Mọi ánh mắt đều tề tụ trên mặt Trịnh Thiên Nhiên, hiển nhiên bọn họ cũng muốn biết lão sẽ tức giận thế nào.
Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, lạnh nhạt quét mắt nhìn Trịnh Thiên Nhiên, trên
khuôn mặt tuyệt mỹ không mang theo biểu tình nào, thản nhiên nói: "Ngươi không đi luyện chế đan dược, ở chỗ này làm gì?"
Mọi người kinh
ngạc nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, tựa hồ như không có dự liệu được, nữ tử này lại có gan chỉ trích Thiên Nhiên đại sư. Phải biết vị này chính
là Đệ nhất Luyện Đan Sư Hoàng tộc, có địa vị chí cao vô thượng, đến nay
vẫn chưa có người nào dám càn rỡ nói chuyện với lão như thế.
Lúc
tất cả mọi người đều cho là Trịnh Thiên Nhiên sẽ dưới cơn nóng giận mà
nhằm thẳng vào nàng thì Trịnh Thiên Nhiên lại cất bước đi về phía Dạ
Nhược Ly, mặt lộ vẻ cung kính chắp tay ôm quyền, nói: "Ha ha, Nhược Ly
đại sư dạy phải, chỉ là hôm nay ta nhận được thiếp mời cho nên mới tới
tham gia buổi đấu giá lần này, ai ngờ sẽ gặp được đại sư ngài bị quấy
rầy."
Đại… Đại sư?
Nghe thấy xưng hô này, lại nhìn về phía vẻ mặt cung kính kia của Trịnh Thiên Nhiên, mọi người đều trợn to hai
mắt, một bộ dáng không dám tin, bọn họ đều cho là mình xuất hiện ảo
giác.
Không, tuyệt đối không thể nào, làm sao Thiên Nhiên đại sư sẽ gọi một nữ tử là đại sư chứ? Đây là giả, nhất định là giả…
"Đúng lúc ta tới buổi đấu giá cũng có chút chuyện," Dạ Nhược Ly gật đầu một
cái, mâu quang quét về phía Kiền Khôn Lâm run run rẩy rẩy, giọng nói
lạnh lùng không có tình người, "Ngoài ra, bắt đầu từ ngày mai, ta không
hy vọng gặp lại Kiền gia nữa…"
Dứt lời, phất phất tay áo, tiến vào phòng đấu giá không hề quay đầu lại nữa.
Có một số việc không cần bọn họ nhúng tay, chắc hẳn Trịnh Thiên Nhiên sẽ xử lý rất tốt.
"Phù phù!"
Hai chân mềm nhũn, Kiền Khôn Lâm tê liệt ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt,
trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, hắn ta hiểu được, lần này Kiền gia hoàn toàn
bị hủy trong tay hắn ta.
Đáng tiếc, không có một ai không có một
người chung quanh nào tỏ ra đồng tình với hắn ta, bởi vì hoàn toàn là
hắn ta tự làm tự chịu, không trách được người khác. Chẳng qua là nữ tử
kia lại được Thiên Nhiên đại sư gọi là đại sư, chắc chắn là có chỗ hơn
người, nhất định phải thông báo cho tộc nhân biết, phải tránh không thể
trêu chọc nàng.
"Nhược Ly đại sư, không biết ngài tới đây là vì
chuyện gì?" Trịnh Thiên Nhiên tươi cười đầy mặt đi theo bên cạnh Dạ
Nhược Ly, không chút nào cố kỵ ánh mắt kinh ngạc của người khác, "Nếu
như Nhược Ly đại sư có gì cần, ta có thể phái người đưa tới cho đại sư
ngài, ở trong Hoàng Thành này thì còn chưa có đồ vật ta không có được."
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly dừng lại bước chân: "Thú tinh hệ Kim, ngươi có không?"
"Thú tinh hệ Kim sao? Ha ha, sự tình thật là khéo, ở chỗ ta vừa đúng có một
Thú tinh hệ Kim." Trên cái mặt già nua của Trịnh Thiên Nhiên hiện ra vẻ
kích động, theo lão đây là cơ hội lấy lòng Dạ Nhược Ly.
"Bất quá Thú tinh hệ Kim này vẫn còn ở Hoàng cung, sau đó ta sẽ phái người đưa tới cho đại sư ngài."
