Đổi một bộ xiêm y, Dụ Ninh vốn định đi lên phòng trên tìm mẫu thân nguyên chủ, khong ngờ lại bị Liễu Khanh chặn ở cửa viện.
Bộ dáng của Liễu Khanh và nguyên chủ không hề tương tự nhau dù chỉ một
phần, đôi mắt hơi nhỏ, khoé mắt rủ xuống thoạt nhìn có vẻ không dễ gần,
ngũ quan không đẹp, nếu không phải trên người mặc vào lụa là gấm vóc,
diện mạo chỉ có thể tính là một thiếu niên bình thường.
Giúp đỡ
người ngoại bắt nạt muội muội của mình, đúng là một vị ca ca tốt, thấy
Liễu Khanh tức giận trợn trừng mắt lên với bản thân, Dụ Ninh liền hiểu
rõ nguyên nhân, nàng khẽ cười một tiếng, phỏng chừng là tin Bạch Hà tức
giận chạy ra từ phòng nàng đã truyền đến tai vị này.
“Ngươi nói gì với tiểu Hà đó!” tay áo vung lên, ngón tay Liễu Khanh thẳng tắp chỉ vào chóp mũi thiếu nữ.
Dụ Ninh bình tĩnh hất tay hắn ra:” Người chạy đi truyền tin cho người
không nói hết cho ngươi sao? Ta còn không biết, trong phủ này còn có cái lệ thiếu gia đi quản chuyện trong viện của muội muội.”
“Thái độ đối đãi huynh trưởng của ngươi là thế này sao!”
So với hắn, cô đã có thể nói là ôn tồn hoà nhã đúng không?
Để tránh bị thêm một lần cảnh cáo thoát li tính cách nhân vật, Dụ Ninh
không tiếp tục cãi cọ với kẻ này, cô chỉ lạnh lùng quét mắt về phía hắn
một cái:” Tránh ra, ta muốn đi thỉnh an mẫu thân.”
Thân thể Liễu
Khanh nghiêng đến chặn đường, khiến Dụ Ninh không thể bước ra ngoài nửa
bước, miệng lại không ngừng giáo huấn:” Ngươi nghĩ là tiể Hà là nha hoàn của ngươi sao? Để nguwoi có thể tuỳ ý răn dạy, nàng ấy thiện lương như
vậy, bị ngươi đối xử thế không biết đang thương tâm đến mức độ nào, bây
giờ ngươi đi theo ta đi xin lỗi nàng ấy.”
Nói xong, tay đã vươn ra nắm cổ tay Dụ Ninh, kéo nàng ra ngoài.
Thân thể hiện tại của Dụ Ninh chính là thân thể được điều chỉnh ý hệt với
thế giới thứ nhất, mỗi một vòng chơi đều căn cứ bản thể để cải tạo, sửa
chữa, vì vậy đây vẫn là cơ thể của nàng, thế nên, đối với sự lôi kéo của Liễu Khanh, Dụ Ninh vẫn lù lù bất động.
“Ngươi cứ như vậy đứng xem.” Dụ Ninh nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ, đứng bên xem diễn của tiểu Nho.
Nghe lời nàng nói, trong lòng tiểu Nho cứng lại, bỗng cảm thấy thiếu nữ
trước mặt đã không phải Liễu Y của quá khứ, nhưng mà, không giống thì đã làm sao, Liễu gia cũng chỉ có một vị thiếu gia là Liễu Khanh, sau khi
lão gia đi, chẳng phải mọi chuyện trong cái nhà này đều do thiếu gia làm chủ hay sao, nghĩ đến đây, lại bắt đầu giả vờ giả vịt, nắm ống tay Dụ
Ninh đưa về phía Liễu Khanh:” Thiếu gia, ngài cũng không thể đối xử với
tiểu thư như vậy, tiể thư sao có thể đi xin lỗi Bạch Hà được chứ, nàng
cũng không cố ý nới Bạch Hà là đứa trẻ mồ côi ăn nhờ ở đâu........”
Dụ Ninh hừ một tiếng, nha đầu này, khả năng khuyên can cũng giỏi quá đi.
Quả nhiên, nàng ta chưa nói xong, lửa giận của Liễu Khanh liền hừng hực,
ánh mắt nhìn Dụ Ninh như thể hận khong thể xé đôi nàng ra:” Thế nhưng
ngươi dám nói Bạch Hà là trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu, ngươi dựa vào cái gì
mà nói như vậy! Ngươi cho ngươi là ai, bất quá là nữ nhân bị phá tướng.”
Âm thanh nói chuyện thật lớn thu hút sự vây xem của đám nô tài, Dụ Ninh
cảm thấy lửa đã cháy đủ, cũng không kém nhiều liền bỏ tay ra khỏi tay
hắn, cầm khăn lau khoé mắt không hề có lệ, giọng nói lại lạnh băng
băng:” Vì một người ngoài mà ngươi có thể đối đãi với muội muội ruột
thịt như vậy.”
