Đại viện vương phủ, tĩnh lặng âm trầm, nô bộc chăm
chỉ quét dọn lá rụng trong sân, thỉnh thoảng sẽ có gia nhân vương phủ
bước qua đường nhỏ trải đá sỏi, phát ra tiếng bước chân ầm ập, có vẻ cực kỳ rõ ràng ở trong sân thanh u yên tĩnh này.
Lúc này đã bước sang mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, nhưng với tu luyện giả mà nói chuyện này không khác gì với bình thường.
"Yêu nghiệt."
Trong đình thanh u, nam tử đứng thẳng, chắp tay sau lưng, vạt áo khẽ giương
lên, một bộ hồng y nâng lên đường cong kinh diễm trên không trung.
Chợt nghe thấy tiếng khẽ gọi sau lưng, thân thể của hắn không khỏi cứng đờ,
chậm rãi xoay người, mắt phượng yêu dã ngắm nhìn nữ tử trước mặt, trên
tuấn nhan giống như yêu nghiệt treo lên nụ cười mị hoặc.
Chẳng qua, nụ cười hiện giờ của hắn lại nhiều thêm một chút ý tứ không rõ...
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng ngước mắt lên, tròng mắt đen sâu thẳm
nhìn sâu vào mắt Cung Vô Y: "Chẳng biết tại sao, ta vẫn luôn có cảm
giác, gần đây sắp xảy ra chuyện gì đó."
Nụ cười trên tuấn nhan
chợt cứng lại, Cung Vô Y khẽ thở dài một hơi, chợt đôi môi đỏ mọng cong
lên lần nữa, duỗi cánh tay ra kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, cúi đầu
nói: "Nàng suy nghĩ nhiều, đoạn thời gian này, chuyện tại Thiên Lạc
Thành đều đã giải quyết, có phải là chúng ta nên xuất phát tiến về phía
Kỳ Lân bộ tộc trước không?"
Nếu như có thể đạt được Kỳ Lân bộ tộc tương trợ, như vậy hắn cũng có thể yên tâm rời đi, nhưng hắn cũng là
muốn ôm chặt lấy nàng như vậy cỡ nào, một đời một thế không buông tay
ra, đáng tiếc, hắn không còn nhiều thời gian…
Cánh tay ôm lấy Dạ
Nhược Ly khẽ siết chặt, nhưng nghĩ đến nàng nhạy cảm, Cung Vô Y chỉ có
thể thu liễm lại tâm tình trong nội tâm.
"Kỳ Lân bộ tộc?" Khóe
môi câu lên, Dạ Nhược Ly sờ sờ cằm, trong cặp tròng mắt đen kia lóe ra
kích động rất rõ ràng, "Ta để Thanh Long và Huyền Vũ ở lại bảo vệ vương
phủ, mà sau đó, chúng ta liền tiến về phía Kỳ Lân bộ tộc."
Nắm
chặt thành quả đấm, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía
kia bầu trời xanh đậm kia, phảng phất như xuyên thấu qua vùng trời này
có thể thấy được đồng bọn nơi phương xa…
Kỳ Lân, nhiều năm không gặp, hết thảy ngươi đều tốt chứ?
Đúng vào lúc này, hai người phát hiện ở chỗ không xa, Hồng Lạc Thiên đang từ từ tiêu sái đi tới trước mặt Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, thế này mới chắp tay chắp tay ôm quyền, không nóng không vội mà nói: "Vương Gia, Vương
Phi, người Tần gia Thiên Phương Thành tới cầu kiến."
" Tần gia Thiên Phương Thành?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều phát hiện sát khí không hề che giấu chút nào từ trong mắt của đối phương.
"Yêu nghiệt, xem ra ngày đi tới Kỳ Lân bộ tộc nên lùi lại rồi." Cười lạnh
một tiếng, Dạ Nhược Ly khẽ vuốt ve Huyền Linh giới chỉ trên ngón tay,
trên dung nhan tuyệt sắc hiện đầy túc sát.
"Có chút nợ nhất định phải tính rõ với bọn họ, nếu không thì ta cũng không thể nào an tâm rời khỏi Thiên Lạc vương phủ."
