Đồng Niệm nhếch môi cười, giơ tay lên vòng chắc cổ của anh, đôi mắt đen
nhánh yên tĩnh nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Ông xã, em muốn có
con.”
Có con?
Lăng Cận Dương chớp mắt một cái, khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi yên tĩnh lại.
Kéo hai tay của cô xuống, khuôn mặt anh u ám, môi mỏng mím chặt: “Hiện tại không thích hợp sinh con.”
"Tại sao không thích hợp?"
Đồng Niệm nhíu mày, không hiểu hỏi anh.
Lật người nằm xuống bên cạnh cô, Lăng Cận Dương giang tay ôm cô vào trong
ngực, hạ thấp môi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Niệm Niệm, chúng ta quá bận rộn, sẽ không có thời gian chăm sóc con?”
“Em có.” Đồng
Niệm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn anh, giọng nói đầy
khẳng định: “Em có thể sắp xếp thời gian chăm sóc cho con, cũng có thể
chăm sóc tốt cho ba.”
Môi mỏng mím chặt nở nụ cười, đôi mắt anh
ôn nhu lại, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: “Anh
không muốn em khổ cực.”
Nghe anh nói như vậy, Đồng Niệm không nói nên lời, cô nhếch môi, lỗ tai đặt sát ở lồng ngực anh, nghe trái tim
đập truyền từ lồng ngực anh, trong lòng thoáng qua rất nhiều cảm xúc nói không nên lời.
Cô biết anh chỉ nói qua loa cho lấy lệ, nhưng cô
không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể âm thầm an ủi mình, có lẽ bởi vì anh
mới vừa tìm được ba mình, tâm tình có chút bất an, cho nên mới thay đổi
chủ ý.
Sáng sớm hôm sau, lúc Đồng Niệm mở mắt, thấy vị trí bên
cạnh trống không. Cô đưa tay sờ sờ, ấm áp đã sớm tan hết. Hôm nay là
mùng một, ngày đầu năm, bên ngoài tiếng pháo nổ vang dội, nhưng lọt vào
tai cô lại có chút chói tai.
Phờ phạc, rũ rượi rời khỏi giường,
sau khi Đồng Niệm rửa mặt, thay một chiếc váy nỉ màu hồng, muốn cho mình năm mới gặp nhiều niềm vui.
Cất bước đi xuống lầu, Đồng Niệm
trực tiếp đi xuống phòng của ba cô, muốn đẩy ông ra ngoài phơi ánh nắng
mặt trời. dđl/q"d Nhưng trong phòng không có một bóng người, người nào
cũng không có.
“Ba tôi đâu?”
Đồng Niệm gọi người giúp việc, nghi ngờ hỏi.
Người giúp việc dọn dẹp dra giường xong, lễ phép nói: “Ở phòng ăn ạ.”
Đồng Niệm chớp mắt, xoay người chạy vào phòng bếp, khi gần đến phòng bếp,
thấy ba cô đang ngồi trong xe lăn cạnh bên bàn ăn, đứng đối diện là Lăng Cận Dương, trong tay cầm chài cán bột, ngón tay thon dài dính đầy bột
mì màu trắng, đang làm hoành thánh.
Mấy ngày qua tâm tình phiền muộn, lúc nhìn thấy cảnh này, phiền muộn cũng tản mát đi.
Đồng Niệm mím môi cười cười, cất bước đi vào, nhìn thấy ba cô cúi đầu nở nụ cười, trái tim ấm áp, “Tại sao không gọi em dậy?”
Nhíu mày nhìn cô một cái, Lăng Cận Dương cười nhẹ một tiếng, ánh mắt thâm
thúy nhuộm đầy vẻ cưng chiều: “Em là con sâu nhỏ lười biếng, có thể dậy
sớm như vậy được sao?”
“…” Đồng Niệm nghẹn họng, hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái.
Xoay người chạy đi rửa tay, Đồng Niệm nhanh chóng trở lại, đi đến bên cạnh
anh, tiễn đồng đen nhánh lóe sáng: “Em và anh cùng làm nha.”
Lăng Trọng ngồi ở trong xe lăn, chợt giơ hai tay lên vỗ, trong miệng liên tục thầm thì.
