Thực Hoan Giả Yêu

Chương 233: Hung Thủ (Phần 1)


trướctiếp

Gần đây các hãng truyền thông lớn đều tranh nhau đưa tin, “Chủ tịch tập đoàn Lăng thị vốn dĩ là đứa con nuôi bị vứt bỏ…” Theo chủ đề được mở rộng, nội tình bên trong cũng lần lượt được mở ra, xuất hiện nhiều loại phiên bản ly kỳ nói về thân thế của Lăng Cận Dương, tóm lại là càng ngày càng nghiêm trọng.

Giá cổ phiếu của Lăng thị trong tuần này đã xuống tận đáy. Các cổ đông bắt đầu rục rịch, gió thổi bão giông sắp đến, có người cố ý tung tin, ngồi thu ngư ông thủ lợi, trong thời gian này các loại nguy cơ ẩn sâu bên trong cũng điều có nguy cơ bị lộ ra.

Kể từ sau khi thân thế bị tung ra, chức tổng giám đốc liền bị hội đồng quản trị bãi nhiệm, trừ đi một phiếu của Đồng Niệm, những ý kiến của người khác điều giống nhau, nhất trí đẩy anh ra khỏi Lăng thị.

Nội bộ Lăng thị không thể tách rời ra, Đồng Niệm nắm phần lớn cổ phần, hôm nay lại trở thành người thừa kế chính thức của Lăng thị, tất cả mọi người điều yêu cầu cô ra mặt, một lần nữa tiếp quản công ty.

Ba ngày nay Đồng Niệm đều ở trong nhà, không thấy bóng dáng, cũng không nghe điện thoại. Mục Duy Hàm mỗi ngày đều chạy đến Lan Uyển, nhìn thấy bộ dáng của cô vô cùng đau lòng nhưng cũng không có biện pháp gì.

Hiện tại chuyện tình giống như đổ thêm dầu vào lửa, lần lượt từng thứ, anh điều hiểu rõ nội tình. Hiểu sự uất ức của Lăng Cận Dương, cũng hiểu được Đồng Niệm khó cả đôi đường, nhưng chuyện giằng co như thế cũng không giải quyết được gì.

Chuyện trong công ty không đợi người, Trầm Phái Ngao đã bắt đầu có hành động, nhìn thấy lòng ham muốn của hắn, mục đích rõ ràng là muốn chiếm đoạt Lăng thị, đã có mưu đồ từ lâu.

Sau khi tan việc, Mục Duy Hàm dẫn Doãn Mạch đi tới Lan Uyển, để cho cô phát huy bản lĩnh của mình, nhiệt tình khuyên giải Đồng Niệm, Lăng thị đang trong nguy hiểm, cần cô rất nhiều.

Cả đêm Đồng Niệm hầu như không nói lời nào, chỉ ôm Yếm, vẻ mặt nhàn nhạt.

Doãn Mạch nói đến mức lưỡi khô miệng đắng, cuối cùng ném cho Mục Duy Hàm một câu: “Em không còn cách nào, anh nói đi.” Cô nằm trên sofa thở hổn hển, cố gắng khôi phục thể lực.

Ai, múa mép khua môi cũng tốn rất nhiều thể lực nha.

“Niệm Niệm.” Mục Duy Hàm nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ nóng nảy: “Cuối tuần này họp hội đồng quản trị, em phải tham dự.”

Đồng Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm Yếm trong ngực, giọng nói không nhanh không chậm: “Các người nói xong chưa? Nếu xong rồi tôi muốn dỗ Yếm ngủ.”

Mục Duy Hàm cũng đành bó tay, nhíu mày nhìn về phía Doãn Mạch, cũng thấy cô chau mày lại, không thể làm gì khác ngoài nhún nhún vai, dùng khẩu ngữ nói cho anh biết: “Hiện tại anh có nói gì Niệm Niệm cũng không nghe lọt tai.”

Được rồi, Mục Duy Hàm thừa nhận vào lúc này có nói gì Đồng Niệm cũng không nghe vào tai được.

Ai. . . . . .

Chuyện gì thế này đây! Lăng Cận Dương đi rồi, Đồng Niệm ủ rũ, mỗi lần Lăng thị gặp nguy hiểm cũng điều do anh gánh là sao vậy? Anh bất quá chỉ là trợ lý của chủ tịch thôi, tiền lương cũng không nhiều, dựa vào gì mà để cho anh gánh công việc của chủ tịch và tổng giám đốc nhỉ?

