Sáng sớm, ánh mặt trời lan tỏa khắp hậu viện Vân
gia, Vân Li thích ý nằm ở trên ghế quý phi, hai tay chống đầu, mắt híp
nhìn chằm mặt trời trên không trung, nụ cười ở khóe miệng nhợt nhạt.
“Tiểu thư, người biết gì không, nghe nói Dị Tính Vương gia của Tử Nguyệt quốc đến Phượng Tường quốc chúng ta tuyển phi.” Vũ Nguyệt nghĩ đến tin đồn
khoảng thời gian gần đây lưu truyền trong Phượng thành thì hưng phấn
nói.
“Tử Nguyệt quốc? Là Tử Nguyệt quốc thần bí nhất kia?” Vân Li đột nhiên ngẩn ra, nhưng cũng có hứng thú.
Vũ Nguyệt khẳng định gật đầu, ý cười đầy trong đôi mắt to: “Không sai, ta
còn nghe nói vị Dị Tính Vương gia này mới được phong vương gần đây thôi, người ta đồn Vương gia cực kỳ tuấn mỹ, người nào gặp qua đều sẽ đắm
chìm trước nhan sắc hắn, người được nữ tử Tử Nguyệt quốc tôn sùng là
thiên tiên, còn là người tình trong mộng của rất nhiều khuê nữ thì chắc
chắn đẹp hơn Tứ hoàng tử không biết bao nhiêu lần.”
Hai tay nắm thành quả đấm, ánh mắt Vũ Nguyệt lập loè đầy vẻ chờ mong.
“Tiểu thư, hiện giờ ở Phượng thành thanh danh của người là cao nhất, nếu tiểu thư có thể……”
“Được.” Vân Li nhăn mày lại, đứng lên: “Vừa rồi không phải lão phu nhân phái
người kêu chúng ta qua đó sao? Chúng ta đi qua đó một chuyến đi, xem ra
Vân gia lại đang có chủ ý quỷ quái gì nữa.”
Dứt lời nàng ngáp một cái rồi đi thẳng ra đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Vân thừa
tướng và Vân phu nhân ngồi bên trái và phải, mà phía dưới bọn họ là hai
người lạ, một trong đó là phụ nhân xinh đẹp đoan trang, dung nhan được
bảo dưỡng khéo léo, da thịt trắng nõn không chút nếp nhăn, ngón tay đeo
một cái nhân phỉ thúy, chiếc cổ mảnh khảnh đeo một chuỗi trân châu.
Bên cạnh phụ nhân là một thiếu nữ tuyệt mỹ.
Nàng ta ước chừng khoảng mười sáu tuổi, nhưng lại là một mỹ nhân xuất chúng, ngồi ở dưới như hoa sen mới nở trên mặt nước, trên dung nhan tuyệt mỹ
lộ ý cười thong dong, nàng giống như một gốc cây bách hợp lay động trong gió vậy, thoạt nhìn đơn thuần khiến người khác yêu
mến.
Nhưng mà vẻ tham lam chợt lóe trong mắt nàng đã bán đứng nàng.
Đúng lúc này, lão phu nhân thoáng nhìn về phía Vân Li đang đi đến, nhăn mày
lại, bất mãn nói: “Vân Li, bây giờ ngươi thật kiêu ngạo, kêu ngươi cũng
kêu không được phải không? Lập tức lại đây tham kiến biểu dì và biểu
muội cho ta!”
Vân Li liếc mắt nhìn lão phu nhân, ánh mắt nhàn nhạt không chút tình cảm gì.
“Ngươi……” Lão phu nhân biến sắc, tức giận chỉ vào Vân Li: “Ngươi cút lại đây cho
ta! Nhìn xem dáng vẻ cô nương nhà người ta thế nào, hiện tại biểu muội
ngươi ở chỗ này, mau học hỏi lễ tiết của nàng đi, thật đúng là càng ngày càng không nghe lời, ngươi không bằng một phần của nàng nữa!”
