Ánh mặt trời chiếu
xuống chân núi Liễu Phong đầy vẻ tiêu điều xơ xác, mọi người mang theo
sát ý cất bước tiến lên, dần dần thu hẹp vòng vây lại, nhìn đám đồng
minh ngày xưa, bàn tay nắm chuôi kiếm của Ngân Tuyết căng thẳng, khí
lạnh tràng khắp toàn thân.
Chỉ bạc như tuyết bay nhẹ trong gió, nàng bước nhanh về phía trước, ngân kiếm lạnh lẽo đâm vào một người trong số đó...
Vào lúc này có một nữ tử đứng trong gió trên một con đường nhõ cách chân
núi Liễu Phong không xa, mở mắt nhìn về phía ngọn núi: "Sắp tới Lưu
Phong Tông rồi, sư phụ, những người năm đó hại người hôm nay đều sẽ nhận trừng phạt!"
Nói xong bạch y giống như cùng như sao băng, nhanh chóng vọt lên không trung, rồi biến mất trong tích tắc...
"Đáng chết!"
Lạc Ưng lui về phía sau hai bước, dựa lưng vào hai người còn lại, cắn răng
nói: "Thăng Lăng, Ngân Tuyết, sau khi ta tự bạo thì các ngươi tranh thủ
thời gian vào Lưu Phong Tông cứu hết đệ tử ra."
"Cái gì?"
Hai người đều kinh sợ nhìn nhau, rồi Ngân Tuyết mở miệng: "Sao có thể được? Sao chúng ta có thể để một mình ngươi hy sinh? Chuyện như vậy Ngân
Tuyết ta làm không được."
"Đừng nói nhảm !" Lạc Ưng quát lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ kiên nghị, "Nếu không chúng ta sẽ chết hết ở chỗ này, nếu chỉ một mình ta chết thì các ngươi có thể chạy trốn, nếu như chúng
ta cùng chết thì làm gì còn mặt mũi xuống Hoàng Tuyền gặp Phong Thần đại nhân nữa? Cho nên các ngươi nhất định phải cứu đám đệ tử bị nhốt ra,
nghe rõ chưa?"
Thân thể mềm mại run mạnh lên, Ngân Tuyết nhìn gương mặt kiên định của Lạc Ưng, trong mắt đầy vẻ đau khổ.
"Ngân Tuyết!" Bàn tay già nua đặt lên vài Ngân Tuyết, Thăng Lăng lắc đầu, "Lần này chúng ta nghe hắn đi."
"Nhưng mà..."
Ngân Tuyết hơi quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Thăng Lăng thì đáy lòng cũng run lên.
Đúng, bọn họ phải lấy đại cục làm trọng, không thể băn khoăn vì tình cảm cá
nhân, nếu không cứu những người đó ra thì dù xuống chín tầng địa ngục
hay là Hoàng Tuyền cũng đều thấy thẹn với Phong Thần đại nhân...
"Ta hiểu rồi, Lạc Ưng, chúng ta quyết sẽ không để ngươi chết một mình, sau
khi cứu người ra thì ta và Thăng Lăng đều sẽ đi tìm Phong Thần đại nhân, cho dù là đến Hoàng Tuyền chúng ta cũng phải tiếp tục trung thành với
Phong Thần đại nhân."
Lạc Ưng nhếch khóe miệng lên, trên mặt thoáng có chút vui mừng...
"Nhanh, tránh ra mau, hắn muốn tự bạo!"
Nhìn thấy thân thể Lạc Ưng phồng lên thì mọi người đều biến sắc, đồng loạt lui về phía sau.
Cũng trong chớp mắt này, Ngân Tuyết và Thăng Lăng đều hóa thành hai luồng
sáng vọt thẳng lên ngọn núi cao vút, lúc mọi người hoàn thần thì hai
người đã đến giữa sườn núi.
Thấy hai người rời đi, Duẫn Lạc Kỳ
cười lạnh một tiếng nhưng vẫn không ngăn cản, bởi vì trên đó tự nhiên sẽ có người ngăn cản bọn họ.
Ngân Tuyết và Thăng Lăng cùng dừng
lại, quay đầu nhìn Lạc Ưng lần cuối cùng, trong mắt bất giác ngân ngấn
nước, lúc bọn hắn quyết định tiếp tục đi tiếp thì
đột nhiên phát hiện thân thể đang phồng lên của Lạc Ưng đột ngột xẹp
xuống.
Khôi phục lại như bình thường.
Hai người đều trừng
lớn mắt, Lạc Ưng tự bạo thất bại, điều này sao có khả năng? Nhưng bọn họ lại bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá tốt rồi, Lạc Ưng sẽ không chết ...
Cùng lúc đó mọi người của Lưu Phong Tông cũng ngây người, chợt cảm nhận được một luồng khí trên bầu trời thì đều đồng loạt ngửa đầu nhìn lên, lập
tức liền nhìn thấy một bóng người mặc bạch y trắng như tuyết.
Bạch y như tuyết, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, mọi người liền lập tức bị thu hút ánh nhìn.
