Tiếng nói khinh thường của lão giả lập tức khiến cho sắc mặt Hồng Lam
lạnh xuống, ánh mắt tối tăm của nàng quét mắt nhìn lão giả bên cạnh,
trong giọng nói mang theo mấy phần lửa giận bị áp chế.
"Hồng Phi trưởng lão, làm sao ngươi sẽ biết chắc chắn bọn họ là con ghẻ?"
Nàng cũng sẽ không quên, vị nam tử kia, chỉ dùng khí thế liền đánh bay phế
vật Lý gia, mà Dạ Nhược Ly, dùng lực lượng của bản thân đối kháng nhiều
Huyền Thánh như thế, tuy rằng với thực lực của bọn họ, có lẽ sẽ không có tác dụng quá lớn, nhưng quyết sẽ không là con ghẻ.
"Tiểu thư, làm sao ngươi..."
"Đủ rồi!"
Dường như lão giả còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hồng Lạc Thiên lạnh lùng cắt đứt.
Hồng Lạc Thiên liếc nhìn Hồng Phi, hơi nhíu đôi mày kiếm, uy nghiêm trong
mắt có chứa một tia cảm xúc bất mãn: "Đã là bằng hữu của Lam Nhi, đi
theo thì có sao đâu? Hiện giờ thời gian đã không còn sớm, cũng là thời
điểm chúng ta xuất phát."
"Dạ, Minh chủ."
Cho dù trong nội tâm có bất mãn, nhưng Hồng Phi không dám chống lại mệnh lệnh của Hồng Lạc Thiên.
Hồng Lam hung tợn trừng mắt nhìn Hồng Phi, xoay người đi đến bên cạnh Dạ
Nhược Ly, tươi cười đầy mặt nói: "Đừng để ý tới lão gia hỏa kia, Nhược
Ly, chúng ta đi thôi."
Nói xong liền muốn kéo tay Dạ Nhược Ly, ai ngờ lại kéo vào không khí, nàng khẽ nhíu mày, hơi giương mắt lên, liền
thấy Cung Vô Y ôm Dạ Nhược Ly vào trong ngực, nắm hai tay nàng thật
chặt, trong đôi mắt phượng giống như yêu nghiệt mê hoặc lòng người pha
lẫn một tia cảnh giác.
"Thật là một phu quân đố kỵ." Hồng Lam miết miết miệng, ở trong lòng oán thầm một câu.
Thât không biết Nhược Ly làm sao mà chịu được người nam nhân này.
Đội ngũ đang chuẩn bị xuất phát, Hồng Lạc Thiên phất phất tay, hai chữ xuất phát còn chưa bật ra khỏi miệng thì phía sau đột nhiên truyền tới một
tiếng cười âm hàn: "Hồng Minh chủ, Hồng Lam tiểu thư, biệt lai vô
dạng*."
*biệt lai vô dạng: ý là hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay
Chỉ thấy bên dưới Đại Nha Lĩnh, một đoàn người đang đi từ xa tới, chậm rãi đi về phía mọi người.
Trong đoàn người đi tới này, dẫn đầu chính là một lão giả hôi bào, hai tròng
mắt âm lãnh như con rắn độc đảo qua mọi người Tán Tu Liên Minh, không
khỏi làm cho người ta cảm giác được giống như là bị một con rắn quấn
quanh ở trên cổ, thiếu chút nữa chết vì ngạt thở.
Mặc dù Dạ Nhược Ly không biết lão giả hôi bào này, nhưng lại biết Lý Hạ và Lý Lập phía sau lão.
"Người Lý gia?"
Dạ Nhược Ly ngẩn ra một lát, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, khóe môi giương lên ý cười băng lãnh.
"Lý Nặc, tại sao người Lý gia các ngươi sẽ ở chỗ này?" Nắm chặt quả đấm,
thần sắc Hồng Lạc Thiên âm trầm nhìn về phía đám người không mời mà tới, sắc mặt chợt xanh mét, hai tròng mắt xẹt qua ngoan lệ.
Chết
tiệt, làm sao người Lý gia biết chuyện bọn họ tới thăm dò di tích chứ?
Chẳng lẽ trong Tán Tu Liên Minh có gian tế, hoặc có lẽ là người Lý gia
vẫn luôn giám thị động tác của bọn họ?
"Ha ha, Tán Tu Liên Minh
các ngươi có thể tới nơi này, vì sao chúng ta lại không được tới?" Lý
Nặc âm hàn cười một tiếng, con ngươi tựa như con rắn độc quấn lấy Hồng
Lạc Thiên, âm hiểm nói, "Bất quá, Tán Tu Liên Minh các ngươi cũng biết
di tích Thần Hoàng có bao nhiêu nguy hiểm, cho nên hai nhà chúng ta có
thể hợp tác, như thế cũng có thể thuận lợi giải quyết một vài khó khăn."
Quả nhiên, bọn họ tới đây vì di tích.
Hồng Lạc Thiên hít thở sâu một hơi, lực độ nắm hai quả đấm càng chặt hơn,
cười lạnh một tiếng: "Nhìn tới, Lý gia các ngươi có chuẩn bị mà tới, các ngươi đã muốn hợp tác, vậy chúng ta tạm thời hợp tác thì có sao đâu?"
Hắn hiểu Lý Nặc nói là sự thật, quả thật hai nhà hợp tác thì có ưu thế hơn.
Chẳng qua ai cũng đều hiểu, sau khi thăm dò di tích, đó chính là đại chiến giữa hai đại thế lực tại Tinh Nguyệt Thành này.
Trong Đại Nha Lĩnh không thiếu một vài huyền thú, nhưng mà những huyền thú
này có thể coi như là trí mạng đối với người thường, nhưng hai đại thế
lực mạnh nhất Tinh Nguyệt Thành liên thủ, mặc dù không được dễ như trở
bàn tay, nhưng cũng không quá khó khăn.
Bất kể chiến tranh ở phía trước là mãnh liệt cỡ nào, Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y đều đi ở phía sau
đội ngũ, không coi ai ra gì mà tán gẫu với nhau, cũng chẳng hề để ý tới
tình hình chiến đấu.
Bọn họ sắm vai bộ dáng người nhàn rỗi này, hoàn toàn chọc giận một vài người trong hai đại thế lực.
"Hừ, ta đã nói đừng để cho hai người này gia nhập, Minh chủ người nhìn bọn
họ đi, từ đầu tới đuôi đều chưa từng xuất thủ, dù cho là tiểu thư cũng
đối phó với một hai đầu huyền thú, bọn họ lại hèn yếu như vậy, vẫn là
đuổi bọn họ rời khỏi nơi này, Tán Tu Liên Minh chúng ta, không cần loại
người ăn không ngồi rồi này gia nhập!"
Từ lúc đầu Hồng Phi đã bất mãn với hai người này, bọn họ tới nơi này cũng không phải là ngắm phong cảnh, dưới tình huống nguy hiểm trùng trùng điệp điệp thế này, sao còn
có thể mang theo hai đứa con ghẻ chứ? Chớ nói chi là hai người này chưa
từng xuất thủ.
Mà lập tức dẫn tới người Tán Tu Liên Minh phụ họa theo lời của hắn.
"Không sai, Minh chủ, ta tán đồng lời nói của Hồng Phi trưởng lão."
"Đúng thế, bọn họ không làm cái gì hết, giữ bọn họ lại làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chúng ta bảo hộ bọn họ hay sao?"
"Coi như bọn họ là bằng hữu của tiểu thư, chúng ta cũng không thể giữ bọn họ lại."