“Hừ.” Thấy bộ dáng này của Dụ Ninh, Liễu Khanh cảm thấy bản thân đã thắng lợi trong trận chiến khôi hài này, ánh mắt nhìn
về phía Dụ Ninh thể hiện sự khinh thường đến cực điểm:” Sao mẫu thân có
thể sinh ra một kẻ bụng dạ hẹp hòi, vì tư lợi như ngươi chứ, nếu có thể, ta thà rằng Bạch Hà mới là muội muội của ta.”
Đuôi lông mày khẽ
nhếch, trong tư liệu không đề cập tình cảm Liễu Khanh dành cho Bạch Hà
là gì, nàng còn tưởng rằng hắn thích nàng ta, nhưng từ bây giờ xem ra,
có vẻ cũng không đơn giản như vaayh, hắn nói, hắn tình nguyện Bạch Hà là muội muội của hắn, biểu cảm thực chân thực, không một nam nhân nào
nguyện ý người mình thương trở thành muội muội của mình cả.
Nghĩ nghĩ, trong đầu Dụ Ninh đột nhiên hiện lên khuôn mặt Cố Tỉ Vực, đương nhiên ngoài trừ biến thái ra.
Lại nói tiếng, có thể để nữ nhân mình thích gả chon am nhân khác, không
phải thằng ngốc chính là kẻ điên, nói vậy, liễu khê thật sự coi Bạch Hà
như muội muội để yêu thương, thánh quang của nữ chủ thật lợi hại, có thể khiến một người nam nhân coi muội muội ruột thịt là rác rưởi, cô nương
nhà người ta mới là trân bảo.
Liễu Khanh thấy Dụ Ninh không nói
gì, tưởng bản thân đã tổn thương được nàng, vì báo thù cho Bạch Hà, sự
đắc ý trên mặt như sắp trào ra:” Được rồi, chỉ cần bây giờ ngươi theo ta đi xin lỗi Bạch Hà, sau đó cam đoan về sau sẽ yêu thương muội ấy như tỷ muội, có thứ gì tốt đều cho nàng trước, ta sẽ không so đo với ngươi
nữa.”
“So đo cái gì?” Dụ Ninh ngẩng đầu mờ mịt nói:” Vì sao ta
phải đưa đồ tốt cho nàng, vì sao ohari yêu thương nàng như tỷ muội ruột
thịt, rõ ràng nương chỉ sinh ra một nữ nhi là ta.”
“Ngươi điếc! Lời ta ngươi đều không nghe thấy?”
Liễu Khanh là thiếu gia duy nhất của nhà họ Liễu, từ nhỏ đã quen được nuông
chiều, hơn nữa, nguyên chủ vẫn luôn mang bộ dáng nhu thuận nghe lời, cái gì cũng nhường cho hắn ta, để nàng đi hướng đông nàng cũng không dám đi hướng tây, bây giờ bị coi như không như vậy, lại ở trước bao nhiêu hạ
nhân, nhất thời, Liễu Khanh không nhịn được giơ tay lên.
“Súc sinh, ngươi buông tay xuống!”
Nghe được giọng nói trung khí mười phần như vậy, thân thể Liễu Khanh khẽ
run, lập tức bỏ tay xuống, lui ra một bên ẩn hình thành con chim cút,
nếu nói trong phủ này, hắn sợ ai nhất thì không ai khác ngoài Liễu lão
gia, từ trước đến nay, Liễu lão gia chưa bao giờ vì hắn là con trai duy
nhất mà nương tay, nói đánh liền đánh đến chết, bảo rằng dù chết vẫn có
thể tìm đứa con ở chi dưới đến kế thừa gia nghiệp.
Hơn nữa, nửa năm trước biết được một việc cũng khiến Liễu Khanh tự chột dạ, nhìn thấy Liễu lão gia liền sợ hãi trong lòng.
“Lá gan ngươi to thật, vì người ngoài mà muốn đánh muội muội của mình.”
Liễu phu nhân bước nhanh đến bên người Dụ Ninh, ôm nữ nhi vào lòng, cũng
không như mọi khi nói đỡ cho con khi lão gia giáo huấn hắn, nàng còn
tưởng quan hệ huynh muội hai người họ không tệ, không ngờ ca ca lại đi
khi dễ, bắt nạt muội muội như vậy.
Khi hạ nhân chạy đến báo, nàng còn không tin, lại ngăn không được lão gia nên đành cùng hắn đến xem
tình hình, trên đường lại nghe có nô bộc truyền rằng Liễu Khanh nói Liễu Y sau khi sinh ra, đáng ra nên dìm chết, hắn chỉ mong Bạch Hà làm muội
muội của hắn.
Lời truyền đầy tính thổi phồng, thêm mắm dặm muối,
tất nhiên nàng vẫn không tin, con nàng chỉ hơi nghịch ngợm, kể cả có bắt nạt muội muội cũng không có khả năng nói ra những lời như vậy, còn gọi
người đem tên nô bộc kia trói lại chuẩn bị bán đi.