"Ngươi là ai?" Duẫn Lạc Kỳ hơi nhíu mi, ngay cả khi dung mạo tuyệt mỹ của nữ
tử này khiến hắn rung động nhưng không biết vì sao nàng lại mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Chẳng lẽ vừa rồi là nàng ngăn cản Lạc Ưng tự bạo? Xem ra nữ tử này cũng không hẳn là kẻ địch...
Nghĩ đến đây Duẫn Lạc Kỳ hơi thở phào, hắn quá cảnh giác rồi, nếu nàng là
địch thì sao lại giúp Lưu Phong Tông giải trừ nguy hiểm?
Đương
nhiên Duẫn Lạc Kỳ không biết Dạ Nhược Ly ngăn cản Lạc Ưng tự bạo không
phải vì bọn họ mà chỉ vì không muốn để kẻ địch của Lưu Phong Tông chết
trước mặt nàng, không hơn.
Lạc Ưng cảm nhận được nguồn lực tự bạo trong cơ thể biến mất, toàn thân run mạnh lên, chẳng lẽ hắn muốn đám
người này chôn cùng cũng không được sao? Nàng là ai, vì sao lại quản
nhiều chuyện như vậy?
Nữ tử áo trắng đáp xuống đất, Dạ Nhược Ly
nở nụ cười yếu ớt, nhưng mà trong đáy mắt lại không hề có ý cười, trong
đôi mắt lại là vẻ rét lạnh thấu xương.
"Ngươi không quen ta, nhưng có một người ngươi sẽ không quên được, sư phụ, ra đi!"
Nàng vừa dứt lời đã thấy một luồng sáng xanh lóe lên, bên cạnh Dạ Nhược Ly
xuất hiện một nữ nhân mặc áo xanh, diện mạo nàng thanh lệ động lòng
người, nhưng vẻ mặt sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Duẫn Lạc Kỳ.
"Phong... Phong Thần..."
Duẫn Lạc Kỳ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hoảng sợ run rẩy thân thể.
"Không, không thể! Ngươi phải hồn phi phách tán rồi mới đúng, Phượng Nhi đã đến Đan thành, sao ngươi có thể còn sống? Chẳng lẽ lời đồn ngươi hôn mê là
giả sao?"
Không sai, chỉ có khả năng này thì nàng ta mới còn sống được...
"Lời đồn đó không giả, nhưng linh hồn ta đã khôi phục." Phong Thần hơi nhếch môi, cười cực kỳ dịu dàng nhưng đáy mắt lại đầy sát ý: "Duẫn Lạc Kỳ,
bây giờ Thiên Phượng đã chết, tiếp theo đến lượt ngươi, lúc trước các
ngươi làm ta bị thương, bây giờ là lúc ta đòi lại mọi thứ."
Duẫn Lạc Kỳ gian nan nuốt nước miếng, không khỏi lui về sau, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
"Phong Thần đại nhân?"
Lạc Ưng ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc phía trước, người mà lúc nãy
không hề e ngại đối mặt với cái chết giờ phút này lại ngân ngấn nước
mắt, kích động nói không nên lời...
Lúc này Ngân Tuyết và Thăng Lăng đều đã trở lại, cả hai cũng kích động nhìn chăm chú dung nhan thanh lệ này.
"Phong Thần đại nhân, không... Tông chủ, cẩu tặc Duẫn Lạc Kỳ này nói Thiên
Phượng đến Đan thành, chúng ta còn cho rằng..." Nói tới đây Ngân Tuyết
nói không được nữa, nàng vươn tay che môi của mình lại, để nước mắt chảy tùy ý theo gò má xinh đẹp.
Nghĩ đến cái gì đó Ngân Tuyết lại rũ
mắt xuống nói: "Nhưng mà chúng ta không còn mặt mũi gặp người, những năm nay chúng ta đã phát hiện nhưng lại vẫn trung thành với Thiên Phượng
một thời gian rất lâu, thậm chí dù chúng ta ở đây vẫn để những đệ tử ủng hộ Tông chủ bị nhốt lại."
"Không, các ngươi đã làm rất tốt."
Phong Thần lắc đầu, cười dịu dàng, giọng nói trong trẻo như ngọc, thanh thúy động lòng người.
"Dù đã qua nhiều năm nhưng các ngươi vẫn trung thành như trước cho nên ta
rất vui mừng, chuyện kế tiếp để chúng ta giải quyết là được."
"Dạ, Tông chủ."
Ba người nhìn nhau, lui về phía sau mấy bước, trận chiến vừa rồi bọn họ cũng bị thương không nhẹ.
"Đan dược này các ngươi cầm dùng đi."
Dạ Nhược Ly vung tay lên, ném một cái bình ngọc cho Lạc Ưng. Lạc Ưng cầm lấy bình ngọc, kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.
"Chậc chậc, ba lão già các ngươi thật may mắn." Phong Thần liếc nhìn Lạc Ưng
đang mù mịt, lắc đầu cười khẽ hai tiếng, "Muốn lấy được đan dược từ
trong tay đồ nhi ta không dễ đâu, dù là ta thì cũng chỉ được dùng có một viên, bây giờ nàng lại cho cả một lọ, ta thật hâm mộ ba người các
ngươi."
Có khả năng trị liệu được vết thương của Thần Tôn thì
chính là đan dược Siêu Thần Phẩm, nếu công bố cái này ra Trung Châu thì
các thế lực cao cấp sẽ đều muốn tranh đoạt, vậy mà mấy người này lại còn tỏ vẻ nghi ngờ.
