Bóng đêm hơi lạnh, trên đường phố nhỏ chỉ có lẻ tẻ mấy người đi bộ, nơi
xa, đèn nê ông các toàn nhà cao tầng như muôn vàn vì sao, bập bùng trên
không, chiếu vào trong mắt.
Dụ Ninh giơ tay lên nhặt chiếc lá đáp trên đầu, ngửa cổ nhìn cây ngô đồng nước Pháp, dưới ánh đèn như dát
thêm một tầng màu ấm, tăng thêm khung cảnh lãng mạn ở nơi này.
Đi dạo trong công viên của khu cùng Dương An một lúc thì anh ta có việc
phải đi trước, cuối cùng, thành ra vẫn là Dụ Ninh một thân một mình đi
loanh quanh.
Thế nhưng vậy cũng tốt, không có Dương An ríu rít
nói mấy chuyện lung tung trên trời dưới đất, cô có thể yên lặng đi dạo,
quả thật tâm trạng tốt đến mức chỉ muốn đi hết con đường dài này.
Nhưng thực tế luôn luôn đều xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, Dụ Ninh cúi đầu đếm số cục đá trên nền đất, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, chỉ chốc lát sau đã thấy một con chó lớn, toàn thân trắng như tuyết vọt vào tầm
mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Tống Diễn.
Tối nay Tống
Diễn dắt chó đi dạo, nên anh ăn mặc hết sức tuỳ tiện, một chiếc áo T-
shirt trắng lớn, cùng một chiếc quần vận động màu xám tro, trên tay còn
quấn hai vòng dây thừng cho chó.
Rõ ràng là diện mạo nghiêm túc,
ngũ quan nghiêm chỉnh, nhưng bởi vì ăn mặc như vậy nên có mấy phần trẻ
trung tinh thần hơn, cũng để người khác có cảm giác bình dị gần gũi hơn.
Dĩ nhiên, cái bình dị gần gũi này không dành cho Dụ Ninh, Tống Diễn không
ngờ sẽ thấy cô gái này, hoặc là, không ngờ, khoảng khắc buông lỏng này
lại phải nhìn cái bản mặt chán ghét kia, theo bản năng, biểu cảm trở nên lạnh lùng.
Dụ Ninh ngẩn người, còn chưa biest phải chào hỏi nam
chính thế giới này như thế nào đã thấy bắp chân ngứa ngáy, cúi đầu mới
thấy con chó to kia đang thân mật liếm liếm, thấy cô dời chân còn ngẩng
đầu lên, mở to đôi mắt, mê mang nhìn cô.
Thú cưng so với chủ nhân còn đáng yêu hơn nhiều, Dụ Ninh cười cười vuốt vuốt đầu nó:” Tên gọi là gì?”
Sau khi hỏi xong, chỉ có con chó kêu lên hai tiếng cổ vũ, còn chủ nhân nó
giống như khối băng toả khí lạnh, không thèm chú ý đến cô.
Dụ
Ninh ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta một, mặc dù không định phát triển
quan hệ tình cảm yêu đương nam nữ với tên này, nhưng ít nhất cũng phải
như quan hệ giữa hai người bình thường, bằng không, về sau khi cô cứu
anh ta, khéo khi trong mắt anh, cô chỉ biến từ người phụ nữ chán ghét
sang người phụ nữ nhiều chuyện mà thôi.
"Không nghe được lời nói của tôi sao?" Dụ Ninh nở nụ cười thiện ý.
Tống Diễn mặt không biểu cảm chu môi, "Tiểu Bố, tới đây."
Tiểu Bố dường như không nghe được lời kêu gọi của chủ nhân, vẫn đứng bên chỗ Dụ Ninh làm nũng, còn định chui vào trong lòng cô.
Dụ Ninh ngồi xổm xuống ôm lấy nó, "Thì ra mày gọi là Tiểu Bố a, Tống tiên
sinh, tính cách của anh thật kỳ cục, trực tiếp nói cho tôi biết không
được sao.”
Nói xong liền thấy thứ trong ngực biến mất, Dụ Ninh
ngẩng đầu lên liền thấy Tống Diễn ôm chó lên, từ trên cao nhìn xuống:”
Dương tiểu thư, đối với ai cô cũng tỏ vẻ quen biết thế này sao?”