Nhìn thấy lão phu nhân nói Vân Li không bằng một phần của mình thì ánh mắt
thiếu nữ đầy vẻ đắc ý, nhưng miệng lại khuyên: “Lão phu nhân xin bớt
giận, ta mới đến còn chưa quen, biểu tỷ như vậy cũng là đương nhiên.”
Nói xong nàng đứng lên mỉm cười đi về phía cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ đầy ý cười.
“Biểu tỷ, ta là Bách Hợp, lần đầu đến Phượng thành, mong rằng có thể hòa thuận sống chung với biểu tỷ.”
Ai ngờ nghe được lời này Vũ Nguyệt chán ghét nhăn mày, khinh thường liếc
nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Bách Hợp, mũi phát ra một tiếng hừ lạnh,
tên của nữ nhân thật sự khiến người ta hết muốn ăn.
“Vị cô nương
này, tiểu thư chúng ta không quen ngươi, xin ngươi đừng tới nhận người
thân.” Vũ Nguyệt lắc mình che ở trước mặt Vân Li, ánh mắt chế giễu liếc
nhìn khuôn mặt nàng ta, không chút khách khí nói.
Ý cười trên mặt Bách Hợp khựng lại, nàng cắn môi, đáng thương nhìn Vân Li: “Biểu tỷ,
thực xin lỗi, ta không cố ý, ta còn tưởng rằng biểu tỷ sẽ thích ta,
ta……”
Nàng biểu cảm nàng ta như vậy, mọi người lập tức phẫn nộ liếc nhìn Vân Li.
Một thiếu nữ đơn thuần tốt đẹp như thế sao nàng lại có thể nhẫn tâm đối xử
như vậy, loại nữ nhân ngoan độc như nàng ta đáng bị ngàn đao vạn quả,
chết không toàn thây!
“Hợp nhi, đừng để ý tới loại người này, đến bên cạnh ta.” Lão phu nhân vẫy Bách Hợp, bà ta càng nhìn nàng càng thấy vừa lòng, nếu hai đứa cháu gái của mình kiệt xuất bằng một nửa nàng thì có lẽ bà ta sẽ không tức giận như thế.
Vân Li híp hai mắt, đánh
giá mọi người ngồi ở đây, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Các ngươi còn có
việc không? Không có chuyện gì thì ta đi đây, đúng rồi, Vân Li ta không
có bất cứ huynh đệ tỷ muội nào, nương ta chỉ sinh một mình ta, mà nàng
cũng không có thân thuộc, cho nên ta không biết mình có thêm một biểu
muội như vậy từ đâu ra.”
“Làm càn!” Vân tướng quân lập tức vỗ bàn đứng lên, căm tức nhìn Vân Li, hai tròng mắt đầy lửa giận: “Vân Li, ở
đây đa số đều là trưởng bối của ngươi, ngươi nói chuyện với trưởng bối
như vậy sao?”
“Trưởng bối? Xin hỏi các ngươi có đáng giá để ta
tôn kính không?” Vân Li châm chọc nở nụ cười, khi đối mặt với người đáng giá để nàng tôn kính thì nàng sẽ buông bỏ long kiêu ngạo, nhưng mà
những người này không đáng để nàng tôn kính.
Vân tướng quân cầm
chén trà trên bàn lên, hung hăng ném về phía Vân Li, động tác của hắn
không chút do dự, tựa hồ người đứng đối diện không phải nữ nhi ruột của
hắn vậy.
Thấy vậy Tuyết Nguyệt lắc mình tiến lên, ánh sáng lóe
lên, nàng rút kiếm nghênh diện chém chén trà đang bay tới thành từng
mảnh nhỏ, rồi thu hồi trường kiếm, không nói một lời nào đi tới phía sau nàng.
“Cút, lập tức cút cho ta!” Vân thừa tướng nắm chặt nắm
tay, tức giận rống to thành tiếng, còn nhìn thêm một giây nữa hắn thật
sợ chính mình khống chế không được lửa giận sẽ một kiếm giết chết xú nữ
nhân này.
Nhưng mà hắn không thể.