Đệ tử Tông chủ sao?
Ba người đều ngẩn ra, dù Tông chủ có rất nhiều đệ tử ký danh nhưng từ trước đến giờ nàng lại
không hề gọi họ là đồ nhi, có thể được nàng gọi như thế thì chỉ có
truyền nhân của nàng.
Nữ tử này là truyền nhân của Tông chủ? Nhưng câu cuối cùng của Tông chủ là có ý gì?
"Khụ khụ." Lạc Ưng ho khan hai tiếng, lấy một viên đan dược từ trong bình
ngọc ra đưa cho Ngân Tuyết và Thăng Lăng rồi nói, "Tông chủ đã nói như
vậy thì các ngươi ăn đi."
Vừa dứt lời hai người liền vội vã nuốt đan dược vào.
Đan dược vừa vào bụng thì một dòng nước ấm liền truyền đi khắp kinh mạch
trên toàn cơ thể, những nơi bị thương lập tức phục hồi trong nháy mắt, hơn nữa huyền khí cũng khôi phục theo.
Cảm nhận được sự khác thường trong thân thể, Ngân Tuyết và Thăng Lăng nhìn nhau, trong mắt đầy sự rung động.
Có thể giúp Thần Tôn khôi phục trong chớp mắt như thế, một đan dược Thần
Phẩm sao có thể làm được? Chẳng lẽ đây là đan dược Siêu Thần Phẩm được
truyền tụng sao? Điều này sao có thể?
Rốt cục đồ nhi của Tông chủ là người phương nào, vì sao vung tay một cái đã có được đan dược công hiệu như thế?
Chợt hai ánh mắt đều nhìn về phía bình ngọc trên tay Lạc Ưng, bọn họ hận không thể nhào lên cướp lấy nó.
Thấy hai ánh mắt như lang như hổ nhìn mình thì Lạc Ưng vội vàng đổ một viên
đan dược ra rồi ném số còn lại vào trong nhẫn không gian, cuối cùng còn
không quên liếm láp khóe miệng, khiến cho người khác rất muốn đập lão
già này một trận.
" Đan dược khôi phục được vết thương của Thần
Tôn..." Duẫn Lạc Kỳ hung hăng giật thót mình, ngạc nhiên nhìn về phía
Phong Thần. "Ngươi đã đột phá đến Siêu Thần Phẩm rồi sao?"
"Không." Phong Thần nhún vai cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng bây giờ ta ở
trạng thái linh hồn thì có thể luyện chế đan dược được sao? Đây đều là
kiệt tác của đồ nhi ta, thực lực của ta quả thật mạnh hơn nàng nhưng
thiên phú và luyện đan thuật lại không bằng nàng."
Phong Thần
thừa nhận trình độ luyện đan của mình không bằng Dạ Nhược Ly, cũng đồng
nghĩa với việc thừa nhận thực lực của Dạ Nhược Ly là Siêu Thần Phẩm.
Dù sao Phong Thần là Thần Phẩm đỉnh phong, có thể giỏi hơn nàng cũng chỉ có Siêu Thần Phẩm...
"Được rồi, Duẫn Lạc Kỳ, bây giờ đến lúc chúng ta tính sổ rồi."
Giọng nói lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Duẫn Lạc Kỳ, khuôn mặt tuấn tú của
hắn đầy khủng hoảng, đột nhiên Duẫn Lạc Kỳ quỳ rạp xuống đất trước mắt
bao người, đau lòng nói: "Phong Thần, đều do Thiên Phượng bức ta làm như vậy, những năm gần đây ta vẫn yêu ngươi, chưa từng quên ngươi, cũng
ngày đêm hối hận, nể mặt chúng ta đã từng yêu nhau, ngươi tha thứ cho ta một lần được không?"
Mắt Duẫn Lạc Kỳ sáng lên, đáy lòng thoáng
đắc ý, nữ nhân này đã từng yêu thầm hắn cho nên sao có thể nhẫn tâm giết hắn? Hắn thể sau lần này hắn đối xử tốt với nàng, không đi trêu hoa
ghẹo nguyệt nữa.
Trong mắt Phong Thần thoáng có chút coi thường, ý cười trên miệng càng đậm hơn: "Vậy sao? Nàng ép ngươi ư? Nhưng mà lúc
trước nàng lại nói với ta chuyện này là do ngươi ép nàng ta, như vậy rốt cục là ai ép ai?"
Thấy Phong Thần vẫn chưa xuống tay, Duẫn Lạc
Kỳ cho rằng nàng tin tưởng lời hắn nói, trong lòng bất giác vui mừng:
"Không sai, là nàng ta ép ta, nếu ngươi không tin thì có thể để Thiên
Phượng ra đây đối chấp, ta có cách khiến nàng ta nói thật."
Dù sao Thiên Phượng đã chết, nàng ta mãi mãi sẽ không biết được chân tướng.
"Ngươi đã nói như vậy thì..." Mắt Phong Thần thoáng xuất hiện đầy sát ý, khóe
miệng lại nở nụ cười hài hước, "Nhược Ly nha đầu, tạm thời ngươi cho
Thiên Phượng ra đây một chút, để bọn họ đối chấp cho đã đi."
