Tinh Nguyệt Thành sau giữa trưa, vẫn an bình trước sau như một.
Nhưng phong ba đại chiến tạo thành cũng chưa từng biến mất theo thời gian
trôi qua, ngược lại được cư dân Tinh Nguyệt Thành nói chuyện hăng say.
Bất quá không thể trách được, Lý gia ban đầu không ai bì nổi giờ đã trở
thành lịch sử của Tinh Nguyệt Thành.
Ngày đó bên trong Tinh Nguyệt Thành, trên vùng trời Tán Tu Liên Minh, một tiếng hét lớn chợt vang dội khắp phía chân trời.
"Tất cả người Tán Tu Liên Minh đều lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta!"
Trong nháy mắt tiếng nói đinh tai nhức óc này làm cho mọi người Tinh Nguyệt
Thành đều ngẩng đầu nhìn lên, khi trông thấy hai bóng dáng đứng thẳng
trong hư không dưới bầu trời xanh tinh khiết kia thì trong mắt đều xẹt
qua kinh ngạc.
"Là Lý Lôi Lý gia, hắn còn dám trở lại sao?"
"Lý gia đã bị Tán Tu Liên Minh diệt môn, hắn trở lại chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"
"Bên cạnh hắn là ai? Chẳng lẽ là cứu binh hắn đưa đến?"
Nhìn chăm chú vào hai bóng dáng trong hư không, mọi người châu đầu ghé tai,
nghị luận ầm ĩ, trong lúc mọi người đang nghị luận, bên trong Tán Tu
Liên Minh, một nhóm người bước nhanh ra ngoài.
Đương nhiên dẫn
đầu đó là Minh chủ đương nhiệm Tán Tu Liên Minh – Dạ Nhược Ly, cùng Minh chủ tiền nhiệm hiện đang đương chức Trưởng lão là Hồng Lạc Thiên.
Bạch y khẽ tung bay, làn gió ấm áp, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng thương lão bên cạnh Lý Lôi kia, giữa lông mày dần dần treo lên một tia ngưng trọng.
Có lẽ lão ta chính là Thần Vương đó theo như lời Lĩnh chủ, thế nhưng không nghĩ đến lại tới nhanh như vậy…
"Các ngươi chính là người tiêu diệt Lý gia?" Rũ mắt xuống, tầm mắt Lạc
trưởng lão nhìn xuống đám người trước cửa Tán Tu Liên Minh, âm lãnh cười một tiếng, "Mặc dù lão phu cũng xem thường Lý gia này, nhưng lão phu nợ Lý Nặc một nhân tình, nếu không phải thực hiện nhân tình này, chẳng
phải sau này để cho người đời nhạo báng sao?"
Tiếng nói thương
lão dừng lại một chút, khóe môi Lạc trưởng lão thu lại nụ cười lạnh, một cỗ uy áp cường đại từ trong cơ thể thoạt nhìn khô lão kia bộc phát ra,
giống như làn sóng thổi quét qua.
"Cho nên, các ngươi nhất định phải chết!"
"Rầm!"
Khi uy áp cường hãn của lão ta đè xuống, một cây cổ thụ gần đấy ầm ầm hóa thành tro bụi, tan biến trên thế gian này.
"Thần Vương, đây chính là Thần Vương cường giả…"
Đối mặt với uy áp của Thần Vương, vẻ mặt Dạ Nhược Ly từ đầu đến cuối vẫn không đổi sắc, thần sắc chỉ có chứa một tia kiên định.
Nàng tin tưởng, rất nhanh nàng cũng có thể đột phá tới Thần Vương…
"Gặp nguy hiểm!"
Ngược lại với nàng, sắc mặt những người còn lại lúc cảm nhận được áp bách của Thần Vương đều đại biến, trong mắt hiện ra một tia hốt hoảng. Mà các cư dân Tinh Nguyệt Thành cũng cảm nhận được lực lượng của Lạc Trưởng lão,
không còn khinh thường như lúc đầu.
"Thần Vương, thế nhưng lại là Thần Vương, rốt cuộc Lý Lôi gặp được cái vận cứt chó gì, có thể tìm tới Thần Vương làm chủ."
"Dường như lực lượng của Thần Vương này không kém gì của Lĩnh chủ đại nhân
chúng ta, có lẽ hôm nay Tán Tu Liên Minh thật sự khó tránh khỏi tai vạ
rồi."