Nói về độ tự làm thân, sao tôi có thể sánh bằng anh chứ, Dụ Ninh thầm châm
chọc trong lòng một câu, chậm rãi đứng lên, không chịu yếu thế mắng
trả: "Tống tiên sinh đối với ai cũng xấu tính như vậy sao? Hay chỉ thái
độ với tôi như vậy?”
Tròng mắt như đao nhọn, Tống Diễn cảm giác
cô gái trước mặt không giống với người ngày hôm qua chút nào, mặc dù vẫn là bộ dáng ấy, nhưng cặp mắt hạnh kia lại tràn đầy linh động:” Xem ra
Dương tiểu thư không những tự quen thân mà còn hay nghĩ nhiều.”
Dụ Ninh nhếch miệng cười một tiếng, có vẻ rất cao hứng:” Không có việc gì
anh giải thích với tôi làm gì, tôi sẽ hiểu lầm.” Nói xong lại sờ sờ Tiểu Bố đang kêu gào giãy giụa trong ngực Tống Diễn:” Tiểu Bố ngủ ngon, Tống tiên sinh cũng ngủ ngon.”
Không cho Tống Diễn cơ hội cãi lại, mái tóc quăn dày thoáng lên, Dụ Ninh đã cách xa mấy bước.
Nhìn bóng lưng của cô, con ngươi hẹp dài hơi híp lại, vậy mà cô ta không
quay đầu lại dù chỉ một lần, lần trước, khi gặp anh còn tỏ ra tình cảm
lắm, thật đúng là cùng một giuộc với Lâm thị, chỉ coi trong giá trị con
người anh nên mới tìm cách lấy lòng.
"Gâu gâu......" Thấy bóng lưng Dụ Ninh biến mất không thấy nữa, Tiểu Bố còn uất ức kêu hai tiếng.
Tống Diễn nhìn cặp mắt to đầy lưu luyến của nó, nhẹ buông tay đặt nó xuống
đát, sau khi đi, nguyên chủ để lại cho anh không ít phiền toái, ngoại
trừ một công ty đày rối loạn và cha mẹ không bớt việc thì còn có phiền
toái nho nhỏ chưa gì đã dịnh làm phản này.
Buổi tối, trước khi
chìm vào giấc ngủ, Tống Diễn lăn lộn trên giường mấy lần, cuối cùng lại
thấy hai móng vuốt bên mép giường và đôi mắt to tròn của Tiểu Bố nhìn
mình.
Giữa đêm khuya nhìn thấy một đôi mắt đen như mực như thế, quả là doạ người, Tống Diễn chọc chọc đầu nó:” Tao đánh thức mày sao?”
Tiểu Bố nghiêng đầu một chút, lè lưỡi nhìn Tống Diễn.
Tống Diễn nghĩ tới việc mỗi khi tỉnh lại luôn thấy Tiểu Bố ngủ ben cạnh
mình, thái độ nhu hòa một chút, vuốt vuốt đầu nó, "Xem ra mày đang muốn
trèo lên giường tao nhưng không may bị bắt tại trận phải không.”
Nói xong,Tống Diễn lại nghĩ tới Lâm thị, khi cô ta lên giường với người
khác thì đã nghĩ gì? Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Tống Diễn liền lắc đầu
quăng ra ngoài, đời trước đã qua, nghĩ đến cái này làm gì, bất kể lúc ấy cô ta nghĩ gì thfi anh vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho con người
này.
Nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu lại thoáng qua một khuôn
mặt giống hệt Lâm thị, Tống Diễn nhìn Tiểu Bố thoả mãn cọ cọ tay anh, cô gái kia chơi với con chó thật vui vẻ, so với khi cười với anh, còn vui
vẻ hơn.
A, đột nhiên biến lạnh nhạt là muốn lạt mềm buộc chặt sao, mà quả thật, anh đa xđúng theo ý cô ta, nghĩ về cô ta rồi đấy.
Tống Diễn nhắm mắt nằm xuống một giấc ngủ đến trời sáng.
......