Duẫn Lạc Kỳ sửng sốt, không hiểu nên nhìn Phong Thần chằm chằm...
Để Thiên Phượng xuất hiện tạm thời? Phong Thần đã đứng ở đây rồi thì tất
nhiên Thiên Phượng đã gặp bất trắc, xuất hiện bằng cách nào? Phong Thần
có ý gì, thăm dò hay là...
Chưa được bao lâu Dạ Nhược Ly liền giải quyết nghi ngờ trong lòng Duẫn Lạc Kỳ.
Ánh sáng đen lóe lên, trong phút chốc bốn bóng người đang trong tình trạng hấp hối hiện ra ngay dưới chân núi Liễu Phong.
Chỉ thấy thân thể bốn người này đều trong veo, sắc mặt trắng bệch đến đáng
sợ, trên mặt không che giấu được vẻ suy yếu, mà ba tên trưởng lão có
thực lực Thần Tôn nay đã thoái hóa thành Thần Tướng.
Nhìn thấy rõ ràng mấy ngày nay bọn họ chịu sự đày đọa không dành cho người trong Tỏa Hồn Châu.
Nếu như bọn họ không phải cường giả Thần Tôn thì sợ rằng đã sớm hồn phi phách tán, biến mất khỏi thế gian.
Ngay cả Thiên Phượng chỉ ở trong Tỏa Hồn Châu một thời gian ngắn, sự thoái
hóa cũng chưa thể hiện rõ ràng, nhưng cũng đã lùi xuống Thần Tôn cấp
thấp.
"Phượng Nhi, ngươi còn sống sao?"
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Duẫn Lạc Kỳ ngạc nhiên nhìn Thiên Phượng, trong lòng có cảm giác kinh hoảng chưa bao giờ có.
"Ngươi rất hy vọng ta chết phải không?" Thiên Phượng nở nụ cười châm chọc,
khuôn mặt tái nhợt đầy ác độc, "Nếu ta chết ngươi muốn làm gì thì làm
đúng không? Ha ha, tuy rằng thân thể ta đã chết nhưng không có hồn phi
phách tán!"
Thiên Phượng ngưng cười, hung ác trừng mắt nhìn Duẫn
Lạc Kỳ: "Duẫn Lạc Kỳ, ngươi là tên khốn, ta sẽ không để ngươi thực hiện
được âm mưu, đây rõ ràng là ngươi ép ta, nếu không sao ta có thể làm ra
việc khiến tỷ tỷ bị thương?"
Nói xong, Thiên Phượng nhìn về phía
Phong Thần, hai mắt đẫm lệ nói: "Tỷ tỷ, chuyện này đều do hắn ép ta,
không liên quan tới ta, ta không muốn trở lại quả cầu đen đó nữa, cầu
xin ngươi buông tha cho ta một lần đi."
Nói đến đây trong mắt Thiên Phượng dần xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Cuộc đời này nơi nàng không muốn vào nhất chính là Tỏa Hồn Châu, ở nơi đó quả thật là sống không bằng chết!
"Sư phụ." Dạ Nhược Ly vỗ tay Thiên Phượng, liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai
người, "Như vậy đi, dù là ai ép ai cũng được, ta sẽ chỉ giữ lại một
người, các ngươi đánh một trận đi, ai thắng thì ta sẽ xem xét giữ tính
mạng cho người đó."
Nghe thấy vậy hai người đều sáng mắt, ánh mắt nhìn đối phương đầy sát ý.
"Phượng Nhi, nể mặt tình cảm nhiều năm qua của chúng ta, ngươi tự mình kết liễu đi, yên tâm, nếu ngươi chết ta sẽ đốt nhang hàng năm cho ngươi, sẽ
không bạc đãi ngươi."
"Ha ha, Duẫn Lạc Kỳ, ngươi cho rằng ta
không biết mấy năm nay tình cảm của ngươi là giả sao? Với tính cách của
ngươi sao có thể thật lòng với nữ tử nào? Phong Thần như thế, hiện tại
ta cũng như thế, giờ phút này ngươi lại còn không biết ngượng nói như
vậy sao? Nếu chỉ có một người sống thì người đó tất nhiên là ta, cho nên ngươi đi chết đi!"
Thiên Phượng ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, ánh mắt đầy tàn nhẫn nói.
"Hừ, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn là đối thủ của ta sao? Đúng là tức
cười, ta đã nể mặt ngươi mà ngươi còn không chịu nhận thì đừng trách ta
không khách sáo!"
Duẫn Lạc Kỳ rút trường kiếm ra, phi thân lên, trường kiếm tỏa ra ánh sáng sắc lạnh thấu xương.
Khóe miệng hắn thoáng xuất hiện một nụ cười lạnh, không để Thiên Phượng kịp
phản ứng, thân thể đột nhiên xoay tròn trong không trung rồi nhào về
phía Thiên Phượng giống như một cơn lốc, khí thế
mạnh mẽ nhanh như chớp vậy.
Tro bụi mạbay lên, vô số phiến lá rụng xuống bị cuốn vào không trung, giống như cả người đều hóa thành gió lốc.