Chẳng những bởi vì dư luận mà còn bởi vì quan hệ giữa tướng quân phủ và bệ hạ, hắn tuyệt đối không thể giết nàng.
“Chúng ta đi!” Đôi mắ thanh lãnh liếc qua Vân thừa tướng, Vân Li xoay người
liền muốn bỏ đi, lúc bước xuống bậc thang thì dừng bước lại, đưa lưng về phía đám người trong phòng, nói: “Đúng rồi, về sau đừng cho người đến
tìm ta, dù có tìm ta cũng sẽ không tới, mặt khác…… Chuyện hôm nay xảy ra ta đều nhớ kỹ.”
Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng báo thù phủ Thừa tướng!
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trên đường cái Phượng thành, Vũ Nguyệt tò mò chớp mắt nhìn chung quanh rồi quay đầu nhìn Vân Li hỏi.
“Đi rồi các ngươi sẽ biết.” Vân Li chậm rãi ngước mắt, nhìn bầu trời xanh,
ánh mắt thâm thúy, nàng sẽ không quên, Li Thiện Đường còn chưa vững
chắc……
Khoảng thời gian này thanh danh Li Thiện Đường đã truyền
khắp mọi ngõ ngách ở Phượng tường quốc, nhưng bởi vì chỉ có một mình Vân Li chế tạo dược thiên cho nên lượng dược thiện tiêu thụ mỗi ngày đều có hạn, cho nên nàng cũng đã tìm vài người hỗ trợ lúc
mới bắt đầu.
Lúc này tiểu Bàn Tử đang không tìm ra tiền thối lại, bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên phía sau hắn: “Bàn Tử, xem ra
khoảng thời gian này ngươi rất bận rộn, ngay cả ta tới cũng không phát
hiện ra.”
Tiểu Bàn Tử nghe thấy tiếng nói thì mở to hai mắt nhìn, hắn kinh ngạc quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đến thì đáy mắt đầy vẻ
vui sướng, có chút lúng túng nói: “Hiện tại ta đã gầy rồi, ngươi có thể
đừng gọi ta là Bàn Tử nữa được không, ta cũng có tên.”
Vân Li vuốt ve cằm, hai tròng mắt đầy ý cười đánh giá người trước mặt.
Làn da tiểu Bàn Tử vốn trắng, sau khi gầy đi cũng là một thiếu niên tuấn
mỹ, tóc đen được búi lên, dáng người nhỏ cao, ngũ quan dễ coi, dù không
quá xuất chúng nhưng lại cũng được coi là xuất sắc.
“Được, về sau ta không gọi ngươi là Bàn Tử nữa.” Vân Li gật đầu, cuối cùng cũng bỏ cách xưng hô này.
“Ha ha.” Hắn sờ đầu, liếc nhìn hai nữ tử bên cạnh Vân Li, mắt lập tức sáng
ngời: “Hai vị mỹ nhân này là ai? Có thể giới thiệu với ta không? Hai……
Hai vị mỹ nữ, ta tên là Trương Nguyệt Cẩm, các ngươi có thể gọi ta là
Nguyệt Cẩm ca ca, cũng có thể gọi ta là Cẩm ca ca, hoặc là Bàn Tử ca ca, ta……”
Trương Nguyệt Cẩm vừa nói vừa đi lên phía trước, nhưng hắn còn chưa đi đến bên cạnh hai người đã bị Tuyết Nguyệt đá bay ra ngoài,
té phịch xuống đất, ngây người nhìn dung nhan lạnh như bang của Tuyết
Nguyệt.
“Tiểu thư, tên gia hỏa tuỳ tiện này là ai?” Vũ Nguyệt bĩu môi, khinh thường nhìn Trương Nguyệt Cẩm.
Loại người khốn kiếp này sao lại quen tiểu thư? Tiểu thư tuyệt mỹ như vậy,
vạn nhất hắn có ý với tiểu thư thì làm sao bây giờ? Không được, chuyện
này tuyệt đối không được, cô gia tương lai của các nàng nhất định phải
là rồng trong biển người.