Lúc này nói nhiều cũng vô ích, Mục Duy Hàm thu lại mất mác trong đáy lòng, kéo Doãn Mạch rời đi. Chiêu này không được còn có chiêu khác chứ? Tóm lại vào lúc này, Lăng thị nhất định phải đứng vững, tuyệt đối không thể sụp đổ.

Lái xe rời khỏi Lan Uyển, Doãn Mạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sắc mặt u ám hỏi người bên cạnh: “Cọc gỗ, anh nói thử xem hai người bọn họ lần này có phải muốn ly hôn thật không?”

Mục Duy Hàm nhíu mày, nghe cô hỏi…, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Chuyện lần này quả thật là vô kế khả thi, chuyện đến mức này, không có ai biết chắc tương lai sẽ như thế nào.

Thấy anh không nói lời nào, trong lòng Doãn Mạch cảm thấy khó chịu, lo lắng hỏi: “Yếm thì sao? Nếu như bọn họ ly hôn, Yếm sẽ rất đáng thương.”

Chân mày nhíu chặt của Mục Duy Hàm buông lỏng ra một chút, giơ tay lên xoa đầu cô, không khỏi mỉm cười: “Không nhìn ra, em còn có bản năng của một người mẹ.”

“Đó là đương nhiên.” Doãn Mạch hả hê gật đầu một cái, ánh mắt chuyển một cái: “Em vốn dĩ có bản năng của một người mẹ, là anh không nhìn ra thôi.”

Mục Duy Hàm mím môi cười cười, liếc nhìn bộ dáng tự tin của cô, chỉ cười không nói gì.

Bên ngoài Lan Uyển, đường núi yên tĩnh, ban đêm xe cộ lui tới rất ít.

Một chiếc xe màu bạc nhìn ở vị trí kín đáo. Người đàn ông trong xe khẽ hạ cửa sổ xe, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra làn khói trắng phiêu du tản đi.

Trong căn phòng trên lầu 2, ánh đèn sáng quắc. Xuyên qua rèm cửa màu trắng là một bóng dáng đi lại, cô theo thói quen đi tới bên cửa sổ, vỗ nhẹ ngực đứa bé, dụ dỗ con gái ngủ say.

Cách một cự ly không xa không gần, Lăng Cận Dương chăm chú nhìn bóng dáng quen thuộc kia, khóe miệng hơi mỉm cười.

Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng loáng thoáng anh có thể phân biệt được bộ dáng của Yếm lúc này, nhất định là ngậm ngón tay cái, rúc vào trong lòng ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, tìm vị trí thoải mái để ngủ.

Bóng dáng đứng ở cửa sổ dần dần biến mất, sau đó ánh sáng đèn cũng biến mất theo.

Tính toán theo thời gian, Yếm nhất định đã ngủ say rồi.

Lăng Cận Dương bóp điếu thuốc trong tay, dụi tàn thuốc lá đi, điện thoại di động cũng vang lên, anh liền nhận điện thoại: “Cận Dương, cơm tối ba đã hâm nóng nhiều lần, sao con vẫn chưa về nhà ăn vậy?”

Nhìn đồng hồ, Lăng Cận Dương bình tĩnh nói: “Con sẽ lập tức trở về.”

Cúp điện thoại, anh nhìn phòng ngủ đã tắt đèn lần nữa, chậm rãi khởi động xe lái đi.

Thời gian gần đây, cô điều ôm con gái ngủ, hai mẹ con cùng ngủ chung.

Sắp xếp xong cho Yếm, cả người cô rũ rượi đi xuống lầu, cô không cảm thấy buồn ngủ, không muốn ngẩn người nằm trên giường. Đầu óc rối loạn, giống như chứa nhiều điều muốn nghĩ, nhưng ngay lúc này cô muốn chìm lắng mọi chuyện xuống, dù chuyện gì cũng không muốn nghĩ đến.

Hai vai giống như có ngàn cân đè ép lại, thật ra giờ chỉ cần 1 chút xíu áp lực cô cũng không chịu nổi. Nếu như không phải là Yếm, có lẽ cô lại rúc vào trong vỏ, nhưng bây giờ cô là một người mẹ, bất kể có xảy ra chuyện gì cô cũng muốn bảo vệ con gái tốt nhất.

