Mạc Phàm trầm tĩnh trở lại, tập trung hết sức bắt đầu thử nghiệm khống chế đồng thời bảy ngôi sao nhỏ một lần nữa.
Ngôi sao đầu tiên đã chịu nghe lời, cũng là nhờ mỗi ngày được yêu thương bao phủ mà thành. Mạc Phàm chỉ cần ra lệnh một tiếng ngôi sao hoạt bát này
lập tức đình chỉ hoạt động, ngưng lại ở vị trí chính giữa tinh trần.
Ngôi sao thứ hai lại có vẻ vài phần quật cường, rất không tình nguyện nhưng
vẫn lập tức theo đuôi ngôi sao thứ nhất hợp xếp hàng vào quỹ đạo. Theo
sát phía sau là ngôi sao thứ ba, thứ tư, thứ năm. Ngôi sao thứ sáu đặc
biệt nghe lời, tung tăng chạy đến nối đuôi đội ngũ phía trên.
Nha, còn thiếu ngôi sao cuối cùng nữa là xong.
Ý niệm của Mạc Phàm tập trung cao độ, tất cả tinh thần lực lúc này đây đều tập trung ở ngôi sao thứ bảy.
Ngôi sao này ở bên trong tinh trần tức tốc chạy như bay, nghe thấy ý niệm
của Mạc Phàm thì chậm rãi ngừng lại, mang theo vài phần không kiên nhẫn
pha lẫn khó chịu từ từ đi vào bên trong tinh quỹ.
Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan!
Mạc Phàm nhận thấy ngôi sao thứ bảy muốn thu phục được, nhất thời có chút kích động.
Nếu như sáu ngôi sao đầu là Uông Tinh Nhân, chỉ cần một lệnh chúng đã ngoan ngoãn đứng ở một chỗ không nhúc nhích thì ngôi sao thứ bảy này chính là Miêu Tinh Nhân, con mẹ nó khắp toàn thân đều lộ ra vài phần cao lãnh
cùng thiếu kiên nhẫn.
Nếu ngươi đã muốn ta yên lặng thì ta đây cũng sẽ cố hết sức phối hợp một chút vậy.
Thong thả, thong thả,..
Rốt cục, ngôi sao thứ bảy kia cũng chịu an tĩnh trở lại, cùng sáu ngôi sao khác nối đuôi nhau sắp hàng trên tinh quỹ.
Trong phút chốc, bên trong tinh trần rực rỡ duy mĩ xuất hiện một tinh quỹ
kinh diễm mê người với màu tím đặc trưng của Lôi hệ. Ngôi sao thứ nhất
kéo theo sáu ngôi sao khác cùng nhau chuyển động cực nhanh tạo thành
những vệt sáng tím biếc đầy mỹ lệ.
Tinh quỹ hình thành!
Ma pháp xuất hiện!
Mạc Phàm mặc trang phục màu đen ngồi ở băng ghế cuối trên xe buýt, bỗng
nhiên một quỹ tích dạng đường cong lượn lờ quanh cơ thể cậu, màu tím
tinh trần chợt lóe lên bao bọc cả người Mạc Phàm trong một loại năng
lượng không thể diễn tả thành lời.
“Lôi Ấn, là Lôi Ấn“.
Trong lòng Mạc Phàm mừng rỡ như điên, không nhịn được ý muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Xì, xì, xì ~~~~
Trên tay phải Mạc Phàm lúc này chẳng khác nào đang có một con mãng xà quấn
quanh, màu tím biểu thị sức mạnh Lôi Ấn đang ngạo nghễ trên tay cậu. Chỉ cần Mạc Phàm vung tay ra, nhất định sẽ hóa thành một đạo lôi điện cuồng ấn bay về phía giữa xe buýt.
“Trời ạ, Ma Pháp Sư, là Ma Pháp Sư“.
“Còn là Ma Pháp Sư Lôi hệ, A.... Tại sao cả người tôi đột nhiên có cảm giác tê dại thế này“.
Bên trong xe buýt truyền ra nhiều tiếng hô kinh ngạc, là của ông lão mới
mua xong vài món đồ ăn là của cô gái đang cuối đầu dùng điện thoại với
một tay sắc lang đang có hành vi đồi bại với một thiếu nữ. Tất cả đều
cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Mạc Phàm nơi hàng ghế cuối.
“Đại...Đại pháp sư, lần sau ta không dám nữa, lần sau ta không dám nữa, xin ngài
tha cho ta một lần, ta có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn“. Đột
nhiên, tay sắc lang đụng chạm thiếu nữ kia sợ đến quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm hem hướng về phía Mạc Phàm xin tha thứ.
Tay
sắc lang trung niên này cho rằng vị Ma Pháp Sư trẻ tuổi kia vì trông
thấy hành vi hèn mọn của mình mới tức giận bộc phát sức mạnh Lôi đình.
Sức mạnh Lôi đình này khá đáng sợ, thân thể mọi người trên xe đều bị cỗ
năng lượng Lôi đình này làm cho kinh sợ mà tê liệt hết cả, đặc biệt là
tên sắc lang dâm loạn thiếu nữ kia, tay của ông ta giống như bị ma túy
kiểm soát sớm đã không còn tri giác. “Tha cho mệnh chó của ngươi một
mạng, lần sau còn để ta trông thấy sẽ trực tiếp đem tay ngươi phế bỏ.
Mạc Phàm đột nhiên đứng dậy, khí thế nghiêm nghị nhìn xuống tên sắc lang đó nói.
“Vâng, vâng, lần sau tuyệt đối không dám, lần sau tuyệt đối không dám nữa“. Nói xong, tên sắc lang thừa dịp tài xế đỗ trạm lăn
khỏi xe.