Khẽ nhướng mày, dù rằng Hồng Phi sinh lòng bất mãn, nhưng sau khi quét mắt
nhìn đám người Lý gia đang vui sướng khi người gặp họa, lạnh lùng nói:
"Đủ rồi, hiện tại không phải là thời điểm phân tranh, chúng ta tiếp tục
đi tới."
Bất kể như thế nào, hắn nguyện ý để cho hai người này
gia nhập, đã nhìn trên thể diện của Lam Nhi, về phần bọn họ sống hay
chết ở trong di tích, đó chính là tất cả vận khí của bọn họ, hắn đã tận
tình tận nghĩa.
Thời tiết cuối thu dễ chịu, lá rơi lả tả.
Đại Nha Lĩnh vào mùa thu, phủ kín lá vàng khô héo rơi xuống, người của hai
đội ngũ đạp lên lá vàng đi tới, phát ra tiếng vang xào xạc vô cùng rõ
ràng ở trên sơn đạo yên tĩnh này.
Đại Nha Lĩnh nguy cơ tứ phía,
bất kỳ kẻ nào cũng không dám có chút sơ ý nào, cũng may tối đó ráng mây
trải rộng khắp bầu trời, bọn họ rốt cuộc đi tới đích đến.
Một tòa di tích cổ xưa trang nghiêm đứng yên dưới bầu trời chạng vạng, ánh nắng chiều phóng xuống quang mang huyễn lệ chói mắt bao phủ toàn bộ di tích, nhưng lại khiến cho tầm mắt người ta không dời ra được.
"Hồng
Minh chủ, nghe nói Tán Tu Liên Minh các ngươi đạt được chìa khóa mở ra
di tích, hiện tại không phải là nên lấy ra rồi sao?" Lý Nặc phất phất
tay, dừng lại bước chân, tầm mắt âm hàn quăng về phía Hồng Lạc Thiên.
Hồng Lạc Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Nặc, cũng không nhiều lời, trực
tiếp lấy một cái chìa khóa từ trong không gian giới chỉ ra.
Đây
là một cái chìa khóa lớn cỡ như bàn tay vậy, dưới hoàng hôn nhàn nhạt
nhá nhem tối, Hồng Lạc Thiên tiến lên từng bước một, cắm chìa khóa vào
trong lỗ trống, ngay lập tức một tiếng ầm ầm vang lên, đại môn di tích
đang đóng chặt từ từ mở ra.
Nhìn cảnh này, hô hấp của mọi người đột nhiên căng thẳng, ánh mắt lộ ra quang mang thèm thuồng.
Dù là Hồng Lạc Thiên hay Lý Nặc, vào lúc này trên khuôn mặt đều là nụ cười hưng phấn…
"Hồng Lam, ta nghĩ muốn hỏi thăm ngươi một vài chuyện," Dạ Nhược Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, khẽ mỉm cười
nói, "Không biết ngươi có biết tin tức về Lưu Phong Tông?"
Phong Thần bên trong Thanh Minh Phủ, nghiễm nhiên nghe được những lời này của nàng, tâm tình đột nhiên khẩn trương lên.
Lưu Phong Tông, chính là thế lực nàng kiến lập lúc đầu…
"Lưu Phong Tông?" Trên mặt Hồng Lam hiện lên kinh ngạc, có lẽ là không hiểu
vì sao Dạ Nhược Ly muốn nghe ngóng hỏi thăm chuyện Lưu Phong Tông, "Lưu
Phong Tông vốn là đại thế lực siêu tuyệt Phong Vực ta, thế nhưng mười
năm trước, sau khi Tông chủ Lưu Phong Tông – Phong Thần đại nhân mất
tích, Lưu Phong Tông liền từ nhất lưu thế lực trở thành nhị lưu thế lực, hiện tại Tông chủ Lưu Phong Tông chính là thân muội muội của Phong
Thần."
Nói tới đây, Hồng Lam thầm than thở một tiếng, thương tiếc nói: "Phong Thần là nhân vật kinh thải tuyệt diễm* tại Phong Vực chúng
ta, mà mười năm qua, rất nhiều người đều đang tìm kiếm tung tích của
nàng, từ sau khi Phong Thần biến mất, Tông chủ đương nhiệm Lưu Phong
Tông hiện giờ thương tâm muốn chết, sau đó thay tỷ tỷ mình chưởng quản
Lưu Phong Tông, đáng tiếc thực lực cùng sự quyết đoán của nàng ta không
bằng Phong Thần, thế cho nên Lưu Phong Tông dần dần xuống dốc."
*kinh thải tuyệt diễm: đây là một thành ngữ tán thưởng sự xuất sắc của một người khiến cho người khác kinh sợ
Thương tâm muốn chết?
Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, sát khí trong lòng bắn ra bốn phía.
Cái người tằng tịu với vị hôn phu của thân tỷ, lại hại chết chính thân tỷ
của mình, nàng ta cũng sẽ thương tâm muốn chết sao? Sợ rằng người trên
khắp Phong Vực đều bị nàng ta lừa gạt.
Bất kể như thế nào, nàng đi tới Phong Vực, nhất định phải đi tới Lưu Phong Tông một chuyến.
"Aiz, nếu không phải là Kim Thần trợ giúp thì Lưu Phong Tông nhất định bị cừu nhân ngày trước của Phong Thần tiêu diệt, chẳng qua sau khi Phong Thần
mất tích, rất nhiều người đều cho rằng nàng đã chết, chỉ riêng có Kim
Thần vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của nàng, hơn nữa, ta nghe nói
vì Phong Thần, tinh thần Kim Thần rất là sa sút, chính là ngay cả thế
lực của mình cũng chẳng ngó ngàng tới, suốt mười năm vẫn luôn tìm kiếm
tung tích của Phong Thần."
Trong mắt Hồng Lam lóe ra ánh sáng, vẻ mặt bát quái nở nụ cười: "Ha ha, bản thân ta lại cho rằng, Phong Thần
và Kim Thần vô cùng xứng đôi, dù sao hiện giờ chỉ có một mình Kim Thần
trước sau vẫn luôn tin tưởng nàng còn sống."
Dạ Nhược Ly cảm nhận được rất rõ ràng, lúc nói đến hai chữ Kim Thần thì trong Thanh Minh Phủ truyền tới tâm tình dao động mãnh liệt.
"Kim Thần này là người nào?" Dạ Nhược Ly khép hờ mắt, linh hồn truyền âm nói.
Chỉ là tiếng nói của nàng giống như đá chìm đáy biển, thật lâu không nhận
được hồi âm, lúc nàng quyết định bỏ qua lời hỏi thăm, rốt cuộc có một
tiếng nói nghiến răng nghiến lợi truyền vào đầu.
"Đã từng là đối
thủ một mất một còn của ta! Bất quá, ta chết đi thì hắn phải rất vui vẻ
mới đúng, dù sao không còn người nào đối địch với hắn nữa, vì sao hắn
lại..."
Đừng nói Phong Thần nghĩ mãi không ra, dù cho là những người bên trong đại lục đều không thể hiểu rõ sự biến hóa của Kim Thần.
Mà mọi người ở bên ngoài di tích, đều đang trong trạng thái hưng phấn, vì
vậy cũng không chú ý tới vấn đề Dạ Nhược Ly hỏi, đoán chừng dù cho là
nghe được, bọn họ cũng sẽ không để ý nhiều thêm chút nào.
Vào thời khắc hiện giờ, không có gì quan trọng hơn thăm dò di tích.