"Ai, coi như Lĩnh chủ hình như thiên vị Tán Tu Liên Minh,
nhưng Lĩnh chủ đang ở Lạc Sơn Thành phía xa, nước xa không cứu được lửa
gần, chờ y chạy tới, Tán Tu Liên Minh đã sớm bị diệt môn rồi."
Mọi người đều lắc đầu mà thở dài, có lẽ cảm thấy tiếc hận cho vận mệnh sắp đến của Tán Tu Liên Minh.
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được, dưới sự tàn sát của Thần Vương cường
giả, Tán Tu Liên Minh quyết sẽ không còn một người sống.
"Minh
chủ, Lam Nhi, chúng ta ngăn cản bọn họ, các ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, chỉ muốn các ngươi còn sống, Tán Tu Liên Minh ta liền có hi vọng
quật khởi lần nữa." Hồng Lạc Thiên đột nhiên hạ quyết định, bước nhanh
đến phía trước, chắn ở trước mặt Dạ Nhược Ly.
Những người còn lại trong Tán Tu Liên Minh cũng làm ra lựa chọn giống vậy, cho dù là Hồng
Phi lúc ban đầu xem thường Dạ Nhược Ly cũng là như thế.
Ban đầu
hắn không đồng ý cho Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y gia nhập, là suy tính lợi
ích cho Tán Tu Liên Minh, tất cả quan điểm đều là bởi vì Tán Tu Liên
Minh, hôm nay Tán Tu Liên Minh gặp phải cường địch, hắn há có đạo lý lui về phía sau chứ?
Mặc dù Tán Tu Liên Minh không có bất kỳ ràng buộc nào, thế nhưng bọn họ lại đã sớm xem mình là một phần tử của Tán Tu Liên Minh.
"Phụ thân, con tuyệt đối sẽ không rời đi."
Rút ra bảo kiếm bên hông, Hồng Lam đi lên phía trước, khuôn mặt tuyệt mỹ
tinh xảo mang theo quyết đoán kiên định, trong hai tròng mắt đỏ như lửa
kia cũng nhiễm lên kiên quyết từ trước đến giờ chưa từng có.
Miết miết môi, Hồng Lam ngước mắt lên nhìn về phía Lạc Trưởng lão, nàng vẫn là bộ dáng không ai bì nổi.
"Lão gia hỏa phía trên kia, ngươi có bản lãnh thì xuống đây giết ta đi, ha
ha ha, từ trước đến giờ bản tiểu thư luôn là người không sợ trời không
sợ đất, chớ nói chi là sợ một tử lão đầu như ngươi, vả lại bản tiểu thư
cũng không phải là người kính già yêu trẻ, cẩn thận bản tiểu thư dùng
một mồi lửa đốt rụi chòm râu của ngươi, để cho ngươi không còn mặt mũi
nào gặp người khác."
Nghe được lời của nàng, tất cả cư dân Tinh
Nguyệt Thành đều xấu hổ, không hổ là ma nữ Hồng Lam, tính khí này thật
đúng là không cách nào sửa đổi.
"Lam Nhi!" Tiếng nói của Hồng Lạc Thiên không khỏi lạnh mấy phần, trên mặt vẫn là bộ dáng rèn sắt không
thành thép, "Lam Nhi, Minh chủ, các ngươi vẫn là…"
"Không cần nói nữa," Dạ Nhược Ly mở ra bước chân, vẻ mặt không chút thay đổi đi tới
bên cạnh Hồng Lạc Thiên, thản nhiên nói, "Ngươi cho là chúng ta có thể
đi sao?"
Nếu là một mình nàng, cũng có thể khống chế Thanh Minh
Phủ rời đi, thế nhưng nàng còn không thể toàn bộ tín nhiệm những người
này, đương nhiên không thể nào để cho bọn họ tiến vào trong Thanh Minh
Phủ.
Hiện giờ chỉ có một biện pháp, đó chính là —— chiến!
"Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi thật ra hiểu được tình cảnh hôm nay của các
ngươi là không thể nào rời đi," Lạc Trưởng lão âm lãnh cười một tiếng,
ngược lại không có để ý tới Hồng Lam mới khiêu khích vừa rồi, ngược lại
đưa ánh mắt rơi vào trên người Dạ Nhược Ly, "Xem ở trên phân thượng
ngươi là người hiểu chuyện, lão phu có thể hảo tâm lưu cho ngươi toàn
thây."
