Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 232: Đông Phương Thế Gia Mời Mọc


trướctiếp

Thời gian trôi qua từng giây từng phút dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Sắc mặt Dạ Nhược Ly ngưng trọng nhìn chằm chằm Long Phượng thần đỉnh trước mặt, dung nhan tuyệt mỹ hơi tái nhợt, nhưng mà nàng vẫn không hề dừng động tác tay lại, giống như không hề hay biết thân thể đang bị thương.

Có thể gia tăng thực lực của Dạ Y môn lên hay không thì chỉ có thể trông mong vào buổi luyện chế của nàng hôm nay...

"Đùng!"

"Rầm rầm!"

Bên trong đan đỉnh, một tiếng vang mãnh liệt vang vọng khắp đại quảng trường yên tĩnh này.

Trán Dạ Nhược Ly nhỏ từng giọt mồ hôi, môi trắng bệch, lông mày nhíu lại, ngọn lửa trong tay càng nóng hơn.

Với thực lực hôm nay của nàng thì luyện chế đan dược Chí Tôn phẩm cũng không quá dễ dàng...

Lận Tâm liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, cười lạnh một tiếng, nụ cười ở khóe miệng đầy ý chế giễu, thật không biết gia chủ bị cái gì nữa, nữ tử này sao có thể gây uy hiếp cho Lận gia được?

Lúc này mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.

"Phanh!"

"Bang bang!"

Vào lúc này, trong đan đỉnh của Lận Tâm lại xuất hiện tiếng vang, âm thanh to rõ hơn vừa rồi rất nhiều, chợt một mùi thơm ngát bay từ giữa đan đỉnh ra khiến cho mọi người đều rung động.

"Rốt cuộc Lận Tâm đại sư cũng hoàn thành luyện chế."

"Không hổ là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm, chỉ mùi thuốc thôi đã mang tới hiệu quả như thế rồi."

"Ha ha, ta thấy cuộc tỷ thí nhất định là Lận Tâm đại sư thắng rồi."

"Cái này mà còn phải nói sao, kết quả như vậy là điều hiển nhiên rồi."

Nghe mọi người tâng bốc, khóe miệng Lận Tâm hơi nhếch lên, giữa lông mày đầy vẻ kiêu căng, mà ánh mắt bọn họ nhìn Dạ Nhược Ly và Dạ Y môn cũng đầy khinh thường.

Trừ đám người Dạ Y môn ra thì chỉ có Bạch Thiên Phong là bình thản, vẻ mặt thích thú nhìn chăm chú bạch y nữ tử đang luyện chế đan dược ở dưới.

"Không biết nàng có thể mang tới kỳ tích cho bổn thiểu chủ không..."

Khóe miệng Bạch Thiên Phong nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú như ngọc đầy ý cười ôn nhuận, nhưng con ngươi đen nhánh lại lóe sáng khác thường.

"Phụt!"

Bỗng nhiên Dạ Nhược Ly mở miệng, phun một ngụm máu tươi ra, làm Long Phượng thần điện nhiễm màu máu đỏ rực.

"Tiểu Dạ nhi!"

Cung Vô Y biến sắc, khuôn mặt yêu nghiệt đầy vẻ lo lắng, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt phượng không che giấu được vẻ đau lòng.

Bạch Thiên Phong hơi nhíu mày kiếm lại, thu hồi quạt xếp, lẳng lặng nhìn bạch y nữ tử ở giữa quảng trường.

Lận Quan vốn còn cho rằng nữ tử này không đơn giản, là một người lợi hại, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có như vậy, đúng là mình lo quá nhiều rồi, một nữ tử mới ba mươi tuổi thì sao có thể hơn được Lận Tâm?

Bây giờ khí huyết nàng dâng lên cuồn cuộn, chứng minh nàng đã luyện đan thất bại.

"Ha ha..."

Nghĩ đến những phương thuốc thần kỳ kia sẽ thuộc về Lận gia thì Lận Quan nhịn không được ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười đầy vẻ sảng khoái như đang giải phóng tâm trạng nặng trĩu trong thời gian qua.

Cái gì gọi là vui quá hoá buồn? Lận Quan chính là như vậy.

Lúc Lận Quan đang cười lớn thì có một chuyện xảy ra khiến cả đời hắn cũng khó mà quên được, thế cho nên tiếng cười của hắn tắt hẳn đi rồi nghẹn ở trong cổ họng, suýt nữa khiến hắn ngạt thở mà chết.

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"

Lận Quan ho khan mấy tiếng, sắc mặt đỏ lên, thân thể bất giác run rẩy...

"Ầm!"

Kim quang (ánh sáng vàng) nhanh chóng bắn ra từ trong Long Phượng thần đỉnh, khuyết tán ở trong không trung, khắp trời đất đều biến hóa,diễn~danf*lle;quýdoon hắn gần như thấy được thiên địa vạn vật, vô số tuấn mã bay nhảy trên không...