"Được," Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần tham gia buổi đấu giá, đồng dạng ta cũng sẽ không thu
trắng vật của ngươi, trước khi ta chưa rời khỏi Hoàng Thành, ngươi có
thể tìm năm vấn đề không hiểu tới hỏi ta."
Nghe vậy, Trịnh Thiên Nhiên hô hấp chợt căng thẳng, vô cùng kích động, khiến bộ mặt già nua của lão đỏ lên.
Không có gì càng quan trọng hơn việc xin một Luyện Đan Đại Sư chỉ bảo mấy vấn đề, mặc dù nàng nhìn chướng mắt thiên phú của mình, không muốn thu làm
đồ đệ, nhưng có thể xin nàng chỉ bảo mấy vấn đề, lão cũng đã rất thỏa
mãn rồi.
"Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi."
Nếu đã lấy được đồ vật cần thiết, vậy thì buổi đấu giá này cũng không còn tác dụng quá lớn đối với bọn họ…
Kiền gia, trong thư phòng, Kiền Lạc Minh không ngừng đi qua đi lại, sắc mặt lại tràn đầy hốt hoảng.
"Không ngờ lần trước người nổi lên tranh chấp với Lâm Nhi lại là Thái Thượng
Trưởng Lão Y gia, ai biết vị Thái Thượng Trưởng Lão kia lại nhàm chán đi tới cửa thành như vậy, không được, ta phải mau sớm nói chuyện này cho
Lâm Nhi biết, để tránh cái tính tình kia chọc phải người không nên
chọc."
Thông qua nhiều ngày tra xét, cuối cùng ông ta cũng tra được lão đầu quê mùa trong miệng Kiền Khôn Lâm là người nào.
Nghĩ đến thực lực Y gia siêu cường, Kiền Lạc Minh hung hăng rùng mình một
cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Đối với những quý tộc bình thường
mà nói, Thần Hoàng cường giả căn bản chính là tồn tại cao không thể chạm tới.
"Gia chủ, Gia chủ......"
Vào đúng lúc này, có một người vội vàng hấp tấp chạy vào từ ngoài cửa.
"Như thế nào? Tìm được tung tích thiếu gia chưa?" Chậm rãi xoay người, Kiền
Lạc Minh nhìn bộ dáng thở hổn hển của người đứng ngay cửa, trong lòng
chợt dâng lên một luồng cảm giác không tốt.
"Gia chủ, thiếu gia đã xảy ra chuyện…"
Thở hổn hển mấy hơi, hộ vệ mới nói lại chuyện từ đầu tới cuối đã hỏi thăm được vừa nãy cho Kiền Lạc Minh.
"Ầm!"
Kiền Lạc Minh ngã xuống trên ghế đàn hương, ngước mắt nhìn bầu trời ngoài
cửa, tự lẩm bẩm: "Thiên Nhiên đại sư? Vì sao hai người kia sẽ có quan hệ với Thiên Nhiên đại sư? Xem ra, cuối cùng ta vẫn là chậm một bước, Kiền gia lâm nguy, không được, ta tuyệt không thể cứ ngồi chờ chết như vậy,
lập tức chuyển nhân tài ưu tú của Kiền gia đi, chỉ cần bọn họ còn sống
thì Kiền gia sẽ có hi vọng tái khởi."
Đáng tiếc, người ta sẽ
không cho phép ông ta kịp chuẩn bị, lúc ông ta sắp chuyển nhân tài ưu tú đi thì thị vệ Hoàng tộc đã bao vây xung quanh Kiền gia, chính là một
con chuột cũng đừng nghĩ ra ngoài.
Dạ Nhược Ly chỉ là nói một
câu, không hy vọng gặp lại Kiền gia, theo Trịnh Thiên Nhiên lý giải, có
thể để nàng không gặp lại người Kiền gia nữa thì chỉ có một phương pháp
là giam giữ những người này cả đời hoặc là diệt môn.
Mặc kệ lão
giải quyết thế nào thì dù sao cuộc đời này, Kiền gia cũng đã biến mất
khỏi Hoàng Thành, mà bởi vì Kiền gia diệt môn, cả Hoàng Thành đều oanh
động, đều sôi nổi nghị luận rằng tới cùng Kiền gia đã phạm vào tội gì mà dẫn tới thị vệ Hoàng tộc.