Thiên Phượng biến sắc, thần khí của nàng ta đã thành chiến lợi phẩm của Dạ
Nhược Ly rồi, vì vậy lúc này không có vũ khí, chỉ có thể dùng tay không
đánh trả.
Nhìn hai bên chiến đấu đầy sát ý, khuôn mặt ba trưởng lão bị Dạ Nhược Ly giam giữ cũng đầy hối hận và thất vọng.
Đây là người mà lúc trước bọn họ nguyện trung thành để rồi phản bội Phong
Thần sao? Tại sao lại có đức hạnh như vậy, nếu sớm biết như thế thì nhất định sẽ không làm như vậy.
Nguyên nhân là vì Phong Thần không coi trọng bọn họ, vì đạt được quyền lợi và địa vị nên bọn họ mới giúp Thiên Phượng một tay.
Nếu như bọn họ không phản bội, như vậy...
Nghĩ đến trường hợp đó ba người đều tỏ vẻ hối hận, đáng tiếc đã muộn rồi.
"Thấy sao?" Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, nhẹ ngẩng đầu, nhìn màn trình diễn dưới chân núi, nói: "Ta đã từng nói rồi, giữ linh hồn các ngươi lại là
vì muốn để các ngươi chính mắt nhìn Lưu Phong Tông bị diệt, bây giờ các
ngươi đã thấy rõ chưa? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nếu không cho các
ngươi cảm nhận sự đau đớn đến tan nát linh hồn thì những thương tổn lúc
trước các ngươi gây ra cho sư phụ sao có thể dễ dàng tan biến được?"
Nàng mãi mĩa không quên được bóng lưng quyết liệt của Phong Thần khi đứng trước Thiên Lạc Vương phủ.
Cho nên đừng cho rằng có thể dễ dàng hồn phi phách tán, linh hồn bọn họ nhất định sẽ từ từ hao mòn trong Tỏa Hồn Châu.
Ba người họ nghe vậy thì đều rùng mình một cái, đáy lòng đầy sự tuyệt vọng...
Đám người Ngân Tuyết nhìn nhau, lại bất giác hiểu rõ về đệ tử của Tông chủ thêm một chút.
Chỉ dựa vào hai câu nói đã có thể khiến đôi cẩu nam nữ này tự giết lẫn nhau, ha ha, loại trừng phạt này cũng thật không tệ...
"Phụt!"
Trường kiếm đâm vào ngực Thiên Phượng, thân thể mềm mại của Thiên Phượng run
mạnh lên, nắm chặt trường kiếm trước ngực mình, nghiến răng nghiến lợi
nói: "Duẫn Lạc Kỳ, ngươi đúng là con chó vong ân bội nghĩa, ngươi sẽ gặp báo ứng!"
"Báo ứng? Ha ha, người nên gặp báo ứng là ngươi, tiện nhân, ngươi đi chết đi!"
"Phịch!"
Duẫn Lạc Kỳ rút trường kiếm ra, đá một cước vào ngực Thiên Phượng, sau đó nàng ta văng ra xa vài mét.
Thấy hành động của Duẫn Lạc Kỳ, những người khác đều nhìn hắn với ánh mắt châm chọc.
"Ha ha, ta thắng rồi, rốt cuộc thì ta không cần phải chết nữa!"
Một cảm giác mừng rỡ dâng ngập tràn trong lòng, Duẫn Lạc Kỳ không khỏi ngửa đầu cười lớn, thật lâu sau mới ngừng tiếng cười lại, hưng phấn nhìn Dạ
Nhược Ly: "Ngươi đã nói nếu ta thắng thì sẽ buông tha ta, như vậy bây
giờ..."
Dạ Nhược Ly vuốt cằm, môi nở nụ cười âm hiểm: "Ta chỉ nói là xem xét cân nhắc, vẫn chưa hoàn toàn đồng ý buông tha cho ngươi."
Khuôn mặt tuấn tú lập tức biến sắc, Duẫn Lạc Kỳ nắm chặt hai đấm, sắc mặt xanh mét nói: "Ngươi muốn nuốt lời sao?"
"Yên tâm, ngươi đã thắng thì đương nhiên sẽ không để ngươi đau khổ như bọn họ, ngược lại sẽ cho ngươi chết thật thoải mái..."
Nhìn nụ cười âm hiểm ở khóe miệng Dạ Nhược Ly, Duẫn Lạc Kỳ sợ run cả người.
"Ta nghe nói có một chủng loại huyền thú diện mạo cực kỳ xấu xí, không
thích nữ nhân mà lại thích nam nhân, nhất là loại nam nhân da thịt mềm
mại như ngươi." Nụ cười trên môi Dạ Nhược Ly càng đậm hơn, giọng nói âm u lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng vậy.
"Không phải ngươi rất
thích làm chuyện này sao? Cho nên ngươi phải cảm ơn ta cho ngươi cơ hội
đi, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết loại huyền thú đó sống theo bầy
đàn, hơn nữa cũng thích quan hệ với cùng một nam nhân."
Duẫn Lạc
Kỳ hoảng sợ trừng lớn mắt, nhanh chóng lui về phía sau: "Không, ngươi
không thể làm như vậy, Phong Thần, cầu xin ngươi nói giúp ta một câu, dù thế nào thì lúc trước ta cũng một lòng say mê ngươi, chẳng lẽ ngươi
nhẫn tâm nhìn ta bị như thế sao?"
