Một khắc kia, khi cửa phòng đóng lại, trái tim Đồng Niệm co rúc xuống.
Lưng dựa vào một lòng ngực ấm áp, dán chặt lên ngực anh. Ngăn cách bởi chiếc áo nhưng Đồng Niệm vẫn có thể cảm nhận được trái tim nơi ngực anh đập
rất nhanh. Từng cái từng cái rất có tiết tấu và theo quy luật.
Từng cái hôn rơi xuống, thấm ướt giống như ấn ký. Đồng Niệm không kiềm chế
được ngửa ra sau ngẩng đầu lên, thân thể căng thẳng dần thả lỏng xuống,
tựa đầu ở trong ngực anh.
Bàn tay Lăng Cận Dương mang theo lửa
nóng, vuốt ve theo đường cong trên cơ thể cô. Chiếc váy dài màu đỏ này
do chính tay anh chọn lựa mua cho cô, được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn với
thân thể cô, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Trong không khí yên tĩnh, chỉ có hơi thở quấn quít lẫn nhau. Âm thanh của dây kéo bị kéo ra, vang bên tai, nghe vô cùng rõ ràng.
"Niệm Niệm ——"
Nghe giọng anh vang vọng bên tai, Đồng Niệm xoay người lại. Ngón tay nhỏ
nhắn nhẹ nhàng chạm lên cánh môi anh, ánh mắt nhuộm đầy nụ cười.
Đôi tay ôm chặt eo của anh, chôn mặt vào trong ngực anh, miệng khó khăn nở
nụ cười. Cô đứng im, yên lặng lắng nghe nhịp đập của trái tim anh, muốn
tìm lại cảm giác chân thật trước đây, để cho bản thân mình thấy an lòng
hơn.
Người trong ngực mềm nhũn không xương, Lăng Cận Dương ngửi
mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người cô, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra.
Ngón tay lần theo khóa dây kéo đã được mở ra đi vào bên trong. Đầu ngón
tay chạm trên làn da trắng nõn của cô, anh bĩu môi, cười nói: “Anh còn
chưa có làm gì, sao em lại ra mồ hôi nhiều vậy?”
"Hừ!"
Đồng Niệm đỏ mặt, kéo tay anh từ bên trong quần áo mình ra, hung hăng liếc một cái.
Lăng Cận Dương cũng không có tức giận, lấy tay đặt lên ngực cô, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: “Em đi tắm đi.”
Những lời này quá mức mập mờ, Đồng Niệm không muốn cãi nhau với anh, mím môi xoay người đi về phía phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, các bức tường được trang trí bằng giấy dán tường màu
vàng nhạt, giảm bớt sự lạnh lẽo vốn có. Giữa phòng đặt một chiếc giường
rộng rãi dành cho hai người, phía trên phủ một tấm dra trải giường màu
đen trong rất ngăn nắp và gọn gàng.
Lướt mắt nhìn căn phòng, Đồng Niệm bĩu môi, cả phòng u ám, màu sắc trong phòng không phải là màu cô
thích. Cô thích những màu sắc tươi đẹp hơn, giống như những chậu cây nhỏ màu xanh lá cây, đặt ở trong phòng ngủ sẽ làm cho người ta cảm thấy dồi dào sinh lực hơn.
Nhìn phòng ngủ một chút, trong lòng cô thầm
nghĩ nếu có thời gian sẽ giúp anh trang trí lại một chút. Màu sắc tăm
tối cũng sẽ làm cho tâm tình người khác u ám thêm.
Sau khi đóng
cửa phòng lại, Đồng Niệm xoay người đi vào phòng tắm. Mặc dù trong phòng đã mở máy điều hòa nhưng cả người cô vẫn đổ đầy mồ hôi.
Cởi đồ
ra, cô để quần áo vào trong sọt, bên trong sọt là quần tây và áo sơ mi
của anh. Chiếc váy màu đỏ được cô bỏ vào, nhìn vô cùng chói mắt.
Đi tới vòi hoa sen, Đồng Niệm giơ tay lên mở vòi hoa sen. Nước ấm áp phun ra, chảy từ đầu xuống tới chân, tạo ra vô số bọt nước.
Ánh mắt vẻ mặt Đồng Niệm từ từ ảm đạm xuống. dđl/q"d Lăng Cận Dương vào làm việc cho Thẩm thị, không chịu trở về Lăng thị, thậm chí anh tình nguyện ở bên ngoài cũng không về nhà. Trong lòng cô hiểu anh không bỏ qua được chuyện này.
