Tiêu viện trưởng mỉm cười nhìn 7 tên sinh viên hệ Triệu hoán.
” Ta! Mọi người ai cũng nghĩ mượn thú Triệu hoán của chúng ta để khai hỏa danh tiếng cho bản thân mình. Vậy để ta cho bọn họ thấy nằm xấp trên
mặt đất là như thế nào!”
Mấy cái việc nhân đức như thế này, Hải Đại Phú làm sao có thể để mấy người kia tranh phần làm trước hắn được.
” Vậy thì cửa ải đầu tiên giao cho em đi.”
Hải Đại Phú nghênh ngang bước vào trung tâm sân quyết đấu.
Ở lối vào lồng sắt kết giới, những người muốn khiêu chiến đã xếp thành
một cái đầu Long Nhân dài. Lúc này mọi người rất là khẩn trương.
Hải Đại Phú nhìn lướt qua mấy thằng sinh viên đứng ở vị trí đầu tiên trong
cái hàng người dài ngoằng kia thì thấy đám người này đang còn tranh đoạt xem ai sẽ là người lên trước.
” Mấy thằng rác rưởi các người,
lên hết một lượt đi. Đỡ mất công phí phạm thời gian vàng bạc của ta. Đạo sư của chúng ta có thống kê số lượng người mà chúng ta vượt qua được.
Đây cũng là một trong số những mục quan trọng trong đợt kiểm tra thành
tích cuối năm. Cũng tức là thêm điểm cộng cho ta. Cho nên lên hết đây
đi. Đừng có phân bì trước sau nữa!!”
Hải Đại Phú hiện rõ ngạo khí trùng thiên, không chút nào che dấu trên mặt. Hắn nói như kiểu xem
thường tất cả sinh viên hệ khác vậy.
” Tiểu tử thúi. Người lảm nhảm cái gì vậy? Có tin hay không ta dùng 1 chiêu giết chết con thú triệu hoán của người!”
Một thanh niên nhuộm tóc màu xanh bực bội nói.
” Cái con thú triệu hoán của người nếu như có thể đụng được vạt áo của ta. Ta liền gọi người làm đại ca.”
” Ta không thu cái loại tiểu đệ phế vật như người.”
Hải Đại Phú khinh thường nói.
Những lời nói của Hải Đại Phú đã chọc giận mấy tên sinh viên khiêu chiến đứng đầu hàng. 4 người phía trước rất nhanh cùng nhau nhảy vào bên trong
lồng sắt kết giới. Bọn họ lúc này rất là tức giận.
” Chỉ có 4 thằng? Chưa đủ nhét kẽ răng thú triệu hoán của ta!”
Hải Đại Phú cười nhạo.
Hải Đại Phú bước lên phía trước 1 bước rồi nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng mặt trăng xuất hiện xung quanh Hải Đại Phú như ẩn như hiện. Đầu
tiên đám hạt sao này chạy lung tung lộn xộn hết cả lên, như kiểu lấp đầy chỗ trống vậy. Thế nhưng khi ý niệm của Hải Đại Phú khống chế bọn nó,
bọn nó liền ngoan ngoãn nối liền thành một cái Tinh Quỹ Thứ Nguyên.
Tinh Quỹ này phá vỡ không gian, đả thông tới một cái thế giới. Từ sâu bên
trong thứ nguyên này liền có một cỗ hơi thở bóng tối, hỗn độn, lạnh như
băng xông ra ngoài thông qua vết rách thứ nguyên kia giống như kiểu thủy triều vậy. Nó tạo thành một mảnh lộn xộn quay xung quanh Hải Đại Phú….
Bụi dưới chân Hải Đại Phú bị thổi lên. Từ trong cái khe tối tăm âm u đó có
thể thấy được một thân thể cứng như sắt đột nhiên chui ra. Sau lưng, tứ
chi nó mọc đầy gai nhọn vô cùng sắc bén. Nó trông giống như một con vật
toàn thân trang bị vũ khí sắc bén có thể cắt đứt đối thủ vậy!
“Xuy ~~~~~!!!”