Sau đó, thông qua miệng vài người
vuông mới biết được, vị quần áo lụa là Kiền gia kia chọc phải người
không nên chọc mới dẫn đến tai họa ngày hôm nay.
Nghe nói hắn ta
đắc tội chính là Luyện Đan Đại Sư, hơn nữa quan hệ giữa vị Luyện Đan Đại Sư kia với Thiên Nhiên đại sư không tầm thường, thậm chí có người nói
ra vị Luyện Đan Đại Sư kia là một nữ tử trẻ tuổi.
Hiển nhiên câu
nói sau cùng dẫn tới mọi người xì mũi coi thường, không ai tin tưởng,
nàng là một nữ tử trẻ tuổi, bất quá không thể trách, Dạ Nhược Ly nghiễm
nhiên trở thành nhân vật thần bí trong miệng mọi người Hoàng Thành.
Có lẽ là chỉ có đám cao tầng Y gia mới biết, nhân vật gây nên oanh động gần đây liền cư ngụ ở Y gia bọn họ…
"Dược liệu đều đã chuẩn bị xong?" Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn đồ vật Y Ân Lạc
đưa tới, vẻ mặt tiết lộ một tia ngưng trọng, "Như vậy, ta cũng là thời
điểm bắt đầu tiến hành luyện chế đan dược."
Y Ân Lạc nắm quả đấm thật chặt, tâm tình chợt tràn đầy khẩn trương, mâu quang không hề động nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
Mà tất cả đám cao tầng Y gia còn lại đều ở bên cạnh, bọn họ cũng rất muốn
biết, nàng có thể luyện chế ra đan dược cứu trị Y Thanh Ca hay không, dù sao kiến thức nàng hiểu về luyện dược tuy nhiều nhưng cũng không đại
biểu có thể luyện chế loại đan dược này.
"Khụ khụ." Tiếng ho khan suy yếu theo làn gió truyền vào trong tai mọi người.
Y Thanh Ca được nha hoàn đỡ chậm rãi cất bước đi tới, áo xanh bồng bềnh,
một đầu tóc đen mượt nhẹ nhàng phất qua sống lưng thẳng tắp, trên khuôn
mặt tuấn mỹ kia lộ ra vẻ tái nhợt bệnh tật, giữa lông mày có mệt mỏi
không thể nào che giấu.
"Thanh Ca, sao con lại tới đây?" Y Phi Phàm cả kinh, vội vàng tiến lên, đón lấy Y Thanh Ca từ trong tay nha hoàn.
"Phụ thân, xin đừng lo lắng, thân thể của con đã tốt hơn trước kia nhiều
rồi," lắc đầu một cái, Y Thanh Ca nhàn nhạt cười cười, chợt ánh mắt của
hắn hướng về phía Dạ Nhược Ly, trong tròng mắt màu xanh biếc xẹt qua
quang mang khác thường, "Hơn nữa, sao con có thể vắng mặt vào loại thời
khắc này chứ? Mặc kệ có thể thành công hay không, con có thể sống nhiều
năm như vậy thì cũng đã đủ rồi."
"Ai!" Thở dài một hơi, Y Phi
Phàm cuối cùng vẫn là không nói thêm gì nữa, bảo người đưa một cái ghế
đến đây, đỡ Y Thanh Ca ngồi xuống chiếc ghế gỗ, mình thì lẳng lặng nhìn
Dạ Nhược Ly luyện chế.
"Nhược Ly tỷ tỷ nhất định sẽ thành công."
Nắm tay thành quả đấm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Phỉ Phỉ tràn đầy tự
tin, nàng tin tưởng, với bản lãnh xuất thần nhập hóa của Nhược Ly tỷ tỷ, chắc chắn có thể luyện chế thành công, trên đời này tuyệt không có
chuyện gì nàng không làm được.
Lúc này, Dạ Nhược Ly đã bắt đầu
bắt tay vào tiến hành luyện chế đan dược, vì vậy cũng không chú ý tới Y
Thanh Ca đến, dù sao vào giờ phút như thế này, nàng không thể phân tâm.
Ngưng mắt nhìn cử chỉ của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y khoanh tay trước ngực, khóe
môi đỏ mọng cong nhẹ thành đường cong mị hoặc, trong mắt phượng hẹp dài
hàm chứa đầy tiếu ý, toàn bộ trong mắt liền chỉ tồn tại một mình nàng.