Bất đắc dĩ thở dài, tiễn đồng đen nhánh của cô ảm
đạm không có chút ánh sáng. Loại cảm giác mất mát cô đã từng trải qua,
cho nên có thể hiểu được anh rất khó chịu. Mà hiện tại những gì anh chịu đựng và trải qua so với cô còn tàn nhẫn hơn.
Chuyện đột ngột xảy ra như vậy, nhất định là rất khó chịu. Cứ tưởng rằng, mình có một gia
đình hạnh phúc, nhưng ai biết rằng tất cả đều là giả, là hưu ảo.
Đồng Niệm biết, Lăng Cận Dương không phải vì những thứ cổ phần kia mà thấy
khó chịu. Đối với anh mà nói, anh có đủ năng lực để kiếm trở lại. Làm
cho anh đau lòng là tình người, bị người thân phản bội và trêu đùa, rất
là tàn nhẫn, cũng rất là khổ sở!
Nhưng người gây ra tất cả mọi
chuyện lại là ba ruột của cô. Lúc này Đồng Niệm bị kẹp đứng ở giữa,
những khổ sở trong lòng chỉ có một mình cô hiểu.
Cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, thời gian có thể xóa bỏ đi mọi chuyện. Cô muốn dùng
tình yêu của mình bù đắp cho anh, yêu thương anh. Chuyện này làm cho bọn họ bị ngăn cách, chỉ có thể từ từ từng chút từng chút một tu bổ lại.
Hiện tại điều mà Đồng Niệm mong đợi, chính là tình yêu của bọn họ đủ chắc để đánh bại tất cả mọi tổn thương bên ngoài.
Tắm xong, Đồng Niệm dùng khăn lau khô tóc, lúc này mới nhớ đến cô không có
quần áo. Cắn môi đi ra ngoài, cô mở tủ quần áo, bên trong tủ quần áo từ
áo sơ mi, đồ tây, cà vạt, quần áo lót tất cả đều được sắp xếp gọn gàng,
Chỉ là tất cả đều là trang phục nam, không có cái nào thích hợp cho cô mặc.
Bất đắc dĩ, Đồng Niệm lấy một cái áo sơ mi trắng mặc lên người. Áo sơ mi rộng rãi có thể che được cả người.
Mở cửa phòng ngủ ra, Lăng Cận Dương đang nói chuyện ở bên ngoài, sau khi
thấy cô đi ra, Lăng Cận Dương liền cúp điện thoại nhìn cô đi tới.
Nhìn thấy tóc cô còn ướt, Lăng Cận Dương không hài lòng nói: “Tại sao không sấy tóc cho khô?”
“Không tìm thấy máy sấy.” Đồng Niệm bĩu môi, nhún vai, vẻ mặt như vô tội.
Lăng Cận Dương lắc đầu cười khẽ, nắm lấy tay của cô, trở lại phòng ngủ. Anh đi thẳng vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc đi ra.
Để cho cô ngồi ở trên giường, Lăng Cận Dương đứng ở trước mặt Đồng Niệm,
sấy tóc cho cô. Đôi mắt thâm thúy nhìn chiếc áo cô mặt trên người, ánh
mắt tối sầm xuống, “Em mặc như vậy, nhìn thật khêu gợi.”
Giơ tay lên nhéo mạnh vào eo anh một cái, Đồng Niệm tức giận nói: “Khêu gợi cái đầu anh ấy! Em không có quần áo để mặc.”
Lăng Cận Dương bị nhéo đau đến nhăn mặt, thiếu chút nữa vứt máy sấy, anh
thầm trách: “Em nhéo mạnh đến vậy, xem anh tối nay thu thập em như thế
nào.”
Đồng Niệm hơi hốt hoảng, cô đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh.
Từng ngón tay thon dài của anh luồn vào bên trong mái tóc cô, các ngón tay
miết nhẹ nhàng, mang theo sự yêu thương. Luồn gió nóng từ máy sấy thổi
vào mặt cùng với đầu ngón tay ấm áp của anh làm cho cô sinh cảm động.
Sau đó không lâu, Lăng Cận Dương đã sấy khô tóc cho cô, các ngón tay khẽ
vuốt lên tóc cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: “Xong rồi.”
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, tiễn đồng trong suốt, cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Anh muốn em sao?”
Đưa tay ôm cô, Lăng Cận Dương ngồi bên cạnh cô, hai mắt dần dần nhu hòa
lại, anh cúi đầu mỉm cười, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, “Muốn.”
Cả buổi tối trong lòng đầy lo lắng, dđl/q"d bởi vì chữ này của anh mà
trong lòng Đồng Niệm cảm thấy bớt khó chịu hơn nhiều. Cô ngẩng mặt, hôn
lên cằm anh, “Lăng Cận Dương, em rất nhớ anh.”