Một tiếng rít khổng lồ vang lên. Bụi bặm tản đi. Rốt cuộc thì mọi người cũng thấy rõ được hình dạng của con thú triệu hoán này.
Phân bố ở hai bên, trên đầu của nó là 3 cái sừng hình tam giác sắc bén. Hai
chân trước của nó như hai thanh đại phủ khổng lồ cứng rắn như sắt thép
vậy. Từ cái thân thể khổng lồ của con bọ cạp mọc ra chi chít gai nhọn
sắc bén. Hai chân sau của nó có lẽ không bắt mắt bằng hai cái cự phủ
khổng lồ ở phía chân trước. Thế nhưng ở vị trí hai chân sau lại mọc ra 4 cái lưỡi liềm. Để cho những sinh vật có vọng tưởng tấn công sau lưng nó kia sẽ trong vòng nháy mắt bị cắt thành hai đoạn!!
“Bạch...... Bạch khải chiến chập!!”
Tên nam sinh có tóc ngắn màu xanh lúc trước sau khi nhìn thấy con thú triệu hoán này sắc mặt hắn liền thay đổi 180 độ.
Sinh viên học phủ Minh Châu ngoài trừ có năng lực thi triển kỹ năng cường
đại ra, thì kiến thức của bọn họ cũng vô cùng phong phú. Bọn họ có thể
trong vòng nháy mắt nhận ra con quái vật đang ở trước mặt mình có tên là gì.
Nhưng, kiến thức trên sách vở cũng chỉ là kiến thức rỗng
không mà thôi. Chữ và hình ảnh ở trên sách vở cũng không thể nào đem cái sinh vật đang đứng trước mặt bọn họ cái cảm giác khiếp sợ đánh sâu vào
thị giác và linh hồn được.
” Thì ra là có tình báo nên biết được. Thế nhưng không biết được nó như thế nào lại vẫn đâm đầu đi khiêu
chiến…. Bạch Khải chiến sĩ của ta cũng lâu lắm rồi chưa được phá phách.
Tí nữa các người thiếu mất chân, thiếu mất tay thì cũng đừng có tới tìm
ta đòi thuốc nha!”
Hải Đại Phú cười nói.
“Xuy ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Bạch Khải Chiến Chập cũng không có mài dao một chút. Nó thấy 4 người khiêu trước đang đứng trước mặt liền xông tới đánh luôn!
Hai chiếc cự phủ khổng lồ phía trước vung lên cao. Một cơn gió tỏa ra khi
nó vung hai chiếc cự phủ này lên, điều này có thể thấy được sức mạnh của con Bạch Khải Chiến Chập này đáng sợ tới nhường nào!!
” Nhanh tản ra, nhanh tản ra!!”
Nam tử tóc ngắn màu xanh sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh thoát.
Mà cái tên bên cạnh là một Ma Pháp Sư Phong Hệ thì thi triển ra Phong Quỹ
một cách nhanh chóng. Hắn nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Bạch Khải
Chiến Chập.
Hai người còn lại cũng chạy trốn. Thế nhưng phản ứng
của bọn họ hơi chậm một chút. Mà mục tiêu của Bạch Khải Chiến Chập cũng
chính là bọn họ.
Nó đang xem ai chạy chậm hơn. Rốt cục thì Bạch
Khải Chiến Chập cũng khóa lại mục tiêu là cái tên mang cái mũ kia. Tiếng gió vù vù của chân trước biến thành hai cái chiến phủ sắc bén hung hăng bổ tới nam sinh đội mũi kia!!
Toàn bộ thầy và trò trên khán đài
nhìn thấy không khỏi hít vào một hơi. Cái tên Hải Đại Phú này quả thật
không có hạ thủ lưu tình một chút nào cả. Nếu như con thú kia hướng đầu
tên nam sinh đội mũ kia bổ xuống, e rằng tên nam sinh đội mũ kia chết
ngay tại chỗ.
Bên trong kết giới, Lão sư Quang hệ Cố Hàm khẽ cau
mày. Trong lúc con Bạch Khải Chiến Chập giơ cao hai chiếc chiến phủ đang muốn bổ xuống thì dưới chân của hắn lúc này có thể thấy một vòng tròn
màu vàng đang còn đợi lệnh.