"Chư vị, chỉnh đốn một chút, chúng ta liền xâm nhập di tích." Hồng Lạc Thiên nắm quả đấm thật chặt, thần sắc lúc này tràn đầy nghiêm túc.
Bởi vì hắn tới di tích này, quả thật là có một mục tiêu, về phần những đồ vật khác, nhưng lại cũng không quan trọng như vậy.
Lý Nặc liếc mắt nhìn Hồng Lạc Thiên một cái, cười lạnh một tiếng, nhưng
lại không giành xông vào di tích trước tiên, hắn sẽ không làm loại hành
động làm vật hi sinh này, mà là chờ đợi Tán Tu Liên Minh chỉnh đốn lại
đội ngũ xong, mới cùng bước vào di tích.
"Hừ!" Trong khoảnh khắc
tiến vào di tích, vẻ mặt Lý Hạ âm trầm quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, trong mắt có chứa hận ý không thèm che giấu.
Hôm nay, bên trong di tích, đó chính là chỗ táng thân của bọn họ!
Nhưng nữ tử kia chết thì thật là quá đáng tiếc, chỉ có chờ mình chơi chán
nàng rồi, nàng mới có thể chết! Hơn nữa, vừa rồi gia gia đã đáp ứng hắn, sau khi thăm dò kết thúc, nhất định sẽ bắt nữ tử này đưa đến trên
giường của hắn.
Lúc đó, hắn nghĩ làm cái gì liền có thể làm đó.
"Ầm vang!"
Theo mọi người bước vào, đại môn di tích đột nhiên hạ xuống, mặt đất cũng chấn động rung lên vài cái.
"Soạt!"
"Soạt soạt!"
Vô số nhân loại xông ra từ bốn phương tám hướng, lớp vỏ bên ngoài những
người này là màu vàng kim, đồng tử ảm đạm vô thần, giống như là tượng gỗ bị thao tác, động tác cứng ngắc, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ biết
tuân theo mệnh lệnh trước sau như một.
"Là khôi lỗi*!"
*khôi lỗi: con rối
Tất cả mọi người đều hít vào miệng một ngụm khí lạnh, bọn họ biết thăm dò
di tích Thần Hoàng rất khó khăn, nhưng lại không nghĩ đến, trận chiến
đầu tiên liền sẽ gặp phải những khôi lỗi khó dây dưa này.
Hơn nữa, cấp bậc những khôi lỗi này, thế nhưng đều là Thần Tướng!
Tròn mười cái xếp thành một hàng làm rung động tâm linh mọi người, bọn họ bỗng nhiên không có lòng tin đối với thăm dò lần này.
"Hả?" Ánh mắt Dạ Nhược Ly sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn những khôi lỗi màu vàng kim đó.
Chú ý đến biểu tình của Dạ Nhược Ly, khóe môi Cung Vô Y giương lên, cười
cực kỳ yêu nghiệt: "Tiểu Dạ Nhi, nàng có ý tưởng gì, có thể nói cho vi
phu nghe một chút."
Hắn dùng không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, dường như nhất định cho rằng Dạ Nhược Ly có ý tưởng của mình.
"Hai phe thế lực này đều có Thần Tướng cường giả, mà chúng ta lại thế đơn
lực bạc, nếu như ta có thể thu những khôi lỗi này để sử dụng, ở bên
trong di tích này nhất định có thể phát huy tác dụng rất lớn."
Vuốt ve cái cằm, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên một nụ cười tình thế bắt buộc.
Kiếp trước Dạ gia liền có được một quyển sách về khôi lỗi, dù rằng bởi vì có đủ loại điều kiện hạn chế, nàng không thể chế tạo ra khôi lỗi, nhưng về nhược điểm cùng phương pháp khống chế khôi lỗi, đều đã quen thuộc nhất
thanh nhị sở*.
*nhất thanh nhị sở: giải thích thập phần rõ ràng, nếu là hình dung sự vật thì là thập phần hiểu biết (nguồn: baike.baidu.com)
Hiện tại, vừa lúc có một vật thí nghiệm, thì cớ sao mà không làm?
"Tất cả mọi người Tán Tu Liên Minh nghe lệnh, cùng ta bao vây tiêu trừ khôi
lỗi!" Lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ánh mắt Hồng Lạc Thiên ngưng
trọng ra lệnh.
Hiện giờ, bất kể như thế nào cũng đã không có
đường lui, hơn nữa kiện vật phẩm đó bên trong di tích, hắn nhất định
định phải đạt được.
"Chúng ta xem kịch vui là được." Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, kéo Cung Vô Y đi đến phía sau đám người.
Coi như nàng muốn xuất thủ, cũng nên chờ đám người kia tản đi lực chiến đấu khôi lỗi, bằng không mười cái khôi lỗi cấp bậc Thần Tướng khác, dù cho
nàng lấy ra Lôi Đình kiếm, cũng biết được nhược điểm, cũng không cách
nào giành được thắng lợi.
"Nhược Ly, ngươi yên tâm đi, là ta mời
ngươi tới thăm dò di tích, chỉ cần ta còn sống, ngươi liền sẽ không có
việc gì." Tay Hồng Lam cầm trường kiếm, đi tới bên cạnh Dạ Nhược Ly,
hồng mâu như lửa lóe ra quang mang kiên định.
Nhìn ánh mắt chân thành của Hồng Lam, trong tâm Dạ Nhược Ly bất giác tràn đầy hảo cảm với nữ tử này.
Chiến đấu mãnh liệt khai hoả, tuy rằng đối phương là mười khôi lỗi cấp bậc
Thần Tướng, nhưng dù sao trong đội ngũ bên này cũng có hai vị Thần Tướng cao cấp, vì vậy trong hai đội ngũ này cũng chỉ thương vong một số ít.
"Oanh!"
Lý Lập đánh vào ngực khôi lỗi một quyền, chỉ thấy khôi lỗi này chỉ là lui
về phía sau hai bước, lại nhanh chóng xông về phía hắn, quả đấm trong
tay tấn công mãnh liệt về phía đầu của hắn.
Thấy vậy, Lý Lập vội vàng giơ tay lên, nắm chặt tay đánh về phía công kích.
Một cỗ nội kình cường đại xông vào thân thể Lý Lập, thân thể của hắn đột
nhiên lui về phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Quan sát hai phe chiến đấu, Dạ Nhược Ly lắc đầu một cái: "Tuy rằng lực lượng của bọn chúng cường đại, nhưng chưa đủ nhanh nhẹn, động tác quá mức
cứng nhắc, cho nên không thể gọi mười khôi lỗi này là hoàn mỹ."
Trên sách thuật luyện chế khôi lỗi ở Dạ gia, hoàn toàn có thể bù đắp những
chưa đủ này, khiến cho động tác của khôi lỗi không khác với nhân loại
mấy.
Nàng nói lời này cũng không cố ý hạ thấp giọng, bởi vậy những người còn lại đều nghe được nàng lầm bầm lầu bầu.
"Hừ, nói nghe dễ dàng vậy, có bản lĩnh thì ngươi tới đối kháng với những
khôi lỗi này đi!" Hồng Phi ngăn cản lại công kích từ khôi lỗi, hung ác
quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Một người gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, có bản lĩnh gì thuyết tam đạo tứ* ở nơi này? May
mà tiểu thư duy hộ các ngươi, chẳng qua các ngươi cũng chỉ là một đám
người vong ân phụ nghĩa."
*thuyết tam đạo tứ: hình dung không phụ trách nhiệm mà nghị luận lung tung (nguồn: baike.baidu.com)
"Oanh!"
