rèn luyện này có một phương hướng cụ
thể, đến lúc đó sẽ thông báo cho các em. Các em hiện tại còn ở Đế Đô,
bản thân hoặc là trong nhà có chút tiền, tốt nhất nên mua một cái ma cụ
phòng ngự tốt, có thể trong lúc nguy cấp giúp cho các em cứu được một
cái mạng."
Muốn trở thành sinh viên trao đổi đa phần là phải có
được thực lực cùng bối cảnh, những người ở đây hơn phân nửa đều có 1 đến 2 cái ma cụ.
Mạc Phàm biết trên tay mình không đủ tiền mua thêm
một món ma cụ nữa, cho nên cũng không có lãng phí thời gian đi đến khu
đấu giá ở Đế Đô
Nhẩm tính thời gian từ đây đến rèn luyện đại khái còn có 5 ngày để chuẩn bị, Mạc Phàm dự định trong 5 ngày này cường hoá
triệu hoán thú của mình tốt hơn một chút.
U Lang Thú trong trận chiến trước đã chịu đả kích rất lớn.
Tại thời điểm chiến đấu, U Lang Thú bị U Văn Bạo Lang nghiền ép, thực lực căn bản không cùng một cấp bậc.
Cùng là Lang tộc sinh vật, niềm kiêu hãnh của U Lang Thú quả thật đã bị chà đạp đến thương tích đầy mình.
Mạc Phàm cũng cảm giác được lần chiến đấu này đối với U Lang Thú ảnh hưởng
vô cùng lớn, sau khi suy tính sâu xa một phen, hắn quyết định sẽ giúp đỡ U Lang Thú thăng cấp lên chiến tướng.
U Lang Thú bước vào tiến
giai kỳ cũng đã gần một năm, trong khoảng một năm này U Lang Thú vẫn ở
trong triệu hoán vị diện không ngừng chiến đấu để tăng lên thực lực,
trải qua một năm này lắng đọng, U Lang Thú đã có đủ tư cách để thăng cấp lên huyết thống cao hơn.
Sau khi bị U Văn Bạo Lang kích thích, U Lang Thú càng có thêm khát vọng phá tan nô bộc huyết mạch của nó, trở
thành một sinh vật mạnh mẽ hơn của Lang tộc.
Một con sói có ý chí cầu tiến như vậy, Mạc Phàm làm sao nhẫn tâm nhìn nó tiếp tục bị sỉ nhục được.
Huống hồ, cái tên Lục Chính Hà mới có được một con sinh vật cấp chiến tướng
đã tỏ ra ngang ngược hống hách, cặp mắt đã để ở đâu trên trời rồi.
Mạc Phàm không thích mấy tên trẻ trâu như vậy nhất, huống chi con hàng này
lại hoàn toàn không biết xấu hổ một chút nào, suốt ngày vo ve vo ve bên
cạnh Mục Ninh Tuyết của mình.
Chờ U Lang Thú của mình bước vào đến cấp chiến tướng, để xem cái tên Lục Chính Hà còn có cái gì để so được với mình đây!