Lý Lôi hơi chấn động một chút, mâu quang oán độc tập trung vào Dạ Nhược Ly.
Hắn muốn bầm thây nữ nhân này vạn đoạn, để giải mối hận trong lòng, nhưng
hắn cũng hiểu, Lạc Trưởng lão nguyện ý hết lòng tuân thủ lời hứa, trả
nhân tình này đã là không dễ, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục bàn điều
kiện, chỉ có thể không cam lòng nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
"Vậy sao?" Khóe môi nhàn nhạt giương lên, vẻ mặt Dạ Nhược Ly không đổi nói:
"Như vậy nên xem thử ngươi có cái bản lãnh này hay không, Dạ Nhược Ly ta không muốn chết, ai có thể làm cho ta chết? Chỉ bằng ngươi, có thể
sao?"
Giọng nói nhàn nhạt, giống như cơn gió thổi qua bên tai mọi người.
Thế nhưng trong giọng nói này hàm chứa khí phách cuồng ngạo, thế nhưng lại làm cho mọi người đồng loạt trợn tròn mắt.
Trong nội tâm Lý Lôi vui vẻ, tựa hồ như hắn có lẽ đã dự liệu được tức giận ngập trời sau đó của Lạc Trưởng lão.
"Được, rất tốt," Lạc Trưởng lão giận quá hóa cười, tròng mắt đen đục ngầu càng phát ra âm lãnh, toàn thân thẩm thấu một luồng hơi thở lăng lệ lạnh
lẽo, "Lão phu hảo tâm nguyện ý lưu toàn thây cho ngươi, ngươi đã không
cảm kích như thế, liền đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt!"
Cuồng phong nổi lên, nữ tử đứng lẳng lặng, một đầu tóc đen rối loạn ở trong
gió, nhưng từ đầu đến cuối vẻ mặt của nàng đều như lúc ban đầu, phảng
phất như thân ở trung tâm uy áp cũng không phải là nàng.
Đột
nhiên bên cạnh Dạ Nhược Ly nhiều thêm mười khôi lỗi màu vàng kim, khôi
lỗi tạo thành một chiến trận vây chung quanh nàng vào giữa.
Thập Dương Trận, nàng vốn không muốn thi triển, thế nhưng hôm nay cũng không do nàng quyết định…
Bởi vì khôi lỗi đều thuộc về phạm vi võ giả, bất quá cũng không tầm thường
so với võ giả bình thường, bọn họ còn nhiều thêm ưu thế lực lượng phòng
ngự, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc thi triển Thập
Dương Trận.Hơn nữa bởi vì là do khôi lỗi nên không cần phải phối hợp ăn
ý, chỉ cần tuân theo chỉ huy của một người, vì vậy càng thêm dễ dàng
luyện thành chiến trận hơn nhân loại.
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng tạm thời không muốn bại lộ lá bài tẩy này, đáng tiếc mọi việc đều không thể theo nàng…
"Mười khôi lỗi Thần Tướng?" Cười lạnh một tiếng, Lạc Trưởng lão rất là khinh
thường nói, "Ngươi cho rằng chỉ bằng mười khôi lỗi Thần Tướng đỉnh phong này liền có thể đối phó lão phu sao? Hừ, đây thật là chuyện vô cùng
buồn cười, hiện tại lão phu liền để cho các ngươi biết, như thế nào là
lực lượng Thần Vương, Thần Vương cũng không phải loại hỗn tạp như các
ngươi có thể so sánh."
Quả đấm bao quanh một tầng khí lưu cường đại, lao thẳng xuống, vào thời khắc này, mọi người đều cảm nhận được nội tâm bị đè nén.
Chỉ trong nháy mắt, mười khôi lỗi tung người nhảy lên, bay vào hư không, vây quanh Lạc Trưởng lão vào giữa.
"Rầm!"
Quả đấm mãnh liệt rơi vào trên người của một khôi lỗi trong đó, khóe miệng
Lạc Trưởng lão nhếch lên một nụ cười âm lãnh, hình như lão ta có thể
đoán trước được, một chưởng này của lão ta sắp sửa sẽ làm cho khôi lỗi
này tan xương nát thịt…
Đột nhiên, nụ cười Lạc Trưởng lão cứng lại, dung nhan già nua thoáng qua vẻ không thể tin.
"Này… Điều này sao có thể?"
Dưới sự công kích này của lão ta, khôi lỗi chỉ là nứt ra một khe hở không đáng kể, ngay cả lui lại cũng chưa từng lui một bước.