Đồng Niệm nhìn thấy nụ cười trên mặt ông, không khỏi nhếch môi cười, cô
ngẩng đầu lên hôn lên mặt anh một cái, dịu dàng nói: “Ông xã, có anh bên cạnh thật tốt.”
Bàn tay đều là bột mì, Lăng Cận Dương chỉ có thể mỉm cười cúi người xuống, dính khuôn mặt tuấn tú vào trên mặt của cô,
môi che ở bên tai của cô, xấu xa nói: “Nếu vậy thì em phải báo đáp anh,
biết không?”
Khuôn mặt Đồng Niệm đỏ lên, cắn môi cúi đầu, tập trung làm hoành thánh, chỉ là trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nhìn thấy cô cúi đầu, nụ cười trên khóe môi Lăng Cận Dương bỗng nhiên trầm xuống, đôi mắt thâm thúy xẹt qua cảm xúc phức tạp.
Lễ mừng năm mới được nghỉ mấy ngày, chỉ là thời gian được trôi qua quá nhanh.
Qua năm đi làm, công việc luôn bận rộn. Hàng năm vào thời điểm này, đều tổ
chức một lễ hội dành cho các thương nhân, tất cả các công ty có mặt mũi ở thành phố Duật Phong, đều tề tụ cùng nhau, để cho mọi người trao đổi
tình cảm, cũng để cho mọi người phát triển trao đổi các nghiệp vụ cùng
nhau.
Ban đêm, Lăng Cận Dương lái chiếc McLaren đến bên ngoài nhà hàng, Lăng Cận Dương dừng xe lại, dẫn theo người trong xe đi vào cửa
chính.
Đồng Niệm mặc một bộ dạ phục màu đen, ăn mặc trang nhã, cô nắm cánh tay Lăng Cận Dương, hai người đi thang máy lên đến tầng cuối
cùng của nhà hàng, dđl/q"d tham gia tiệc tối dành cho thương nhân.
Phòng tiệc được trang trí xa hoa, ăn uống linh đình.
Lăng Cận Dương dẫn người bên cạnh đi vào, lập tức được mọi người chú ý.
Khuôn mặt tuấn duật lạnh lùng, đôi mắt lướt một vòng qua mọi người, ánh
mắt lạnh nhạt.
Tập đoàn Lăng thị từ trong nguy kịch chuyển sang
giai đoạn khác, những người chế giễu ban đầu lúc này cũng thay đổi sắc
mặt. Hơn nữa, sau khi Lăng Cận Dương trở lại, mọi người không dám khinh
thường, tất cả đều nhanh chóng chạy tới nịnh bợ lấy lòng.
Tối nay hội thương nhân có mời tới một người mới, là Đồng tâm, người đạt ảnh
hậu trước đây không lâu. Hiện tại nhân khí của Đồng Tâm đang lên rừng
rực, là ngôi sao mới của của giới giải trí chạm tay vào có thể bỏng.
Bên trong mọi người nói cười vui vẻ, Đồng Tâm bên trong đám người ứng đối
rất tự nhiên, đáy lòng Đồng Niệm dâng lên một cảm giác khác thường.
Trước mắt không thể không nghĩ tới, bộ dáng cô khi còn bé, lúc đôi mắt
cô nở nụ cười, vô cùng hồn nhiên rạng rỡ.
"Niệm niệm?"
Sau lưng vang lên tiếng gọi khẽ, Đồng Niệm xoay người nhìn sang, sau khi
nhìn thấy người trước mặt, khóe miệng nở nụ cười: “Đình Hiên, đã lâu
không gặp.”
Khuôn mặt Ôn Đình Hiên tươi cười, một thân tây trang
thẳng tắp, phong thái hiên ngang, đứng trong đám người nhìn vô cùng xuất chúng.
Nhìn bảng tên trước ngực Đình Hiên, ánh mắt Đồng Niệm nở
nụ cười sâu hơn, cô bưng lên một ly rượu sâm banh, nhíu mày theo dõi
anh, nói: “Quản lý Ôn, có muốn đổi nơi công tác hay không, tiền lương
Lăng thị vẫn luôn rất cao.”
