Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 230: Khôi Phục Cơ Thể


trướctiếp

"Tỷ tỷ, tỷ chính là nữ tử mà Phong ca ca thường xuyên nhắc tới sao? Phong ca ca rất sùng bái tỷ cho nên ta vẫn rất hiếu kỳ tỷ là kỳ nữ thế nào, không ngờ lại nhanh chóng gặp được tỷ như vậy."

"Oánh nhi, lần đầu gặp mặt ta cũng không có gì cho ngươi, ở đây có chút đan dược coi như là quà gặp mặt." Dạ Nhược Ly mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình ngọc.

Đông Phương Oánh cầm lấy bình ngọc Dạ Nhược Ly đưa, vui vẻ cười: "Vậy Oánh nhi liền đa tạ tỷ tỷ."

Nhưng Bắc Ảnh Phong lại sửng sốt vì hành động của Dạ Nhược Ly, trong mắt hắn dù đại tỷ không phải người luôn đẩy người khác ra xa ngàn dặm nhưng cũng sẽ không đối xử nhiệt tình như vậy với người lạ mới gặp mặt lần đầu, nhưng thế này là thế nào ?

Đương nhiên Bắc Ảnh Phong không biết, Dạ Nhược Ly nhiệt tình như vậy hoàn toàn là vì hắn.

"Đan dược này ngươi có thể dùng ngay lập tức, về sau tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn bây giờ gấp mười lần cho đến khi đạt tới Thần Tôn, mà khi ngươi đạt tới Thần Tôn rồi thì hãy tới tìm ta, ta sẽ cho ngươi đan dược để tiếp tục tu luyện."

Với gia thế của Đông Phương Oánh thì có đan dược trân quý nào mà nàng chưa từng gặp qua?

Vì vậy ban đầu nàng cũng không cho rằng đan dược này tốt hơn những loại đan dược trong gia tộc, sở dĩ nàng vui mừng như thế là vì đây là đồ do tỷ tỷ của Phong ca ca tặng, dù đại tỷ tặng nàng một tinh thạch tầm thường thì nàng cũng cảm thấy vui vẻ như vậy.

Nhưng khi nghe xong công hiệu của đan dược thì Đông Phương Oánh hoàn toàn sửng sốt, ngây người nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt.

Luyện đan sư trong gia tộc cũng chỉ có thể luyện chế được đan dược đạt tới Thần Hoàng thôi, nhưng đan dược lại có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện đến Thần Tôn lên gấp mười lần sao?

Hơn nữa sau khi tới Thần Tôn thì đến tìm nàng, lúc đó còn lấy được đan dược tốt hơn nữa ư?

Bàn tay nắm chặt bình ngọc của Đông Phương Oánh run nhè nhẹ, nàng thở sâu một hơi rồi nói: "Tỷ tỷ, lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận, tỷ vẫn nên lấy lại đi."

"Đã cho ngươi thì đó là của ngươi."

"Nhưng mà..."

Đông Phương Oánh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhiên Bắc Ảnh Phong lại lên tiếng ngắt lời nàng.

"Đại tỷ đã tặng ngươi lễ vật thì ngươi hãy nhận đi."

Đông Phương Oánh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bắc Ảnh Phong.

Phong ca ca nói như thế, có phải chứng minh trong lòng hắn đã tiếp nhận nàng rồi không? Đông Phương Oánh nghĩ vậy nên trong lòng ngọt ngào như được ăn mật vậy, dung nhan xinh đẹp cũng đầy ý cười vui vẻ.

Nhìn thấy Đông Phương Oánh liếc mắt về phía mình thì Bắc Ảnh Phong vô thức xoay đầu qua.

Nhưng lúc này hình ảnh vừa rồi nàng quên mình che chở trước người hắn, những lời nói nàng đã nói trong hoàn cảnh lúc đó lại xuất hiện trong đầu khiến lòng hắn cũng gợn sóng...

"Đúng rồi." Dạ Nhược Ly chấn động hỏi: "Thiên Hoàng đâu? Không phải ta dặn hắn bảo vệ an toàn cho đệ sao, bây giờ hắn đang ở đâu? Vì sao không ở bên cạnh đệ?"

"Thiên Hoàng bị thương rồi."

"Bị thương? Với thực lực thuộc cấp bậc Thần Tôn của Thiên hoàng thì người có thể khiến hắn bị thương chỉ có ở mấy tầng trên, chẳng lẽ..."

"Ừ.” Bắc Ảnh Phong khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng: "Trong lúc vô tình ta nghe được tin tức trong tay lão quái vật có Linh Tâm thạch, vì muốn lấy được Linh Tâm thạch mà ta đã đồng ý với lão ta sẽ lên mấy tầng trên để lấy đồ cho hắn, nhưng vì cấm địa quá nguy hiểm, Thiên Hoàng vì bảo vệ ta mà bị thương nên ta tìm một chỗ ở tầng hai để hắn ở lại chữa thương rồi tự mình đi tìm kiếm những người khác, mà ở tầng


trướctiếp