Lý Thanh Ca trở lại Hà Hương viện, Túy Nhi và Hồng Hỉ hai người tiến lên đón.
Túy Nhi sợ Lý Thanh Ca chịu thiệt, vì hôm qua Đại tiểu thư Cao Vân Dao đã
làm khó tiểu thư của nàng, nàng nghe được từ miệng của các ma ma nha
hoàn, những người này miệng mồm độc địa, còn nói tiểu thư nhà nàng là
cục đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, nhìn thấy Đại tiểu thư cũng không biết cúi đầu, còn cười đùa nói là chọc giận Đại tiểu thư thì sau này
phải nếm mùi đau khổ.
Chuyện này cũng thôi, nhưng sau đó đám
người này càng nói càng quá đáng, nói ngay cả Đại thiếu gia cũng không
thèm nhìn tiểu thư một cái, lại nhìn dáng dấp Hạ tiểu thư, một cô nương
như thế, không chỉ thân hình nảy nở, tính tình cũng vô cùng tốt, gặp ai
cũng hòa khí, ra tay hào phóng, không chỉ các chủ nhân mà bọn nô tài
cũng đều được nàng ban thưởng không ít thứ, hừ, còn Lý tiểu thư thì kém
xa.
Túy Nhi nghe không phục, tranh luận với đám người này mấy
câu, ai ngờ đám cẩu nô tài kia ỷ vào đông người lại xông vào đánh nàng
một trận, nàng có một mình không đánh lại, cuối cùng thảm bại, cho dù đã thay đổi quần áo tóc tai, khóe miệng vẫn còn đọng máu, còn vết bầm trên đùi thì hết sức rõ ràng.
Những chuyện này đều không quan trọng,
nàng biết tiểu thư đi chọn vải vóc nhất định sẽ chạm mặt với Đại tiểu
thư, hôm qua đã đăc tội Đại tiểu thư, dựa vào lời của những kẻ nô tài
đáng ghét đó nói, nói không chừng hôm nay tiểu thư sẽ chịu thiệt, cho
nên nàng mới sốt ruột.
Lần này thấy Lý Thanh Ca bình yên vô sự
trở về, Túy Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy nàng tóc tai hơi rối, gò
má có chút sưng đỏ, nhất thời liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì
cách đây không lâu nàng đã trả qua, những nữ nhân kia mà đánh người thì
cũng chỉ có mấy chiêu nắm tóc, tát tai, bấm vào thịt, đáng ghét…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Mặc kệ đau đớn ở khóe miệng, Túy Nhi nhìn Thanh Ca liền hỏi: “Có phải bị Đại tiểu thư đánh?”
Lý Thanh Ca liếc nhìn nàng một chút cũng lấy làm kinh hãi: “Ngươi sao vậy?”
“Nô tì…” Túy Nhi vội cho miệng lại, cười khan một tiếng: “Không cẩn thận va vào cửa.”
“Thật sao?” Dĩ nhiên Lý Thanh Ca không tin, “Ai đánh?” Rõ ràng như thế mà nha đầu này còn nói là va vào cửa.
Ách, Túy Nhi cứng đờ, Hồng Hỉ đứng khoanh tay, ở một bên cười chế nhạo: “Còn có thể làm sao, Túy Nhi của chúng ta hôm nay là nữ hiệp, lấy một địch
tám, ha ha, thật là lợi hại, bị người ta đè xuống đất đánh, tới nỗi bản
thân mình họ gì cũng quên.”
“Ngươi là đồ khốn kiếp, uổng cho ta
ngày thường còn kêu ngươi một tiếng Hồng Hỉ tỷ tỷ, hừ, gặp phải chuyện
không giúp thì thôi, còn đứng đây cười trên nỗi đau của người khác,
chẳng trách người ta nói ngươi là yêu tinh, một con yêu tinh không có
lương tâm, ăn cháo đá bát.” Túy Nhi phản kích.
“Ngươi, ai nói? Ai dám nói bổn cô nương là yêu tinh, có giỏi thì nói trước mặt bổn cô
nương đi.” Hồng Hỉ lập tức đỏ mặt tức giận.
Túy Nhi cười xì một tiếng: “Nói trước mặt? Hừ, yêu tinh nhà ngươi, người ta sợ bị ngươi ăn thịt đó.”
“Ngươi, Túy Nhi, cái miệng của ngươi đúng là thích bị đánh mà.” Hồng Hỉ trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh.
Lý Thanh Ca nhẹ nhàng liếc nhìn Hồng Hỉ một chút, sau đó gọi Túy Nhi: “Theo ta vào phòng bôi thuốc.”