Nàng vốn định chờ đến sau khi gặp được Kỳ Lân rồi mới sẽ trở về giải quyết
những người này, ai ngờ Tần gia tìm tới cửa nhanh như vậy, chẳng lẽ Tần
gia đã tra được thân phận của bọn họ?
Lần đi Kỳ Lân bộ tộc không biết là bao lâu, không giải quyết hết tai họa ngầm, sao nàng có thể yên tâm tiến về phía Kỳ Lân Tộc?
"Được, vậy chúng ta liền đi xem một chút, lần này Tần gia là đang có ý đồ gì!" Nhếch môi cười khẩy, trong mắt phượng của Cung Vô Y thoáng qua một mảnh huyết quang, sát ý tràn ngập ra quanh thân, khiến cho Hồng Lạc Thiên ở
bên cạnh không nhịn được run rẩy.
Ông hiểu được, phong bạo ở Thiên Lạc Thành đi qua, Thiên Phương Thành tất phải cũng sắp nhấc lên một trận gió tanh mưa máu...
Trong chính sảnh, nam tử trung niên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bên tay trái
ông ta để một ly trà trống không, lại thật lâu cũng chưa từng có thị nữ
tới đây châm trà, điều này làm cho vẻ mặt của ông ta mang theo chút bất
mãn.
Dù như thế nào, mình cũng là khách, dáng vẻ của Thiên Lạc vương phủ cũng thật là quá lớn rồi đó?
Chủ yếu nhất là, vì sao đình viện vương phủ lại nhỏ hẹp như thế? Bàn ghế
trong sảnh cũng là gỗ bình thường, cho dù là trung – tiểu thế lực đều
không sẽ không giản dị như vậy, đường đường là vương phủ, sao không biết hưởng thụ?
Chẳng lẽ lời đồn đãi là giả, Vương Gia cũng không phải là Thần Hoàng cường giả gì đó?
Cau mày suy tư, bên ngoài phòng, dưới ánh mặt trời, một nam một nữ sóng vai đi đến, lúc nhìn thấy hai người này, nam tử trung niên dại ra, trên mặt hiện ra đầy kinh diễm.
Ông ta không ngờ tới, Thiên Lạc Vương Gia lại là một nam tử tuấn mỹ tuyệt thế như vậy, khiến cho người ta nhìn
một lần liền khó quên, nếu là nam tử tuấn mỹ như vậy hơn nữa lại có thực lực khiến cho mọi người hướng tới, sợ rằng chính là Đệ Nhất Thiên Hạ.
Chợt, tầm mắt chuyển sang Dạ Nhược Ly, nam tử trung niên kinh diễm lần nữa.
Trước khi nhìn thấy Vương Phi, ông ta vẫn luôn cho rằng, tiểu thư nhà mình mỹ mạo thiên hạ vô song, không người nào có thể đuổi kịp, nhưng mà hiện
giờ, ông ta mới biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu
thiên.
Nữ tử tuyệt sắc khuynh thành này, đã siêu việt hơn Tần Dao tiểu thư, khó trách Thiên Lạc Vương Gia sẽ chọn lấy nàng làm phi.
Đáng tiếc, ông ta không cảm thấy bất kỳ khí tức gì trên người nữ tử này, cho nên ông ta có thể kết luận, chắc chắn nữ tử này là một phế vật không
thể nào tu luyện, dù là dung mạo lại đẹp hơn, vẫn sẽ có một ngày già đi, thế nào có thể so sánh với Tần Dao tiểu thư chứ?
"Chắc hẳn vị
này chính là Thiên Lạc Vương Gia đại danh đỉnh đỉnh," nam tử trung niên
đứng lên, chắp tay ôm quyền, ý cười đầy mặt nói, "Ta là Tần Lăng Tần
gia, cận vệ của Gia chủ Tần Thiên, chuyến này phụng mệnh của Gia chủ mời Vương Gia tham gia tiệc sinh thần của Tần Dao tiểu thư, lúc đó, cũng có rất nhiều thế lực tại Thiên Lạc Thành nằm trong hàng ngũ được mời."
Ông ta chỉ nói mời Cung Vô Y, không chút nào đề cập tới Dạ Nhược Ly, làm sao người ngoài có thể không biết dụng ý này?