Trải qua hai ngày thử điều chỉnh, Dụ Ninh đã sắp xếp lại thời gian làm việc
và nghỉ ngơi của nguyên chủ, nếu thay đổi qua nhiều sẽ khiến người nhà
họ Dương nghi ngờ nên cô chỉ chỉnh thời gian rời giường của nguyên chủ
từ 1h chiều thành 12 h trưa, đến đây ba ngày rồi mà còn chưa ăn sáng với người nhà một bữa nào trọn vẹn.
Có lẽ nghĩ rằng không có người
nào rời giường sớm nhưng đói bụng lại không đi ăn sáng nên khi Dương phụ mở cửa thấy Dụ Ninh ăn mặc chỉnh tề, lập tức nhíu mày:"Một đêm không
ngủ?"
Dụ Ninh đang tu luyện, còn tưởng rằng Dương Nguyện lại đến gây chuyện, không ngờ ngoài cửa là Dương phụ, ngẩn người nhưng không hề
giải thích , "Có chuyện gì sao?"
"Nếu tỉnh thì đi ăn sáng, chúng ta nói chuyện trên bàn cơm.”
Dụ Ninh có chút ngạc nhiên vì Dương phụ muốn trao đỏi với mình, mấy ngày
qua, hai người chỉ dừng lại ở việc chào hỏi nhau, chẳng lẽ trước khi cô
đến, nguyên chủ đã gây ra chuyện gì.
Dụ Ninh đi theo Dương phụ
xuống lầu, không thể không nói,không có sự xuất hiện của cô, buổi sáng ở Dương gia còn rất náo nhiệt nha, chu lan ngồi xem TV cùng Dương Nguyện, không biết nói cái gì, tiếng cười tràn ngập khắp căn phòng.
Mà Dương An ngồi một bên nghịch điện thoại di động, không có việc gì lại chen vào mấy câu, khiến không khí càng thêm tích cực.
Dụ Ninh nhớ lại những bữa cơm tối cả nhà ăn cùng nhau, bàn cơm tĩnh lặng
chỉ có tiếng bát đũa va chạm nhau, lúng túng, cứng nhắc làm người ăn cơm chẳng ngon. Hơn nữa, số lần nguyên chủ ăn cơm cùng bọn họ chỉ có thể
đếm được trên đầu ngón tay, bởi phòng ăn có bốn cái ghế, không có chỗ
cho cô ấy, cuối cùng, một người giúp việc phải mang một chiếc ghế từ chỗ khác cho nguyên chủ, chiếc ghế màu xanh lá nằm trwo trọi giữa bốn chiếc ghế hoàn toàn, như thể muốn nói chủ nhân chiếc ghế hoàn toàn không
thuộc cái gia đình này vậy.
Nghe tiếng động, Dương An ngẩng đầu liếc nhìn, thấy sau lưng Dương Phụ là Dụ Ninh, rất ngạc nhiên:” Hôm nay dậy sớm vậy.”
"Ừ." Dụ Ninh gật đầu một, "Buổi sáng tốt lành."
Dụ Ninh giống như là một chisc máy hút âm thanh, vừa xuất hiện, cả phòng
khách đều yên tĩnh lại, không thấy tiếng nói cười như vừa nãy.
Dụ Ninh không giống như nguyên chủ, rõ ràng gào thét Dương Nguyện chiếm
đoạt đồ của mình nhưng trong lòng lại vô cùng tự ti, như thể người ăn
cắp là cô ấy. với không khí an tĩnh như thế, Dụ Ninh chẳng hề quan tâm,
cô đi thẳng đến bàn ăn, ngồi xuống chờ Dương phụ nói chuyện.
Sau đó Dương phụ cũng ngồi vào vị trí của ông ấy.
Sau khi Dương Nguyện thấy Dụ Ninh ngồi xuống, ánh mắt liền lạnh lẽo, cô
còn tưởng mấy ngày nay Dương Ninh đã đàng hoàng hơn, ai ngờ vẫn chỉ biết gây sự như thế.
Dương An thấy Dương Nguyện đứng đó mà không ngồi vào bàn, nghi hoặc nhìn cô:” Sao vậy?”
Dương Nguyện nhìn lướt qua vị trí Dương Ninh ngồi, đứng thẳng không nói một lời.
