Trên mặt Lý Thanh Ca mang theo nụ cười như có như không, đôi mắt đen
huyền như bóng đêm vô tận, thâm sâu đến không thể nhìn thấu.
“Ngươi có nghe qua tiếng sói mẹ kêu rên chưa? Một con sói mẹ bị mất đi con
con.” Nàng hơi ngửa đầu, nhìn về phía chân trời xa xa, mây đen quấn
quanh trăng sáng.
“Nha đầu.” Cao Dật Hiên sững sờ, hắn cầu hôn nàng, sao tự nhiên nàng lại nhắc đến sói mẹ? Vậy tức là…
Đồng ý hay là từ chối? Hả?
Làm như không nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng nói tiếp: “Ta từng nghe qua, đó là tiếng gào khóc tan nát cõi lòng, tiếng bi ai vang vọng giữa bầu trời đêm tĩnh lặng, từng âm thanh len lỏi vào trong tai, đâm thấu lòng
người, khiến người ta không thể ngủ được.”
Một cơn gió đêm thổi
qua, Lý Thanh Ca theo bản năng ôm chặt thân thể, nhưng vẫn nói tiếp:
“Nghe nói, đó là một con sói mẹ bị mất sói con.”
Không hiểu sao,
nhìn dáng vẻ của nàng, Cao Dật Hiên đột nghiêm cảm thấy rất khẩn trương, tựa hồ như nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào, tựa hồ như nàng không
giống bất cứ ai trên đời này, hắn muốn đưa tay ra an ủi nàng, nhưng
dường như có một nguồn sức mạnh đang ngăn cản hắn, thậm chí hắn không
nhấc nổi tay lên, chỉ có thể nhìn nàng chăm chú.
“Nha đầu, đừng
nói nữa, đêm khuya gió lạnh, ta đưa muội trở về.” Hắn vừa khuyên nhủ vừa cởi áo choàng của mình ra, bao lấy thân thể nàng.
“Người sống
trên núi rất nghèo, mùa đông không có thu hoạch, chỉ có thể liều lĩnh
lên núi lúc trời giá rét mới có thể kiếm được chút đồ hoang dã, rồi mang xuống thành thị đổi với những người giàu có lấy thức ăn.” Lý Thanh Ca
thoáng nghiên đầu, tầm mắt rơi xuống trên người Cao Dật Hiên, giống như
một đứa bé cố chấp bắt buộc phải có người nghe câu chuyện của nàng: “Đó
là một con sói nhỏ vừa ra đời không lâu, nghe người ta nói, khi nó bị
đưa đi, ngay cả mắt còn chưa mở, cả người xù lông lên rất đáng yêu, bọn
họ nói, có lẽ là do trời lạnh thiếu thức ăn, nên sói mẹ phải rời xa sói
con, đi chung quanh tìm kiếm thức ăn.”
Cao Dật Hiên lẳng lặng
nhìn nàng, nghe nàng trầm thấp kể lại, tưởng tượng đến sự bi ai tan nát
cõi lòng và khung cảnh thật giả khó phân biệt đó.
“Nha đầu, đừng nghĩ nhiều, những thôn dân đó cũng không cố ý, nếu không phải là bất đắc dĩ…”
Lý Thanh Ca cười nhẹ, âm thanh trong trẻo cắt ngang Cao Dật Hiên: “Ngươi có biết sau đó thì thế nào không?”
Cao Dật Hiên nhíu nhíu mi, thật sự không thể trả lời, một đám thôn dân và
một con sói, còn có thể thế nào nữa? Cùng lắm thì sói mẹ kêu rên mấy đêm thôi.
“Bọn họ muốn giết sói mẹ, đó là một con sói có bộ lông
trắng như tuyết, có người nói lộ lông của nó giá trị liên thành.” Lý
Thanh Ca nói.
Vốn là một chuyện bình thường, nhưng không biết vì
sao, bị Lý Thanh Ca kể lại khiến trái tim Cao Dật Hiên nhảy lên một cái, chỉ thấy có hơi lạnh từ bên trong cơ thể tỏa ra
Tàn sát con non, lại giết con mẹ?
Nha đầu này, Cao Dật Hiên thương tiếc nhìn nàng, nàng đang nghĩ về hai mẹ
con sói đáng thương đó sao? Không ngờ bên ngoài nàng giống như một cái
gai sắc nhọn, nội tâm lại yếu đuối mẫn cảm như vậy.
Thấy ánh mắt
của hắn, đôi mắt Lý Thanh Ca cũng lóe lên, lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc, sói mẹ nhìn thấu thủ đoạn của thôn dân, ngược lại nhân lúc họ bận rộn bố
trí cạm bẫy mà lẻn vào làng…”
“Cái gì?” Cao Dật Hiên cả kinh.
“Nó giết hết súc vật.” Lý Thanh Ca nói.
“Ồ.” Cao Dật Hiên thở phào nhẹ nhõm, “May mà không phải giết hết mọi người.”
Lý Thanh Ca liếc nhìn hắn một cái, hàng mi dài che khuất sự khát máu trong mắt, có một chuyện nàng còn chưa nói tới.
Các công tử nhà giàu không thể biết tầm quan trọng cảu súc vật với nhà
nông, không có súc vật thì không thể canh tác, ảnh hưởng sản lượng, cả
năm không có thu hoạch, hơn nữa vừa có thiên tai vừa bị thu thuế, qua
năm sau thì thôn dân chết đói hơn một nửa, thậm chí có người đổi con cho nhau để ăn, mất đi nhân tính.