Lúc này ngay ở nơi này, khôi lỗi trước mặt duỗi quyền đánh vào trên ngực hắn.
Hồng Phi là Thần Tướng cấp thấp, nhưng không thể coi thường một quyền này,
hắn cũng lui ra ngoài một cự ly, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi,
hắn lau lau vết máu ở khóe miệng, dung nhan già nua thoáng chốc trắng
bệch.
Khẽ nhíu mày, Hồng Lạc Thiên quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly,
nhưng không nói bất kỳ lời nào, lúc tầm mắt hắn chuyển về phía Hồng Lam
cách đó không xa, sắc mặt bị dọa sợ đến tái nhợt, quát to: "Lam Nhi, cẩn thận!"
Hắn cực lực muốn tiến lên cứu vãn, nhưng cuối cùng là chậm một bước...
Tán Tu Liên Minh và người Lý gia đồng thời thấy cảnh này, sắc mặt kẻ trước
thì lộ vẻ tuyệt vọng, dù cho là thần sắc của Hồng Phi cũng tràn đầy bi
ai, hiển nhiên người trong Tán Tu Liên Minh, vẫn là rất để ý nhân vật
Hồng Lam này.
Vẻ mặt kẻ sau thì tràn đầy vui vẻ, nếu Hồng Lam
chết đi thì Tán Tu Liên Minh không người kế tục, mấy trăm năm sau tại
Tinh Nguyệt Thành liền không có người nào có thể so sánh với Lý gia, lúc đó chính là thiên hạ của Lý gia.
Hồng Lam ngước mắt lên nhìn
chằm chằm vào quả đấm màu vàng kim ngay trước mắt, thân thể mềm mại khẽ
run lên, không có ai lúc đối mặt tử vong thì còn có thể hờ hững được.
Dưới ánh mắt hoặc tuyệt vọng hoặc vui vẻ của mọi người ở đây, bạch y lướt
qua ngay trước mắt bọn họ, rơi xuống sau lưng khôi lỗi, nhưng mà quả đấm mãnh liệt này, trong khoảnh khắc tới gần Hồng Lam thì bỗng nhiên dừng
lại...
Không sai, quả thật dừng lại, giống như là bị điểm huyệt không nhúc nhích được vậy.
Ngay lập tức, tất cả tầm mắt đều tề tụ trên một thân bạch y này.
Bạch y không gió tự hất lên, một đầu tóc đen hơi tung bay, nữ tử tuyệt sắc
khuynh thành, giữa lông mày dường như có cuồng ngạo bẩm sinh, ánh sáng
bên trong di tích chiếu rọi xuống, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ thẩm thấu
quang mang màu vàng ấm áp.
Giờ khắc này, trên mặt mọi người đều
đồng loạt lộ ra kinh ngạc, không có ai biết nàng rốt cuộc đã làm cái gì, vì sao cái khôi lỗi đó giống như bị đình trệ không nhúc nhích.
Chợt, lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Dạ Nhược Ly đánh ấn ký linh hồn của
mình vào trong khôi lỗi, sau khi làm xong tất cả chuyện này, liền nhảy
về phía những khôi lỗi còn lại.
Nàng chế phục cử động của khôi
lỗi, lúc mọi người nhìn lại chính là một hồi lộn xộn, trừ Cung Vô Yra,
không người nào biết nàng đang làm gì.
"Được rồi," lau lau mồ hôi dưới cằm, Dạ Nhược Ly lắc mình đứng trước mặt Cung Vô Y, chậm rãi xoay
người, khóe môi câu lên một độ cong nhàn nhạt, "Các ngươi có thể tới
đây."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nàng đang nói chuyện với người nào.
Trong khoảnh khắc lúc nàng vừa dứt lời, khôi lỗi vốn đình trệ, thế nhưng lại động đậy lần nữa.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đột nhiên cả kinh, vội vàng bày ra tư thế định chiến đấu
lần nữa, nhưng lần này, khôi lỗi cũng không tập kích bọn họ, mà là đi
đến phía sau Dạ Nhược Ly.
"Cái gì?"
Biến cố này khiến cho mọi người đều là trợn to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối vào khôi lỗi phía sau Dạ Nhược Ly.
Làm sao có thể? Thế nhưng những khôi lỗi này lại nghe theo mệnh lệnh của
nàng? Chẳng lẽ cử động lung tung vớ vẩn của nàng vừa rồi, đó chính là
đang thu phục khôi lỗi sao? Đây quả thực là càng làm cho người ta khiếp
sợ hơn chuyện con voi cưỡng gian con kiến.
Trận chiến này, hai
nhà đều tổn thất thành viên, cuối cùng cũng không có được cái gì, còn để cho nàng trở thành người thắng cuối cùng.
Tán Tu Liên Minh còn
khá thông suốt, dù sao Dạ Nhược Ly có quan hệ với Hồng Lam, vả lại còn
cứu tính mạng của Hồng Lam, ở bên trong di tích này, thực lực của nàng
càng mạnh thì lại càng có ích đối với Tán Tu Liên Minh.
Nhưng sắc mặt của người Lý gia thì sớm đã xanh mét, âm u nhìn Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly và Lý gia vốn là có thù oán, hiện giờ lại càng đạt được mười
khôi lỗi cấp bậc Thần Tướng, sau này muốn giết nàng liền vô cùng khó
khăn, huống chi quan hệ giữa nàng và Hồng Lam Tán Tu Liên Minh cũng
không tầm thường.
Như thế, bên trong di tích, Lý gia liền trở thành kẻ cô độc.
Về phần người khác nghĩ thế nào, Dạ Nhược Ly cũng không để ý tới, nàng bắt đầu đánh giá chiến lợi phẩm của mình, dù rằng đã chiến đấu với hai nhà
làm cho trên thân Khôi Lỗi bị thiệt hại, bất quá không có gì đáng ngại,
cũng không ảnh hưởng tới thực lực.
Hơn nữa, nếu bọn chúng không
có bị thiệt hại, muốn chế phục bọn chúng cực kỳ khó khăn, vì vậy còn cần cảm tạ hai đại thế lực này đã tương trợ.
"Lập Nhi, đây là đan
dược ta dùng số tiền lớn mua được nhờ quan hệ từ bên ngoài, con phát
xuống cho những người bị thương kia đi, sau đó còn phải tiếp tục đi, cần phải để cho mọi người nhanh chóng khôi phục."
Lý Nặc giao hai
bình ngọc cho Lý Lập, đắc ý nhìn Hồng Lạc Thiên, vênh váo tự đắc nói:
"Hồng Minh chủ, chắc hẳn các ngươi sẽ không có những đan dược này, bất
quá nếu Hồng Minh chủ mở miệng, ta nguyện ý dùng giá gốc bán cho các
ngươi."
Muốn có đan dược không chỉ cần tiêu phí rất nhiều tinh
thạch, hơn nữa lại cần vận dụng quan hệ với người, hắn cũng là rất không dễ dàng mới đạt được loại đan dược này, theo ý hắn, Hồng Lạc Thiên
tuyệt đối sẽ không có loại đan dược này.
Chỉ cần hắn chịu nhận
lấy sự trợ giúp của mình, nhất định sẽ phủi sạch quan hệ với hai người
kia, như thế Lý gia liền không phải là kẻ cô độc.