“Chúng ta đi tới chỗ khác rồi nói.”
Nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía này, Vân Li khẽ nhíu mày, chợt liếc mắt nhìn khắp sảnh, thấy được một bóng dáng đang bận rộn: “Mặt khác,
người này, ta muốn.”
“Được, chúng ta vào bên trong rồi nói.”
Trương Nguyệt Cẩm cười ha hả nói, ánh mắt thường thường liếc nhìn Tuyết
Nguyệt và Vũ Nguyệt khiến Vũ Nguyệt hận không thể móc tròng mắt hắn
xuống.
Vũ Nguyệt dậm dậm chân, trừng mắt nhìn mắt Trương Nguyệt Cẩm, đi theo Vân Li vào bên trong không thèm quay đầu lại.
Vừa tiến vào trong phòng, Trương Vũ Nguyệt liền tỏ vẻ ai oán nhìn Vân Li,
oán giận nói: “Chưởng quầy như ngươi phủi tay thật nhẹ nhàng, giao hết
mọi chuyện cho ta, ngay cả Li Thiện Đường cũng không tới xem một chút,
ta còn tưởng rằng ngươi quăng luôn chỗ này cho ta rồi chứ.”
Chưởng quầy? Tuyết Nguyệt và Vũ Nguyệt đều ngạc nhiên trừng lớn mắt, khiếp sợ
nhìn chăm chú dung nhan Vân Li dưới lớp lụa mỏng. Nàng chính là chưởng
quầy của Li Thiện Đường, chuyện này…… Sao có thể? Li Thiện Đường Phượng
Tường quốc chấn động lại do tiểu thư nhà mình mở……
“Không phải do ta không tiện sao? Huống chi, ngươi xử lý Li Thiện Đường rất tốt.” Vân
Li bưng tách trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, chợt buông xuống, nói: “Mục
đích ta tới nơi này là vì nam nhân vừa rồi.”
“Hắn? Hắn làm sao?”
“Ngươi không cảm nhận được sao? Người đó là cao thủ nội lực cao cường, để một
người như vậy ở Li Thiện Đường ta không yên tâm, nhưng ta cũng muốn biết mục đích của hắn là cái gì cho nên để hắn đi theo ta, vài ngày nữa
ngươi liền đưa hắn đến phủ Thừa tướng đi, ta sẽ làm lêu Tuyết Nguyệt đi
đón hắn, mặt khác giúp ta tìm một ít người hiểu biết về dược lý tới
đây.”
“Được, chúng ta đi đây!” Nói xong những lời này Vân Li liền đứng dậy rời đi.
Tuyết Nguyệt và Vũ Nguyệt liếc mắt một cái rồi đuổi theo, chỉ là dọc theo
đường đi vẫn duy trì trầm mặc, các nàng có cảm giác tiểu thư cố ý để các nàng nhìn thấy những việc này nhưng lại không biết nàng muốn làm gì.
Đúng lúc này Vân Li dừng bước, đưa lưng về phía hai người nói: “Những việc
này các ngươi đều thấy chưa? Ta không hy vọng các ngươi đi nói cho bất
cứ kẻ nào, bao gồm cha mẹ nuôi của ta! Hiểu chưa?”
“Tiểu thư?” Hai người có chút kinh ngạc, không biết vì sao không cho phu nhân và tướng quân biết.
Vân Li chậm rãi xoay người, nâng mắt lên, ánh mắt thanh lãnh nhìn hai người đang nghi hoặc: “Người bên cạnh ta cần phải trung thành với ta, nếu
không ta lập tức đưa các ngươi trở về.”
Nói đến cùng nàng chỉ lấy chuyện này để thử nghiệm, thử nghiệm Tuyết Nguyệt và Vũ Nguyệt có trung thành với nàn không, nếu các nàng nói cho dì Hồng, đây cũng không phải
chuyện lớn gì nhưng nàng sẽ không tin tưởng bọn họ nữa.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Dạ, tiểu thư.”