Trong sân Y gia, những nữ tử mắt hoa si nhìn Cung Vô Y kia, lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn khóa chặt vào một người, không khỏi thất vọng thở dài một
hơi, xem ra ngay cả một chút hi vọng bọn họ cũng không có.
Mà
theo động tác của Dạ Nhược Ly, tất cả mọi người đều khẩn trương ngừng
hít thở, chỉ sợ nàng xảy ra cái gì không may dẫn đến luyện chế thất bại.
Trên trán lưu lại mồ hôi chi chi chít chít, thậm chí chảy vào trong mắt,
nhưng nàng lại không quan tâm lau đi, dốc sức mở to hai mắt, tầm mắt
chăm chú tập trung vào lò luyện đan trước mặt, không dám có một chút
buông lỏng nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay lúc
trong lòng tất cả mọi người tràn đầy sốt ruột thì bên trong Long Phượng
Thần Đỉnh rốt cuộc truyền đến tiếng vang khác thường.
"Ầm!"
"Bang bang!"
Tiếng va chạm mãnh liệt lại rõ ràng như thế trong sân yên tĩnh, để cho tâm
mọi người cũng không khỏi dâng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào
đan dược, chính là ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi mấy phần.
Từng chút từng chút mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, dưới ánh mắt
nhìn chăm chú của mọi người, Dạ Nhược Ly duỗi một tay ra, một viên đan
dược nhanh chóng bắn vào trong lòng bàn tay của nàng.
Bởi vì đan dược này cực kỳ trân quý, vì vậy một lò nàng chỉ luyện chế được một viên.
Ánh mắt nhìn khắp bốn phía, Dạ Nhược Ly cất bước đi tới trước mặt Y Thanh Ca, mở lòng bàn tay ra, thản nhiên nói: "Cầm lấy đi."
Lập tức mọi ánh mắt tề tụ vào trên người Y Thanh Ca, bọn họ đều muốn biết
viên đan dược này có thể cứu trị Y Thanh Ca hay không, nếu quả thật đúng là như vậy thì chứng minh được rằng nữ tử này tuyệt đối thuộc hàng
thượng thừa ở trong Thần Phẩm Luyện Đan Sư.
Khẽ mỉm cười, Y Thanh Ca cũng không do dự, cầm đan dược trong lòng bàn tay Dạ Nhược Ly lên, chậm rãi đưa vào trong miệng.
"Oanh!"
Một cỗ khí tức mạnh mẽ chảy vào trong thân thể, cả người Y Thanh Ca run
lên, khóe miệng chảy ra một vệt máu, trên tuấn nhan trắng nõn càng lúc
càng trắng bệch, mà thông qua vẻ mặt của hắn là nhìn ra được thống khổ
hắn đang thừa nhận.
"Thanh Ca!" Y Phi Phàm vội vàng bắt lấy tay Y Thanh Ca, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng, "Thanh Ca, con thế nào rồi?
Tại sao, tại sao Thanh Ca lại thống khổ như vậy?"
Ngay cả Y Ân
Lạc đã sớm thấy qua bộ dáng sau khi hắn dùng đan dược, vậy mà hôm nay Y
Thanh Ca còn khiến cho lão sợ hết hồn, bất quá lão cũng hiểu được, đây
là hiệu quả của đan dược.
Y Phỉ Phỉ che miệng lại, giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cũng đau lòng nhìn Y Thanh Ca.
"Con không sao."
Y Thanh Ca mới vừa bức ra ba chữ này từ trong miệng, lại một trận đau đớn từ linh hồn bị xé rách truyền đến, dung nhan của hắn thoáng chốc tái
nhợt như người chết, thân thể gầy gò run rẩy mãnh liệt.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều không phát ra một tiếng rên nào…
Môi mỏng bị cắn ra từng vết máu, cái dáng vẻ thống khổ kia khiến cho tất cả nữ tử trong viện đều đau lòng khóc thành tiếng, rất khó tưởng tượng hắn đang chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Ước chừng qua nửa canh giờ,
thống khổ trên mặt Y Thanh Ca mới chậm rãi rút đi, cả người đều suy yếu
hẳn, cho dù sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng bất cứ người
nào cũng cảm nhận được trong cơ thể của hắn đang bộc phát ra vô hạn sinh cơ.
"Thành… Thành công rồi?"
