Nàng đưa tay lên sờ sờ một khối vải, bộ mặt hưng phấn: “Tỷ tỷ thật có
mắt nhìn, nếu muội không nhìn lầm, gấm này hẳn là Lan quý nhân, loại gấm tốt nhất ở Giang Nam.”
“Lan quý nhân gì?” Hạ Chi Hà nghe nàng nói vậy cũng có mấy phần hứng thú.
“À, chuyện này thì muội cũng chỉ nghe nói thôi, không thể coi là thật.” Lý
Thanh Ca nhẹ nhàng nhở nụ cười, ánh mắt lại hơi liếc về phía Cao Vân
Dao, thấy nàng nghiên đầu lắng nghe thì cười thầm, chỉ tiếp tục nói:
“Mọi người đều biết, gấm thêu Giang Nam nổi tiếng thiên hạ, nhưng, Các
chủ của “Giang Nam Chức Cẩm các” càng nổi tiếng hơn.”
“Các chủ?”
Cao Vân Dao dời sát người qua, mặt đầy hứng thú, nhưng khi nhìn lại Lý
Thanh Ca thì lạnh lùng hừ một cái, vô cùng xem thường mà quay mặt đi.
Những người khác cũng bị lời giới thiệu của nàng làm cho hấp dẫn, xưa nay ai
cũng biết gấm thêu Giang Nam nổi tiếng, nhưng không ngờ còn có một vị
Các chủ làm tơ lụa.
“A, người Các chủ này nói ra chắc mọi người
đều biết, chính là Lan quý nhân của tiền triều.” Lý Thanh Ca chớp mắt,
tươi cười nói.
“Lan quý nhân?” Hạ Chi Hà hơi nhíu mày, đột nhiên
nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói, “Muội muội đang nói đến Lan quý nhân đệ
nhất mỹ nhân của tiên đế đúng không?”
“Đúng vậy” Lý Thanh Ca gật đầu.
“Ta cũng biết.” Lúc này Cao Vân Bình cũng hứng thú tham gia, “Nghe nói Lan
quý nhân rất khéo tay, còn đồn nàng là Chức Nữ hạ phàm, vải gấm nàng dệt thiên hạ vô song.”
“Nhị tỷ tỷ nói rất đúng.” Lý Thanh Ca tiếp
lời nàng, tiếp tục cười nói: “Năm xưa tiên đế vì tưởng niệm tay nghề
tinh xảo của Lan quý nhân, liền đặt tên cho một loại vải gấm nàng dệt là Lan quý nhân, nhưng mà, vải do nàng tự tay dệt rất hiếm được lưu
truyền, nghe đồn, chỉ có nữ nhân xinh đẹp nhất tôn quý nhất mới có cơ
may mặc được.”
Tiếng nói vừa dứt, ngoại trừ Lý Thanh Ca, ánh mắt
các nữ tử dồn dập rơi vào khúc vải tên Lan quý nhân đó, đôi mắt lập lòe
hưng phấn.
“Có thật không?” Bất kể lời nói của Lý Thanh Ca là
thật hay giả, Hạ Chi Hà nghe xong đều cảm thất rất thích thú. Nữ nhân
xinh đẹp nhất tôn quý nhất thiên hạ, có ai không thích hưởng phần vinh
quang này, khúc vài này là nàng thích trước, tên của nàng và vị Lan quý
nhân kia là Lâm Chi Lan còn giống một chữ, cộng thêm bản thân nàng đẹp
như thiên tiên, tất cả đều cho thấy nàng chính là người hữu duyên với
nó, nàng chính là nữ nhân xinh đẹp nhất tôn quý nhất.
Nhìn thấy
ánh sáng hừng hực như lửa trong mắt Hạ Chi Hà, Lý Thanh Ca gật đầu,
“Hừm, nếu muội đoán không lầm, tỷ đang cầm khúc vải Lan quý nhân hiếm có trên đời, tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, như tiên hạ phàm, có được vật này quả thật là xứng đáng.”
Hạ Chi Hà vừa nghe, gương mặt nhất thời như
được hào quang chiếu rọi, nụ cười sáng lạn lóa mắt, lại khiêm tốn khéo
léo nói: “Muội muội quá khen, trước mặt các muội muội tỷ nào dám xưng
đẹp, chẳng qua là dễ nhìn chút thôi, chỉ là thấy nó màu sắc thanh lịch
nhẹ nhàng nên mới yêu thích, còn về phần nữ tử xinh đẹp nhất tôn quý
nhất thì tỷ không dám nhận, các muội cũng đừng nói nữa, nói ra coi chừng bị người ta chê cười.”
Trong lòng Lý Thanh Ca cười gằn, kiếp
trước Hạ Chi Hà dựa vào dung mạo tuyệt thế vô song, lại có lời tiên tri
tốt đẹp của thuật sĩ là “mắt môi như phượng, trời sinh mạng quý” mà được chọn làm Thái tử phi, cuối cùng trở thành Hoàng hậu một nước, đó không
phải là nữ nhân tôn quý nhất hay sao?
Nhưng đời này, nàng nhất định phải kéo nữ nhân tôn quý nhất này từ trên mây cao xuống địa ngục.