(*) Hôn thư: là giấy đăng ký kết hôn, giấy hôn thú.
Editor: Nguyen Hien.
Đẩy cửa phòng khách sạn ra, Lăng Cận Dương dẫn Đồng Niệm đi vào, đôi mắt
sắc bén của anh nhìn xung quanh một lượt. Sau khi xác định không có
người nào khác, sắc mặt căng thẳng mới hòa hoãn xuống.
“Đừng
tìm.” Đồng Tâm nhếch môi cười, người dựa vào cạnh cửa, lười biếng mở
miệng: “Nơi này không có người đàn ông mà các người muốn tìm.”
Lăng Cận Dương ngẩng đầu liếc nhìn Đồng Tâm một cái, ngay sau đó trao đổi
ánh mắt với Đồng Niệm, nói: “Hai người nói chuyện đi, anh đứng ở bên
ngoài đợi.”
“Được.” Đồng Niệm gật đầu một cái, buông bàn tay của anh ra, nhìn anh đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai chị em, chân mày nhíu chặt của Đồng Tâm giãn ra,
cô xoay người đi vào, mở tủ lạnh lấy ra một lon nước uống, đặt ở trên
bàn rồi nói: “Chị có gì muốn nói thì ngồi xuống nói đi.”
Đồng
Niệm thở dài một cái, vẫn đứng im không động đậy, đôi mắt nhìn chăm chú
Đồng Tâm, trầm giọng hỏi: “Em muốn chia tay với Ôn Đình Hiên sao?”
"Dạ!" Đồng Tâm ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, mặt hiện lên vẻ kiên định.
Đồng Niệm mím môi, quét nhìn căn phòng, nụ cười trên miệng lạnh như băng:
“Vì người đàn ông này mà em không cần Đình Hiên nữa à?”
Nghe lời
nói châm chọc của chị, sắc mặt Đồng Tâm liền biến sắc, cất bước đi tới
bên cửa sổ. Từ cửa sổ nhìn xuống đường phố phồn hoa rực rỡ, giọng nói u
ám: “Đình Hiên rất tốt, nhưng anh ấy không mang lại được những thứ em
muốn. Tại sao những thứ khác mọi người không bằng em mà họ luôn thành
công, còn em lại không được? Em kém xa họ ở chỗ nào hả? Hay chỉ là do em không có tiền, không có bối cảnh.”
“Chị, em không muốn bỏ uổng
phí thời gian đẹp nhất của mình”, Đồng Tâm ở trên cao nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc dưới đường, cái cảm giác này làm cho cô cảm thấy vô cùng thích thú. “Em muốn được người khác coi trọng, em muốn thành công, lúc em còn tươi trẻ, em muốn tranh thủ, cho bản thân một cơ hội. Em làm như vậy, có lỗi gì sao?”
Đồng Niệm nghe Đồng Tâm nói, đáy mắt
thoáng qua vẻ mất mác. Cô không hiểu, tại sao trong đầu Đồng Tâm lại
chứa đầy ý nghĩ không thiết thực như vậy. Chẳng lẽ trong lòng nó, thành
công quan trọng hơn tình yêu, vì mục đích của mình có thể vứt bỏ mọi thứ sao?
Ngừng lại, Đồng Niệm đi về phía Đồng Tâm, đưa tay nắm chặt
hai vai Đồng Tâm, cùng với Đồng Tâm mặt đối mặt, nói: “Tâm Tâm, chẳng lẽ việc thành danh với em mà nói quan trọng như vậy sao, so với việc em và Ôn Đình Hiên yêu nhau còn quan trọng hơn?”
Thấy chân mày Đồng
Niệm nhíu chặt lại, Đồng Tâm thấp giọng cười một tiếng: “Chị, không phải mọi người đều nói, chị gặp nhiều may mắn như vậy, không phải là do gặp
được người đàn ông xuất sắc như Lăng Cận Dương sao? Anh ta có thể cho
chị tất cả thứ chị muốn.”