"Những chuyện này đều theo ý kiến của nương tử," mắt phượng chuyển sang Dạ
Nhược Ly, Cung Vô Y cười cực kỳ yêu nghiệt, "Nương tử cảm thấy thế nào,
chúng ta có nên đi không?"
Tần Lăng hơi ngẩn ra, không ngờ Cung
Vô Y sẽ trưng cầu ý kiến của Dạ Nhược Ly, ông ta há miệng, vừa định nói
chuyện, một tiếng nói nhàn nhạt vang lên ở ngay phía trước.
"Nếu người ta hảo tâm mời, vì sao chúng ta lại không đi?"
Nếu để cho sinh thần thấy chút máu, cũng là quyết định không tệ…
Chẳng biết tại sao, Tần Lăng nghe được tiếng nói của Dạ Nhược Ly, trong lúc
lơ đãng rùng mình một, ông ta cứ có cảm giác trong giọng nói này tràn
đầy mùi vị âm u, làm cho người ta không rét mà run.
Hai mắt híp
lại, Tần Lăng nhìn kỹ dung nhan tuyệt mỹ của Dạ Nhược Ly, lúc chú ý tới
hai tròng mắt đen không hề gợn sóng của nàng, đáy lòng lặng lẽ thở phào
nhẹ nhõm một hơi.
Luồng ảo giác mới vừa rồi này hẳn là mình suy nghĩ nhiều, sao nữ tử này có thể mang đến cho mình cảm giác như thế được chứ?
Chắp tay ôm quyền, trong tròng mắt Tần Lăng xẹt qua giễu cợt: "Vương Phi,
thật là xin lỗi, Gia chủ chúng ta chỉ mời Vương Gia, lần này chẳng những là tham gia sinh thần của tiểu thư, còn có chuyện quan trọng cần bàn
bạc với Vương Gia, kính xin Vương Phi đừng nên tham dự mới tốt."
Lúc nói đến quan trọng thì Tần Lăng nhấn mạnh, khuôn mặt thoáng qua một tia mập mờ.
Ông ta tin tưởng, Vương Gia có thể nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của
mình, hơn nữa mỹ danh của tiểu thư bên ngoài, không có nam nhân nào
không thể không động lòng, vào thời điểm thế này, mang theo Vương Phi
chỉ có cản trở.
"Hừ, thật sự cho rằng Tần gia ngươi là chủ nhân!"
Không đợi Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly mở miệng, Hồng Lạc Thiên cũng đã chịu đựng không nổi, lên tiếng giễu cợt, dù rằng ông là một phần của vương phủ,
nhưng thật sự thần phục lại là Dạ Nhược Ly.
Sắc mặt hơi biến đổi, Tần Lăng châm chọc nói: "Chủ nhân chưa mở miệng, ngươi thân là một con
cẩu, cũng có tư cách kêu gào? Thân là cẩu, nên học ngoan ngoãn nghe lời, miễn cho bị chủ nhân vứt bỏ."
"Ngươi nói cái gì?"
Vẻ mặt
Hồng Lạc Thiên chợt đại biến, mặc dù thực lực của ông không mạnh, trong
xương lại có cao ngạo thuộc về hậu duệ của Viêm Long, sao cho phép có
người vũ nhục ông như thế?
Chẳng qua lịch lãm* nhiều năm qua,
khiến cho tâm cảnh của ông vô cùng trầm ổn, chỉ trong chốc lát, liền
khôi phục bình tĩnh như cũ.
*lịch lãm: từng trải và có kinh nghiệm
"Cũng không biết là cẩu nhà nào, chạy đến địa bàn nhà người ta kêu gào ầm ĩ,
chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không thể buộc ngươi lại, để cho ngươi cắn
người linh tinh khắp nơi? Loại chó điên này, người người phải trừ diệt,
nhưng có một vài người vẫn còn dương dương tự đắc vì điều này."
Khóe môi câu lên đầy khinh bỉ, Hồng Lạc Thiên khinh miệt quét qua Tần Lăng.
"Ngươi..."
Mới vừa há to miệng, còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, liền có một cỗ
lực đạo cường đại đụng vào lồng ngực Tần Lăng, cỗ lực đạo này, trực tiếp đánh bay ông ta đến bên ngoài phòng khách, phịch một tiếng trầm đục,
quanh quẩn bên tai rất rõ ràng.Hồng y thoáng qua, Cung Vô Y đã đứng ở trước mặt Tần Lăng.