Nghe vậy, Ôn Đình Hiên mím môi cười
một tiếng, đôi mắt sáng ngời: “Niệm Niệm, em càng lúc càng giống người
làm ăn rồi.” Ngừng lại, anh cầm ly rượu trong tay, trầm giọng nói: “Chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.”
“Cám ơn anh!” Đồng Niệm cùng anh
cụng ly, trên mặt nở nụ cười chân thành tha thiết. Cô theo bản năng ngửa đầu nhìn sang Đồng Tâm, vừa vặn cũng thấy ánh mắt của Đồng Tâm nhìn
sang bên này.
Đáy lòng âm thầm thở dài, Đồng Niệm nhìn chằm chằm
Ôn Đình Hiên, trái tim than thở một tiếng. Đồng Tâm thật là khờ, nó có
biết thứ mình đang đánh mất là cái gì không?
“Đang nói gì vậy?” Lăng Cận Dương từ trong bên trong đi ra phía ngoài, cất bước đi tới bên cạnh cô, mỉm cười hỏi khẽ.
Đồng Niệm mím môi cười một tiếng, trên môi nở đầy nụ cười: “Tụi em đã lâu không gặp, nói chuyện phiếm thôi.”
"Lăng tổng!"
Ôn Đình Hiên nâng ly mỉm cười, cùng Lăng Cận Dương chuyện trò. Đàn ông gặp mặt nhau, có rất nhiều đề tài để nói chuyện.
Đồng Niệm cùng bọn họ nói vài câu rồi xoay người đi vào toilet trang điểm
lại. Vào lúc cô kéo cửa đi ra, đúng lúc thấy Đồng Tâm đứng ở hành lang,
giống như đã đứng ở chỗ này chờ thật lâu.
Nhíu mày liếc nhìn Đồng Tâm một cái, Đồng Niệm cúi đầu, không để ý tới.
Cất bước đi lướt qua Đồng Tâm, Đồng Niệm đi thẳng về phía trước, không nghĩ tới bị Đồng Tâm nắm chặt cổ tay, “Chị đợi chút.”
Đồng Tâm gọi cô một tiếng, trầm mặt đi tới trước mặt cô, chán nản nói: “Chị thật sự không muốn để ý đến em cả đời sao?”
Đẩy tay của Đồng Tâm ra, Đồng Niệm lui về phía sau một bước, trầm giọng
nói: “Đồng tiểu thư, cô hôm nay công thành danh toại, cần tôi để ý tới
cô sao?”
Hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, Đồng Tâm mím môi
cúi đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn khốc: “Từ nhỏ đến lớn, chị luôn gặp
vận khí tốt như vậy. Lần này, chị chẳng phải thực sự xứng danh với là
tiểu thư giàu có.”
“Đồng Niệm, chị nói cho tôi biết, tại sao chị luôn mạnh hơn so với em chứ?”
Trầm ngâm hồi lâu, Đồng Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén
nhìn chằm chằm Đồng Tâm, trong lòng cảm xúc phức tạp: “Đồng Tâm, không
phải so với cô tôi mạnh hơn, mà là cô luôn coi thường bản thân mình. Cho tới bây giờ, thân thế không phải do bản thân mình lựa chọn, cho dù cô
có tin hay không, tôi muốn nói cho cô biết, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ kêu ngạo hay đau buồn cho dù là con gái của ai. Tôi chỉ muốn yêu
thương ba mẹ của mình, bất kể xuất thân của họ như thế nào, họ đều là
người thân của tôi, cô hiểu không?”
Đồng Tâm mím môi gì về phía cô, ánh mắt phức tạp, cô định mở miệng nói nhưng không nghĩ có người khác sớm hơn cô một bước.
"Đồng tiểu thư!"
Thôi Thiếu Phong nhìn thấy hai cô, cười tủm tỉm đi tới, ánh mắt rơi trên mặt Đồng Niệm, cười nói: “Nghe Tâm Tâm nhắc đến Đồng tiểu thư, tôi nghĩ
muốn đi thăm hỏi một chút.”
“Thăm hỏi?” Đồng Niệm cười lạnh, trên môi nở nụ cười lạnh như băng, “Vị tiên sinh này, tôi căn bản không biết anh.”