Mọi người đều trợn to hai mắt, theo đó chính là một trận vui mừng khôn xiết.
Nếu thân thể Y Thanh Ca thật sự được chữa khỏi thì cũng liền đại biểu Y gia sắp xuất hiện một thiên tài có một không hai, trừ Y Ân Lạc ra, không
cần mười năm lại có một Thần Hoàng cường giả.
"Ha ha, thật tốt
quá," Y Ân Lạc cười to hai tiếng, tươi cười có sảng khoái không nói ra
được, "Thanh Ca, chứng bệnh của cháu đã chữa khỏi, làm phiền Nhược Ly
đại sư, mà ta cũng nguyện tuân thủ hứa hẹn đã từng nói, thiếu nàng một
nhân tình lớn bằng trời, nếu sau này Nhược Ly có chỗ cần thì ta nhất
định bất chấp gian nguy, sẽ không chối từ!"
Y Thanh Ca thản nhiên cười cười, hắn cũng không nói thêm gì đó, chỉ khắc phần ân tình này vào sâu trong tâm khảm.
Từ nay về sau, bất kể nàng gặp phải cái gì, Y Thanh Ca hắn nguyện ý luôn
đứng bên cạnh nàng mãi mãi, sống chết không bỏ, mà Y gia cũng sẽ trở
thành hậu thuẫn vĩnh viễn của nàng…
"Hiện tại cũng là thời điểm giúp Kim Văn Hổ giải trừ phong ấn."
Đáy lòng lặng lẽ thở dài một hơi, Dạ Nhược Ly vươn bàn tay ra, một khối thú tinh màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
Thú
tinh Thần Vương này chính là đồ vật Trịnh Thiên Nhiên mới vừa đưa tới,
nếu dựa vào khối thú tinh này thì có lẽ có thể khiến cho Kim Văn Hổ đột
phá tới Thần Vương…
Ánh mắt chợt lóe lên, Dạ Nhược Ly bình ổn lại tâm tư, phất phất ống tay áo, lập tức một đống lớn dược liệu liền xuất
hiện trước mặt nàng.
"Nàng đây là muốn làm cái gì?"
Mọi người đều không hiểu cử chỉ của Dạ Nhược Ly, chẳng lẽ nàng còn muốn luyện chế đan dược gì đó?
Rất nhanh, cử động của Dạ Nhược Ly chứng minh suy đoán của mọi người, nàng đúng là muốn luyện chế đan dược…
Luyện chế Bồ Đề Đan cũng không đơn giản, mắt thấy Dạ Nhược Ly mồ hôi đầy
người, Trịnh Thiên Nhiên có lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng hiểu được, lão không thể nào chen tay vào luyện chế loại đan dược này, chỉ có thể đứng một bên sốt ruột.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này đã gần
sau giữa trưa, vậy mà tất cả mọi người quên mất thời gian dùng bữa trưa, chỉ là không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, chỉ sợ bỏ qua
phần đặc sắc nào đó.
Đột ngột, ấn đường* đang nhíu chặt của Dạ Nhược Ly buông lỏng, theo mùi thuốc đi ra, nàng thu hồi hỏa diễm trong lòng bàn tay.
"Kim Văn Hổ, ra ngoài!"
Tiếng kêu vừa dứt, một vệt kim quang nhanh chóng bắn ra, hóa thành một thân
thể con hổ khổng lồ, đứng lẳng lặng bên cạnh Dạ Nhược Ly, không hiểu
nhìn nữ tử bên cạnh.
"Kim Văn Hổ?" Y Ân Lạc hơi ngẩn ra, có lẽ cảm thấy được chuyện kế tiếp mà Dạ Nhược Ly sẽ làm, khuôn mặt thoáng qua khiếp sợ.
"Ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ muốn tự do, hay là muốn khôi phục thực lực? Nếu
ngươi nghĩ muốn khôi phục lực lượng, như vậy thì khế ước với ta, ta có
thể cho ngươi thời gian nửa nén hương để suy nghĩ."
Nhàn nhạt quét mắt nhìn Kim Văn Hổ, Dạ Nhược Ly lạnh giọng nói.
"Khôi phục lực lượng?" Kim Văn Hổ không khỏi ngây ngẩn cả người, nó không
nghĩ tới, mình còn có thể có một ngày giải trừ phong ấn, chẳng biết tại
sao, nó nguyện ý tin tưởng lời nói của nữ tử này.