Cất bước đi vào phòng của ba mình, thấy ông đã nhắm mắt ngủ. Đồng Niệm đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt ông, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.

“Ba!” Đồng Niệm nhỏ giọng kêu ông một tiếng, giọng nói không lưu loát: “Hiện tại con mới hiểu được, tại sao ba không muốn con và anh ấy lấy nhau, có phải sợ con sẽ có ngày hôm nay hay không?”

Nhẹ nhàng kéo tay ba mình, Đồng Niệm kề mặt lên mu bàn tay ông, khóe mắt ẩm ướt khó chịu, “Nhưng ba ơi, con thật sự rất muốn gả cho anh ấy, cho dù hôm nay xảy ra như vậy, con cũng muốn gả cho anh ấy.”

Ngồi ở trước giường ba mình thật lâu, Đồng Niệm mới đứng dậy rời đi, hơn nữa đóng cửa phòng lại.

Đi tới phòng khách, bốn phía trống rỗng, ở đây đêm tối yên tĩnh, trong một ngôi biệt thự lớn như vầy, trong lòng cô vô cùng thê lương. Ngay cả khi áo cơm không lo, nhưng bên cạnh không có một người để dựa vào, đây không phải là bi thương sao?

Xoay người ngồi ở bên trong sofa, Đồng Niệm cởi giày, đôi tay ôm chặt gối, cả người rúc vào trong.

Nằm trên ghế sofa màu trắng mềm mại, Đồng Niệm giơ tay lên vuốt ve thân ghế, còn nhớ anh đã từng nói: “Chất liệu này được gia công đặc biệt, không bị co giãn, không bị thấp nước, không bị trầy xướt… ”

Cô đỏ mặt, nhảy cẫng người lên, lấy tay đè miệng anh lại, e thẹn tức giận: “Lăng Cận Dương, anh thật biến thái, đại biến thái.”

Đồng Niệm hít mũi, hốc mắt nóng lên, vùi mặt vào lòng bàn tay, trái tim như có kim châm vào. Cô muôn vàn cẩn thận để ý mọi thứ, nhưng chuyện vẫn đi tới bước này.

Tại sao ông trời nhất định phải hành hạ bọn họ như vậy, chẳng lẽ không để cho bọn họ một con đường hạnh phúc. Nhưng nếu bọn họ không được hạnh phúc, tại sao lại còn mang Yếm tới thế giới này chứ?

Trời mưa liên tục mấy ngày không ngừng, thời tiết luôn u ám, tâm tình của mọi người cũng xuống thấp theo.

Sáng sớm, vú Dung ôm cháu trai ngồi ở phòng khách, đứa cháu trai vừa xem tivi vừa chỉ người nói chuyện bên trong. Ngón tay mập mạp của cậu chỉ vào màn hình, cười hì hì nói: “Bà ơi, chú kìa.”

Vú Dung nhìn người trong tivi, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống.

Con dâu chuẩn bị xong bữa sáng, đi tới nắm lấy tay của con trai, thở dài nói: “Ai. Lăng thiếu gia cũng thật là mệnh khổ, sao có thể gặp loại chuyện như vậy chứ?”

Ngừng lại, cô nhìn đứa bé trong ngực mình, yêu thương nói: “Đáng thương nhất chính là Yếm, sau này ba mẹ tách ra, đứa bé cũng là mệnh khổ.”

Nhìn chằm chằm tin tức trên TV, vú Dung vẫn cúi đầu, đôi tay nắm chặt để chung một chỗ.

“Mẹ, mấy ngày nay con thấy huyết áp mẹ không được tốt lắm, ngày mai con dẫn mẹ đi bệnh viện lấy một ít thuốc nha.” Cô nhìn vẻ mặt mất hồn của bà, chỉ nghĩ là bà đang lo lắng cho chuyện của Lăng Cận Dương và Đồng Niệm, cũng không có nghĩ nhiều.

Bà miễn cưỡng gật đầu một cái, đỡ thành ghế đứng lên, đi trở về phòng ngủ.

"Mẹ, mẹ không ăn cơm sao?"

“Các con ăn đi.” Bà cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phòng ngủ, đóng chặt cửa phòng lại.