Dương An vốn tính tình tuỳ tiện, xuề xoà, chỉ thấy vẻ mặt em gái không hợp
lí, nên cũng đứng đó, muốn an ủi cô mà không biết nói gì, sao hai người
lại chiến tranh rồi.
Dương An không hiểu, Chu Lan lại nhanh chóng nhìn thấu, bà đi mấy bước đến trước mặt Dụ Ninh:” Đó là vị trí của Nguyện Nguyện.”
Dụ Ninh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt giống mình mấy phần
này, hai người dường như đã nhìn nhau thật lau, chống lại ánh mắt Dụ
Ninh, chu lan bắt đầu tránh né, dời đi hướng nhìn.
"Thật xin lỗi." Dụ Ninh cũng không tỏ thái độ, dứt khoát xin lỗi rồi ngồi vào chiếc ghế xanh lá duy nhất trong phòng.
Thấy vậy, trong lòng Dương Nguyện lại nhịn không được sự uất ức, nếu cô ta
không về thì thật tốt, bất kể là vị trí kia hay những cái khác, tất cả
thuộc về cô là điều đương nhiên, mà không phải giống như hiện tại, chỉ
có thể uỷ khuất đứng một góc, chờ người khác ra mặt giúp mình.( Con mẹ
được lợi còn bày đặt, đậu phộng đã hè nóng còn ức chế thêm)
"Một vị trí mà thôi, ngồi đâu chả được.” Dương hụ cau mày nói.
Dương Nguyện đi tới trước mặt Dụ Ninh, "Ba nói rất đúng, hay là tôi ngồi đây đi."
Hôm nay lại chơi trò giành ghế hả, Dụ Ninh nghe giọng nói nức nở của Dương
Nguyện, nếu cô thật sự làm như vậy, không biết cô tasex như nào, cuối
cùng cô đã hiểu vì sao trong tư liệu, nguyên chủ được đánh giá là người
phụ nữ độc ác, tính tình nóng nảy rồi, với hoàn cảnh này, độc ác hay
không cô không biết nhưng nóng nảy là chắc chắn.
Dụ Ninh không
động, coi như không nghe thấy, mà Dương Nguyện cũng vậy, cả căn phòng
như đóng băng, cho đến khi tiếng nước rơi xuống nền gạch, thời gian mới
bắt đầu chảy.
"Chuyện gì để ăn sáng xong lại nói, tôi đi trước.” Dụ Ninh đẩy ghế đứng lên, bưng ly sữa tươi trên bàn liền lên lầu.
Dụ Ninh mới vào phòng, Dương An liền đuổi theo.
"Tính tình của em thay đổi.”
Dương An đứng tựa ở cửa ra vào, nhẹ nhàng nói.
Dụ Ninh bưng lên ly sữa tươi uống một hớp, vốn dĩ cô cũng không đói lắm,
nhưng vừa uống một ít lại bỗng phát hiện bụng có chút chống rỗng.
"Nếu là trước kia, đoán chừng em sẽ đập vỡ tất cả đồ trên bàn, sau đó xông vào đánh nhau với Nguyện Nguyện.”
Dụ Ninh không quan tâm nhún vai một, "Thế sao? Không được xem náo nhiệt, cảm thấy tiếc?"
Dương An tiến lên vài bước vuốt vuốt đầu Dụ Ninh, "Không phải, cảm thấy em càng như vậy càng làm cho người ta đau lòng hơn.”
Bị một người đàn ông xa lạ sờ đầu, Dụ Ninh có chút đờ đẫn, mà khi cô còn
đang ngơ ngẩn, trong nháy mắt lại bị ôm vào bờ ngực ấm áp:” Về sau, bất kể thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Dụ Ninh đẩy Dương An ra, "Không cần."
"Thật là một cô bé không đáng yêu.” Dương An giả bộ bi thương vuốt ngực, cười nói.
So với Dương Nguyện động một chút là khóc, cô có chỗ nào không đáng yêu
chứ, Dụ Ninh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Dương An:” Tôi nói không cần,
nghĩa là tôi thật sự không cần, tôi không cần bất kỳ ai bảo vệ bản thân
cả.”