"Không cần suy nghĩ, ta nguyện ý bị ngươi khế ước."
Dạ Nhược Ly im lặng gật đầu, sau khi hai người hoàn thành khế ước, một
viên đan dược bắn ra từ đầu ngón tay, bắn về phía Kim Văn Hổ.
Kim Văn Hổ há to mồm tiếp được đan dược, nhai nhai hai cái, tức thì thân
thể của nó chợt run lên, vốn là lực lượng bị phong ấn thì trong nháy mắt phong ấn bị phá vỡ, nhanh chóng bắt đầu tăng trưởng.
Thánh Thú trung cấp, Thánh Thú cao cấp, Thánh Thú đỉnh phong, thẳng tới Thần Tướng đỉnh phong mới dừng lại…
Biến cố đột phát khiến mọi người đều sững sờ, trừ Cung Vô Y và Y Ân Lạc ra,
không người nào biết rốt cuộc trên người Kim Văn Hổ đã xảy ra chuyện gì.
"Cuối cùng đã giải khai phong ấn, Kim Văn Hổ này vốn là huyền thú Thần Tướng
đỉnh phong, hiện giờ phá vỡ phong ấn khôi phục thực lực, không nghĩ tới
nàng thật sự có thể luyện chế ra loại đan dược này."
Y Ân Lạc thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly tràn đầy phức tạp.
Nhân vật như thế, nhất định không phải là Y gia có thể lưu lại, mà lão có thể làm chỉ là quan hệ với nàng thật tốt.
"Oanh!"
"Ầm ầm!"
Chợt, trên người Kim Văn Hổ bộc phát ra lực lượng cường hãn, trực tiếp đột
phá một vách chướng cản trở cuối cùng, tiến vào hàng ngũ Thần Vương. Vậy mà, trận biến cố này, dù là Y Ân Lạc cũng thấy choáng váng.
Khí tức bất đồng với vừa rồi, bất luận kẻ nào cũng biết, Kim Văn Hổ là đang lên cấp…
"Trời ạ, tới cùng là nàng luyện chế đan dược gì thế? Thế nào lại biến thái
như vậy? Một viên đan dược là có thể tạo nên một vị Thần Vương cường
giả, này… này con mẹ nó căn bản không phải là chuyện con người có thể
làm được."
"Mẹ kiếp, rốt cuộc biến thái này là ở đâu ra, hơn nữa tựa hồ như nàng chỉ khoảng hai mươi tuổi."
"Quá đả kích người, so với nàng nhất định chính là tìm ngược, loại biến thái này, căn bản không thể gọi là người."
Trong Y gia không thiếu thiên chi kiêu tử, hôm nay những người này cũng bị đả kích thật sâu, có lẽ ở cả Phong Vực cũng không có người nào có thiên
phú luyện đan có thể vượt qua cái tên biến thái này.
Có lẽ, sau này nàng vẫn còn có thể trở thành là Siêu Thần Phẩm…
Nghĩ đến đây, hô hấp của mọi người cũng dồn dập mấy phần, nếu quả thật có
thể thiết lập quan hệ với Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, như vậy chắc chắn Y gia bọn họ sẽ nước lên thì thuyền lên, cớ sao mà không làm?
"Yêu nghiệt, chàng có nhìn thấy Thiên Lưu không?" Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, cũng không biết Thiên Lưu đi tới đâu tìm vui nữa.
"Nàng ấy hả?" Cung Vô Y lắc đầu một cái, khóe môi giương lên ý cười nhợt
nhạt, "Ta là phu quân của nàng, không phải là hộ vệ của nàng ấy, làm sao biết nàng ấy đi đâu chứ?"
"Nhược Ly đại sư, ngài đang tìm Thiên
Lưu tiểu thư sao?" Nghe được lời của hai người, Y Phi Phàm tiến lên hai
bước, chắp tay ôm quyền, nói, "Ta vừa mới nhìn thấy Thiên Lưu tiểu thư
rời khỏi Y gia."
"Rời khỏi Y gia? Ta biết rồi," Dạ Nhược Ly thở
dài một hơi, sắc mặt có chứa một chút mệt mỏi, "Yêu nghiệt, chúng ta đi
thôi, ta mệt mỏi."