Đáy lòng hung hăng nhéo một cái. Đồng
Niệm thất vọng lắc đầu một cái, cô mím môi nhìn Đồng Tâm với ánh mắt sắc bén: “Chị yêu Lăng Cận Dương không phải anh ấy giàu có, dù anh ấy có
bối cảnh hay thân phận gì cũng không liên quan đến tình yêu của chúng
chị. Chị chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy đến đầu bạc, em hiểu không?”
Đồng Tâm thất thanh cười lên, hiển nhiên không thừa nhận những lời Đồng Niệm nói, “Thật vậy sao? Bây giờ cái gì chị cũng có, dĩ nhiên là có thể nói
như vậy rồi. Chị, em ghét nhất bộ dáng này của chị, luôn làm ra vẻ như
nữ vương cao cao tại thượng, cười nhạo em hèn mọn nhỏ bé chỉ có hai bàn
tay trắng. Từ nhỏ đến lớn, cái gì chị cũng vượt trội hơn so với em, mọi
thứ cũng tốt hơn. Nhưng em không phục, điểm nào em kém hơn so với chị
chứ? Tại sao ông trời không công bằng như vậy, thứ em muốn đời này cũng
không đạt được, còn chị luôn làm ra bộ dáng xem thường.”
“Đồng Niệm, chị thật là dối trá…”, Đồng Tâm chớp mắt, trong mắt vừa hâm mộ vừa nghen tị, làm cho lý trí cô không bình tĩnh.
Những lời nói chói tai vang bên tai, Đồng Niệm cũng là lần đầu tiên nghe
được, cô bực tức giơ tay lên, muốn tát cho Đồng Tâm một cái, nhưng lại
thấy Đồng Tâm đã sớm ngẩng mặt, như đang chờ đợi.
Cổ tay nâng lên chợt cứng ngắc lại, trái tim Đồng Niệm đập mạnh liên hồi, trong lòng
cực kỳ khó chịu: “Đây chính là ý nghĩ thực sự trong lòng em đúng không?
Những năm qua, trong lòng em phẫn nộ vì thấy bất công, cảm thấy chị tốt
hơn so với em. Nhưng Đồng Tâm, những gì em nhìn thấy là cái gì? Em có
đặt vào hoàn cảnh của chị mà nghĩ chưa, mỗi lần gặp em, nhìn thấy em bên cạnh có ba mẹ, em biết chị hâm mộ thế nào không? Không sai, chị ở nhà
họ Lăng, trong mắt người ngoài nhìn vào không lo cơm áo gạo tiền, nhưng
những tháng ngày ăn nhờ, ở đậu, những lúc đau khổ, cô đơn, em đều chưa
có trải qua. Nếu để cho chị chọn lựa, chị tình nguyện đổi cho em, chị
chỉ muốn được sống bên cạnh ba mẹ, muốn được sống bên người mình yêu,
mọi người được sống hạnh phúc cùng nhau.”
Ngừng lại, cô bước lên
một bước, đưa tay nắm lấy tay Đồng Tâm, chán nản nói: “Nghe lời chị đi,
danh lợi đều là nhất thời, sẽ không lâu dài. Chỉ có người yêu em thật
lòng mới cho em hạnh phúc. Ôn Đình Hiên đối xử với em như thế nào, trong lòng em hiểu rõ nhất. Nếu như hôm nay em buông tay cậu ta, thì tương
lai người hối hận nhất định sẽ là em.”
Lấy tay đẩy tay Đồng Niệm
ra, Đồng Tâm lui về sau một bước, khuôn mặt không lộ ra nửa điểm xúc
động, “Chị không cần phải nói nữa, chuyện em đã quyết định sẽ không thay đổi.”