Ánh mắt khẩn cầu nhìn Phong Thần, giờ phút này hắn hi vọng nàng có thể mềm lòng một chút.
Nhưng mà Phong Thần là người sẽ mềm lòng với kẻ địch sao? Bên môi nàng nở nụ
cười châm, từ đầu tới cuối hai tròng mắt đều chưa hề nhìn Duẫn Lạc Kỳ.
Thấy nàng như vậy thì Duẫn Lạc Kỳ rất tuyệt vọng ...
"Kim thần, đã tới rồi thì đi ra đi."
Cảm nhận được cái gì đó, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, nhìn lên trời xanh rồi thản nhiên nói.
Kim thần sao? Duẫn Lạc Kỳ ngẩn ra, trên mặt đầy khủng hoảng, không phải Kim thần đã mất tích rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Với tình nghĩa của
Kim thần đối với Phong Thần thì bản thân hắn sẽ...
Duẫn Lạc Kỳ giật thót mình, toàn thân run rẩy không thôi.
"Ha ha, trận đánh vừa rồi đúng là đặc sắc."
Khi giọng nói vang lên thì một nam tử tuấn mỹ như thần tiên cũng xuất hiện, kim bào bay lên, hai tròng mắt uy phong ngang tàn nhìn Duẫn Lạc Kỳ,
trong mắt cũng thoáng xuất hiện sát ý.
"Kim thần, chuyện của hắn giao cho ngươi."
Dạ Nhược Ly chắp tay sau lưng, nét mặt rét lạnh.
"Tìm loại huyền thú cực kỳ xấu xí sao?" Kim thần ngửa mặt lên trời cười lớn
hai tiếng, tiếng cười đầy vẻ ngang ngạnh "Ha ha, ngươi không xấu hổ là
đệ tử của Phong Thần, lòng dạ độc ác giống y như nhau, yên tâm đi, ta
nhất định sẽ giao hắn vào tay đám huyền thú đó."
Phong Thần hơi
ngẩn ra, chợt trừng mắt nhìn Kim thần, trong mắt có hàm chứa ý oán trách khiến tâm Kim thần lập tức mềm xuống, trong mắt đầy tình ý dịu dàng.
Thấy hành vi của hai người, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mỉm cười, bất giác nghĩ
đến yêu nghiệt tuấn mỹ, tâm trạng nàng cũng dập dờn như sóng nước.
Yêu nghiệt, khi nào thì chúng ta mới có thể gặp lại nhau?
Ta tin tưởng chàng nhất định sẽ trở về...
Kim thần vung tay lên, nắm lấy Duẫn Lạc Kỳ đang kinh hoảng, mỉm cười nhìn
Phong Thần rồi thả người bay về phương xa, biến mất giữa trời xanh chỉ
trong chớp mắt.
"Nha đầu này thật ác độc, ha ha, lần này Duẫn Lạc Kỳ xong đời rồi, nhất định hắn sẽ bị nhục nhã đến chết, may mắn chúng
ta không có đắc tội với người biến thái như nàng ta."
Đám người Ngân Tuyết nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Dạ Nhược Ly khôi phục lại tâm trạng, nhìn Phong Thần đang đứng bên cạnh,
nói: "Đi đi, tuy rằng hai tên đầu sỏ đã chết nhưng vẫn còn sót lại vài
người, mà hôm nay Lưu Phong Tông nhất định phải được thanh lọc."
Người phản bội Phong Thần, lựa chọn trung thành với Thiên Phượng đều không
thể buông tha, Lưu Phong Tông không cần những kẻ gian dối như thế.
Bây giờ Lưu Phong Tông vẫn còn chưa biết có đại nạn sắp tới nên vẫn yên bình như trước.
"Ầm!"
Đột nhiên một tiếng nổ vang dội truyền tới, phá vỡ vẻ yên bình lúc này.
Nghe thấy âm thanh này, đám người trong Lưu Phong Tông lập tức chạy ra, kinh ngạc nhìn mấy người đứng giữa không trung: "Ngân Tuyết trưởng lão,
Thăng Lăng trưởng lão, Lạc Ưng trưởng lão, còn có..."
Lúc nhìn thấy nữ tử mặc áo xanh đứng ở giữa thì có rất nhiều người trừng lớn hai mắt.
"Phong Thần? Không, không thể..."
Không phải Phong Thần đang hôn mê sao? Tông chủ đã đi đến Đan thành để chặn
giết, đám người Ngân Tuyết cũng bị Lạc Kỳ công tử bao vây, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Tông chủ và Lạc Kỳ công tử đâu?
Nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, mọi người đều run rẩy, vẻ mặt đầy khủng hoảng.
"Đùng!"
"Rầm rầm rầm!"
Dạ Nhược Ly chậm rãi nâng tay, trước mặt nàng xuất hiện mấy ngàn thanh
kiếm, mà thanh kiếm màu tím bắt mắt nhất trong đó là Lôi Điện kiếm.
Theo sự chỉ huy của nàng, trường kiếm xẹt qua đường chân trời, mạnh mẽ vọt vào trong đám người.
"Phụt!"