Đi tới bên giường ngồi xuống, bà từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một khung hình, bà giơ tay lên vuốt người trong hình, ánh mắt dao động, đôi môi tái nhợt run lên, hình như muốn nói điều gì đó.

Quay đầu nhìn sắc trời đã tối, vẻ mặt bà yên tĩnh, đôi tay nắm chặt khung hình, một lúc lâu vẫn chưa buông ra.

Tại một khu biệt thự trong trung tâm thành phố, Lăng Cận Dương còn có một ngôi biệt thự ở đây, sau khi bảo mọi người dọn dẹp sạch sẽ, liền dẫn ba anh đến nơi này ở.

“Chỗ này thật tốt.” Hàn Hứng Kiều ngồi ở trong phòng khách, thấy người giúp việc bận tới bận lui, có chút không quen.

Lăng Cận Dương mỉm cười, đưa tay vòng chắc vai ông, ôn hòa nói: “Ba, thân thể ba không được tốt, ở tại đây sẽ thoải mái hơn. Về sau trong nhà có người giúp việc chăm sóc cho ba, con cũng yên tâm chút.”

“Con trai, ba biết con có hiếu.” Hàn Hứng Kiều vui mừng vỗ tay anh, ánh mắt dịu dàng: “Nhưng chỉ có hai ba con ta, không cần phải ở nhà lớn như thế này, thật lãng phí.”

“Kiếm tiền để tiêu thôi mà.” Lăng Cận Dương giơ tay lên sửa lại cổ áo của mình, vẻ mặt chợt ảm đạm xuống: “Ba, con hiếu thuận cho ba cũng chỉ có vậy thôi.”

Ông nhìn đôi mắt mất mác của con trai, trong lòng mơ hồ thoáng qua cái gì, kéo tay anh, “Cận Dương, con…”

“Con không sao.” Lăng Cận Dương lắc đầu một cái, trở tay đỡ lấy ông, “Đói bụng rồi, chúng ta ăn sáng thôi, sau đó dẫn ba đi bệnh viện lấy thuốc.”

“Con trai.” Ông lấy tay níu tay anh, nhíu mày theo dõi ánh mắt anh, nhìn tới nhìn lui, trầm giọng nói: “Ba nhìn thấy được, con không hề có ý định ly hôn đúng không?”

Bước chân bước về phía trước chợt dừng lại, sau đó ánh mắt yên tĩnh: “Chuyện của con, để con tự mình giải quyết.”

Nặng nề thở dài, trong lòng ông cũng không dễ chịu gì, có loại cảm giác không nói được, tâm tình rất phức tạp. Đối với nhà họ Lăng, ông rõ ràng rất thống hận, nhưng cháu gái ông cũng chảy dòng máu nhà họ Lăng.

Nhớ tới thời điểm Đồng niệm sinh Yếm, ánh mắt ông biến đổi một cái, mím môi không nói gì.

“Ba nhớ Yếm rồi.” Ngồi trước bàn ăn, ông đột nhiên thốt ra một câu.

Lăng Cận Dương đang cầm ly sữa trên tay cũng ngừng lại, mày kiếm nhẹ nhàng nhíu chặt lại: “Ba ráng đợi đi, sau khi ly hôn con sẽ tranh thủ thời gian dẫn ba đi thăm.”

". . . . . ."

Lần này, Hàn Hứng Kiều coi như là im lặng triệt để rồi, ông cúi đầu, yên lặng ăn điểm tâm, không nói gì thêm.

Dùng xong cơm sáng, anh lái xe chở ba mình rời khỏi biệt thự, đi tới bệnh viện.

Dừng xe xong, anh đỡ ba mình xuống xe, dẫn ông đi tới quầy lấy thuốc.

“Cận Dương, con có chuyện gì thì đi đi, ba có thể tự mình làm được.” Vẻ mặt ông ôn hòa, nhìn chằm chằm con trai nói.

Lăng Cận Dương hơi cúi đầu, ánh mắt yên tĩnh: “Không có chuyện gì, con gần đây có rất nhiều thời gian, có thể chăm sóc cho ba.”

“Uhm.” Hàn Hứng Kiều vui vẻ gật đầu một cái, “Trước kia con quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.”