Ánh mắt Đồng Niệm lành lạnh, giữa hai chân mày tản mát ra lạnh lẽo bức
người: “Anh hãy nghe cho kỹ lời tôi nói, thứ nhất tôi đã kết hôn, xin
gọi tôi là Lăng phu nhân. Thứ hai là tôi và anh không cần thiết phải gặp mặt, sau này không nên xuất hiện trước mặt tôi.”
Nói xong những lời này, Đồng Niệm xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của người đàn ông phía sau lưng.
Bữa tiệc tiến hành được một nữa, Đồng Niệm cảm thấy nhàm chán, cô xưa nay
không thích nhìn sắc mặt dối trá của mọi người. Nhìn thấy chân mày nhíu
chặc của cô, Lăng Cận Dương cười thầm, từ trong đám người lui ra ngoài,
dẫn theo cô rời đi trước.
Đồng Tâm từ trong đám người lui ra
ngoài, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút. Tối
nay uống hơi nhiều. trong dạ dày của cô lăn lộn khó chịu. Những loại xã
giao giống như thế này không hề dứt, cô bắt đầu cảm thấy chán ghét.
Bưng ly nước lọc uống hai ngụm, Đồng Tâm nhìn thấy một bóng người, cô sững
sờ bỏ ly nước xuống, theo bản năng cất bước đuổi theo: “Đình Hiên…”
Ôn Đình Hiên cúi đầu suy nghĩ, chợt nghe sau lưng có người gọi anh, lập
tức ngẩn người. Anh xoay người nhìn sang, thấy người phía sau, đôi mắt
sáng ngời bình tĩnh dị thường, không hề có chút dao động gì.
Đồng Tâm đứng cách anh một khoảng không xa, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của anh. Hơn nữa, khi nhìn thấy anh nhìn với ánh mắt không chút
gợn sóng, đáy lòng hung hăng nhéo một cái.
“Anh…” Đồng Tâm hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười thật xinh đẹp: “Anh sống có tốt không?”
Ánh mắt Ôn Đình Hiên dao động, dđl/q"d khuôn mặt tuấn tú khẽ nâng, khóe miệng chợt nở nụ cười: “Rất tốt.”
Rất tốt?!
Trái tim Đồng Tâm chợt nhói đau, trong nháy mắt ánh mắt vẻ mặt ảm đạm xuống. Đúng vậy, anh sống rất tốt, kể từ lần đầu tiên gặp lại anh thì cô nên
biết rằng anh sống rất tốt.
Nhất là khi nhìn thấy anh được ông chủ tán thưởng và coi trọng, nhất định là sự nghiệp phát triển không ngừng.
Kiềm chế lại sự ê ẩm khó chịu trong đáy lòng, Đồng Tâm nhếch môi cười: “Đình Hiên, anh vẫn còn hận em sao?”
“Hận?” Ôn Đình Hình chau mày, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười lạnh nhạt, anh đang muốn mở miệng, thì nhìn thấy có người phía sau bước tới, ánh mắt vẻ mặt trong nháy mắt ôn hòa lại.
“Đình Hiên.” Một cô gái đi tới, trên
người mặc bộ đồ công sở chuyên nghiệp, mái tóc thanh thoát chấm ngang
vai. Cô đi nhanh đến bên cạnh Ôn Đình Hiên rỉ tai mấy câu, trước khi đi
mỉm cười với cô.
Vốn chỉ là nở nụ cười lễ phép, nhưng khi nhìn thấy, Đồng Tâm lại cảm giác chói mắt.
Dõi mắt nhìn cô đi xa, Ôn Đình hiên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng như cũ.
Nhìn đến nụ cười trên khuôn mặt anh, ánh mắt Đồng Tâm lạnh xuống, cười khẩy nói: “Cô ta xứng với anh sao?”
Ôn Đình Hiên nhíu mày liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn duật nở nụ cười lạnh nhạt, anh cũng không để ý tới lời của cô, chỉ lịch sự nói: “Thật
xin lỗi, tôi còn có chuyện.”
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Đồng Tâm
cắn chặt đôi môi đỏ mọng, móng tay bén nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay,
dùng sức đến trắng bệch.