Cảnh trong phòng tao
nhã, hai cánh cửa mở ra, một ngọn đèn mờ ảo ở hành lang, thảm màu đỏ
diễm lệ tinh xảo, một nhóm người đang diễn tấu, tiếng đàn vi ô lông trầm thấp vang lên, từng giai điệu tuyệt vời đủ khiến người ta mê say.
Cái khay đựng thức ăn màu vàng sang trọng như hoàng thất Anh quốc, Đồng
Niệm đưa mắt nhìn chén đĩa sang trọng kia, cô cầm lấy dao nĩa, bắt đầu
cắt miếng thịt bò trước mặt mình.
Dao nĩa lướt qua khay sứ
phát ra âm thanh vang vọng dễ nghe, Đồng Niệm cúi đầu trên mặt không có
biểu tình gì, thành thục cắt thịt bò, một dao lại một dao, mười đầu ngón tay dùng sức, ngón tay đều trắng bệch, mang theo ý tứ kiên quyết ngoan
tuyệt.
Miếng thịt bò như người đàn ông đối diện, động tác của cô cắt cắt không chút lưu tình nào.
Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò, ánh mắt lo lắng, Lăng Cận
Dương thản nhiên nhàn nhạt nhếch môi, động tác của anh thong dong, ăn
uống thật tốt, thịt bò tươi Mỹ mới nhập khẩu rất hấp dẫn, anh bưng ly
rượu lên uống một ngụm, hai mắt đầy vẻ vui thích.
Ngón tay cô bắt đầu đau, Đồng Niệm buông dao nĩa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cặp mắt ở đối diện, ý cười rất chói mắt, làm cho cô càng tức giận hơn, trừng
mắt nhìn anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Người đàn ông
đối diện, cử chỉ cao quy, dao nĩa trong tay anh chạm vào nhau không phát ra tiếng vang, mà bộ dạng ăn uống của anh lại tao nhã, nghiễm nhiên là
dáng dấp bậc vương tử.
Nhưng ở phía sau anh, có bao nhiêu thứ xấu xí chỉ có một mình cô biết được.
Tuy rằng không có ngẩn đầu nhưng Lăng Cận Dương biết ánh mắt của cô đang
nhìn anh, anh cũng không giận mà lại mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt phúc hắc, cười hỏi: “Nếu em thật muốn ăn, anh sẽ thỏa mãn em có được
không?!”
Nghe giọng điệu mờ ám của anh, Đồng Niệm tự nhiên hiểu
được những lời này có nghĩa gì, cô cũng lười phản ứng lại anh, cúi đầu
không thèm nhìn đến sắc mặt ghê tởm đáng ghét kia.
Sớm ở chung với cô nên đã quen Lăng Cận Dương nhìn cô xấu hổ cúi đầu, liền cười gọi phục vụ tới, thấp giọng phân phó vài câu.
Không bao lâu sau, người phục vụ bưng một phần bánh pudding mâm xôi lên, một phần kem ly, cung kính đặt ở trước mặt cô.
Ngay cả người đàn ông đối diện làm cho cô chán, nhưng cô cũng không muốn bạc đãi dạ dày của mình, sắc mặt Đồng Niệm như thường cầm lấy thìa bắt đầu
ăn.
Một bữa tối không mấy tốt đẹp cũng kết thúc, Đồng Niệm
như trút được gánh nặng, tiêu sái ra khỏi hội sở, cũng không để ý một
chiếc xe Benz SLR McLaren màu bạc đậu ở bên đường.
Thấy bọn họ đi tới, người lái xe vội đưa chìa khóa rồi lái chiếc xe màu đen ban đầu đi.
Lăng Cận Dương ấn chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào, quay đầu nhìn Đồng Niệm đang ngây ngốc, môi mỏng khẽ mở: “Lên xe.”
Trong lòng không muốn, Đồng Niệm máy móc làm theo lời anh, mở cửa ngồi vào
xe, mắt thấy anh đã đưa chân đạp ga, ‘oanh’ một tiếng chiếc xe đã chạy
đi.
Dưới bóng đêm mờ mịt, môt thứ hình màu bạc lướt qua như
tinh linh ban đêm, trong xe người đàn ông một tay đưa lên phía cửa kính
xe, tay kia thì nắm lái, ngón tay thon dài khẽ chọc, cặp mắt thâm thúy
nhìn chằm chằm phía trước, từ đầu đến cuối không có nhìn qua người bên
cạnh.
Anh trầm mặc, Đồng Niệm tự nhiên cũng không thèm mở
miệng nói chuyện, cô nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa, trong lòng biết anh
đang đi hướng đến bờ sông.
Xe chạy đến bờ sông đột nhiên dừng lại, Lăng Cận Dương mở mui xe phía trên, rồi sau đó tắt động cơ.
Màn đêm buông xuống bờ sông, lúc này thật sự yên tĩnh, dọc theo bờ sông
cảnh đèn sáng đang xen nhau, uốn lượn mà ngân nga. Nước sông không ngừng đánh vào bờ, lăn tăn dao động.
Trong xe rất im lặng, hai
tròng mắt người đàn ông nhìn thẳng, chằm chú nhìn vào nước sông đang
chảy xuôi, không nói một lời. Khuôn mặt tuấn tú của anh giấu trong bóng
tối, sắc thái sâu thẳm trong mắt làm cho người ta không thể nhìn ra.
