Kỹ năng “Khôn Chi Lâm” này Mạc Phàm cũng đã lĩnh giáo qua rồi. Trên thực tế uy lực của nó đủ để đem toàn bộ đám người bên hắn nhốt ở bên trong.
Tốc độ sinh trưởng của Dây leo cực nhanh. Phía trên Bụi gai còn có gai mọc
tua tủa, có thể nhìn thấy được rõ ràng. Dưới chân là mấy cây Yêu cỏ
không biết tên không ngừng ngọ nguậy. Chỉ cần hơi sơ xuất một chút là bị những cây Yêu cỏ này bám vào giày, sau đó sẽ quấn chặt vào chân. Những
cây Yêu cỏ này rất dẻo deo. Một khi đã quấn chặt thì nó không khác gì
dây thừng buộc vào người vậy, rất khó để rút ra được.
Tốc độ phát triển của ” Khôn Chi Lâm” rất là nhanh. Chỉ mất có một lúc, nó đã biến
thành một cái nhà tù bằng cây và nhốt bốn người học phủ Minh Châu này
lại. Những người bị nhốt ở bên trong, nếu như muốn phóng thích ra ma
pháp, chắc chắn phải đánh tan toàn bộ nhà tù bằng cây chi chít, dày dặc
này trước thì mới phóng ra ngoài được!
Chỉ là, mấy người học phủ
Đế Đô hình như cũng không có kiên nhẫn đợi tới lúc đối thủ của mình tìm
ra được con đường chui ra ngoài. Sau khi cô gái tên là Tinh Tinh phóng
thích ra ma pháp Mộc hệ xong, nàng liền lui lại phía sau. Cô gái có
tên là Triệu Minh Nguyệt liền tiến lên phía trước.
“Vù vù ~~~~~!!!!”
Liệt Diễm đột ngột trào ra. Một ngọn lửa màu đỏ thẫm trong thoáng chốc chiếu sáng rực một góc đấu trường.
Đầu tiên ngọn lửa này xuất hiện xung quanh nàng. Sau đó nó khuếch tan ra
từng vòng, từng vòng tròn Liệt Diễm (*). Sau khi Triệu Minh Nguyệt hét
to lên một tiếng. Tất cả Liệt Diễm nhanh chóng ngưng tụ về phía cổ tay
phải của nàng.
* Liệt Diễm: Ngọn lửa cháy mạnh
“Bọn họ đang làm gì thế??”
Trịnh Băng Hiểu có chút khó hiểu hỏi.
“Rõ ràng Khôn Chi Lâm vẫn đang còn duy trì và nhóm của chúng ta vẫn đang
còn ở trong đó. Bên học phủ Đế Đô nếu như sử dụng Liệt Quyền…”
Tống Hà vừa định nói lên ý kiến của mình thì liền nhìn thấy tóc của Triệu
Minh Nguyệt dựng thẳng đứng lên, tung bay trong sóng nhiệt. Nàng nhìn có vẻ hiền lành, ôn nhu. Nhưng khi một quyền này đánh ra, khí thế của nàng lập tức thay đổi, nó bén nhọn vô cùng!!
Liệt Quyền phóng ra theo hình quạt, khoảng cách bay càng xa thì phạm vi oanh kích càng rộng.
Khi ngọn lửa khổng lồ này oanh kích thẳng vào phía trên “Khôn Chi Lâm” kia. Toàn bộ thực vật trong Khôn Chi Lâm liền bị thiêu đốt.
Tốc độ
thiêu đốt, lan tràn của ngọn lửa Liệt Quyền này rất là nhanh. Chỉ trong
thoáng chốc, cái nhà tù bằng cây kia liền biến thành cái nhà tù bằng
lửa. Cả khu vực rừng cây liền chìm trong biển lửa, thế lửa thiêu đốt rất là mãnh liệt.
Vốn là 4 người Trầm Minh Tiếu, La Tống, Bành
Lượng, Triệu Mãn Duyên cũng chỉ bị Khôn Chi Lâm vây nhốt, hạn chế hành
động mà thôi. Và nó cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới chiến đấu. Nhưng
sau khi Liệt Quyền oanh vào Khôn Chi Lâm. Thì ngay lập tức, nơi họ đang
bị nhốt liền biến thành một cái biển lửa!!
Khắp nơi đều là lửa.
Hơn nữa bọn họ còn bị những thực vật còn chưa thiêu đốt hết cản trở.
