Buổi tối mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, xung quanh Lan Uyển không có một tiếng động. Trong sân một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng gió nổi lên,
cuốn theo lá cây khô héo bay xào xạc.
Nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài vô cùng giá rét, chỉ có trong nhà là ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Đồng Niệm giúp đỡ hộ lý thu xếp ổn thỏa cho ba cô xong, cô ngồi trên giường, cầm quyển album hình, ngón tay chỉ từng người trong quyển album cho ông xem.
Đây là cách duy nhất giúp ông khôi phục lại trí nhớ, mặc dù cảm thấy rất nhàm chán, nhưng mỗi tối cô đều phải làm chuyện này.
Cô không muốn ba mình quên hết mọi thứ, ít nhất người thân bên cạnh ông, ông nên nhớ. Giống như cô, còn có Lăng Cận Dương.
“Đây là anh trai.” Đồng Niệm nắm lấy tay ba mình chỉ chỉ, để cho đầu ngón
tay ông chạm vào người trong hình, kiên nhẫn nói: “Ba, đây là anh trai,
là con trai của ba…”
Mặc dù bác sĩ nói, loại phương pháp này
không có hiệu quả gì đối với bệnh tình của ông, nhưng cô vẫn kiên trì
không ngừng. Thuốc chỉ có thể kéo dài sức khỏe của ông, nhưng trí nhớ
của ông thì thuốc không thể giúp ông nhớ được.
Loại bệnh này ăn
mòn trí nhớ trong não ông, nhưng Đồng Niệm trước sau đều tin tưởng rằng, ở sâu trong nội tâm của ba cô, tuyệt đối sẽ không quên ông từng có
người yêu thương.
Cực kỳ thành tâm và kiên định.
Đồng Niệm không tiếng động thở dài. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm đôi mắt đờ đẫn của ba mình, trái tim đau đớn. Kể từ khi biết Lăng Cận Dương là con nuôi,
thời gian qua trong lòng cô vẫn chưa chấp nhận được.
Cũng may có Yếm có thể làm cho Lăng Cận Dương san sẻ bớt một phần chú ý, nếu không anh đã sớm nhìn ra cô khác thường.
Đóng quyển album hình lại, Đồng Niệm đỡ ông nằm xuống, cô kéo chăn đắp cho
ông, khóe mắt không kiềm được chua xót: “Ba, ba có biết trong lòng con
rất là sợ hãi không?”
Khuôn mặt ông vẫn hiền lành như cũ, không có gì biến hóa.
Giơ tay lên tắt đèn trên đầu giường, dđl/q"d Đồng Niệm cầm tay của ông, nhìn ông từ từ ngủ say mới rời đi.
Trở lại phòng ngủ, đẩy cửa phòng đi vào, không khí ấm áp phả vào mặt. Đồng
Niệm đóng cửa phòng lại, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước và
giọng nói.
Tựa nửa người vào cửa, Đồng Niệm nhìn vào bên trong, vẻ mặt phiền não từ từ an tĩnh lại.
Màu trắng bồn tắm trước, lăng cận giương hai tay tay áo khoác qua cánh tay, hắn đứng ở bên bồn tắm lên, một tay nâng yếm đầu nhỏ, cái tay còn lại
dùng bọt biển cho nàng lau.
Trước bồn tắm màu trắng, Lăng Cận
Dương xăn tay áo, đứng bên cạnh bồn tắm, một tay nâng đầu nhỏ của con
gái, tay còn lại lấy sữa tắm thoa cho con.
Sữa tắm được thoa nắn
xuất ra bọt trắng nhu hòa, không hề ảnh hưởng đến mắt đứa bé. Yếm rất
thích tắm, mỗi lần được ngâm trong bồn tắm ấm áp, tay chân không ngừng
vận động.
Lăng Cận Dương dịu dàng xoa sữa tắm dưới cổ của con
gái, nơi này thường bị hâm bởi sữa, lúc lau chùi phải chú ý rất cẩn
thận, nếu không thời gian dài chỗ này sẽ sưng đỏ lên.
