Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 245: Ngoại Truyện: Chương 6 Vân Nguyệt Thanh Tuyệt Vọng


trướctiếp

Ma cung, trên giường lớn trạm khắc hình rồng xa hoa, nam tử một tay chống đầu, tóc đen biếng nhác xõa xuống giường, lúc này hắn khẽ nâng hai tròng mắt, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, cực kỳ mê hoặc.

Thanh Hàn không thể không thừa nhận Cung chủ là một mỹ nam hiếm có, nhưng đến nay lại vẫn độc thân, từng có không ít nữ tử muốn nhào vào trong ngực nhưng đều bị Cung chủ cự tuyệt chặn ngoài cửa. Hiện giờ vất vả lắm Cung chủ mới có hứng thú với một nữ nhân, nhưng lại chưa từng dẫn nàng ta về Ma cung, ngược lại còn đi yêu đương vụng trộm, hình như là đêm nào cũng đến chỗ cô nương kia để ngủ.

Nàng ta đã không có dung nhan khuynh thành, lại còn không có võ công tuyệt thế, vì sao Cung chủ lại một lòng với nàng ta?

Thanh Hàn lắc đầu, thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Cung chủ.

“Thanh Hàn.”

Đột nhiên giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên làm Thanh Hàn hồi thần lại: “A, Cung chủ gọi Thanh Hàn có chuyện gì sao?”

“Ngươi hãy nghĩ ra cách nào đó để ở lại bên cạnh Vân Li bảo vệ an toàn cho nàng đi, chuyện của Ma cung giao cho đám người Lãnh Nguyệt là được rồi.” Có lẽ do nghĩ đến Vân Li nên nụ cười ở khóe miệng Cung Kính lại càng thêm mê hoặc, nhàn nhạt dặn dò.

Xong rồi xong rồi, lần này Cung chủ thật sự đã bị luân hãm……

Tuy trong lòng Thanh Hàn nghĩ như vậy nhưng trên khuôn mặt tuấn dật lại không hề có bất cứ biểu cảm gì, hắn cười hì hì ôm quyền nói: “Cung chủ yên tâm, Thanh Hàn nhất định sẽ vệ phu nhân an toàn.”

Nguyên nhân thúc đẩy Thanh Hàn đồng ý còn là vì hắn rất tò mò, không biết trên người nàng ta có cái gì mà lại mê hoặc được Cung chủ……

Nhìn chăm chú bóng người Thanh Hàn rời đi, Cung Kính híp mắt, bỗng nhiên hắn cảm nhận được cái gì đó, đôi mắt phượng bất giác nhìn về phía khoảng không bên ngoài phòng ngủ: “Sao tỷ ấy lại đến đây?”

Không phải tiểu ma nữ kia đang ở cùng với cha mẹ sao? Sao lại mò đến nơi này rồi?

Nghĩ lại khi còn nhỏ mình bị vị tỷ tỷ ruột này chà đạp, Cung Kính liền đứng bật dậy bỏ đi không chút nghĩ ngợi, trong khoảng thời gian này vẫn nên trốn tránh thì sẽ tốt hơn, hắn không muốn đối mặt với ma nữ này……

“Tiểu thư, lão phu nhân kêu ngươi qua đó.”

Vân Li bị buộc dừng bước chân lại, nhíu mày nhìn nô tỳ của Vân gia đang cản đường đi của mình: “Ta qua liền.”

Nàng không nhiều lời mà liền xoay người đi về phía đại đường, nàng muốn xem thử lão phu nhân đó tìm nàng có chuyện gì, tất nhiên là buổi yến hội ngày đó cũng sẽ không thoát khỏi liên can.

Lúc này, trong đại đường phủ Thừa tướng, lão phu nhân đang ngồi vắt chéo chân, khuôn mặt đoan trang, bởi vì dung nhan được bảo dưỡng khéo léo nên không lộ rõ vẻ già nua. Bà ta trông thấy Vân Li đi tới từ xa thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng lại cố ngăn chặn lửa giận sắp bùng nổ.

“Rốt cuộc ngươi cũng biết đường trở về rồi sao?”

Vân Li không vội trả lời, hai tròng mắt nhìn chung quanh, phát hiện vào lúc này trong đại đường ngoài Vân lão phu nhân, cha con Vân thừa tướng ra thì còn có một thiếu phụ trung niên trang điểm quyến rũ, thông qua ký ức lúc trước thì nàng liền biết được bà ta là phu nhân đương nhiệm của Vân thừa tướng, mẫu thân của Vân Nguyệt Thanh.

“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Vân Li lạnh lùng nhìn mọi người, giọng nói nhàn nhạt xa cách.

“Lớn mật!” Vân phu nhân vỗ bàn, nâng cằm lên, nhìn chăm chú Vân Li từ trên cao, “Ngươi đừng quên bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai! Đây là thái độ người đối xử với trưởng bối sao?”

Vân Li nhướng mày, liếc nhìn Vân phu nhân, vẻ lạnh lẽo trong mắt nàng khiến Vân phu nhân rùng mình.

“Rầm!”

Bà ta còn đang muốn nói gì đó thì lúc này lão phu nhân đột nhiên gõ quải trượng xuống mặt đất, khiến bà ta nuốt hết lời nói đã đến bên miệng xuống. Lão phu nhân liếc mắt nhìn bà ta một cái rồi lại nhìn về phía Vân Li: “Vân Li, nghe nói phu nhân Hộ Quốc tướng quân rất coi trọng ngươi, vậy ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, nói không chừng ngày nào đó họ sẽ tới đón ngươi đến Tướng quân phủ, làm một thị thiếp cũng tốt, như vậy cũng sẽ không bôi nhọ thân phận của ngươi, cũng có chỗ tốt rất lớn đối với phủ Thừa tướng, cơ hội như vậy không dễ có được, ngươi nhất định phải nắm cho chắc.”

Vân Li đột ngột nở nụ cười, nụ cười đó có chút chế giễu nhàn nhạt: “Có lợi đối với phủ Thừa tướng hay không thì có liên quan gì với ta?”

“Ngươi……” Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên biến đổi nhưng vẫn cố gắng ngăn chặn lửa giận, lạnh giọng nói: “Vân Li, ngươi là người của phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng có được lợi ích thì ngươi cũng sẽ không thiệt, nói cho ngươi biết, ngươi trở thành thiếp của một người như Thiếu tướng quân thì phải nên đội ơn rồi, đừng có không biết tốt xấu! BCHỉ bằng vào loại dung nhan như ngươi mà còn mơ tưởng


trướctiếp