Đây không phải là khôi lỗi cấp bậc Thần Tướng sao? Vì sao lại có thể chống đỡ được công kích của mình?
Lạc Trưởng lão không biết rằng trận pháp Thập Dương chính là vô luận phòng
ngự, lực lượng, hay tốc độ của mười người trong trận pháp đều là tăng
lên gấp mấy lần, hơn nữa mười người phối hợp ăn ý, hoàn toàn có thể
chiến đấu vượt cấp.
Tình hình này không để cho Lạc Trưởng lão suy nghĩ nhiều, bởi vì rất nhanh quả đấm của một khôi lỗi đã gần ngay trước mắt.
"Rầm!"
Lạc Trưởng lão vội vàng giơ quyền lên ngăn cản, cảm nhận được lực lượng của khôi lỗi, nội tâm của lão ta sinh ra một trận khiếp sợ.
Mặc dù
lực lượng khôi lỗi này không đủ để làm lão ta bị thương, thế nhưng nếu
lão ta muốn diệt bọn chúng thì cũng tuyệt không dễ dàng! Chết tiệt, vì
sao Tán Tu Liên Minh sẽ có mười khôi lỗi cường đại như thế? Không phải
Lý Lôi nói cường đại nhất là một người Thần Tướng đỉnh phong sao?
Sớm biết như vậy, lão ta không bằng không đến, nếu không cũng sẽ không mất mặt như thế!
Mọi người ở dưới không trung nhìn cuộc chiến đấu kia, ánh mắt từ từ phát sinh biến hóa…
Điều này sao có thể? Thế nhưng một vị Thần Vương cường giả lại không làm gì
được mười khôi lỗi Thần Tướng, chẳng lẽ Thần Vương của lão ta là giả mạo hay sao? Nếu không thì cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
"Không ngờ Minh chủ còn nắm một lá bài tẩy cường đại như thế."
Hồng Lạc Thiên thở dài một hơi, thần sắc khẩn trương rốt cuộc từ từ thả lỏng, vẻ mặt tái nhợt cũng từ từ khôi phục hồng hào.
Bất quá đây cũng không phải là lá bài tẩy cuối cùng của Dạ Nhược Ly, đừng
quên bên trong Thanh Minh Phủ còn có một phòng vũ khí, bên trong để mấy
trăm thanh thần khí, nếu trang bị thần khí cho những khôi lỗi này thì
lại không biết cường hãn cỡ nào?
Mà nếu như tất cả mọi người tu
luyện bên trong Thanh Minh Phủ đều đột phá đến Thần Tướng, lại phối hợp
với thần kiếm, sợ rằng người trong Lạc Nguyệt Quốc có thể làm gì được
nàng sẽ không nhiều.
Tin tưởng ngày đó cũng sẽ không quá xa…
"Không được, tiếp tục như vậy ta phải thua không thể nghi ngờ!" Lạc Trưởng lão lui về phía sau hai bước, nét mặt già nua trắng bệch, khóe môi treo lên một vệt máu, lúc này lão ta đã không còn kịp trách cứ Lý Lôi nữa, ngửa
mặt lên trời gào to: "Lão bằng hữu của ta, hãy ra ngoài giúp ta một
tay."
"Rống!"
Theo những lời này hạ xuống, bầu trời chợt giăng đầy mây đen, một tiếng sói tru truyền khắp cả Tinh Nguyệt Thành.
Lúc mọi người đang kinh ngạc nhìn chăm chú, trong không trung chậm rãi dần dần hiện ra một bóng người.
Người này một bộ hắc bào, cả khuôn mặt cũng bị hắc bào che lại, thế cho nên
không cách nào thấy rõ dung mạo của hắn, thế nhưng sau khi nhìn thấy dấu hiệu hình mặt trăng trên tay hắn, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
"Là Nguyệt Dạ ma lang, thế nhưng lại là Nguyệt Dạ ma lang…"
"Trời ạ, đây chính là một Nguyệt Dạ ma lang tru diệt mấy chục thành trấn lúc
trước, cũng thoát khỏi bao vây của rất nhiều Thần Vương đó sao? Tại sao
cái thứ khát máu thành tính lại ở chỗ này?"
"Đã từng nghe nói,
mặc dù Nguyệt Dạ ma lang có thể chạy trốn khỏi rất nhiều Thần Vương bao
vây, nhưng lại bị trọng thương, sau mười năm, cũng không có ai thấy qua
Nguyệt Dạ ma lang xuất hiện, vì sao nó lại ở chung một chỗ với lão đầu
này?"
