Trương thị nghĩ đến có thể vì nàng mới vừa rơi xuống nước nên hoảng sợ khóc
lóc, không khỏi tiến lên khuyên nhủ: “Tiểu thư, đừng khóc, không sao
rồi, qua một canh giờ nữa là thuyền cập bến, đến Cao gia rồi chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Lý Thanh Ca vẫn chưa liếc nhìn bà một cái, nàng sợ, sợ mình không kềm được mà giết chết lão bà này.
Nàng hận, nàng đau, từng hình ảnh trước khi chết, đặc biệt là cảnh con gái bị ném qua cửa sổ, đang đâm nhói trong đầu nàng.
Lạnh như vậy, gió lớn như vậy, còn có tuyết, con gái nàng đang sốt, con gái nàng đang hôn mê, con gái nàng sợ đau…
Con gái nàng chết rồi.
Nỗi đau thấu xương tủy đâm từng nhát vào trái tim này, sau cơn đau chính là hận ý ngập trời.
Hình ảnh trước mắt, nàng ghi nhớt thật kỹ.
Năm Khánh Gia thứ ba mươi hai, cũng là năm cha mẹ nàng qua đời, nàng được Cao gia cho người đón lên kinh đô.
Năm đó, nàng còn vì hành động trượng nghĩa này của Cao gia mà cảm động,
nhưng vật đổi sao dời, nàng phát hiện, tất cả chẳng qua là toan tính lợi dụng và âm mưu mà thôi.
Mà chuyện rơi xuống nước ngày hôm nay, cũng chính là khởi đầu của âm mưu.
Trong mắt lấp lánh nước, nàng nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn của Trương thị,
cắn răng cười gằn. Nàng từng xem bà ta như mẹ ruột, nhưng thì ra đó là
một con rắn độc ngụy trang, hận chỉ hận bản thân mình không thấy rõ,
ngược lại luôn nghe lời và ỷ lại vào bà ta, cho nên mới dẫn đến bao
nhiêu bi kịch về sau.
“Tiểu thư, canh đến rồi.” Túy Nhi đẩy cửa
ra, bưng một chén canh gừng còn bốc hơi đi vào, đột nhiên, một bóng
người từ phía sau vọt qua, suýt nữa đụng vào nàng.
Túy Nhi lảo
đảo thân người, cố gắng cầm chắc chén canh, nhưng nước trong chén vẫn
lung lay một thoáng, cuối cùng rơi một ít ra ngoài.
“Nương.” Hồng Hỉ không liếc mắt nhìn Túy Nhi một chút, trực tiếp nhào vào lòng Trương thị làm nũng: “Nương, bảo người lấy cho con bộ quần áo cũng khó khăn
như vậy sao?”
“Đúng là quá đáng, không thấy tiểu thư vừa tỉnh
sao, ồn ào cái gì?” Túy Nhi thở phì phò trừng mắt nhìn Hồng Hỉ, sau đó
bưng canh gừng đến, ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Ca, dùng muỗng đút cho
nàng ăn.
“Có gì ghê gớm chứ.” Hồng Hỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Lý Thanh Ca một cái, bộ dáng không để ý chút nào.
Trong lòng Lý Thanh Ca lạnh lẽo, kiếp trước, Hồng Hỉ này rất vô lễ với mình,
mà mình thì e ngại Trương thị, chưa bao giờ làm khó, không chỉ có vậy,
còn tưởng là nàng tính tình ngay thẳng nghĩ gì nói đó, cho nên nhường
nhịn nàng ta khắp nơi.
“Hỉ Nhi, nha đầu này khi nào mới lớn đây
hả? Cả ngày lỗ mãng hô to gọi nhỏ, đến chừng nào mới khiến người ta yên
lòng đây?” Trương thị làm ra bộ dáng trách Hồng Hỉ, nhưng trong đôi mắt
rõ ràng mang theo ý cười.
Hồng Hỉ thấy thế càng vênh mặt lên lôi
kéo Trương thị làm nũng: “Nương, cây trâm này cần phải phối với y phục
màu hồng mới đẹp, con nhớ tiểu thư có một bộ, cổ áo còn thêu hoa sen,
rất đẹp.”
Lý Thanh Ca nghe vậy sắc mặt đột biến, kiếp trước, nàng luôn dung túng Hồng Hỉ, đến mức ngay trước mặt mình nàng ta cũng dám
đòi lấy trang phục và trang sức của mình.
Nhưng mà bộ váy hồng đó là do mẫu thân tự tay may cho nàng, hoa sen ở cổ áo và tay áo cũng là
do nàng thêu, thức suốt hai đêm mới hoàn thành.
Kiếp trước, Hồng
Hỉ nói thích, trước mặt Trương thị và nàng lên tiếng đòi, Trương thị
ngoài mặt thì mắng nàng ta không biết phân biệt, nói cái gì đồ của chủ
nhân không phải là thứ nô tài có thể xin. Sau đó còn đánh nàng ta một
bạt tai, khiến Hồng Hỉ khóc lóc inh ỏi trên thuyền.
Sau một phen
náo loạn, bản thân nàng không đành lòng, nhất thời nhẹ dạ đã đưa cho
Hồng Hỉ, còn không ngừng tự an ủi mình, Trương thị đối đãi với mình như
con gái ruột, như vậy Hồng Hỉ có khác gì tỷ tỷ của mình? Đồ của mình
chia sẻ với nàng ta cũng đúng.
Nhưng sau đó, khi thấy y phục mẫu thân làm cho mình bị Hồng Hỉ đạp dưới chân rồi xé rách, nàng mới biết mình ngốc tới mức nào.
“Tiểu nha đầu, con là người gì chứ, đồ của chủ nhân mà cũng muốn, xem xem
nương có đánh chết con không?” Trương thị làm dáng giơ tay ra, tựa hồ
chuẩn bị đánh xuống.
Nhưng mà Lý Thanh Ca ngồi ở đầu giường, yên tĩnh uống canh gừng, giống như không nhìn thấy trò khôi hài này.