Tóc đen vũ điệu, lông mày tinh tế, làn gió mát nhấc lên vạt áo, nhẹ nhàng
xẹt qua trên không trung, phảng phất như là ngay cả không khí cũng bị
đốt lên, tràn đầy một cỗ khí tức áp lực.
Lập tức, huyết dịch toàn thân Tần Lăng đọng lại, trên mặt lộ ra một tia hốt hoảng.
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, Cung Vô Y dùng sức giẫm ở trên người Tần Lăng, cho đến khi nghe được tiếng xương cốt giòn vang mới thu lại, chợt khẽ nâng
mũi chân lên, dễ dàng nâng thân thể của ông ta lên, dùng sức đạp một,
vậy mà trực tiếp đạp Tần Lăng ra ngoài vương phủ.
"Bổn vương tha
cho ngươi một mạng, về nói lại cho Gia chủ Tần gia, Bổn vương nhất định
mang theo Vương Phi tới đó, còn có một phần đại lễ muốn tặng cho Gia chủ Tần gia các ngươi, hi vọng lúc đó, ông ta sẽ thích lễ vật của Bổn
vương."
Phất phất tay áo, trong mắt phượng âm lãnh yêu dã của Cung Vô Y tràn đầy nồng đậm khí tức khát máu.
"Tần gia chó má gì đó đều là một đám mắt chó nhìn người thấp," miết miết môi đầy khinh bỉ, Hồng Lạc Thiên khẽ nhíu mày, dè dặt cẩn thận trưng cầu
hỏi, "Vương Gia, Vương Phi, hai ngài thật sự muốn đi tới cái Tần gia bỏ
đi gì đó sao?"
Dạ Nhược Ly chậm rãi cong môi, vậy mà ý cười trên
bờ môi không đạt tới đáy mắt, ở chỗ sâu trong tròng mắt đen lộ ra một
tia lạnh lẽo.
"Theo như lời yêu nghiệt nói, chúng ta chẳng những muốn đi, còn phải đưa cho bọn họ một phần đại lễ…"
Còn về phần đại lễ kia là cái gì, có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể biết...
Rừng cây dầy đặc, cổ thụ che trời, nơi này chính là con đường đi từ Thiên
Lạc Thành đến Thiên Phương Thành gần nhất, bởi vì địa thế nơi này hiểm
ác, không chỉ có chướng khí, còn có rất nhiều đầm lầy, vì vậy, rất nhiều người thà rằng đi đường xa, cũng không nguyện đi qua con đường tắt là
sơn mạch này.
Lúc này, trong sơn mạch làm cho mọi người tránh
không kịp này lại có một đôi nam nữ tay nắm tay đi qua, không chút để ý
những chướng khí trong sơn mạch kia, một đường đều không trở ngại.
"Hả?"
Bỗng nhiên, nữ tử trong đó dừng lại bước chân, ánh mắt rơi vào trái cây màu tím như ngọc ở phía trước.
"Là Tử Ngọc Quả?"
Tử Ngọc Quả, trên Luyện Đan Thuật trong Thanh Minh Phủ từng ghi lại, cái
này thuộc về loại trái cây trân quý ngàn năm khó thành, có thể hóa giải
bất kỳ độc tố nào, thế nhưng nếu trực tiếp dùng Tử Ngọc Quả, cho dù là
Thần Hoàng cường giả cũng sẽ nổ banh xác.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng đã
nhìn trúng trái cây kia, liền do vi phu tới giải quyết giúp nàng." Môi
đỏ mọng giương lên, Cung Vô Y sủng nịch ngắm nhìn nữ tử bên cạnh, định
muốn tiến lên hái trái cây cho nàng.
"Chờ một chút," Dạ Nhược Ly
duỗi cánh tay ra, ngăn cản đường Cung Vô Y đi đến, hơi nhíu mày lại,
"Chắc chắn Tử Ngọc Quả sẽ có Tử Điện Thú thủ hộ nó, với người thường mà
nói, Tử Ngọc Quả này là dược tốt hóa giải độc tố, thế nhưng, nếu Tử Điện Thú dùng Tử Ngọc Quả, liền có thể thăng cấp, bây giờ Tử Ngọc Quả này
sắp thành thục, chắc hẳn, Tử Điện Thú liền ở chung quanh nó."