Nói đã đến nước này, Đồng Niệm không biết phải nói thêm gì nữa, trong lòng lửa giận nổi lên một luồng sóng khó dằn. Nghĩ đến vẻ
mặt khổ sở của Ôn Đình Hiên, trái tim cũng dâng lên cảm giác lạnh lẽo:
“Ôn Đình Hiên không tìm được em, cả ngày đều ngồi trong quán rượu uống
đến say mèm. Tâm địa em thật là sắc đá, vậy chị cũng không thể nói gì
hơn. Nhưng Đồng Tâm, em nghe kỹ lời chị nói, những chuyện trên đời này,
một khi em đã chọn, sẽ không có đường để rút lui. Từ nay về sau, chúng
ta không ai liên quan với nhau, chị không còn là chị của em nữa, mọi
chuyện em hãy tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong những lời này, Đồng Niệm trầm mặt xoay người, bực tức kéo cửa phòng đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại.
Cửa phòng vang lên một tiếng “Rầm.” Đồng Tâm chậm rãi xoay người lại, nhìn
thấy bóng dáng chị cô biến mất, ánh mắt đột nhiên tối lại, chỉ là rất
nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Nhìn thấy Đồng Niệm mắt ngấn lệ đi ra, Lăng Cận Dương không nhịn được nhăn mày lại, đưa tay ôm cô
vào trong ngực, giọng nói trầm thấp: “Đừng đau lòng!”
Đưa tay ôm chặt eo anh, Đồng Niệm vùi mặt lên ngực anh, hốc mắt ê ẩm khó chịu: “Tại sao nó lại biến thành như vậy chứ?”
Giang hai cánh tay ôm Đồng Niệm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú của Lăng
Cận Dương dâng lên nụ cười, “Em ấy vốn dĩ là người như vậy mà, chỉ là em không phát hiện ra mà thôi.”
Đồng Niệm mím môi, ánh mắt buồn bã, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại: “Nhưng Đình Hiên thì làm sao bây giờ?
Anh ta yêu Đồng Tâm như vậy, kết quả như thế sao anh ta chịu đựng nổi?”
Nghe nói vậy, ánh mắt yên tĩnh của Lăng Cận Dương cũng tối lại, anh kéo Đồng Niệm ra khỏi khách sạn, chạy tới quán rượu.
Thời điểm bọn họ đi tới quán rượu, quán cũng sắp đóng cửa. Lăng Cận Dương
dìu lấy Ôn Đình Hiên, đặt cậu ta vào trong xe, cùng với Đồng Niệm đưa
cậu ta đi về nhà.
Trở lại nhà trọ, Đồng Niệm thấy Ôn Đình Hiên
nằm ở trong sofa, thấy cậu ta say đến rối tinh rối mù, đáy lòng rất khó
chịu. Vốn muốn lau mặt giúp cậu ta nhưng bị Lăng Cận Dương ngăn cản,
không cho phép cô động đến.
Sau đó Lăng Cận Dương nhanh tay lẹ
chân sắp xếp ổn thỏa cho Ôn Đình Hiên, rồi đưa tay kéo Đồng Niệm, dịu
dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Cậu ta…” Đồng Niệm nhìn người nằm trên sofa, vẫn có chút không yên lòng.
Lăng Cận Dương đưa tay xoa đầu của cô, khẽ cười nói: “Chuyện có thể làm,
chúng ta đã làm rồi, chuyện còn lại chúng ta không giúp được cậu ta.”
Ngầm thở dài, Đồng Niệm cũng không có nói gì nhiều, xoay người đi theo Lăng Cận Dương rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi không lâu, cửa đóng chặt lần nữa được người khác mở
ra, người đi tới mặc chiếc quần dài màu tím, vẻ đẹp tự nhiên.
Nhẹ nhàng đi tới bên sofa, Đồng Tâm khom lưng ngồi xổm người xuống. Đôi mắt nhìn người đàn ông nằm trên sofa, ánh mắt buồn bã. Cô đỡ lấy đầu anh
nằm lên nệm êm, để cho anh nằm thoải mái một chút.