Với tính tình nhạy bén của Thiên Lưu, chắc hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm…
Lúc này, bên trong một cửa hàng tại Hoàng Thành, ánh mắt Thiên Lưu dừng lại trên một vòng ngọc, ánh mắt lập tức sáng lên, nói: "Lão bản, đưa cái
vòng tay đó cho ta."
Vòng tay bằng ngọc này là dùng Ôn Linh Thạch chế thành, có thể tiêu trừ mệt nhọc, gần đây Dạ Nhược Ly luôn bận bịu
việc luyện chế đan dược khiến cho người bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng,
có lẽ vòng tay này có thể giúp nàng một chút.
"Chậm đã!" Một tiếng khẽ quát truyền đến từ bên cạnh, "Cái vòng ngọc này, ta muốn."
Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trầm xuống, Thiên Lưu mắt lạnh quét nhìn người tới: "Triệu Lâm, Triệu gia?"
Oan gia ngõ hẹp, dưới tình huống thế này lại gặp được nàng ta, chẳng qua là nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cái vòng ngọc này, dù sao nàng tìm
một ngày mới tìm được một ngọc khí dùng Ôn Linh Thạch chế thành ở trong
cửa hàng này.
"Lão bản, đưa vòng tay cho ta." Thiên Lưu xoay đầu qua, lạnh lùng nói.
Lão bản cửa hàng quét mắt nhìn Thiên Lưu, vẻ mặt khinh thường: "Xin lỗi,
nếu Triệu tiểu thư muốn cái vòng tay này, như vậy thì là đồ của nàng,
huống chi, tiểu oa nhi, ngươi có thể lấy ra tinh thạch sao?"
Khẽ nhíu mày, trong nháy mắt sắc mặt Thiên Lưu hiện đầy hàn ý: "Nếu như, ta không thể không cần?"
"Muốn sao?" Triệu Lâm yêu mị cười một tiếng, cầm lấy vòng ngọc, bàn tay khẽ
dùng lực một chút, trong nháy mắt vòng tay trong suốt xuyên thấu hóa
thành bột, chợt vứt xuống trước mặt Thiên Lưu, "Vậy ngươi lấy đi đi."
Động tác bất ngờ của Triệu Lâm làm cho nàng không thể ra tay ngăn cản kịp lúc.
Ngơ ngác nhìn bột phấn bay xuống từ thiên không, thân thể nhỏ nhắn của
Thiên Lưu khẽ run rẩy, trong đầu nhớ lại khổ cực mấy ngày nay của Dạ
Nhược Ly, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nhiễm lên vẻ phẫn nộ.
"Thiên Lưu ta ở chỗ này xin thề, nhất định phải khiến cho Triệu Lâm ngươi sống không bằng chết!"
"Chỉ bằng ngươi sao?" Khóe môi khinh thường cong lên, Triệu Lâm lui về phía
sau hai bước, nói, "Các ngươi lên cho ta, chỉ cần không chết thì liền
hung hăng hành hạ tra tấn nàng!"
"Dạ, tiểu thư."
Nghe vậy, hai hộ vệ sau lưng nàng ta tiến lên, những quả đấm mạnh mẽ rơi vào trên thân thể nhỏ nhắn của Thiên Lưu.
Dù sao Thiên Lưu mới vào Thần Tướng, mà thực lực hai hộ vệ đều ở Thần
Tướng đỉnh phong, làm sao nàng có thể là đối thủ của đám người kia? Thế
nhưng vô luận thân thể đau đớn cỡ nào, nàng cũng chỉ là hung hăng nhìn
chằm chằm vào Triệu Lâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có hận ý rõ ràng.
"Các ngươi giúp ta bắt nàng trở về Triệu gia, ta sẽ hành hạ nàng từ từ, ha ha…"
Cười to hai tiếng, Triệu Lâm quay người rời đi, trong đôi mắt đẹp kia lóe ra vẻ âm độc.
Nữ oa nhi này đứng chung một chỗ với hai người kia, chắc hẳn là nữ nhi của bọn họ, nghĩ đến nam nhân mình nhìn trúng có cốt nhục với nữ tử khác,
nàng ta liền hận đến phát điên, hôm nay nhìn thấy Thiên Lưu, như thế nào sẽ bỏ qua cho nàng?
Về phần Y gia, chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ vì một con kiến hôi mà tới Triệu gia hay sao?