“Yếm từ từ
con.” Khuôn mặt Lăng Cận Dương tràn ngập nụ cười, dùng ca múc từng ca
nước ấm, nhẹ nhàng tưới lên bụng con gái: “Sao con chẳng chịu yên vậy?
Làm quần áo ba ướt hết rồi này.”
Yếm hình như nghe hiểu được lời
của ba mình, nâng chân lên đá về phía anh. Nước bắn ra ngoài rơi vào
trước ngực anh, làm áo sơ mi trước ngực anh ướt một mảng lớn.
Lăng Cận Dương không biết làm sao chỉ đành bĩu môi, đưa tay cầm con vịt nhỏ
màu vàng để trong bồn tắm, đưa về phía con gái, cười nói: “Con là tiểu
yêu tinh.”
Yếm thấy con vịt nhỏ, lập tức cười ra tiếng, ngóc đầu lên, nhìn con vịt nhỏ đang bì bõm trong nước.
Lăng Cận Dương không dám để con ngâm mình trong bồn tắm lâu quá, tắm xong,
anh lấy khăn tắm bao bọc con gái lại, ôm con đi ra ngoài.
Xoay người nhìn thấy Đồng Niệm đứng ở cửa, đầu tiên là anh sững sờ, sau đó cười hỏi: “Sao em không lên tiếng?”
Đồng Niệm bĩu môi, ánh mắt gian xảo: “Tôi nào dám quấy rầy tình cảm của hai ba con các người.”
Nhìn áo sơ mi ướt nhẹp của anh, Đồng Niệm vội vàng nhận lấy con từ trong
ngực anh: “Em đi mặc quần áo cho con, anh mau tắm đi, kẻo bị lạnh.”
Cô đóng cửa phòng tắm, ôm con trở lại bên giường.
Yếm tắm xong, chơi mệt mỏi, cơ thể cũng dễ chịu. Trong lúc Đồng Niệm đang mặc quần áo thì đã nghiêng đầu nhắm mắt ngủ.
Nghe hơi thở của con, Đồng Niệm híp mắt cười, cô ôm con gái hôn mấy cái,
ngửi mùi thơm của con, đáy lòng tràn đầy tình thương của một người mẹ.
Vừa đặt con vào giường cho trẻ, trong phòng tắm vang lên giọng của Lăng Cận Dương: “Lấy đồ giúp anh với.”
Từ trong tủ quần áo, Đồng Niệm lấy ra một bộ quần áo ngủ, đưa đến trước
cửa phòng tắm. Cửa mở ra một kẻ hở, cô lấy tay đưa quần áo vào, lại bị
Lăng Cận Dương mưu tính trước kéo vào trong.
“Đừng làm rộn.” Đồng Niệm giãy giụa, lại bị anh kéo vào trong bồn tắm, khuôn mặt khẽ ửng đỏ: “ Một lát con sẽ thức đó.”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn chằm chằm mặt cô, đôi mắt sắc bén đầy nóng
bỏng, cả người cô ngâm trong nước, quần áo ướt nhẹp dán chặt vào người,
lộ ra đường cong uyển chuyển.
“Biết bao lâu rồi anh không có chạm vào em không?”
Hơi thở anh thổi vào mặt, Đồng Niệm rụt cổ né tránh, lại bị anh dùng sức kéo lại, dán chặt người vào trong ngực anh.
Đồng Niệm tựa đầu lên bả vai anh, nghe được câu hỏi của anh, ánh mắt dao
động. Kể từ lúc cô mang thai, bởi vì sợ đứa bé bị thương tổn, chuyện
tình dục đã giảm, ít khi làm cho anh có hứng. Lúc sinh con, công việc
lại bề bộn như vậy, liên tục hơn hai tháng, cộng lại thì mấy tháng rồi
cũng không có thân thiết, khẳng định anh nhịn sắp hỏng rồi.