Nhẹ nhàng đáp lời, Lăng Cận Dương cũng không không có nói gì, cùng ba mình đăng ký, khám bệnh, lấy thuốc. Giống như những đứa con khác trên đời này, tận hiếu cho ba mẹ mình một ít.

Từ lầu hai đi xuống, Lăng Cận Dương bảo ba anh ngồi ở khu nghỉ ngơi, anh đi tới quầy thuốc trước mặt lấy thuốc.

Không phải là chủ nhật, nhưng trong bệnh viện cũng không quá đông, nhưng người xếp hàng lấy thuốc cũng không ít.

Vú Dung đi lại vẫn không lưu loát, cô con dâu đi xếp hàng dùm bà, từ trong toilet ra bà chống gậy đi về phía trước.

Hàn Hứng Kiều ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhàm chán nhìn tứ phía, đột nhiên trước mắt ông đi qua một bóng người. Ông đầu tiên là sững sờ, sau đó đứng lên đi theo người nọ, nhanh chân đuổi theo.

Người này, giống như đã gặp qua ở nơi nào?

Ông nhăn mày lại, cố gắng nhớ ra, lại không nhớ nỗi. Ông lắc đầu một cái, nghĩ thầm có lẽ là mình hoa mắt nên nhìn lầm người. Trong nháy mắt tầm mắt trợt qua, đột nhiên người nọ giơ mu bàn tay phải lên, trên mu bàn tay có một vết sẹo màu đỏ.

Cái đó ấn ký? !

Đôi mắt Hàn Hứng Kiều co rút lại, bình nước cầm trên tay “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.

Nghe tiếng động quay đầu lại, Vú Dung nhìn thấy người đứng ở phía sau, ánh mắt cũng biến đổi, sau đó chống gậy, bước nhanh về phía trước.

Đi tới đám người đang xếp hàng, vú Dung kéo con dâu, gấp giọng nói: “Mẹ nhớ tới, thuốc này trong nhà còn hơn phân nữa, chúng ta đừng mua nữa.” Trong lúc đang nói chuyện, bà không nói gì thêm, kéo con dâu đi ra ngoài.

“Mẹ.” Người con dâu kéo không được bà, cho là bà tiếc tiền, cũng không tiện cãi bà trước nhiều người như vậy, không thể làm gì khác hơn là đỡ bà đi trước rồi sẽ quay lại lấy thuốc.

Lăng Cận Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại, lại thấy ba anh lọt vào trong đám người, kéo ông ra ngoài, đi về phía trước cách xa mọi người, lại nghe ông kích động nói: “Là bà ta.”

“Ba, ba làm sao vậy?” Nhìn thấy ba mình bị kích động, Lăng Cận Dương theo tầm mắt nhìn sang, thấy vú Dung đã đi xa một đoạn.

"Ba biết họ?"

Cả người Hàn Hứng Kiều khẽ phát run, đỏ mắt quát: “Năm đó chính bà ta là người ôm con đi khỏi phòng sanh.”

Đôi mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, nhíu mắt nhìn về phía ba anh hỏi tiếp: “Ba, ba chắc chắn là bà ta sao?”

Hàn Hứng Kiều vội vàng gật đầu một cái, giọng nói đau thương: “Ngày hôm đó, ba đứng ở bên ngoài phòng sanh, bà ta ôm đứa bé ra ngoài mà ba cũng không có suy nghĩ nhiều, còn nghĩ rằng đứa bé là con của người khác, sau đó đến khi mẹ con gặp chuyện không may, ba từ từ nhớ lại mới cảm thấy có cái gì đó không đúng…”

Thở dài một hơi, ánh mắt ông tràn đầy phẫn hận: “Ba còn nhớ trên mu bàn tay người kia còn có vết sẹo.”

Vú Dung!

Lăng Cận Dương mím chặt môi, nhớ tới khi còn bé bà ôm anh, anh vuốt vết sẹo trên mu bàn tay bà và hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Khi đó, vú Dung cưng chiều nói cho anh biết, mu bàn tay bà có sẹo là do bình hoa bể làm bà bị thương. Bà còn cẩn thận dặn dò anh, không được tùy tiện sờ soạn đồ đạc, không khéo sẽ làm bản thân bị thương.

Dẫn ba anh từ bệnh viện về nhà, anh sắp xếp cho ba mình chu đáo xong, sau khi đợi ông ngủ, mới cầm chìa khóa xe rời đi.

trướctiếp