"Phụt phụt phụt!"
Trường kiếm xuyên thẳng qua thân thể, vài người dần dần ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Đám người Ngân Tuyết thấy vậy cũng nhào vào giữa bọn họ, mà cùng lúc đó,
môn chủ Huyết Sát môn và Tuyết Dạ cũng dẫn người đến Lưu Phong Tông.
Thế là một cảnh tượng giết chóc được bắt đầu như vậy...
Máu tươi nhuộm đỏ cả Tông môn, thi thể chất đầy sân, khi mọi người ra tay
thì người của Lưu Phong Tông đều không có cách nào để phản kháng, bị mọi người chặt đầu như cắt rau vậy.
Cuộc chiến không kéo dài được bao lâu, trong lúc này Ngân Tuyết thừa dịp rời đi, thả hết những người bị nhốt ra...
"Qua lần giết chóc này chỉ còn lại những người đáng tin tưởng." Dạ Nhược Ly
nhẹ nhàng mỉm cười, liếc nhìn Phong Thần "Cho nên về sau người quản lý
Lưu Phong Tông cũng tương đối nhẹ nhàng."
Phong Thần nghe vậy không hề mở miệng, nhưng trong lòng cũng đã có quyết định...
Bây giờ Lưu Phong Tông đã lọt vào tầm ngắm của rất nhiều thế lực ở Trung
Châu, bởi vậy trận chiến này sẽ nhanh chóc được lan truyền khắp Trung
Châu, các thế lực lớn nghe tin chắc chắn sẽ tranh thủ đến dò la thật
giả.
Lúc biết được Phong Thần thật sự trở về, cũng đã trở thành
Tông chủ Lưu Phong Tông thì đều phái người đến ân cần thăm hỏi, dù cho bây giờ thực lực Phong Thần không bằng lúc
trước nhưng uy danh của nàng vẫn vang vọng khắp Phong Vực.
Khác
với sự ồn ào bên ngoài, lúc này Lưu Phong Tông lại yên tĩnh dị thường,
cũng không có quá nhiều người thảo luận về trận chiến này.
"Người thật sự đã quyết định rồi sao?"
Ở giữa đại đường, Dạ Nhược Ly nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào khuôn mặt kiên quyết của Phong Thần, hỏi.
Ở phía dưới Phong Thần còn có đệ tử và trưởng lão trung thành với Lưu
Phong Tông đang quỳ, lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn Phong Thần,
giống như chưa từng đoán được nàng sẽ quyết định như vậy.
"Nhược
Ly nha đầu, ngươi là đệ tử ta, thừa kế sự nghiệp của ta là chuyện bình
thường, hơn nữa ta quản lý Lưu Phong Tông nhiều năm cũng mệt mỏi rồi cho nên gánh nặng này giao lại cho ngươi."
Khóe miệng Phong Thần nở nụ cười, biếng nhác dựa vào ghế: "Huống chi ta là linh hồn thì có thể làm cái gì?"
Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, thở dài một tiếng, xem ra sau khi vào Thần Chi
đại lục phải nghĩ được cách khôi phục thân thể cho Phong Thần, nếu như
không muốn có quá nhiều biến đổi.
"Được, ta chỉ tạm thời quản lý thay người thôi."
Phong Thần nhẹ nhàng nhếch môi cười âm hiểm, đã tình nguyện tiếp nhận Lưu
Phong Tông thì đừng mơ buông bỏ dễ dàng, Nhược Ly nha đầu, cuộc đời còn
lại của ngươi cứ ở đây chịu khổ cực thay ta đi.
Phong Thần hơi
híp mắt, nhìn đám người đang đứng ngây ra đó: "Chậc chậc, Tông chủ do ta chỉ định, các ngươi tuyệt đối không được đối xử tệ với nàng, hiện tại
các ngươi còn không bái kiếnT chủ sao?"
Ba người Ngân Tuyết nhìn
nhau, nghĩ đến đan dược Dạ Nhược Ly đưa thì đều nhẹ gật đầu với nhau,
cao giọng nói: "Tham gia Tông chủ đại nhân."
Có ba người này mở miệng thì dù mọi người không hiểu rõ Dạ Nhược Ly cũng vẫn tạm thời chấp nhận Tông chủ này.
Huống chi nàng là truyền nhân của Phong Thần, tiếp nhận Lưu Phong Tông cũng là đương nhiên.
Dạ Nhược Ly vuốt cằm, liếc nhìn mọi người: "Qua biến cố lần này Lưu Phong
Tông còn lại ít người, các ngươi rất không tệ, ít nhất khi bị uy hiếp
đến tính mạng sẽ chọn trung thành với Phong Thần, có lẽ Lưu Phong Tông
chúng ta không nhiều người nhưng lại có người có thể trở thành tinh anh, các ngươi có lòng tin hay không?"
Âm thanh hào hùng vang vọng khắp đại đường, dễ dàng làm cảm xúc của mọi người dâng lên.
"Có!"
"Được, các ngươi đã có thì ta cũng sẽ bồi dưỡng các ngươi, sau này tất cả các
ngươi đều có thể đến báo danh với ta, nhận đan dược thích hợp với bản
thân để tu luyện, đan dược có tác dụng hỗ trợ, giúp các ngươi tăng tốc
độ hấp thụ, có thể trực tiếp đột phá, nhưng mỗi người chỉ có thể nhận
với số lượng có hạn."