Nghĩ
đến đây Đồng Niệm có chút áy náy ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng
rực của anh, giọng nói nhu hòa xuống: “Vậy anh hãy nhanh lên một chút.”
Trong lúc nói chuyện, cô chủ động giơ tay lên, cởi quần áo trên người xuống, ngồi trên người của anh.Đôi mắt anh nhìn cô đăm đăm, anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Bà xã, em…giở trò…”
Trong lòng anh có chút sợ hãi, dđl/q"d nghĩ thầm thật sự có chuyện tốt như vậy sao, anh không thể tin được.
Đồng Niệm cố nén cười, giơ tay lên vòng chắc cổ của anh, cùng chóp mũi anh
tương đề: “Lăng Cận Dương, nhìn anh sợ như thế, có phải anh đã làm
chuyện trái lương tâm rồi không?”
Mẹ nó!
Lăng Cận Dương
nhíu chặt mày, nghĩ thầm anh thật sự sợ nha. Một lớn một nhỏ đều không
phải là những kẻ dễ bắt nạt, nếu mọi chuyện anh không cẩn thận, phục vụ
không tốt hai mẹ con, anh có thể được sống tốt sao?.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, Đồng Niệm mím môi cười khẽ, ôm cổ của anh, hôn vào khóe môi anh: “Không phải anh muốn sao?”
Lăng Cận Dương hoàn hồn lại, nhanh chóng ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn lên môi
cô, hung hăng cắn mút. Làm sao không muốn chứ? Nghĩ đến thôi anh đã muốn nội thương, ngày nghĩ đêm mong.
Nước nóng trong bồn tắm chậm rãi tràn ra ngoài, sóng nước không ngừng rung động, tuôn trào chảy xiết.
Khuôn mặt Đồng Niệm đỏ hồng, tay chân không còn chút sức lực nào, cả người
đều tựa trên người của Lăng Cận Dương, chỉ có thể bị động phối hợp với
động tác của anh.
“Anh nhẹ một chút…đau…”
Môi lưỡi dây dưa, giọng nói Đồng Niệm khàn khàn, hai tay cô giữ chặt thành bồn tắm đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
“Em ráng chịu một chút.”
Lăng Cận Dương cúi đầu xuống, há miệng cắn lên xương quay xanh của cô, khó khăn thốt ra một câu.
Cửa phòng tắm cũng không có đóng lại, xuyên qua khe hở mơ hồ nghe được âm
thanh của con gái. Đồng Niệm giật mình, theo bản năng đẩy anh ra, sốt
rột nói: “Con thức rồi.”
Lăng Cận Dương cũng nghe được âm thanh
của con gái, nhưng anh vẫn giữ chặt người phía dưới như cũ, tiếp tục
động tác, không để cho cô cử động.
Yếm ư a mấy tiếng, hình như cảm thấy xung quanh không có ai, lập tức há miệng khóc lên.
Nghe thấy con khóc, Đồng Niệm lập tức cau mày, đôi tay dùng sức đẩy anh ra: “Con đói bụng rồi, anh buông em ra đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, môi mỏng nâng lên một đường cong lạnh nhạt: “Để cho con đói.”
"......"
Đồng Niệm trừng mắt liếc anh một cái, nghẹn họng không nói nên lời.
Anh đã sớm bị tình dục khống chế, hoàn toàn không có lý trí. Thật vất vả mới có cơ hội ăn no, ai dám không để cho anh ăn.
Đồng Niệm bất đắc dĩ thở dài, cô hiểu rất rõ tính khí xấu xa của anh, lúc
này đối với anh mà nói hoàn toàn không theo bất kỳ đạo lý nào. Nhưng cô
nghe tiếng con khóc, đau lòng muốn chết, chỉ có thể nghĩ cách mau chóng
thoát khỏi anh.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên cằm anh từng cái, chân thon dài nâng lên, xấu xa kích thích anh.