Giơ tay chạm
lên chân mày của anh, trái tim Đồng Tâm nhói đau, ngón tay giữa của cô
khẽ vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của anh. Chung quanh phòng khách có vài vỏ chai rượu, sàn nhà đầy tàn thuốc lá. Căn phòng những ngày qua
sớm đã không được dọn dẹp sạch sẽ.
Đồng Tâm tiện tay nhặt mấy vỏ
chai rượu rơi trên mặt đất lên để lại một chỗ. Cô đi tới nhà vệ sinh lấy ra khăn lông nóng, lau mặt giúp Ôn Đình Hiên, đôi mắt nhìn gò má gầy
gò, nhợt nhạt của anh, chán nản nói: “Anh lại uống rượu nữa rồi, không
tốt cho cơ thể đâu.”
Người nằm trên ghế sofa, mơ mơ màng màng khó chịu, cau mày thì thầm, “Nước, nước…”
Trong tay bỏ xuống cái gì đó, Đồng Tâm đứng dậy đi rót ly nước, lấy tay đỡ đầu anh dậy, đút nước cho anh uống…, “Cứ từ từ.”
Uống hết mấy ngụm nước, ôn Đình Hiên thấy trong lòng thoải mái không ít. Anh dần dần mở mắt, sau khi thấy người trước mặt, lập tức vui vẻ nói: “Tâm
Tâm.” Trong lúc nói chuyện, anh kéo cổ tay của Đồng Tâm, ôm cô vào trong ngực, “Em đã trở về rồi sao?”
Bị anh ôm vào trong ngực, Đồng Tâm cũng không có đẩy anh ra, cô chớp mắt, mím môi không nói gì.
“Tâm Tâm.” Ôn Đình Hiên cực kỳ vui mừng, đôi tay khẽ run rẩy nắm lấy tay cô, khóe miệng nở nụ cười: “Em trở về là tốt rồi, chúng ta không nên cãi
nhau nữa. Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Nghe được anh nói, sắc mặt Đồng Tâm biến đổi, cô đẩy người phía trước mình ra, vẻ mặt u ám: “Em sẽ không kết hôn với anh.”
Lấy tay vuốt tóc, Đồng Tâm khẽ cười một tiếng, giọng nói sắc bén: “Đình
Hiên, em đã nói với anh rồi, anh không cho em được những thứ em muốn,
tội gì phải dây dưa với nhau, chúng ta chia tay đi.”
"Anh không đồng ý chia tay!"
Ôn Đình Hiên nghiêm mặt, dùng sức giữ chặt cổ tay cô, nói: “Chúng ta không phải nói trước rồi sao, sang năm em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn sao? Tại sao em lại muốn chia tay chứ?”
Đồng Tâm biến sắc mặt, cau
mày nói: “Anh biết rõ lý do rồi còn hỏi gì chứ? Em đã nói rồi, em muốn
được nổi tiếng, em muốn làm minh tinh, những thứ này anh không thể cho
em được.”
“Ha ha…” Khóe miệng tràn ra nụ cười chế nhạo, ôn Đình
Hiên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Anh nắm lấy cằm của cô, chất vấn:
“Đồng Tâm, trong lòng của em, tình yêu của chúng ta cuối cùng đáng giá
bao nhiêu hả?”
Cằm bị nắm đau nhói, Đồng Tâm mím môi,
trên mặt không có chút biến hóa gì, bình tĩnh nói: “Nó không đáng giá
một đồng tiền.”
Ánh mắt Ôn Đình Hiên trầm xuống, trở tay ấn cô ở
trong ghế sofa, đôi tay bóp cổ cô, lạnh lùng nói: “Em nói lại một lần
nữa xem. Em rốt cuộc là người có lương tâm hay không vậy?”