Nhóm người học phủ Minh Châu muốn nhảy ra khỏi khu rừng đang bốc cháy
này cũng gặp phải rất nhiều khó khăn.
” Bọn họ thật là ngoan độc (*)!”
* Ngoan độc: hung ác
Cuối cùng Trịnh Băng Hiểu cũng hiểu được ý đồ của đám người học phủ Đế Đô kia.
Hỏa hệ vốn là khắc tinh của Mộc hệ. Mộc hệ mà đụng phải ngọn lửa, trong tíc tắc liền bị đốt thành tro tàn. Thế nhưng đám người học phủ Đế Đô lại
lợi dụng sự khắc chế này.
Bọn họ tạo ra một khu rừng lửa. Hiệu
quả của khu rừng lửa so với việc oanh trực tiếp Liệt Quyền lên đám
người học phủ Minh Châu kia còn hiệu quả hơn.
Một khu rừng lửa đỏ ngầu, đem toàn bộ đám người Trầm Minh Tiếu nuốt vào trong kia. Cũng
không biết tình huống bên trong lúc này như thế nào rồi??
Ngọn
lửa thiêu đốt rất nhanh. Trong thoáng chốc, tro bụi màu đen đã bám đầy
trên mấy cây dây leo trải dài kia. Chỉ cần một cơn gió thổi qua. Nó liền bong ra thành từng mảng bụi.
Trong thoáng chốc, một khu rừng to
lớn đã bị đốt sạch sẽ. Ngọn lửa của Liệt Quyền cũng dần dần chìm xuống.
Một tràng nghị luận xôn xao liền nổi lên trong đấu trường. Đột nhiên mọi người chợt phát hiện ra, trong đống hỗn độn ở trung tâm khu rừng kia
xuất hiện một vật nhô lên.
Nhìn kỹ lại, hóa ra nó là một khối
nham thạch hình tròn. Mặc dù bề mặt bên ngoài của nó bị ngọn lửa thiêu
đốt cho nứt nẻ ra. Nhưng hiển nhiên, ngọn lửa mãnh mẽ kia không có chui
vào được bên trong hình tròn bằng nham thạch này.
” Là ma pháp Trung cấp Thổ Hệ! Nham Chướng!”
Trịnh Băng Hiểu mừng rỡ nói.
Xem ra bốn người bên hắn cũng không phải không có chuẩn bị. Mà người thi
triển ra ma pháp Trung cấp Thổ hệ kia đương nhiên là tên La Tống kia
rồi. Sau khi vỏ nham thạch hình tròn này hoàn toàn bong ra hết. La Tống
vừa mới đối phó xong cái khó khăn này liền buông hai tay xuống. Trên
gương mặt hiện ra vài phần mệt mỏi.
Uy lực trùng kích của Liệt
Quyền, hắn dùng Nham Chướng có thể chống đỡ được. Thiêu đốt của Liệt
Quyền hắn cũng có thể ngăn cản được. Nhưng những lực lượng này về lâu về dài vẫn tạo cho hắn ảnh hưởng nhất định.
” Các người tưởng rằng chỉ mình các người là có bản lĩnh cao cường sao!”
Trầm Minh Tiếu dưới sự bảo vệ của La Tống cũng đã hoàn thành xong ma pháp Trung cấp của hắn.
Mà năng lực Trầm Minh Tiếu thi triển ra chính là Phong hệ. Một mảnh tro
tàn quay cuồng trong cuồng phong giống như cát bụi tràn ngập khắp đấu
trường.
Sức gió càng ngày càng mạnh. Gió mặc dù vô hình. Nhưng
khi cuốn lên cát bụi, nó lại có hình dáng. Mà hình dáng này lại là hình
dáng một con rồng đang cuộn tròn lên không trung!!
Con rồng gió
này đường kính tầm 2 thước (*). Dưới sự khống chế của Trầm Minh Tiếu,
nó liền di chuyển về phía đám người học phủ Đế Đô kia. Nó muốn cuốn tất
cả mọi thứ xung quanh, trước mặt nó vào trong người mình và cắn xé mọi
thứ một cách tàn bạo.
* Thước (米): đọc theo hán việt là thước. dịch ra nghĩa là mét. Cho nên mọi người cứ hiểu 1 thước = 1 mét
” Hừ! Để ta ứng phó!”
Liêu Minh Hiên nói.