Lẳng lặng ngồi yên thật lâu, sau đó cổ Đồng Niệm đau mới nhịn không được
quay lại nhìn anh, tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy đáy mắt anh, chỉ cảm thấy nơi đó đen kịt, một mảnh
hờ hững.
Cô không rõ, vì cái gì anh lại đến bờ sông, không nói gì lại rất trầm tư.
Tựa hồ ánh mắt của cô tác động đến anh, Lăng Cận Dương bỗng nhiên lấy lại
tinh thần, bất ngờ không kịp phòng bị đã tiến đến đáy mắt cô, cặp mắt
sáng kia vẫn còn chút buồn bã chưa kịp tan đi.
“Muốn vè nhà?” Anh nhìn cô hỏi, chỉ thấy cô cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy cô cố ý trốn tránh, Lăng Cận Dương không nói gì, anh thu tâm tình của mình vào đáy lòng, khởi động xe rời đi.
Trở lại Lan Uyển trời đã vào đêm, người hầu còn chờ cửa, nói là lão gia đã
đi ngủ trước. Đồng Niệm cúi đầu đi thẳng ra phía căn phòng nhỏ của cô ở
sau nhà, cô mở cửa phòng, không biết ở phía sau còn một bóng dáng đang
đi theo mình.
Mắt thấy anh đi vào, Đồng Niệm nhíu mi, thấp giọng nói: “Anh đi nhầm phòng.”
Phòng của anh ở cách vách.
Vẻ mặt cô như con mèo nhỏ, Lăng Cận Dương mỉm cười nói: “Thật nhỏ mọn, nơi nào lại không phải?” Khi nói chuyển anh đẩy cô ra, hiên ngang tiêu sái
bước vào.
Anh nói một câu nhất thời làm cho Đồng Niệm chán nản, cô cắn môi đóng cửa lại.
Phía sau truyền đến một cỗ nhiệt, là nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Đồng Niệm giận dữ xoay người, chỉ thấy miệng anh cười tà ác.
“Hầu hạ anh!”
Người đàn ông trước mặt, mở rộng hai cánh tay, ngưỡng cằm từ trên cao nhìn
xuống cô, trong mắt anh ý tứ rõ ràng, bảo cô đến cởi áo cho anh.
Nhịn lửa giận đang xông lên, Đồng Niệm không muốn chọc anh, thầm nghĩ mau
mau làm cho xong việc, cô cúi đầu, chăm chú nhìn vào quần áo anh, cởi bỏ từng cút áo.
Ngón tay ấm của cô lơ đãng ma xát với ngực anh,
Lăng Cận Dương hơi nheo mắt lại, thần sắc lại thay đổi, đột nhiên ôm cô, trong lúc cô còn không kịp hô lên, cúi đầu chặn môi cô, ôm cô đi vào
trong phòng tắm.
Thời điểm đi ra khỏi phòng tắm, toàn thân
Đồng Niệm như muốn hư, không có khí lực để giãy dụa. Bị đặt ở trên
giường lớn mềm mại, đôi chân mày thanh tú dần giãn ra, không nghĩ người
kia lại còn muốn nằm xuống.
“Còn không đi?” Đồng Niệm mở mắt trừng trừng nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Lăng Cận Dương nhíu mi cười, anh đem cô ôm vào trong ngực, giam cầm lưng cô, cô không thể giãy dụa: “Yên tâm, đêm nay không làm, cùng nhau ngủ đi
em.”
Bị anh đặt trong lồng ngực, Đồng Niệm không thể động
đậy, ban đêm như vậy cô đã trải qua nhiều, nếu anh muốn tích cực thì cả
đêm cô không thể nào ngủ được. Thấy anh không có động tác gì cô cũng
chậm chạp nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau mở
mắt dậy, vị trí bên cạnh đã trống, cô cười lạnh rời giường, như thường
lệ đi rửa mặt. Lúc đến phòng ăn, không nhìn thấy Lăng Trọng đâu, nghe
nói là sáng sớm đi làm rồi.
Bữa sáng trên bàn chỉ có hai người, Đồng Niệm không muốn ăn, uống hết ly sữa liền đứng đậy đi đến trường.
Lái xe mở cửa, lại không phải là chiếc xe cô hay đi, Đồng Niệm cắn chặt
răng ngồi vào chiếc xe màu bạc đó. Khóe mắt cô đảo đến người đàn ông
đang ngồi cạnh, tư vị trong lòng rất hỗn loạn.
Cửa kính xe
hơi kéo xuống, gió mát thổi qua hai má rất thoải mái. Người đàn ông dừng xe ở phía ngoài học viện, Đồng Niệm đang muốn mở cửa xe bước xuông lai
nghe thấy anh mở miệng: “Đồng Niệm!”
Nháy mắt Lăng Cận Dương đã thay đổi anh liếc xéo co, môi mỏng nhếch lên, đáy mắt toàn vẻ lo lắng: “Không nên động tâm tư!”
Đáy lòng đột nhiên căng thẳng, Đồng Niệm chậm rãi nắm tay, buổi sáng ngày
hôm qua cô có đề cập với Lăng Trọng, nhanh như vậy anh đã nghe được
chuyện này, quả nhiên đối với cô có đủ quan tâm.
Đồng Niệm
bình tĩnh xuống xe, đáy lòng dâng lên sự toan tính, cô mới đứng vững gót chân, xe bên cạnh đã vội đi, chỉ còn lại mình cô một thân dính bụi đất.