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người rung động, quên mất phải kinh ngạc.

"Trời ạ, ta đột phá, ta đột phá ..."

"Tuy rằng ta không đột phá, nhưng ta nhận thấy huyền lực trong cơ thể tăng trưởng rất nhiều."

"Thiên địa dị tượng, đan dược Chí Tôn, không phải ta đang nằm mơ đó chứ? Nhanh, nhanh véo ta một cái, ta muốn xem thử có phải mình đang mơ hay không, hu hu, không ngờ lúc ta còn sống lại có thể nhìn thấy đan dược Chí Tôn."

Trong đám quần chúng vây xem, những ai có cấp bậc dưới Thần Hoàng đều đột phá, mà từ Thần Hoàng trở lên, dù không đột phá thì huyền khí cũng tăng trưởng rất nhiều.

Mà mỗi lần đan dược Chí Tôn ra đời, những ai nhìn thấy được cảnh tượng này đều có được rất nhiều ích lợi.

"Chí... Chí Tôn đan dược? Không! Không thể!" Lận Quan trừng lớn hai tròng mắt, nhãn cầu gần như lồi ra, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nữ tử đứng trong gió: "Tống Liệt từng nói ông ta đã gặp qua luyện đan sư Chí Tôn phẩm, điều này... Điều này là thật ..."

Nực cười hơn là hắn còn cho rằng lão gia hỏa này đang nói dối!

Tỷ thí luyện đan với luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao? Lận gia bọn họ ngại mình chưa đủ mất thể diện ư? Nếu sớm biết như vậy thì dù có nói cái gì hắn cũng sẽ không quyết định tỷ thí!

Chỉ trong nháy mắt mà cả người Lận Quan suy sụp hẳn đi, cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng, nhưng đã không có ích gì nữa...

"Luyện đan sư Chí Tôn phẩm?"

Bạch Thiên Phong cứng đờ cánh tay, nhanh chóng đứng bật dậy từ ghế bành, hơi thở ucxng dồn dập thêm mấy phần, nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.

Dù hắn cho rằng nữ tử này có thể mang tới kỳ tích nhưng lại chưa từng nghĩ kỳ tích đó lại quá mức rung động như vậy, luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao? Từ trước tới giờ trên đời này chưa từng xuất hiện.

"Nàng quả nhiên không làm ta thất vọng." Bạch Thiên Phong nhẹ lay động quạt xếp, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại sau cơn chấn kinh, khôi phục vẻ thong dong tự nhiên như lúc trước: "Mà ta càng lúc càng hứng thú với nàng, nữ tử như vậy sợ rằng dù cho ai gặp được cũng không thể buông tay."

Về phần phu quân của nàng thì hắn lại không thèm để ý liều hắn có bản lĩnh bằng nàng hay không.

"Lần luyện chế này thu hoạch được không ít, có được mười viên đan dược, lần trước luyện Thần Hồn đan cho Phong Thần chỉ được có một viên." Dạ Nhược Ly vung tay lên, thu hồi đan dược và Long Phượng thần đỉnh rồi cất bước đi về phía Cung Vô Y.

Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo nàng vào trong lòng, môi mỏng tiến sát đến bên tai Dạ Nhược Ly, giọng điệu đầy ý mê hoặc.

"Tiểu Dạ nhi, nàng lại hấp dẫn sự chú ý của quá nhiều người rồi, cũng trêu chọc không ít tình địch cho phu quân của nàng."

"Tình địch?" Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: "Chàng sẽ để vào trong mắt sao?"

Cung Vô Y nghe vậy thì im bặt, quả thật hắn sẽ không quá để ý đến nam tử đó, vì không ai có thể cướp được nữ nhân của hắn khỏi tay hắn, như vậy thì sao phải để vào mắt.

"Vẫn là tiểu Dạ nhi hiểu rõ ta nhất, đám nam nhân tâm tư không đứng đắn đó sao có thể so sánh với bổn vương?"

Cung Vô Y nói xong chớp đôi mắt phượng, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như yêu nghiệt, giọng điệu mờ ám: "Tiểu Dạ nhi đã hiểu rõ ta như vậy thì đêm nay để vi phu hầu hạ nàng được không?"

Không biết có phải là cố ý hay không mà Cung Vô Y không hề hạ giọng, lời nói của hắn rơi vào trong tai mọi người rõ ràng rành mạch từng chữ một.

Bạch Thiên Phong vẫn lay động quạt xếp như cũ, nhưng đôi mắt ôn nhuận lại âm trầm đi một chút, chợt khóe môi nhếch lên nở nụ cười lần nữa, nhanh hướng bước về phía hai


trướctiếp