“Tiểu thư, là ma ma
không biết dạy dỗ, xin tiểu thư bớt giận, xin bớt giận, ma ma hầu hạ
tiểu thư nhiều năm như vậy, đã sớm xem tiểu thư như là con ruột của
mình, nếu phải đi thì lão bà này phải sống thế nào đây? Tiểu thư, ma ma
không thể rời xa người ngày nào được.” Nói xong, Trương thị dùng tay áo
lau khóe mắt, tựa hồ như đang lau lệ.
Hồng Hỉ không cho là đúng,
khịt mũi xem thường hành vi của Trương thị, Trương thị tức giậm bấm
nàng: “Ngươi nha đầu không hiểu chuyện này, còn không mau chịu tội với
tiểu thư, nếu thật sự rời khỏi tiểu thư để xem ngươi còn sống được hay
không?”
Hồng Hỉ sững sờ, nhưng nhìn thấy ánh mắt Trương thị thì
tâm tư cũng dần hiểu rõ, bất đắc dĩ lầm bầm một câu “xin lỗi”, nhưng
trong lòng vẫn không phục. Hừ, nàng bằng tuổi với Lý Thanh Ca, dáng vẻ
cũng xinh xắn, dựa vào đâu mà nàng ta là chủ nhân cao cao tại thượng,
còn mình lại là nha đầu thấp hèn? Nàng không cam lòng.
“Ôi, Hồng
Hỉ tỷ tỷ làm sao vậy? Nói không rõ ràng gì cả, ngày xưa nhanh mồm nhanh
miệng như vậy mà bị ai chặn miệng rồi hay sao?” Túy Nhi liếc nhìn trò
hay nãy giờ, không nhịn được chế nhạo.
“Ngươi…” Hồng Hỉ nhất thời thẹn quá hóa giận, muốn đứng dậy cãi lại Túy Nhi, lại bị Trương thị đè
xuống: “Lộn xộn, ngươi làm gì vậy? Có tiểu thư ở đây, đến lượt ngươi làm càn sao?”
“Cút ra ngoài.” Lý Thanh Ca xem thường hai người này,
trong lòng cũng cười gằn, Trương thị làm sao cam lòng đi? Bà ta còn hy
vọng bám vào cành cây Cao gia mà.
Dĩ nhiên, mình cũng sẽ không để cho mẹ con bà ta đi, thù còn chưa báo, làm sao bọn họ đi được?
Lúc nãy chẳng qua chỉ là chút cảnh báo mà thôi, những ngày tháng mượn tên
nàng đi ra ngoài làm mưa làm gió đã đến lúc kết thúc rồi.
Trương thị sửng sốt, Túy Nhi che miệng cười khẽ: “Ma ma, tiểu thư bảo các người cút ra ngoài, còn không mau cút đi?”
Gương mặt trắng trẻo mập mạp đã biến thành màu gan heo, nhưng chỉ cần không
bị đuổi đi bà cũng không ngại, lúc này kéo Hồng Hỉ đứng dậy, vâng dạ lui ra ngoài.
Hai mẹ con gây sự vừa đi ra, Túy Nhi liền nhìn Lý
Thanh Ca, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Tiểu thư, hôm nay người thật
lợi hại, không chỉ đánh Hồng Hỉ còn làm cho họ phải sợ hãi, đúng là lợi
hại.”
Lý Thanh Họa cũng hưng phấn đến đỏ cả mặt, thân thể không
tự chủ được mà nhào vào lòng Lý Thanh Ca, hắn cảm thấy tỷ tỷ như vậy
thật mạnh mẽ, khiến hắn không sợ gì cả.
Lý Thanh Ca chậm rãi cong môi, đáy mắt lóe qua một tia thống khổ, nếu kiếp trước mình tàn nhẫn
một chút thì sao có thể rơi vào hoàn cảnh đó?
Đột nhiên, thân thuyền chao đảo một cái, dường như đã đụng vào thứ gì.
Túy Nhi cười nói: “Có lẽ đã cập bờ, tiểu thư, nô tì hầu hạ người ra ngoài.”
“Khoan đã.” Lý Thanh Ca đột nhiên nghĩ tới điều gì, chặn Túy Nhi lại, sau đó
giao Lý Thanh Họa cho nàng ta: “Ngươi mang Họa Nhi lên trước, sau đó gọi Từ quản gia đến.”
“Tiểu thư…” Túy Nhi không yên lòng, còn muốn
nói gì nữa, Lý Thanh Ca đã nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc vào người,
lại nói thêm một câu đơn giản: “Ngươi cứ đi, ta lập tức tới ngay.”
“Dạ được.” Túy Nhi liền nắm tay Lý Thanh Họa đi ra khỏi khoang thuyền.
Chờ người vừa đi, Lý Thanh Ca lạnh lùng quét mắt về phía khoang thuyền, đột nhiên, ánh mắt dừng lại ở chỗ mấy tấm ván, nếu nàng nhớ không lầm thì
nam nhân đó trốn ngay phía sau.
Nàng nhanh chóng đi đến, lật mặt
mấy tấm ván gỗ lên, quả nhiên, nhìn thấy một nam tử áo đen ngã ngồi
trong góc, trên mặt che cái khăn đen, máu me khắp người.
Lý Thanh Ca vội vàng lấy thuốc cầm máu ra, chuẩn bị nhét vào miệng hắn, không
ngờ, bàn tay còn chưa chạm đến cái khăn che mặt đã cảm thấy yếu hầu căng thẳng, lập tức sa vào trong đôi mắt thăm thẳm như hầm băng của hắn.