Vừa dứt lời, một giọng nói vui mừng truyền đến từ sau lưng Dạ Nhược Ly.
"Thật sự là quá tốt, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được Tử Ngọc Quả trong truyền thuyết, lần này độc của Đại nhân cuối cùng cũng có thể hóa giải rồi."
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, liền thấy mấy người nhanh
chóng chạy tới, vẻ mặt của một nam tử thanh sam trong đó lộ vẻ mừng rỡ,
khuôn mặt hơi trắng có kích động không thể kiềm chế.
Bên cạnh hắn còn có mấy người nữa, không thể trách, đám người kia đều là cao thủ.
Nhưng khiến Dạ Nhược Ly chú ý nhất vẫn là vị lão giả đi đầu kia.
Lão giả này mặc một bộ trường bào màu xám, có vẻ cực kỳ bình thường, mà vẻ
mặt của ông bình thản, mặc dù độc tố đã lan rộng trong cơ thể, nhưng lại không chút lo lắng, cho dù là nhìn thấy dược tốt cứu mạng, cũng không
hiện ra bao nhiêu kích động.
Tựa hồ như tâm của ông từ đầu đến
cuối vẫn luôn không hề bận tâm, vô luận sống chết đều khó có thể khiến
cho tâm tình của ông biến hóa.
Tâm thần khẽ rung lên, trong mắt
Dạ Nhược Ly xẹt qua kinh hãi, nàng có một loại trực giác, thực lực của
lão giả này… rất mạnh, từ sau khi nàng đi tới Phong Vực, trừ linh hồn
Viêm Long ra thì gặp được người cường đại nhất.
Thanh sam thoáng qua, nam tử rơi vào bên cạnh Tử Ngọc Quả, liền đưa tay ra muốn hái trái cây xuống…
Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, Tử Ngọc Quả chưa thành thục, hiện giờ hái nó
xuống, chắc chắn dược tính sẽ bị giảm đi, lúc nàng định ngăn cản thì
trên Tử Ngọc Quả bắn ra một tia sáng tím, xông thẳng lên trời, khuếch
tán ra.
Tử Ngọc Quả, vào loại thời khắc này, vậy mà thành thục...
"Rống!"
Một tiếng rống to chấn động trời đất vang dội phía chân trời, lúc mọi người kinh ngạc, một đạo màu tím bắn nhanh đến, há cái mồm to như chậu máu,
hung hăng cắn về phía đầu nam tử thanh sam.
Nam tử cả kinh thất sắc, vội vội vàng vàng hái Tử Ngọc Quả xuống, thân hình chợt lóe lên, liền bay đến trong đội ngũ của bọn họ.
"Nhân loại, trả Tử Ngọc Quả cho ta, nói không chừng ta sẽ hảo tâm lưu ngươi toàn thây."
Tiếng nói y hệt như thiên lôi cuồn cuộn truyền qua, mọi người bình phục lại
hỗn độn trong đầu, lúc này mới nhìn về phía huyền thú vừa xuất hiện.
Chỉ thấy hình dáng con huyền thú này khổng lồ, tựa như Long mà không phải
Long, diện mạo hung ác, một thân da lông màu tím lập lòe phát sáng, tử
điện vòng quanh khắp người, mà ở dưới cái đầu khổng lồ này, lại có tứ
chi ngắn nhỏ.
"Là Tử Điện Thú."
Mọi người hít một hơi khí lạnh, đồng loạt ngăn ở trước mặt lão giả, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
"Các ngươi tránh ra!"
Tiếng nói già nua khô kiệt phát ra từ trong cổ họng của lão giả, ông không
nhìn ánh mắt của mọi người, chậm rãi tiến lên, nắm tay thành quả đấm,
đột nhiên trên thân thể bộc phát ra khí tức cường đại.
Dù là Dạ
Nhược Ly và Cung Vô Y, cũng cảm nhận được thực lực của lão giả này cường hãn, chẳng qua không biết vì sao những người này lại xuất hiện tại nơi
này, chẳng lẽ chính là vì Tử Ngọc Quả?