Mọi người nghe vậy thì hơi thở căng thẳng, đỏ mặt nhìn Dạ Nhược Ly.
Phong Thần nhẹ nhàng mỉm cười, nàng còn cho rằng muốn đám người này chấp nhận Nhược Ly nha đầu thì phải cần một khoảng thời gian, không ngờ nha đầu
này lại biết cách mê hoặc lòng người như thế, xem ra nàng đã nghĩ nhiều
rồi ...
"Được, mấy ngày nay các ngươi chịu khổ rồi, lui xuống
nghỉ ngơi đi, chuyện tu luyện ngày mai lại nói." Dạ Nhược Ly phất tay,
thản nhiên nói.
Không tới một phút mọi người đã tản đi, cả đại đường chỉ còn lại Dạ Nhược Ly và Phong Thần.
"Nhược Ly nha đầu, ngươi có biết vì sao lúc trước ta muốn xây dựng Lưu Phong
Tông ở trên núi Lưu Phong không?" Phong Thần chậm rãi đứng dậy, cười nhẹ nói.
Dạ Nhược Ly ngây người một chút, không biết nguyên nhân nên nhìn chăm chú Phong Thần.
"Bởi vì năm đó ta phát hiện trong Lưu Phong Tông có một trận pháp, mà thời
gian trong trận pháp này trôi qua cực kỳ chậm, ba tháng trong trận pháp
này tương đương với mười năm ở ngoài."
Phong Thần nhìn về phía Dạ Nhược Ly, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Ba tháng trong trận pháp bằng mười năm ở bên ngoài sao? Thời gian trôi qua còn nhanh hơn đại lục Thần Chi, dù sao một năm ở
Phong Vực tương đương với năm năm ở đại lục Thần Chi.
"Chuyện này ngay cả Thiên Phượng và Duẫn Lạc Kỳ cũng không biết, nếu không những
năm nay cũng không chỉ có được thành tựu như vậy, mà trừ ta ra thì ngươi là người duy nhất."
"Ngươi nói với ta những điều này là vì ..."
"Ta muốn ngươi vào trận pháp tu luyện, sắp phải đến đại lục Thần Chi rồi,
trước khi tiến vào đại lục Thần Chi ngươi cần phải đột phá, dù sao thực
lực hôm nay của ngươi vẫn quá thấp, nếu vào trận pháp thì có chút nguy
hiểm."
"Ta hiểu rồi." Dạ Nhược Ly hơi hé miệng, sắc mạnh nghiêm trọng nói "Ta tình nguyện vào trận pháp, ngươi dẫn ta vào đi."
Lúc Dạ Nhược Ly vào trận pháp tu luyện thì cùng lúc đó ở đại lục Thần Chi cách Phong Vực khá xa.
Trong một cái sân yên tĩnh, nữ tử đứng yên bên cạnh dòng suối nhỏ, đôi mắt
nhìn mặt hồ yên tĩnh, khuôn mặt yêu mị thoáng có chút ưu sầu.
"Đại ca, vết thương của phụ thân thế nào rồi?"
Nam tử ngừng bước chân lại, đứng ở phía sau nàng, khuôn mặt tuấn mỹ không
thay đổi: " Những người đó vốn không cho chúng ta gặp hắn, nhưng mà lão
già kia từng đi tìm luyện đan sư, hắn ta đã từng khẳng định lão ta sống
không được bao lâu."
"Ha ha." Hoả Vũ Sa cười nhẹ hai tiếng, khóe
miệng xuất hiện nụ cười khổ, "Đại ca, trước giờ ta không hề nghĩ đến,
Hoả gia ở đại lục Huyền Vũ không phải là gia tộc của chúng ta, hai chúng ta chỉ là con riêng bị vứt bỏ ở đại lục Huyền Vũ, tuy rằng ngay từ đầu
ta cũng hận phụ thân, ông ta sống sung sướng vô lo, dù sao mẫu thân là
nữ tử duy nhất ông ta yêu, chúng ta bị vứt bỏ ông ta cũng không biết,
huống chi ông ta vì cứu ta mới..."
Vào lúc đó nàng chỉ vừa mới ra đời, đại ca lại mới bi bô tập nói, sao biết được thân thế của chính
mình? Bây giờ biết được điều này cũng đều là ngoài ý muốn.
"Vậy
nữ nhân đó có cái gì giỏi? Không phải trong nhà mình cứ có một luyện đan sư là muốn làm gì thì làm, giết mẫu thân chúng ta, hơn nữa..."
Trong mắt Hoả Vũ Sa xuất hiện sát ý, khóe miệng nở nụ cười chế giễu: "Chỉ dựa vào luyện đan thuật như vậy mà lại muốn thành đối thủ của Nhược Ly sao? Chỉ bằng chút củi mục như bọn họ làm sao có thể? Nếu Nhược Ly ở đây thì tất nhiên sẽ có khả năng cứu chữa cho phụ thân."
Hoả Vũ Sa than thở, ngẩng đầu nhìn trời xanh, không biết bây giờ nàng ở Phong Vực có tốt hay không?