Liêu Minh Hiên ở một bên liền nở ra nụ cười. Vạt áo hắn đang còn im lặng,
đột nhiên bay phấp phới lên do cỗ khí lưu ở phía dưới chân hắn đẩy lên.
Liêu Minh Hiên cũng sở hữu năng lực Phong nguyên tố giống như Trầm Minh
Tiếu. Cho nên hắn muốn đọ sức cùng với tên Trầm Minh Tiếu kia, xem ai
lợi hại hơn ai!
Tinh Đồ Phong Bàn – Long Quyển nhanh chóng xuất
hiện. Lúc này vòi rồng của Trầm Minh Tiếu đã di chuyển được 1 nửa sân
đấu trường rồi. Thế nhưng Liêu Minh Hiên vẫn bình tĩnh, ung dung. Hắn
giơ hai tay lên, một đạo lực lượng vòi rồng liền xuất hiện….
Một
đạo lốc xoáy xoay tròn, đâm về phía vòi rồng của Trầm Minh Tiếu kia. Khi thời điểm hai đạo lốc xoáy đâm vào nhau. Không khí trong đấu trường
liền dừng lại, không còn một chút gió nào cả.
Một giây sau, tại
nơi hai đạo lốc xoáy va chạm vào nhau liền phát ra một tiếng nổ lớn. Bọn nó giống như hòa vào làm một vậy. Hoặc là sau khi chúng đụng vào nhau, từng đạo lốc xoáy liền tan biến mất. Mà thay vào đó là một cỗ lực lượng hoàn toàn mới. Nó lấy vị trí vừa va chạm làm trung tâm hung mãnh khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Cuồng phòng như sóng đánh vào hai đội không có chuẩn bị kia. Nó đánh cho mọi người ngã túi bụi.
Cũng may xung quanh đấu trường có một lớp Thủy kết giới mềm mại bảo vệ. Nếu
không có Thủy kết giới này thì lực lượng lưỡng bại câu thương vừa mới
sinh ra kia rất có thể đánh cho mọi người ở trong đấu trường gãy vài cái xương là cái chắc.
” Thật là ngu ngốc. Ngu ngốc hết thuốc chữa rồi. Thuộc tính của Phong như thế nào mà cũng không biết nữa.”
Ở bên ngoài đấu trường, Lục Chính Hà hừ lạnh một tiếng. Đối với hành động lấy Phong khắc Phong của Liêu Minh Hiên vô cùng khinh thường.
Lô Nhất Minh cũng nhíu mày. Mặc dù hành động lấy Phong khắc Phong của tên
Liêu Minh Hiên kia ngu ngốc thật. Nhưng hắn làm rất tốt. Dựa vào thực
lực của bọn họ, chuyện ván này bọn họ có thể dành chiến thắng có lẽ là
một chuyện dễ dàng.
Triệu Minh Nguyệt sau khi chật vật đứng dậy, liền hung hăng trừng mắt Liêu Minh Hiên nói:
“Ngu ngốc! Im lặng nghe ta chỉ huy!”
Liêu Minh Hiên cũng chống tay đứng dậy, bộ dạng rất là đau khổ, uất ức.
Cũng may tất cả mọi người ở đây đều là Trung cấp Ma pháp sư. Cái loại va
chạm này dù có nặng hay không nặng. Thì lực chiến đấu của bọn họ cũng
không có vì vậy mà bị mất đi.
………….
“Mạc Phàm, Mục Nô Kiều, Tống Hà, Trịnh Băng Hiểu, bốn người các người chuẩn bị một chút đi.”
Cố Hàn vừa nhìn trận đấu, vừa hướng bốn người còn lại nói.
Bốn người đánh trận đầu này quả không làm Mạc Phàm hắn thất vọng. Mới chiến đấu có một chút thời gian mà bọn họ sắp thua tới nơi rồi.
Nếu
nói về thực lực, rõ ràng hai bên cũng ngang ngửa nhau. Cả hai đều có thể vận dụng hai hệ ma pháp một cách thành thạo. Chỉ là sự phối hợp bên học phủ Minh Châu rõ ràng là kém xa so với bên học phủ Đế Đô kia rồi.
Cái vấn đề này Cố Hàn sớm đã nhìn ra. Cho nên mới gọi 4 người còn lại chuẩn bị. Cố Hàn cũng không thể không lo lắng được. Hắn lo sợ ván kế tiếp lại thua tiếp.
” Lão sư Cố Hàn, thầy yên tâm đi. Em nhất định sẽ đánh bại bọn họ!”