"Ta cho ngươi một cơ hội
lựa chọn, ngươi là muốn tử chiến đến cùng với ta, hay là buông tha cho
Tử Ngọc Quả rồi rời đi?" Lão giả ngưng mắt nhìn Tử Điện Thú, mở miệng
nói ra từng chữ từng chữ một.
Ông cũng không phải là có lòng
thương hại, mà là vì không để cho độc tố lan tràn ra toàn thân, phải tận lực giảm bớt chiến đấu không cần thiết.
Nuốt một ngụm nước bọt,
Tử Điện Thú hiểu được thực lực của lão giả thắng được nó, thế nhưng muốn nó bỏ qua Tử Ngọc Quả thật không dễ dàng mới thành thục thì nó lại có
chút không cam lòng.
"Coi như ta đưa Tử Ngọc Quả cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ dùng, trừ phi ngươi muốn nổ banh xác, vậy thì có thể thử xem một chút."
"Ngươi nói cái gì?" Nam tử thanh sam trợn to hai
mắt, chợt, hắn khinh bỉ chê cười, "Ngươi nghĩ dùng phương pháp này để
lừa gạt chúng ta, ha ha, đây thật là quá buồn cười, ngươi cho là, chúng
ta sẽ bị ngươi lừa sao?"
Liếc mắt xem thường, Tử Điện Thú có chút tức giận nói: "Các ngươi có tin hay không thì tùy, hắn chết thì cũng
đừng trách ta không có nhắc nhở."
Thấy bộ dáng của Tử Điện Thú
không giống nói láo, lão giả trầm mặc, ngay vào thời khắc này, sau lưng
truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Tử Điện Thú nói là thật, nhân loại
trực tiếp dùng Tử Ngọc Quả, vậy thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Mọi người đều hơi ngẩn ra, theo tiếng nhìn lại, khi trông thấy Dạ Nhược Ly đi tới trước mặt, trên mặt lộ ra khinh thường.
"Tại sao ngươi nói không thể dùng Tử Ngọc Quả?" Khóe môi nam tử thanh sam
nhếch lên đầy khinh thường, trong mắt hàm chứa giễu cợt, "Thực lực của
Đại nhân nhà ta cường đại như vậy, sao lại không thể chống đỡ được lực
lượng của Tử Ngọc Quả chứ? Ta thấy rõ ràng là ngươi đang có chủ ý với Tử Ngọc Quả."
Hơi nhíu lông mày trắng lại, lão giả giơ tay lên ngăn lại nam tử thanh sam, hai con ngươi thanh minh kia nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, nở nụ cười ôn hòa: "Vị cô nương này, không biết là ngươi từ
đâu nghe tới những thứ đồ này?"
Lần này đến lượt Dạ Nhược Ly giật mình, chẳng lẽ người Phong Vực đều không biết Tử Ngọc Quả ẩn chứa lực lượng táo bạo sao?
"Những thứ này đều là cơ bản thông thường thôi."
"Thông thường?"
Lão giả sửng sốt một chút, lão gia hỏa kia chỉ nói cho ông biết, Tử Ngọc
Quả có thể hóa giải độc tố của ông, lại không nói những thứ này thông
thường.
"Không sai, chỉ có Luyện Đan Sư mới có thể làm cho Tử
Ngọc Quả dùng được, nếu như ngươi có thể tin ta thì giao Tử Ngọc Quả cho ta, ta giúp ngươi hóa giải độc của ngươi."
Nghe vậy, lão giả
chưa hề mở miệng, một vài nam tử thanh sam bên cạnh không nhịn được chế
giễu cười ra tiếng: "Ha ha, ngươi sẽ không muốn nói cho chúng ta biết,
ngươi là một Luyện Đan Sư đấy chứ? Quả thật Tử Ngọc Quả này có thể luyện chế đan dược, nhưng không phải là một Thần Phẩm Luyện Đan Sư thông
thường có thể chế thành, cũng chỉ có Luyện Đan Sư trong những thế lực
đứng đầu tại Phong Vực kia mới có thực lực này, ngươi nói ngươi có thể
cứu Đại nhân chúng ta, quỷ mới sẽ tin tưởng, ta thấy ngươi chính là đang cố ý lừa lấy Tử Ngọc Quả."