Các cô chú bác xung quanh lập tức khen ngợi, đây hiển
nhiên chỉ là một cậu học sinh trung học, nên ánh mắt sùng bái của mọi
người dành cho Mạc Phàm càng thêm phần mãnh liệt.
“Mụ mụ, ca ca
thật lợi hại, sau này con có thể lợi hại được như anh ấy không ạ? “ Một
bạn nhỏ khoảng bảy, tám tuổi kéo váy áo mẹ, ngây thơ hỏi.
“Ma Pháp Sư không phải người nào cũng có thể làm được, đặc biệt là Ma Pháp Sư Lôi hệ nữa bảo bối à“.
Mạc Phàm phát hiện ma pháp của mình đã gây chấn động trên xe, để tránh phiền phức cậu vội vàng xuống trạm kế.
Đến ven đường rồi mà tâm tình cậu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
“Ta, cái đệch, con mẹ nó quá soái rồi!“.
Mạc Phàm hồi tưởng vừa nãy cảnh Lôi Ấn quấn quanh cánh tay, tùy ý vung tay
một cái là có thể khiến người khác khiếp sợ, cảm giác quá khủng bố,
trước nay chưa từng trải qua, thật chẳng khác nào mộng cảnh.
“Đây chính là ma pháp? “
“Đây chính là ma pháp!”
Trái tim Mạc Phàm đập lên đập xuống liên hồi, dù khi nãy Lôi Ấn kỳ thực vẫn
chưa phóng thích ra ngoài nhưng Mạc Phàm vẫn cảm nhận được uy lực của
lôi đình từ bên trong mình tuôn trào, tùy ý để mình kiểm soát, quả thật
Lôi hệ này đã mang lại nguồn sức mạnh mà hắn chưa từng nghĩ tới.
Tất cả mọi người trên xe đều dành cho mình cái nhìn tôn kính, còn dọa cho
tên sắc lang kia phải quỳ rạp trên mặt đất, Lôi lực thần kỳ quấn quanh
trên cánh tay. Đây là điều vui sướng mà trước đây chưa từng có, thật khó mà tin nổi.
“Hahahaha, mình đã học được Lôi Ấn, chỉ với thời
gian của một học kỳ, bây giờ trong nghìn người mấy ai có thể ngăn cản
được mình. Mục Bạch gì chứ, Chiêu Đình thì đã làm sao, cũng phải quỳ ở
dưới chân lão tử mà thôi “.
Chỉ trong một học kỳ, Mạc Phàm đã có
thể phóng thích Lôi Ấn, việc này trên thực tế đám học sinh trong trường
phải dùng đến cả năm để hoàn thành.
Từ lúc khai giảng đến khi
kết thúc học kỳ,Mạc Phàm chỉ dùng tổng cộng 5 tháng, tốc độ tu luyện này nếu như công khai ra, khẳng định không những bạn học cùng lớp, lão sư
chủ nhiệm lẫn toàn bộ lão sư trong trường cũng phải há hốc mồm.
Còn nhớ cách đây không lâu, hình như lão sư dạy Yêu Ma khóa Trương Kiến
Quốc cứ thao thao khoác lác về các học trò cưng mà ổng đắc ý, Mục Bạch
rồi Hoàng Khải Minh... đều có thể kiểm soát được bốn ngôi sao.
Hahaha, lão tử giờ đây đã phóng thích được cả Lôi Ấn, Mục Bạch à, lục trà nam
như cậu ta thì làm sao đủ tư cách cùng lão tử đây giao đấu chứ.
Lôi Ấn này chỉ mới nắm trong tay thôi đã có thể cảm nhận được cỗ sức mạnh
lôi đình trên đó muốn thoát ra, thật không biết nếu chân chính phóng
thích ra ngoài sẽ là loại tình hình gì nữa. Trời ạ, chỉ cần tưởng tượng
thôi đã có chút kích động rồi.
Phải hít thật sâu, hít thật sâu,
không thể cứ như một thằng ngớ ngẩn ở ngay đường lớn mà cười toe được.
Phải trấn tĩnh một chút, hiện tại bản thân mình đã là một Ma Pháp Sư lợi hại rồi.
Mạc Phàm kỳ thực rất muốn sử dụng Lôi Ấn một lần nữa,
có điều vừa nãy sau khi hoàn thành Lôi Ấn xong cậu lại cảm thấy thân thể dâng lên một loại cảm giác mất sức, choáng váng.
“Đây không phải cái gọi là năng lượng tinh thần tiêu hao mà giáo viên đã nói đó chứ? “ Mạc Phàm lầm ba lầm bầm.
Lại nói, thường ngày luyện tập khống chế Mạc Phàm có thể duy trì được trong vòng hai giờ, vượt quá hai giờ này tinh thần mới có cảm giác uể oải.
Vừa nãy chính mình ở trên xe buýt luyện tập khống chế nhiều nhất chỉ 20
phút, nhưng chắc tại Lôi Ấn hoàn thành trong nháy mắt nên mới có cảm
giác toàn bộ năng lượng tinh thần dồi dào bị rút sạch toàn bộ như vậy.
Điểm này Mạc Phàm vẫn có thể thuận theo mà ứng biến, chỉ cần không hoàn
thành tinh quỹ hoàn chỉnh, bình thường sẽ không tiêu hao quá nhiều
lam lượng, thậm chí nếu đã nối liền tinh quỹ thì đem toàn bộ sức mạnh tinh
thần truyền vào thân thể, như vậy vừa có thể đồng thời đạt được hiệu quả ma pháp chân chính mà chỉ tiêu hao một nửa lực lượng.
Trước đây, chưa từng làm Ma Pháp Sư, lại mới chơi qua Liên Minh Anh Hùng tổng hợp, như này thật đúng là truyền kỳ mà.