Hơi ngước cằm lên, trong mắt Lý Nặc xẹt qua âm hàn, tựa hồ như hắn đang đợi Hồng Lạc Thiên mở miệng cầu xin hắn...Nhìn đan dược trong tay Lý Nặc, người Tán Tu Liên Minh đều nuốt một ngụm
nước miếng, cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn Hồng Lạc Thiên, chỉ có thể
hung hăng áp sự thèm thuồng ở trong lòng, ai cũng không dám mở miệng để
cho hắn đáp ứng.
Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn đan dược trong tay Lý Nặc, liền đã cảm giác ra công hiệu.
Tuy viên đan dược này có thể chữa khỏi, nhưng lại cần nửa ngày mới có thể
khỏi hẳn, nàng cũng không có nhiều thời gian để lãng phí ở chỗ này.
"Hồng Lam," Dạ Nhược Ly duỗi bàn tay ra, một bình sứ hoa đào xuất hiện trong
lòng bàn tay nàng, đổ ra một viên đan dược từ trong đó, đưa tới trước
mặt Hồng Lam, "Ngươi dùng viên đan dược này đi."
Rất nhiều ánh mắt đều rơi vào lòng bàn tay Dạ Nhược Ly, trong mắt hiện ra kinh ngạc.
"Hừ, đan dược của nàng là giả," Lý Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, rất là khinh
thường nhìn về phía Dạ Nhược Ly, mắt hàm chứa giễu cợt nói, "Chỉ bằng
ngươi cũng có thể có được đan dược trân quý sao? Không cần nghĩ cũng
biết là hàng giả, ngươi cho rằng ai cũng sẽ tin tưởng ngươi như tên bàn
tử đần độn trong khách điếm kia sao? Ha ha, thật là một chuyện vô cùng
buồn cười."
Hồng Lam ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào tròng mắt
đen của Dạ Nhược Ly, hơi mím môi khẽ cười, cũng chẳng hề do dự mà nhận
lấy đan dược, nuốt xuống, trong đan dược khoảnh khắc vào bụng, một dòng
nước ấm vây lấy ngũ tạng lục phủ của nàng, ngay cả huyền khí đã tiêu tán cũng dần dần khôi phục.
Mắt thấy Hồng Lam nuốt đan dược vào, Hồng Lạc Thiên muốn ngăn cản, dĩ nhiên đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng mà, xuất phát từ cảm giác của Thần Tướng cường giả, hắn cảm nhận được
rất rõ ràng, tổn thương của Hồng Lam nhanh chóng khôi phục.
Điều
này sao có thể? Đan dược chữa khỏi Huyền Thánh trong nháy mắt, không
biết trân quý hơn đan được Lý gia lấy ra bao nhiêu lần, hơn nữa dường
như nàng không chỉ có một viên...
Chẳng lẽ phía sau nàng có một
Luyện đan sư Thần phẩm cường đại? Không sai, nhất định là như vậy, nếu
không thì còn có ai có thể luyện chế ra đan dược chữa khỏi Huyền Thánh
trong nháy mắt?
Tại Phong Vực, Luyện đan sư Thần phẩm cực kỳ ít
ỏi, thật ra vạn năm trước thế mà lại có Siêu Thần phẩm, nhưng là gần vạn năm nay vẫn chưa có người nào đột phá Siêu Thần phẩm, vì vậy lại càng
hiện ra sự trân quý của Luyện đan sư Thần phẩm.
Nghĩ đến phía sau nữ tử này là Luyện đan sư Thần phẩm, hô hấp của mọi người đều là gấp
gáp hơn vài phần, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly.
"Nhược Ly." Hồng Lam nhìn những người Tán Tu Liên Minh bị thương, muốn nói gì
đó, nhưng cuối cùng vẫn lại là không có nói ra, bất quá ánh mắt của nàng lại biểu lộ ý tứ của nàng ra.
"Chỗ này đều là loại đan dược này, ngươi cầm lấy đi."
Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, nhét bình ngọc vào trong tay Hồng Lam.
Nàng cũng không phải muốn làm người tốt, sở dĩ nguyện ý giúp người Tán Tu
Liên Minh, là bởi vì bên trong di tích nguy hiểm trùng trùng, dựa vào
thực lực của hai người nàng và Cung Vô Y, rất khó xông qua, bởi vậy còn
cần người Tán Tu Liên Minh tương trợ.
Ánh mắt Hồng Lam sáng lên, nàng cũng không nói gì hết, liền nhận lấy bình ngọc, chỉ là chôn dấu phần cảm kích ở trong lòng.
Người Lý gia hâm mộ nhìn người Tán Tu Liên Minh mọi người, rõ ràng là dược
hiệu đan dược bên đối phương càng cường hãn hơn đan dược mà gia tộc của
mình dùng số tiền lớn mua được, hoàn toàn không phải là mình có thể so
sánh.
"Này... Điều này sao có thể?"
Lý Hạ lắc đầu một cái, lui về phía sau hai bước, vốn là khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch lại càng tái nhợt hơn.
Đan dược của nàng, thế nhưng là thật...
Nuốt vào đan dược của Dạ Nhược Ly, Huyền Thánh đều khôi phục sinh khí dồi
dào trong nháy mắt, tuy đan dược này cũng có một chút hiện dụng đối với
Huyền Thần cường giả, tốc độ khôi phục chậm chạp hơn một chút.
Hồng Phi vốn là xem thường Dạ Nhược Ly, lúc này vẻ mặt đầy xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Nếu thương thế đã khôi phục, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ xuất
phát," Hồng Lạc Thiên cảm kích nhìn Dạ Nhược Ly, lúc nhìn sang đội ngũ
Tán Tu Liên Minh thì lạnh lùng quát to.
Chợt, tầm mắt của hắn chuyển về phía Lý Nặc: "Các ngươi là ở chỗ này khôi phục thương thế, hay là cùng theo chúng ta thăm dò?"
"Đương nhiên là cùng đi."
Ở chỗ này khôi phục thương thế? Làm sao có thể? Nếu bị bọn họ bỏ lại,
không nói tới bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm, chắc chắn
bảo vật phía trước sẽ không có phần của Lý gia.
Bất quá cứ như vậy, bên Lý gia lại càng thêm không có ưu thế so với hai đội ngũ khác.
Hiển nhiên đã sớm biết quyết định của Lý Nặc, Hồng Lạc Thiên cũng không nói
gì, sau khi chỉnh đốn đội ngũ một chút liền tiếp tục xâm nhập thăm dò.
Vào lúc này, Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y đi sau cùng, không có ai còn dám nói xấu bọn họ.
Không thấy phía sau bọn họ chính là mười khôi lỗi uy phong lẫm liệt sao? Đây
chính là tương đương với Thần Tướng, hơn nữa bọn chúng còn nhiều lực
lượng cường đại hơn nhân loại, ưu thế phòng ngự siêu tuyệt, ai không
muốn sống, còn dám đi trêu chọc bọn họ sao?
Phía trước, một đại môn cổ xưa đập vào tầm mắt mọi người.
Hô hấp của mọi người đều hơi chậm lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào đại môn này.
Đại môn này không có bất kỳ cơ quan nào, thậm chí không cần chìa khóa, chỉ
là đẩy nhẹ một cái, đại môn liền bị đẩy ra, chuyện dễ như trở bàn tay
như thế khiến cho mọi người lộ vẻ sửng sốt.
"Yêu nghiệt, nơi này
không bình thường, chúng ta phải cẩn thận một chút." Dạ Nhược Ly khẽ
nhướng mày, tự nhiên nảy sinh một cảm giác nguy cơ, ánh mắt cảnh giác
nhìn kĩ bốn phía.