Nghe mọi người nghị luận, sắc mặt Lạc Trưởng lão càng phát ra xanh mét.
Lão ta vốn không muốn để cho Nguyệt Dạ ma lang hiện thân, nếu không sẽ vì
hắn mà gặp phải tai họa, nhưng lúc này lại không thể không như thế, mà
nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều là bởi vì cái tên Lý Lôi
chết tiệt này.
Không thăm dò rõ tin tức liền tới cầu cứu, nếu sớm biết đối phương có mười khôi lỗi có thể so đấu với Thần Vương, làm sao
lão ta cũng không thể ngu ngốc vì trả nhân tình cho một người chết mà
chạy đến nơi đây.
Mà nếu để cho bệ hạ biết được Nguyệt Dạ ma lang trở thành khế ước thú của lão ta, chắc chắn sẽ bị trừng phạt, thấy vậy
người trong thành trấn này đều không thể lưu lại, chỉ có bọn họ chết rồi mới sẽ không có người biết chuyện này.
Hít thở sâu một hơi, sát khí trong mắt Lạc Trưởng lão bắn ra bốn phía, lạnh lùng nói: "Giết bọn họ cho ta!"
"Dạ, chủ nhân."
Nguyệt Dạ ma lang khẽ ngẩng đầu lên, ánh mặt trời giữa trưa phóng xuống rơi
vào trên dung nhan tuấn mỹ kia. Bất quá trên tuấn nhan này được khảm nạm hai lục mâu khiếp người, trong đó ẩn chứa tràn đầy sát khí.
Liếm láp đôi môi đỏ mọng, trên mặt của hắn dâng lên nụ cười khát máu tàn nhẫn.
"Các ngươi hẳn nên rất vinh hạnh là sẽ được chết ở trong tay ta."
Dứt lời, hắn nâng bước chân lên cất bước đi xuống, theo bước chân hắn di
chuyển, hô hấp mọi người đều căng thẳng, sắc mặt lộ vẻ khủng hoảng.
"Lần này chúng ta xong rồi, thực lực Nguyệt Dạ ma lang không kém gì lão giả
này, thậm chí vượt xa lão ta, không biết lão ta thu phục Nguyệt Dạ ma
lang thế nào…"
Cho dù là Hồng Lạc Thiên, trong khoảnh khắc nhìn
thấy Nguyệt Dạ ma lang cũng là sắc mặt tái nhợt, trong hai tròng mắt dần hiện ra sự sợ hãi thật sâu.
Lúc trước Nguyệt Dạ ma lang phạm vào chém giết, vẫn chưa từng thối lui như cũ, thế nhân đều biết thực lực
của hắn cường hãn, hôm nay nhìn thấy bản nhân ma đầu kia, không thể nào
không sợ hãi.
"Có thể là người thứ nhất chết trong tay ta…" Lục
mâu xẹt qua vẻ mặt sợ hãi của mọi người, cuối cùng dừng lại trên người
Dạ Nhược Ly, Nguyệt Dạ ma lang âm lãnh cười một tiếng, nói, "Chính là
ngươi, ngươi nên vì thế mà cảm thấy rất vinh hạnh, kể từ sau khi bị đám
khốn kiếp chết tiệt kia đuổi giết, ta đã không nhuốm máu mười năm rồi,
mà ngươi chính là người thứ nhất ta giết sau mười năm này…"
"Rầm!"
Uy áp cường đại như gió lốc đánh tới, cả bầu trời liền u ám từ sau khi Nguyệt Dạ ma lang xuất hiện.
Bàn tay khẽ nâng lên, chưởng phong bén nhọn hung hăng đánh về phía lồng
ngực Dạ Nhược Ly, có lẽ sắp sửa cảm giác được mùi máu tươi, Nguyệt Dạ ma lang liếm môi dưới, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú càng phát ra khát
máu.
Đúng lúc này một cỗ uy áp cường đại bao phủ sau lưng hắn, theo đó chính là một tiếng gào thét giận dữ!
"Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào nàng, cút cho ta!"
Bị cỗ khí thế này tập kích, sắc mặt Nguyệt Dạ ma lang đại biến, mở to
miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh ngạc hồi hồn, lục mâu hướng về phía vùng trời phía sau lưng kia…