“Tại
sao lại không có lương tâm chứ?” Đồng Tâm bị anh đè trên ghế sofa, giãy
giụa không thoát, bàn tay anh bóp cổ cô dần dần siết chặt lại, trong
lòng cô có chút sợ hãi, giọng nói càng gấp rút hơn: “Đình Hiên, em biết
anh rất tốt với em, em cũng trao thứ quý báu nhất của em cho anh…anh còn muốn em như thế nào nữa? ”
Ôn Đình Hiên cúi mặt xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, “Anh muốn chúng ta kết hôn.”
“Không được.” Đồng Tâm ngửa đầu lên nhìn anh, muốn kéo mở tay anh ra, nhưng
sức của cô không bằng anh, khuôn mặt đỏ bừng lên, cực kỳ tức giận: “Anh
buông tôi ra. Ôn Đình Hiên anh hãy nghe cho kỹ, tôi đã lên giường với
người khác, như vậy mà anh còn muốn kết hôn với tôi sao?”
Bốp ——
Gò má phải đau rát, Đồng Tâm bị anh đánh một cái, người đàn ông đè trên
người cô đột nhiên đứng dậy, làm cả người cô thấy nhẹ hẳn.
Hồi
lâu, Đồng Tâm bụm mặt ngồi dậy, cười lạnh nhạt nhìn về phía người đàn
ông bên cạnh: “Đáng đánh! Một tát này coi như những gì tôi nợ anh, tôi
đã trả hết, từ nay về sau, chúng ta không có nữa điểm quan hệ.”
Mở túi xách ra, Đồng Tâm móc ra một cái chìa khóa đặt trên bàn, “Chìa khóa phòng này, tôi trả lại cho anh, tôi không còn nợ anh bất cứ cái gì
nữa.”
Cô nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, hung hăng xoay tầm mắt, đi một mạch ra ngoài không hề quay đầu lại.
Đi thang máy thẳng xuống lầu, Đồng Tâm đi nhanh ra ngoài, cô mở cửa xe
ngồi vào bên trong, một cước đạp mạnh chân ga, lái chiếc BMW màu đỏ đi.
“Két.” Một tiếng, Đồng Tâm dừng xe lại ven đường, đôi mắt nhìn chầm chằm phía trước, bả vai không nhịn được nhẹ nhàng run lên.
Đồng Tâm dùng sức giữ chặt tay lái, ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt, trước mắt
hoàn toàn mơ hồ, cho đến khi nước mắt từ khóe mắt tràn ra.
Giơ
tay lên vuốt mặt, lòng bàn tay hoàn toàn lạnh lẽo. Đồng Tâm nhìn bàn tay đầy nước mắt, cắn môi cúi đầu khóc thành tiếng. Cô không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn căn phòng, trước mắt hiện ra rõ ràng hình ảnh, ban
đầu tới chọn phòng, cô kéo lấy tay Ôn Đình Hiên, cười cười nói nói.
Cô nói: “Chờ sang năm em tốt nghiệp rồi, chúng ta liền kết hôn. Ôn Đình
Hiên, nếu như anh đối xử với em không tốt, em sẽ ly dị rồi mang con anh
đi, để cho anh ngủ một mình.”
"Ưmh ——"
Vùi mặt vào lòng
bàn tay, nửa người phía trên của Đồng Tâm gục lên tay lái, nước mắt tràn ra mãnh liệt. Điện thoại trong túi xách reo lên, cô thong thả, nhận
điện thoại.
“Bảo bối, em đã đi đâu? Sao còn chưa trở về nữa?”
“Em ra ngoài có chút việc, em sẽ quay về lập tức.”
Cúp điện thoại, Đồng Tâm ném điện thoại sang một bên, cô lấy tay lau nước
mắt trên mặt, lấy phấn lót trang điểm lại, cảm xúc đã sớm bình phục lại.
Giơ tay lên hạ cửa xe xuống, Đồng Tâm thò đầu ra bên ngoài cửa xe, nhíu mày nhìn căn phòng sáng đèn kia, cuối cùng cắn răng thu hồi tầm mắt lại,
một cước đạp mạnh chận ga, lái xe đi mất.