Trong phòng họp, giọng nói Lăng Cận Dương âm vang mạnh mẽ, từng câu từng chữ chấn động lòng người.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trầm giọng
nói: “Bản thiết kế dự án này, Lăng thị đã nhường trước một bước rồi.”
Ngừng lại, năm ngón tay cô nắm chặt lại: “Hơn nữa dù bất kỳ tập đoàn nào thì lợi ích cũng khó có khả năng đạt mức tối đa.”
"Có thể!"
Lăng Cận Dương đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời nói của cô, hai con ngươi
sáng rỡ, “Chỉ cần các người hợp tác cùng Thẩm thị thì tất nhiên có thể
nghĩ đến biện pháp.”
"Anh——"
Giơ tay lên đặt trên mu bàn
tay của cô, Mục Duy Hàm hướng về phía Đồng Niệm lắc đầu một cái, nháy
mắt, ra hiệu cho cô không nói thêm gì nữa.
“Trợ lý Mục nhất định
có thể hiểu được những gì tôi nói, cô phải nghe ý kiến của cậu ta nhiều
hơn.” Lăng Cận Dương chuyển đề tài, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mục Duy Hàm, trong mắt sóng ngầm mãnh liệt.
Mục Duy Hàm nhíu mày nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lăng Cận Dương, chân mày càng nhíu chặt.
“Đồng tiểu thư.” Trầm Phái Ngao chợt lên tiếng, gương mặt tuấn tú nhuộm đầy
nụ cười: “Tôi tin tưởng khả năng phán đoán của Cận Dương, như vậy đi các người trở về xem xét lại, lần sau chúng ta sẽ bàn lại.”
Nói xong những lời này, Trầm Phái Ngao lạnh nhạt đứng dậy, cùng với thư ký bên người đi ra ngoài.
Đẩy tập tài liệu có bìa màu đen đi tới, khuôn mặt Lăng Cận Dương đầy lạnh
lùng, không nhìn ra được hỉ nộ: “Trong này có ghi con số cụ thể mà Thẩm
thị yêu cầu, hai người trở về xem kỹ đi.”
Nhìn thấy anh xoay người muốn rời đi, Đồng Niệm từ trong ghế xoay đứng dậy, sắc mặt đầy tức giận: “Đứng lại!”
Lăng Cận Dương dừng bước xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của
cô, ánh mắt dao động mạnh, môi không tự chủ mím chặt lại.
“Anh đứng ở ngoài chờ em một chút.” Đồng Niệm nhẹ giọng, nhìn về phía Mục Duy Hàm nói.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Mục Duy Hàm trong lòng đã thầm hiểu, anh thu dọn
đồ đạc xong, giơ tay lên vỗ bả vai cô, âm thầm nói cho cô biết, không
nên kích động.
Trong phòng hợp to lớn, chỉ có hai người bọn họ đối mặt, thông qua bức tường dày có hiệu quả cách âm rất tốt.
“Tại sao lại yêu cầu như vậy?” Đồng Niệm hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt thả lỏng ra.
Chân mày Lăng Cận Dương nhíu lại, ánh mắt thâm thúy lướt qua mặt cô, trầm
giọng nói: “Không vì cái gì cả. Anh làm việc cho Thẩm thị, dđl/q'd để
đạt lợi ích lớn nhất cho chủ là trách nhiệm của anh.”
Nhìn khuôn
mặt lạnh nhạt của anh, trái tim Đồng Niệm nhói đau, ánh mắt buồn bã:
“Nhất định phải nói những lời khó nghe như vậy sao? Anh cắp thương cặp
gậy(*), cuối cùng là muốn nói cái gì?”
Cắp thương cặp gậy(*): Chỉ sự mỉa mai, châm biếm.
“Khó nghe sao?” Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú
hơi rũ xuống, “Những lời anh nói là thật, không phải sao?”
Hai
tay xuôi bên người nắm chặt lại lần nữa, Đồng Niệm kiềm chế sự tức giận
trong lòng, bình tĩnh nói: “Chuyện này, Lăng thị đã nhượng bộ như thế
nào, anh chắc hiểu rõ ràng hơn so với em.”
Lăng Cận Dương lắc đầu một cái, nhìn vào mắt của cô, giọng nói lạnh nhạt: “Sai rồi, Lăng thị
như thế nào không phải là chuyện để anh quan tâm. Hiện tại anh đang làm
việc cho Thẩm thị, cho nên đây mới là nơi anh muốn bảo vệ lợi ích, em
hiểu không?”
"Lăng Cận Dương!"
Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, không thể kiềm chế được tức giận trong lòng.
Nâng tay nhìn đồng hồ, ánh mắt Lăng Cận Dương yên tĩnh, trên mặt không có
một chút biểu hiện gì, “Thành thật xin lỗi, anh còn có một buổi họp phải tham gia.”