Cố Hàm là lão sư thủ hộ ngày hôm nay. Trận đấu thú này khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn. Cho nên vào lúc
tính mạng sinh viên gặp nguy hiểm hắn phải ra tay cứu giữ lại mạng cho
người sinh viên kia.
Nhưng mà, trong lúc hắn đang còn hoàn thành
kỹ năng trung cấp Quang hệ ma pháp thì hắn thấy được xung quanh tên nam
sinh đội mũ có ánh sáng màu xanh thẳm phát ra lóng lánh. Rất nhanh Cố
Hàm liền triệt tiêu kỹ năng mình đang định phóng thích ra.
” Keng!!!!!!”
Hai chiếc cự phủ nặng nề đánh xuống. Trong lúc mọi người đang còn kinh hô
thì một tấm chắn nham thạch màu nâu liền xuất hiện trước mặt tên nam
sinh đội mũ mà không có chút dấu hiệu nào báo trước.
Hai chiếc Cự Phủ hãm sâu vào trong lá chắn nham thạch, giống như kiểu kẹt ở bên trong đó vậy.
Sau khi lá chắn chắn thành công đòn đánh của con bọ cạp kia. Thì cái tên
nam sinh đội mũ lúc trước đang còn có bộ dạng yếu đuối thì trong đôi mắt của hắn lúc này liền hiện ra một tia ánh sáng giảo hoạt. Lúc này hắn
làm gì còn có bộ dạng nam sinh yếu đuối bị dọa cho sợ gần chết chạy loạn lên nữa!
” Quang Diệu – Thất Minh!!!!”
Nam sinh đội mũ liền hét to lên.Từ trong lòng bàn tay của hắn không biết từ lúc nào hiện ra một đoàn ánh sáng cực nóng.
” Ở khoảng cách gần như thế này, thú triệu hoán của người chắc chắn bị
đốt cho đui mắt. Người gặp phải Tạ Văn Phong ta coi như bất hạnh dành
cho người rồi!”
Nam sinh đội mũ giơ tay lên. Một đoàn ánh sáng
màu vàng rực rỡ liền xuất hiện trước mặt Bạch Khải Chiến Chập. Ánh sáng
nóng rực đốt mắt giống như một thanh lợi kiếm điên cuồng đâm vào sâu bên con con mắt của Bạch Khải Chiến Chập.
Bạch Khải Chiến Chập đã nhắm hai mắt lại. Nhưng ở vành mắt của nó vẫn vết máu chảy ra!
” Thành công rồi!!”
Nam sinh tóc màu xanh cùng hai người khác hưng phấn kêu lên.
Quang Diệu – Thất Minh dùng thành công đây chính là một thần kỹ có thể trong vòng nháy mắt chọc mù mắt của đối phương.
Mất đi con mắt, cho dù yêu ma có cường thịnh đi chăng nữa thì cũng biến
thành phế vật mà thôi. Giải quyết nó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi.
………
” Đấu trí thua rồi!”
Mạc Phàm nhíu mày có chút kinh ngạc.
Không hổ là sinh viên học phủ Minh Châu, nếu như so sánh với các bạn học lúc
trước của hắn khi đối diện với yêu ma còn không phóng thích ra nổi ma
pháp quả nhiên là một trời một vực.
Hơn nữa, cái tên nam sinh đội mũ quang hệ này vận dụng kỹ năng tương đối là xảo diệu. Đầu tiên hắn dụ đối phương đến gần. Khi khoảng cách đủ gần liền phóng thích ra Quang
Diệu – Thất minh. Đây vốn là kỹ năng phế nhất trong Sơ Cấp thế nhưng
thoáng cái nó liền biến thành mấu chốt của chiến thắng!
Lúc này,
Mạc Phàm cũng kích động hẳn lên. Tùy tiện cho ra một sinh viên học phủ
Minh Châu mà người này đã có năng lực khống chế và ứng phó tốt như vậy.
Nếu như hắn có thể đánh nhau với bọn họ chắc chắn sẽ rất là kích thích!!