"Yên tâm, có ta ở đây," Cung Vô Y nhẹ nhàng cầm lấy tay Dạ Nhược Ly, trong mắt phượng lóe ra tia sáng kiên định, "Nếu
như ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ, như vậy ta sẽ không
xứng làm nam nhân của nàng."
Bất kể phát sinh chuyện gì, có hắn trở thành lá chắn của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
"Hừ, có thấy gì lạ đâu," Lý Hạ hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói, "Lá gan nhỏ như vậy còn tới thăm dò di tích làm gì? Chi bằng lăn về nhà đi, hơn nữa ở đây lại yên tĩnh như vậy, làm sao có thể có nguy hiểm gì? Thật là ngu ngốc!"
Vậy mà, Lý Hạ vừa dứt lời, một tiếng ầm vang lên, trong gian phòng bộc phát ra một cỗ khí thế cường hãn.
Bị vây vào uy áp, sắc mặt Lý Hạ trong nháy mắt liền thay đổi, hai chân run rẩy không thôi, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa co quắp ngã xuống đất
Dưới ánh mắt của mọi người, trên mặt đất nứt ra một khe hở nhỏ, cái khe hở
kia dần dần mở rộng, lờ mờ phảng phất có thể nhìn thấy cặp mắt màu vàng
đất trong khe hở kia.
"Rống!"
Một tiếng rồng ngâm chấn
động trời đất, dưới ánh mắt chấn kinh nhìn chăm chú của mọi người, khe
hở trên mặt đất càng lúc càng lớn, rốt cuộc mọi người có thể nhìn rõ
ràng sinh vật trong lòng đất.
"Là Hắc ám Thần Long, trời ơi, thế nhưng lại là Hắc ám Thần Long..."
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, dù cho là Hồng Lạc Thiên và Lý Nặc, sắc mặt cũng là hơi biến đổi.
"Rống!"
Lại là một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa, khe hở nứt ra với tốc độ
cực nhanh, sau đó trong khe hở, một đạo quang mang thôn thiên phệ địa
xông lên mặt đất rất nhanh, có khuynh hướng nuốt vào tất cả.
"Mau, mau lui lại!"
Ngay lập tức, tất cả mọi người lui về phía sau như nước chảy.
Lúc Dạ Nhược Ly xoay người định lui xa hơn, chợt bên cạnh, một đạo chưởng
phong sắc bén hung hăng đánh vào trên vai nàng, trong phút chốc, trong
miệng Dạ Nhược Ly phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng rơi
vào trong khe hở.
Ngẩng đầu lên, nàng trông thấy chính là nét mặt già nua không có biểu tình và vẻ âm độc trong hai tròng mắt đen của Lý Nặc…
Người Tán Tu Liên Minh cũng trông thấy động tác của Lý Nặc, không khỏi thầm
mắng Lý Nặc âm hiểm, nếu như Dạ Nhược Ly chết đi, khôi lỗi liền không ai khống chế, như thế địa vị giữa Tán Tu Liên Minh và Lý gia lại ngang
hàng.
Nhưng bọn họ hoàn toàn còn chưa phản ứng lại kịp, Lý Nặc
cũng đã động thủ, hiện giờ muốn cứu viện, rõ ràng là đã không kịp nữa
rồi.
Lúc Dạ Nhược Ly sắp bị cắn nuốt trong nháy mắt, một bàn tay
dùng lực vỗ vào trên lưng của nàng, mượn dùng lực đạo của một chưởng
này, thân thể Dạ Nhược Ly nhanh chóng xông về phía bên ngoài đại môn.
Hơi thở quen thuộc, chậm rãi biến mất ở mũi, thân thể Dạ Nhược Ly run lên,
quay đầu lại, vì vậy nhìn thấy được một màn mà cuộc đời này của nàng
cũng khó có thể quên đi.
Hồng y vũ điệu, nụ cười của nam tử vẫn
đẹp như vậy, vẫn yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, vẫn mê hoặc lòng người
như vậy, khiến cho tâm Dạ Nhược Ly không khỏi bị hung hăng nắm chặt,
tuyệt vọng chưa bao giờ có ập vào trong lòng.
"Không!"
Tiếng nói bi thống vang vọng trong khắp cả phòng, khiến cho tất cả mọi người không khỏi lâm vào cảm động.
Thế nhưng nàng lại không có biện pháp nào, trong gian phòng cổ xưa này
không thể phi hành, bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn tình yêu chân thành
cả đời rơi xuống khe hở…
Sau khi thân thể Dạ Nhược Ly rơi xuống
bên ngoài đại môn, đại môn dần dần khép lại, nàng vội vàng từ dưới đất
bò dậy, xông về phía đại môn sắp khép kín, nhưng mà, cuối cùng là nàng
vẫn chậm một bước.
"Nhược Ly," Hồng Lam đi tới bên cạnh Dạ Nhược
Ly, giơ bàn tay lên, tựa hồ như muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng lại là
chậm rãi buông xuống, "Nhược Ly, ngươi nén bi thương."
Có lẽ là không có nghe được lời Hồng Lam nói, Dạ Nhược Ly ngơ ngẩn đại môn cổ xưa đến đờ người ra.
Vì sao yêu nghiệt sẽ rơi vào trong khe hở? Là bởi vì cứu nàng, nếu không
phải là Lý Nặc thì sẽ không phát sinh chuyện như thế, cho nên nguyên
nhân của tất cả đều do hắn!
"Oanh!"
Nắm quả đấm thật chặt, trên người Dạ Nhược Ly đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, nàng
chậm rãi xoay người, hai mắt hiện đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Lý
Nặc.
"Ngươi tìm chết!"
Ba đời làm người, nàng chưa bao giờ từng phẫn nộ như thế, lúc này nàng có một loại nộ ý hủy thiên diệt địa, hận không thể để cho tất cả mọi người vì thế mà trả giá đại giới bi
thảm!
Lý Nặc đang cảm thấy đáng tiếc vì Dạ Nhược Ly thoát thân
được, trong lúc lơ đãng cảm nhận được sát ý ngập trời của Dạ Nhược Ly,
lộ ra hoảng sợ, hắn chưa từng nghĩ tới, một người nữ tử sẽ được sát khí
mãnh liệt như thế.
"Nhược Ly, mau dừng tay, cho dù ngươi dùng Lôi Đình kiếm, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của hắn."
Sâu trong linh hồn truyền tới tiếng nói lo lắng của Phong Thần.
Dạ Nhược Ly phảng phất như không có nghe được, ý niệm khẽ động, mười khôi lỗi đã bao vây mọi người Lý gia lại.
"Tất cả người Lý gia đều phải chết! Bất quá ngươi có thể yên tâm, bởi vì rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho tất cả nam nữ lão ấu của Lý gia đều tới địa ngục bồi các ngươi, cho dù là một con kiến, đều quyết sẽ không tránh
được."
Rất khó tin tưởng, lời nói huyết tinh như thế, là do một nữ tử nói ra.
Tựa hồ với nàng mà nói, diệt cả nhà người ta cũng chỉ là một chuyện bình thường.
"Ha ha, ngươi cho rằng bằng vào mười khôi lỗi liền có thể giết được ta sao? Đây cũng quá tức cười đi, tuy rằng ta rất khó chế phục bọn chúng, thế
nhưng bọn chúng cũng sẽ không giết ta được."
Lý Nặc cười to hai tiếng, con ngươi âm độc khóa chặt Dạ Nhược Ly.