Giữ chặt ót cô,
Lăng Cận Dương đè cô xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi thô bạo tách hàm
răng của cô ra, luồn vào trong miệng cô, thỏa thích thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Sau nụ hôn nóng bỏng thật dài, Lăng Cận Dương kiềm
chế căng thẳng, khống chế lực đạo mạnh mẽ của mình, mới buông người
trong ngực ra, cắn răng nói: “Chờ anh đi tắm đã.”
Nhìn bóng dáng
vội vã của anh đi vào phòng tắm, Đồng Niệm không nhịn được nhếch môi
cười, nhưng trong lòng cũng có một tia mất mác. Khoảng thời gian dài
không gặp mặt, cô muốn được ôm anh cùng nhau trò chuyện, nhất là anh có
thể chia sẻ một chút ít nỗi lòng trong lòng mình cho cô biết.
Xoay người trèo lên giường, Đồng Niệm tiện tay lấy điều khiển mở tivi lên,
nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng có chút đau thương. Anh rời đi hơn hai tháng, cô vượt qua thế nào, một câu anh cũng không hỏi
đến. Buổi tối bảo cô lưu lại, chính là loại chuyện như vầy sao?
Trong đôi mắt thoáng qua vẻ buồn bã, Đồng Niệm nghe thấy trong phòng tắm
tiếng nước chảy đã ngưng lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Lăng Cận Dương chẳng lẽ thuộc dạng người này sao?
Cô nói không rõ ràng, không
nhìn ra được anh có cái gì khác thường, nhưng có thể cảm nhận được sự
bất đồng của anh so với trước kia. Cuối cùng là do trong lòng cô đầy
nghi hoặc hay do trong lòng anh có nhiều khúc mắc không vui?
Lăng Cận Dương tắm xong đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy người ngồi trên
giường, liền cau mày lại. Hai mắt anh dao động mạnh, cất bước đi tới bên giường, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô.
Thấy cô nhìn chằm
chằm vào tivi. Lăng Cận Dương mất hứng cầm lấy điều khiển tắt tivi, “Em
không xem tivi không được sao? Nhìn anh không tốt hơn sao?”
Đồng Niệm trừng mắt nhìn anh, chưa nói gì cả người đã bị anh đè xuống phía dưới.
Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mắt cô,
khóe miệng nở nụ cười tà mị: “Em nghĩ xem em có muốn hay không?” Trong
lúc nói chuyện, ngón tay anh lần đi xuống phía dưới, mập mờ dừng lại bên hông cô, vẽ vòng tròn.
Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng Đồng
Niệm có thể cảm nhận được đầu ngón tay nóng bỏng của anh. Cô xoay mặt,
giọng nói khàn khàn: “Em không nghĩ.”
Thật ra thì cô có hơi sợ, lâu rồi không có gần gũi, tối nay không biết sẽ như thế nào.
Lăng Cận Dương híp mắt, bàn tay vừa đi xuống dưới lại rụt lại, sau khi sờ
đụng cái gì đó, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống: “Nghĩ một đằng nói một nẻo. Không nghĩ tới, sao em lại không mặc gì cả?”
"Này!"
Đồng Niệm tức giận đẩy anh ra, biết là anh sẽ suy nghĩ lệch lạc. Cô phồng
má, tức giận nói: “Em cũng đâu muốn như vậy. Chỗ này cái gì cũng không
có, anh nghĩ xem em có thể mặc cái gì?”
"......"
Khi anh
đang ngẩn người ra, Đồng Niệm giơ chân lên, hung hăng đá về phía anh,
trở mình quay lưng về phía anh, hầm hừ tức giận! Nửa dưới của đàn ông
đều mang tính động vật, cả ngày lẫn đêm đều muốn chuyện như vậy. Lâu như vậy không gặp mặt, thì không thể nằm cùng nhau vui vẻ trò chuyện sao?
Khốn kiếp!
Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Lăng Cận Dương không hiểu nhíu mày lại. Mấy
tháng nay không có nhìn thấy cô, hôm nay hai người cùng nhau nằm ở trong chăn, anh muốn cô, có gì là sai sao?
Nâng trán thở dài một
tiếng, Lăng Cận Dương có chút không hiểu, không biết mình rốt cuộc sai ở chỗ nào. Anh nhìn bộ dáng tức giận của cô, tầm mắt trong lúc lơ đãng
nhìn vào lưng cô, không khống chế được đưa tay sờ soạng, lại bị cô không chút lưu tình hất tay anh ra lần nữa.