Cất bước đi tới trước mặt cô, đôi mắt sắc bén của
Lăng Cận Dương hòa dịu xuống, anh mím môi, nhỏ giọng nói: “Niệm Niệm,
chuyện này anh chỉ có thể nói đến đây. Nếu như là chuyện riêng, buổi tối chúng ta bàn lại.”
Anh xoay lưng rời đi, ở trong mắt Đồng Niệm
chỉ cảm thấy lạnh lẽo nổi lên bốn phía. Người trước mắt khuôn mặt vẫn
như vậy, nhưng vì cái gì lại không giống như trước kia chứ?
Trở
lại Lăng thị, tinh thần Đồng Niệm không được tốt, do cô bị đả kích bởi
những lời nói của Lăng Cận Dương. Thật ra cô đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng
cuộc tranh luận với Thẩm thị. Nhưng đối thủ giương cung bạt kiếm với cô
lại là Lăng Cận Dương làm cho cô ứng phó không kịp.
"Em uống cà phê đi."
Mục Duy Hàm bưng cà phê để trước mặt cô, kéo ghế xoay ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt có chút lo lắng.
Giơ tay lên khẽ vuốt mép ly, Đồng Niệm nhắm mắt, giọng nói lộ ra mệt mỏi: “Tài liệu Lăng Cận Dương đưa, anh đã xem qua rồi sao?”
“Xem qua rồi.” Mục Duy Hàm gật đầu một cái, sau khi xem xét hồi lâu đưa kết
quả cho cô xem: “Nếu dựa theo như yêu cầu của cậu ấy, Lăng thị giống như làm việc không công cho người khác.”
Mục Duy Hàm nhìn vẻ thẩn
thờ của Đồng Niệm, mày nhíu lại: “Thật ra chuyện này chúng ta kiếm ít
một chút cũng không sao, nhưng chuyện cùng Thẩm thị hợp tác phải tiến
hành. Một khi hai tập đoàn Thẩm và Lăng hợp tác với nhau, sau này sẽ có
nhiều hạng mục lớn, lúc đó chúng ta có thể thu được nhiều. Nói trắng ra
là chúng ta đang lợi dụng lẫn nhau, hình thành sức mạnh, như vậy sau này công việc gì chúng ta cũng đều có thể dễ dàng triển khai.”
Giơ
tay khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt Mục Duy Hàm u ám, lo lắng nói: “Chỉ là
Thẩm thị đẩy Lăng Cận Dương tham gia chuyện này, rõ ràng đã có sự chuẩn
bị. Cậu ấy đối với Lăng thị nắm rõ như lòng bàn tay, chúng ta muốn
thương lượng bất cứ chuyện gì cũng khó.”
Đồng Niệm nghe anh nói, vẻ mặt có chút tối xuống, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
“Tạm thời bỏ qua đi.” Mục Duy Hàm cười cười, ánh mắt bình tĩnh lại: “Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là anh nghĩ mình hơi tham lam. Sự việc còn
chưa đến mức tệ như thế, anh nhất định sẽ hết sức giúp em.”
“Duy Hàm.” Đồng Niệm nhíu mày nhìn về phía anh, khóe miệng nở nụ cười: “Cám ơn anh.”
Mục Duy Hàm nở nụ cười ôn hòa, nhìn sắc mặt không được tốt của cô, quan tâm nói: “Em về nhà nghỉ ngơi đi, nhìn tinh thần em không được tốt lắm.”
Quả thật lúc này Đồng Niệm không có tâm tư nghĩ đến công việc, cô cũng
không muốn miễn cưỡng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Vậy em đi thăm ba một
chút, gần đây cũng không có thời gian đi thăm ông ấy.”
“Cho anh
gởi lời hỏi thăm đến chủ tịch.” Mục Duy Hàm dặn dò cô một cô, cầm bút
lên viết trên giấy một địa chỉ đưa cho cô: “Lần trước chủ tịch nói muốn
ăn bánh bao hấp, chỗ này bán ngon lắm.”
Nắm tờ giấy trong tay, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy ấm áp, dđl/q'd tràn đầy cảm kích: “Duy Hàm, anh đối với ba em thật tốt.”
Mục Duy Hàm nhẹ nhàng cười, ánh mắt thâm thúy: “Năm đó không nhờ chủ tịch
cứu giúp, gia đình anh đã phá sản, những năm qua ơn của chủ tịch, anh
không có gì để báo đáp. Chuyện của Lăng Cận Dương, anh không thể ngăn
cản nổi, nhưng lại không thể không giúp chủ tịch.”
“Em hiểu.”
Đồng Niệm thở dài, nở nụ cười ấm áp. Nhớ tới những chuyện này, trong
lòng cô cũng rất phiền muộn, có những chuyện xảy ra làm cho người ta cảm thấy không hết nặng nề.