Cuối cùng đợi đến khi anh ăn no, dđl/q"d cô vịn tường đứng lên, đôi chân cảm thấy không còn sức lực. Cô cắn răng đi tới vòi hoa sen, tắm rửa sạch
sẽ, vội vàng mặc áo ngủ đi ra ngoài, ôm con gái đang gào khóc.
Lăng Cận Dương tinh thần sảng khoái, tắm xong đi ra ngoài, thấy con gái đang nằm trong khuỷu tay mẹ bú sữa. Anh cười đi tới, khóe miệng nở nụ cười
dịu dàng: “Con thật hạnh phúc.”
Đồng Niệm bíu môi, nhìn anh chằm chằm: “Anh cũng rất có phúc.”
Anh nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không có tranh luận cùng cô, sau khi con gái bú xong ngủ say, anh bế con đặt vào trong giường nhỏ.
Trong khoảng thời gian gần đây, buổi tối Yếm ít thức hơn, rốt cuộc có thể làm cho bọn họ ngủ ngon.
Đưa tay ôm cô vào lòng, ánh mắt anh đầy dịu dàng, cười hỏi cô: “Em có mệt không?”
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trong mắt anh, khuôn mặt cô đỏ lên, giơ tay lên
nhéo anh, tức giận nói: “Hỏi thừa, anh thử nghĩ xem có mệt hay không?”
“Được rồi, đúng là anh hỏi thừa.” Môi anh khẽ nhếch, nghĩ đến cảnh mới vừa
rồi triền miên trong phòng tắm, ánh mắt anh trầm xuống, “Bà xã vất vả
rồi.”
Cuối cùng nghe được một câu như mình muốn, Đồng Niệm nhếch
môi cười, cô chôn mặt vào trong ngực anh, trái tim đập từng trận theo
quy luật, làm cô cảm thấy yên bình.
Nhíu mày thấy nằm ở trong
giường nhỏ ngủ yên nữ nhi, đồng đọc đưa tay vòng chắc hông của hắn, nhẹ
nhàng thì thầm nói: "Năm tháng tĩnh tốt." Đây là đáy lòng nàng lớn nhất
khát vọng, có thể ôm lấy kiếp này thích nhất người, cầm tay một năm rồi
lại một năm, người già giai lão.
Nhìn con gái ngủ say trong
giường nhỏ, cô đưa tay vòng chắc eo anh, thì thầm: “Tháng năm bình yên
như thế này thật tốt.” Đây là khát vọng lớn nhất trong đáy lòng cô, kiếp này có thể yêu một người, nắm chặt tay từ năm này sang năm khác, bách
niên giai lão.
Chỉ là......
Đôi mắt đen nhánh của cô dao
động mạnh, sau khi nghĩ đến cái gì, đáy lòng yên tĩnh dần dần lạnh lẽo.
Cô mím môi, cánh tay không tự chủ siết chặt eo anh càng ngày càng mạnh.
Vang lên bên tai nàng thở dài nhè nhẹ một tiếng, lăng cận giương cúi đầu
nhìn nàng đáy mắt chỗ sâu mất mác, nội liễm hai mắt không khỏi vừa động.
Tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên bên tai, Lăng Cận Dương cúi đầu nhìn thấy ánh mắt mất mác của cô, ánh mắt không khỏi động.
Hồi lâu, Đồng Niệm tựa vào trong ngực anh ngủ say sưa, chỉ là trong lúc cô
ngủ say, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hiện ra vẻ lo lắng.
Nam nhân ngón tay thon dài nhẹ giơ lên, vê vuốt nàng nhíu chặc chân mày. Hắn
chim ưng một loại rơi vào ánh mắt gương mặt của nàng, hồi lâu đều chưa
từng dời đi ánh mắt.
Anh nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, vuốt chân
mày đang nhíu chặt của cô, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô, một lúc
lâu cũng chưa từng dời đi.