Vùi mặt bên trong cổ của
cô, Lăng Cận Dương chán nản thở dài, khó chịu buồn bực nói: “Được, là
anh sai! Em quay lưng lại được không, đừng có quay lưng về phía anh, anh thấy khó chịu lắm!”
"Hì ——"
Đồng Niệm không nhịn được, cười khẽ một tiếng, cô trầm mặt xoay người, cùng anh mặt đối mặt, đôi mắt lóe sáng.
Lăng Cận Dương tiến lại gần bên người cô, nhìn thấy bên trong cổ áo sơ mi
màu trắng hạ thấp xuống, hai cặp ngực như ẩn như hiện, mày kiếm càng
thêm nhíu chặt.
Vùi mặt vào trong gối, Lăng Cận Dượng cất giọng khàn khàn: “Đồng Niệm, em là cố ý hành hạ anh sao?”
Đồng Niệm mím môi cười, đưa tay đẩy mặt anh ra, cả người tiến lại gần anh.
Cô đưa tay ôm chặt eo của anh, giọng nói mềm mại, có chút nũng nịu:
“Chúng ta ôm nhau không tốt sao? Anh có biết, em thích được nằm trong
ngực anh nhất không? Vừa cảm thấy an toàn, vừa có thể làm em cảm thấy
không sợ hãi.”
Lăng Cận Dương cúi đầu, nhìn người trong ngực, ánh mắt phức tạp: “Em sợ cái gì chứ?”
Nghe anh hỏi, Đồng Niệm ngẩn người, cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vùi mặt
vào trong ngực anh, “Chỉ cần anh luôn ở bên cạnh em, em cái gì cũng
không sợ.”
Lăng Cận Dương híp mắt lại một cái, dđl/q"d sâu trong
mắt sóng nước mênh mông, lúc ẩn lúc hiện làm cho người ta không bắt được bè gỗ.
Hồi lâu, anh giơ tay lên tắt đèn trên đầu giường, ôm chặt người trong ngực, cúi đầu ngậm vành tai của cô, thầm thì nói: “Em xoay
người qua chỗ khác đi.”
Đồng Niệm nghe theo lời xoay người, đưa
lưng về phía anh, vẻ mặt ảm đạm xuống, trong lòng ê ẩm, không có cảm
giác. Lâu ngày gặp lại, cô tự nhiên cũng muốn chiều chuộng anh, nhưng
trong lòng cô càng khát hơn là được anh cẩn thận che chở, chẳng lẽ trong lòng anh cũng chỉ có chuyện đó thôi sao?
Vậy anh vì là yêu nên muốn làm chuyện đó hay chỉ là theo bản năng thôi?
Sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, khiến Đồng Niệm không kiềm được run lên một cái. Ngón tay thon dài của người đàn ông đảo quanh trên eo cô,
mập mờ khẽ vuốt hồi lâu, cũng không có hành động nào nhiều hơn.
Lăng Cận Dương vùi mặt vào cổ cô, hôn lên gáy cô một cái, nở nụ cười nhàn nhạt: “Ngủ đi.”
Đồng Niệm không nghĩ đến anh dừng động tác lại, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Cô mím môi, cuối cùng thả lỏng người xuống.
Nằm trong lòng anh, Đồng Niệm nhếch môi cười. Cô lắng nghe nhịp tim anh
nhảy nhịp nhàng theo quy luật, xuyên qua áo mà truyền đến, hòa nhập một
nhịp với nhịp đập của trái tim cô.
Giờ khắc này, Đồng Niệm xác
nhận được, anh vẫn là anh như trước kia, việc đó làm cho cô quyến luyến, kề cận anh không muốn xa rời.
Đồng Niệm cầm lấy bàn tay anh đặt
trên bụng của mình, khoảng cách gần kề như vậy, làm cho cô an tâm hơn.
Những ngờ vực chôn giấu trong đáy lòng không còn sót lại chút gì.
Gối đầu lên cánh tay anh, Đồng Niệm nhanh chóp khép mắt lại ngủ thật say.
Người đàn ông phía sau đôi mắt bình tĩnh nhìn hai gò má cô, tầm mắt
ngừng lại một điểm, hồi lâu cũng không có nhúc nhích.
Người trong ngực nhẹ nhàng động một cái, chỉ là không có tỉnh lại. Lăng Cận Dương
phục hồi tinh thần lại, hôn một cái lên vành tai cô, sau khi thấy cô yên tĩnh ngủ say lần nữa, anh mới tựa vào đầu vai cô, chậm rãi nhắm mắt
lại.