"Ta nói rồi, ngươi nhất định phải chết! Dù cho là vì thế mà trả giá tất cả
đại giới, ta cũng nhất định sẽ đánh chết ngươi như thế!" Sắc mặt Dạ
Nhược Ly tái nhợt, thần sắc vẫn còn mang theo vẻ đau đớn, nhưng càng
nhiều hơn là sát ý không hề che giấu.
Thời khắc mấu chốt, nàng không ngại bại lộ toàn bộ, chỉ cần có thể giết Lý Nặc, trả giá tất cả cũng cam tâm tình nguyện.
Bàn tay Dạ Nhược Ly lặng lẽ đặt trên Huyền Linh giới chỉ, nàng vừa định lấy Lôi Đình kiếm ra, ngay vào lúc này một tiếng ầm vang lên, tất cả di
tích đều rung lên.
Này... Đây là lại phát sinh chuyện gì?
Mọi người kinh ngạc nhìn khắp bốn phía, dưới ánh mắt của bọn họ, thế nhưng kết cấu bốn phía tự mình biến hóa.
"Tao!" Sắc mặt Dạ Nhược Ly đại biến, muốn tiến lên truy kích, lại phát hiện
tất cả người Lý gia đều mất đi tung tích, mà nàng lại cùng người Tán Tu
Liên Minh bị vây vào trong một gian phòng.
"Nhược Ly, ngươi yên
tâm đi, nam nhân của ngươi không có việc gì, dù rằng Long Vương không
thể tìm được vị trí của hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn còn sống,
chỉ cần còn sống thì nhất định liền có hi vọng."
Sâu trong linh hồn lại truyền tới tiếng nói thanh thúy động lòng của Phong Thần lần nữa.
Thân thể Dạ Nhược Ly run lên, làm sao nàng lại quên mất Long Vương chứ? Bây
giờ Long Vương và đám huyền thú khế ước của nàng đều đang tu luyện bên
trong Thanh Minh Phủ, mà Long Vương có khế ước với yêu nghiệt, hắn nói
yêu nghiệt còn sống, vậy thì hắn nhất định không chết.
Cái tin tức này khiến cho trên mặt Dạ Nhược Ly dần hiện ra vui vẻ, quang mang huyết sắc ở trong mắt cũng dần dần thối lui.
Yêu nghiệt, bất kể hiện giờ chàng ở đâu, ta tin rằng chắc chắn vẫn sẽ có
một ngày chúng ta gặp lại nhau, chàng nhất định phải còn sống đi ra gặp
ta, bằng không đời này kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho
chàng!
"Các ngươi rốt cuộc đã tới, tử tôn hậu đại Viêm Long ta..."
Bỗng nhiên, một tiếng nói uy nghiêm lạnh nhạt chậm rãi vang lên bên trong
phòng, khiến tất cả mọi người kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cái danh tự Viêm Long này thì cũng chẳng hề xa lạ với người ở Phong Vực, đây
chính là cường giả vạn năm trước, được tôn sùng là Thủ hộ Thần Long
Phong Vực, rõ ràng là thực lực cường đại.
Vì sao Viêm Long sẽ xuất hiện trong di tích Thần Hoàng? Chẳng lẽ đây cũng không phải là di tích Thần Hoàng gì đó?
Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy phía trên đỉnh đầu, một hình thể
khổng lồ, bóng dáng Cự Long hư vô màu đỏ lượn vòng, toàn thân Cự Long
màu đỏ này bốc lửa, một đôi mắt màu lửa đỏ có chứa dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.
Mà chỉ là cỗ uy áp này của nó liền khiến cho người ta có một loại cảm giác thần phục.
Hồng Lạc Thiên kéo tay Hồng Lam, sải bước tiến lên, quỳ rạp xuống đất, nói:
"Tử tôn bất tài Hồng Lạc Thiên, cùng nữ nhi Hồng Lam bái kiến tổ tông,
chúng ta đã dựa theo lời nói tổ tông lưu lại tìm tới."
Tổ tông? Thế nhưng Minh chủ lại là hậu đại Viêm Long?
Vừa được biết chuyện này, làm cho người Tán Tu Liên Minh đều giật nảy mình.
"Ừ," Viêm Long gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Hồng Lam, "Vậy có lẽ là có năm phần huyết mạch của ta? Bên kia là huyết dịch ta lưu lại,
cho nàng uống vào đi, như thế liền có thể kích phát ra lực lượng huyết
mạch trong cơ thể nàng, tuy rằng nàng chỉ có năm phần huyết mạch của ta, thế nhưng ta hi vọng các ngươi có thể trọng chấn uy phong cho bộ tộc
Viêm Long ta."
"Đa tạ tổ tông."
Trong tâm Hồng Lạc Thiên vui mừng, mục đích hắn tới đây chính là vì huyết dịch Viêm Long.
Híp híp mắt, mâu quang Viêm Long đảo qua những người còn lại, trong khoảnh
khắc nhìn đến Dạ Nhược Ly, trong mắt xẹt qua kinh ngạc: "Oh? Tại sao
trên người ngươi sẽ có khí tức của người kia? Chẳng lẽ ngươi chính là kẻ có được Thanh Minh Phủ lần này?"
Mọi người đều không biết hàm nghĩa trong lời nói của Viêm Long, duy chỉ có trên mặt Dạ Nhược Ly lộ ra chấn kinh.
Thanh Minh Phủ, thế nhưng nó lại biết Thanh Minh Phủ...
"Hậu đại của ta, nếu như ngươi muốn trọng chấn uy phong cho Viêm Long bộ tộc, liền nhận người nữ tử này làm chủ đi."
Không nói tới những người còn lại, chính là Dạ Nhược Ly cũng sửng sốt vì lời
nói này của Viêm Long, tựa hồ cũng không có đoán trước được, Viêm Long
sẽ làm ra quyết định này...
"Tổ tông, đây là vì sao?" Hồng Lạc Thiên hơi ngẩn ra, không hiểu hỏi.
"Bởi vì nữ tử này, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật cao nhất tại
Phong Vực, đi theo nàng tuyệt đối sẽ không sai." Trong mắt Viêm Long hàm chứa quang mang cơ trí, mở miệng nhàn nhạt giải thích.
Kẻ có
được Thanh Minh Phủ, mặc dù thành tựu không thể tới Chí Tôn, nhưng cũng
sẽ trở thành nhân vật đứng đầu Đại lục, giống như chủ nhân vạn năm trước của nó, nam tử kinh thái tuyệt diễm.
Lời nói của Viêm Long, căn
bản không ai dám nghi ngờ, bởi vậy Hồng Lạc Thiên xoay người lại, tuyên
bố với mọi người Tán Tu Liên Minh: "Chư vị, từ nay về sau, ta từ bỏ chức vị Minh chủ, sau này nàng chính là Minh chủ Tán Tu Liên Minh ta."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt nửa quỳ xuống đất: "Thuộc hạ bái kiến Minh chủ."
"Được, ta tiếp nhận chức vị này."
Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu, thuộc hạ đưa tới cửa, nàng không có đạo lý không cần.
Trong đó vui vẻ nhất chính là Hồng Lam, dù sao nàng đã sớm nghĩ muốn lừa Dạ
Nhược Ly về Tán Tu Liên Minh, không nghĩ đến cuối cùng, nàng vẫn là trở
thành người Tán Tu Liên Minh.
"Tiểu gia hỏa, con đường của ngươi
vẫn còn rất dài, ta rất hi vọng ngươi có thể trở thành một nhân vật như
Hỏa Thần diệt thiên vậy, ha ha, ta tin tưởng tiểu gia hỏa ngươi sẽ không để cho ta thất vọng."