Giây lát, Đồng Niệm lái xe rời khỏi công ty, cô chạy đến địa chỉ Mục Duy Hàm viết mua bánh bao hấp, rồi lái xe
chạy đến bệnh viện tư nhân.
Đi tới phía sau phòng bệnh, nhìn thấy y tá đẩy xe ngồi nói chuyện với Lăng Trọng dưới gốc cây đại thụ. Y tá
đang đọc báo cho ông nghe, ông cũng không có nghe vào bao nhiêu, chỉ cúi đầu loay hoay các ngón tay, không biết là đang đếm cái gì.
Nhìn
khuôn mặt gầy gò của ông, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy đau đớn, gần đây chỉ lo việc của công ty, rất ít có thời gian tới chăm sóc cho ông. Tuy
nói trong bệnh viện mọi thứ đầy đủ, người chăm sóc cũng rất chuyên
nghiệp, nhưng ở đây thiếu một phần thân tình.
Từng là người nắm
quyền Lăng thị, là nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố Duật Phong,
trong nháy mắt cũng rơi vào cảnh thê lương này, một mình lẻ loi chìm vào trong hồi ức, khoanh tay ngồi nhìn sinh mệnh dần dần kiệt quệ.
Hít vào một hơi thật sâu, Đồng Niệm kiềm nén nước mắt, cô nở nụ cười đi tới bên cạnh ông, dịu dàng nói: “Ba, con đến thăm ba nè.”
Y tá nhìn thấy cô, cười gật đầu chào hỏi.
Nghe được giọng nói của cô, ánh mắt đờ đẫn của Lăng Trọng đảo một vòng, sau
một hồi mới ngẩng mặt lên, sau khi thấy rõ người trước mặt, cuối cùng
khuôn mặt mới nở nụ cười: “Niệm Niệm, con đã đến rồi.”
Khom lưng
ngồi ở bên cạnh anh, Đồng Niệm lấy ra chén đũa, cô mở hộp đựng bánh bao
hấp ra, nở nụ cười buồn bã: “Duy Hàm nói, ba muốn ăn bánh bao hấp, con
mua đến cho ba đây, ba ăn thử một chút đi.”
Trong khoảng thời
gian ngắn ngủi, trí nhớ của Lăng Trọng đã biến mất, không thể tự mình ăn cơm. Ánh mắt Đồng Niệm tối sầm lại, cầm đũa lên đút cho ông ăn, thấy
miệng ông dính đầy dầu, cô cắn môi, kìm nén nước mắt lấy khăn giấy lau
sạch sẽ cho ông.
Y tá trông chừng đứng ở bên cạnh, thuật lại bệnh tình của ông trong khoảng thời gian này, loại bệnh này biến chuyển rất
nhanh, ngày càng xấu. Mấy năm trước do Lăng Trọng dùng thuốc có tác dụng mạnh khống chế bệnh tình, hôm nay thuốc đã phản tác dụng, bệnh càng
nặng hơn.
Đút ông ăn hết hai cái bánh bao, Đồng Niệm nhờ y tá thu dọn đồ đạc giúp.
Dưới bóng cây trong sân, che mát cái nóng oi bức của mùa hè.
Người ngồi trong xe lăn, vẻ mặt anh tĩnh, có lúc cả ngày ông cũng không nói
chuyện. Chỉ là hiện giờ suy nghĩ của ông đơn giản đến mức có rất nhiều
chuyện ông cảm thấy không hiểu được.
Lăng Trọng không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt càng thay đổi, hỏi: “Sao Cận Dương không tới?”
Giơ tay nắm đôi bàn tay của ông, Đồng Niệm mím môi, cúi đầu trả lời: “Anh
ấy có chuyện, lần sau con dẫn anh ấy đến, được không ba?”
Lăng Trọng cúi đầu đếm ngón tay, nhếch mồm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm con gái hỏi: “Cận Dương vẫn chưa thi xong sao?”
“Dạ, anh ấy vẫn chưa thi xong.” Đồng Niệm chán nản thở dài, tựa đầu vào trên bả vai của ông, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Giờ đây trong đầu
ba cô chỉ có thể nhớ đến những chuyện lúc bọn họ còn nhỏ, đối với ông đó là chuyện tốt, như vậy ông có thể giảm được rất nhiều phiền não. Thế
nhưng ông đã để lại cho bản thân cô những vấn đề khó giải quyết, cô phải giải thích hoặc làm như thế nào để mọi chuyện trở về sự yên bình như
cũ.
Đồng Niệm ở lại bệnh viện cùng Lăng Trọng ăn xong buổi cơm
chiều mới lái xe trở lại thành phố Duật Phong. Cô không có trở về Lan
Uyển mà lái xe đến chỗ ở của Lăng Cận Dương.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh vô cùng.