Hỏa Thần diệt thiên?
Nghe được cái danh tự này, mọi người đồng loạt trợn to hai mắt.
Hỏa Thần diệt thiên, cũng là cường giả vạn năm trước, nghe nói lúc đó hắn
giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, lấy lực lượng bản thân đối kháng với hai
người đứng đầu thế lực cao nhất Đại lục, hơn nữa còn diệt tất cả mọi
người của hai đại thế lực, trong đó bao gồm năm Thần Tôn đỉnh phong và
mười Thần Tôn cao cấp, còn có mấy ngàn Thần Hoàng, cùng Thần Vương tính
bằng đơn vị hàng ngàn.
Mà Thần Tôn đỉnh phong, là tiếp cận tồn
tại Chí Tôn nhất, hơn nữa còn là năm người, lúc đó chuyện này oanh động
cả Phong Vực thậm chí là cả Thần chi Đại lục.
Nàng có thể trở
thành cường giả như Hỏa Thần diệt thiên sao? Điều này làm sao có thể?
Không phải bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành Hỏa Thần Diệt Thiên, dù sao Hỏa Thần Diệt Thiên lưu lại kinh diễm cho thế nhân, thời gian vạn
năm đều chưa từng thay đổi.
"Tiểu gia hỏa," Viêm Long chẳng hề
quản mọi người đang chấn kinh, cái đuôi chỉ chỉ đại môn phía sau, giọng
nói hư vô mờ mịt chậm rãi truyền qua, "Trong đại môn kia có đồ vật Hỏa
Thần Diệt Thiên lưu lại, ta nghĩ chỉ có ngươi mới có tư cách có được."
Cái gì? Chẳng lẽ đây không phải di tích Thần Hoàng gì đó, mà là lăng mộ của Hỏa Thần Diệt Thiên?
Những lời này của Viêm Long lại khiến cho nội tâm của người tràn đầy khiếp sợ.
"Được rồi, đám tiểu gia hỏa các người nên rời khỏi nơi này đi, trong lăng mộ
còn có rất nhiều đồ vật Diệt Thiên lưu lại, người có duyên sẽ có được,
có thể đạt được hay không liền xem vận khí của các ngươi."
Tuy nói như thế, nhưng mọi người đều biết những đồ thật sự tốt chắc chắn ở trong đại môn kia.
Thế nhưng không ai dám phản kháng lại lời nói của Viêm Long, huống chi nàng đã là Minh chủ Tán Tu Liên Minh, nàng thu hoạch càng nhiều, chẳng phải
là càng hữu ích đối với Tán Tu Liên Minh sao?
Vì vậy, không ai có bất kỳ ý kiến nào, dưới cái nhìn uy nghiêm của Viêm Long tức thì liền rời khỏi căn phòng này.
"Chắc hẳn ngươi cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta biết ngươi có Thanh Minh Phủ, bởi vì chủ nhân của ta – Hỏa Thần Diệt Thiên, chính là kẻ có được Thanh Minh Phủ đời trước." Viêm Long cười cười, mâu quang thân thiết rơi vào
trên người Dạ Nhược Ly.
Đột nhiên hơi ngẩn ra, Dạ Nhược Ly kinh ngạc ngước mắt lên, kinh hãi nhìn chăm chú Viêm Long.
"Cho nên ta biết, chắn chắn ngươi sẽ không để những đồ vật gì đó trong lăng
mộ vào mắt, dù sao bên trong Thanh Minh Phủ, tập hợp rất nhiều thiên tài dị bảo trân quý, không có cái gì là Thanh Minh Phủ không có được, mà
địa phương ta để ngươi đi là khảo nghiệm Hỏa Thần Diệt Thiên lưu lại,
trong gian phòng kia, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, đồng thời
cũng có nguy hiểm rất lớn, điều kiện duy nhất để ngươi rời khỏi đó chính là đột phá tới Thần Tướng, ta hỏi ngươi, như thế ngươi còn muốn đi
không?"
Dạ Nhược Ly ngước mắt lên, ánh mắt kiên định nhìn chăm
chú vào Viêm Long: "Nếu như ta không đủ thực lực, làm sao xứng trở thành kẻ có được Thanh Minh Phủ? Nguy hiểm cùng thu hoạch, thường thường là
có quan hệ trực tiếp."
"Tiểu gia hỏa, quả nhiên ngươi không để
cho ta thất vọng, rất có phong phạm năm đó của Hỏa Thần Diệt Thiên."
Viêm Long vừa lòng cười cười, dưới tầm mắt Dạ Nhược Ly, bóng dáng khổng
lồ dần dần hóa thành mờ ảo.
"Nhiệm vụ chủ nhân giao cho ta, ta
cũng đã hoàn thành, như vậy là thời điểm rời đi theo chủ nhân, tiểu gia
hỏa, tái kiến, hi vọng ngươi có thể siêu việt hơn chủ nhân, hoàn thành
tâm nguyện của chủ nhân lúc còn sống vẫn chưa hoàn thành."
Dạ
Nhược Ly há to mồm, còn muốn hỏi Hỏa Thần Diệt Thiên ngã xuống thế nào,
nhưng là không chờ nàng hỏi ra lời, bóng dáng Viêm Long liền tiêu tán ở
trước mặt nàng.
Nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt quăng về phía đại môn phía trước, cất bước tiến lên, kiên định đi về phía trước...
Thời gian trôi qua, cách thời gian đám người Dạ Nhược Ly thăm dò di tích đã quá cả nửa năm.
Trong vòng nửa năm, người của Lý gia rời khỏi di tích đầu tiên, sau đó người
Tán Tu Liên Minh cũng theo đó trở lại Tinh Nguyệt Thành, duy chỉ có Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly là không đi ra.
Song phương thu hoạch được
tương đối phong phú ở trong di tích, nhất là Lý gia Lý Nặc, thế mà mượn
việc này đột phá đến Thần Tướng đỉnh phong, có thể gọi là đệ nhất cao
thủ Tinh Nguyệt Thành, đè ép Hồng Lạc Thiên Tán Tu Liên Minh ở phía
dưới.
Vừa mới trở về Tinh Nguyệt Thành, Lý gia liền phát động đại chiến với Tán Tu Liên Minh, nếu không phải là nhi tử của Lãnh chúa lén
lút phái người tương trợ thì dựa vào thực lực của Tán Tu Liên Minh, khó
có thể mà chống đỡ nửa năm.
Lúc này, trên vùng trời Tán Tu Liên
Minh, hai tay lão giả chắp sau lưng, đứng thẳng trong hư không, hai
tròng mắt âm độc nhìn xuống người phía dưới, khóe môi câu lên một nụ
cười lạnh.
"Hồng Lạc Thiên, ngươi thật đúng là một kẻ ngu ngốc, thế nhưng lại nhường vị trí Minh chủ cho một người nữ tử."
Từ sau khi trở về Tinh Nguyệt Thành, Hồng Lạc Thiên liền tuyên bố thoái
vị, bởi vậy chuyện này chẳng hề là bí mật tại Tinh Nguyệt Thành.
"Chẳng lẽ ngươi còn đang chờ bọn họ trở về sao? Ha ha, khẳng định nữ nhân kia
đã chết bên trong di tích rồi, hơn nữa ngươi cho rằng chỉ bằng mười khôi lỗi trong tay nàng là có thể làm gì ta sao? Thật là vô cùng buồn cười,
bây giờ ai cũng không thể cứu được các ngươi."