Không nghĩ
tới, vừa đến thì tháy tình cảnh này, huynh trưởng còn đưa tay đi đánh
muội muội, đôi với những gì nghe được cũng tin thêm vài phần.
“Sao ta có thể sinh ra đứa nghiệt súc như mày, còn không mau quỳ xuống!”
Nhìn nữ nhi mảnh mai đứng trước cửa viện, Liễu lão gia tức đến đau cả
ngực, không đợi Liễu Khanh quỳ xuống liền một chân giơ lên, đạp về phía
hắn.
Liễu Khanh ngao ngao kêu vài tiếng, không còn nhìn thấy thần thái giễu võ giương oai như trước:” Cha, cha....... chỉ là đùa giỡn với muội muội...... Ngươi đừng đánh ta......”
Liễu Khanh nói xong
lại nhìn về phía Dụ Ninh, hưng không nghĩ rằng, người ngày thường luôn
luôn đứng r ache chắn cho mình mỗi khi mình bị đánh lại đang uỷ khuất
ghé vào lòng Liễu mẫu, đến ánh mắt cũng không thèm hướng về phía này.
Thấy vậy, ánh mắt hắn nảy lên vài phần oán độc, nếu không phải nàng ta khi
dễ Bạch Hà, hắn cũng sẽ không chặn đường, càng không bị nhục nhã như thế này.
Sau khi lớn, Liễu Khanh đã lâu không phải quỳ nữa, cảm giác khắp nơi đều có ánh mắt của hạ nhân nhìn về phía này, lại không muốn
quỳ xuống.
Liễu lão gia nâng tay đánh hắn hai cái:” nhìn thế là sao, ý gì, muội muội ngươi bị khi dễ, còn phải chạy ra cầu cạnh cho ngươi à.”
Liễu lão gia xuất thân võ tướng, hiện tại mới hơn bốn mươi, thể lực vẫn còn, hai bàn tay này trực tiếp đánh đến mức Liễu Khanh bật cả máu miệng, hắn đau đến hai chân như nhũn ra, bỗng liền quỳ xuống.
“Đừng đánh..... Con biest sai rồi...... “
Thấy hai cái tát đã khiến hắn chảy cả nước mắt nước mũi, Liễu lão gia tức giận, ghê tởm, đá thêm vài đá.
Dù sao cũng là con của mình, Liễu phu nhân cảm thấy đau lòng, thế nhưng
lại nhớ đến nx nhi trong ngực, cũng không cản Liễu lão gia dừng tay, mà
chỉ nói:” Được rồi được rồi, ngươi muốn dạy con thì tìm chỗ nào mà giáo
huấn đi, đừng để nữ nhi nhìn tháy, nàng sao có thể chịu được mấy thứ
này.”
Liễu lão gia cảm thấy cũng có lí, có lần hắn đang đánh Liễu Khanh, nữ nhi đột nhiên nhào ra che cho huynh trưởng, trúng một cước,
nữ nhi da thịt mềm mại, phải dưỡng nửa tháng mới khoẻ lại, cũng bở
chuyện này mà số lần hắn đánh Liễu Khanh cũng ít đi rất nhiều, nhớ tới
đây, Liễu lão gia lại hận không thể đạp cho thằng nghịch tử này mấy đá
ữa, muội muội nó đối tốt với nó như vậy, nó còn dám nói ra mấy lời lẽ vô liêm sỉ đó.
Kêu hai gã sai vặt lôi cổ Liễu Khanh tống vào từ
đường, LIễu lão gia sờ sờ đầu trấn an Dụ Ninh:” Đầu óc ca ca ngươi có
vấn đề, mấy lời hắn nói, ngươi đừng để trong lòng, ta thay ngươi đi giáo huấn hắn.”
Dụ Ninh nhẹ nhàng gật đầu một cái, óc lại đang suy
xét một việc, nàng cùng Liễu lão gia và Liễu phu nhân đều giống nhau vài phần, có thể nói, nìn diện mạo của bọn họ, nàng có thể khẳng định bọn
họ chính là cha mẹ của khối thân thể này.
Trong khi đó, so về mặt mũi, lúc ban đầu, nàng chỉ cảm thấy Liễu Khanh không giống nguyên chủ
một chút nào, không nghxi đến, hắn cũng chẳng giống hai vợ chồng Liễu
gia dù chỉ một chút.
Vợ chồng Liễu gia cso diện mạo được coi là xuất chúng, mà Liễu Khanh lại như con nhà người khác.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh thử đem mặt Bạch Hà để một bên, so sánh với Liễu
Khanh. Việc này thật đúng là khiến nàng phát hiện hai người đó có vài
phần tương tự, tuy bộ dáng Bạch Hà khá thanh tú nhưng ngũ quan bọn họ
không hề thiếu điểm giống nhua, ví dụ như hình dạng mũi, khuôn moi, còn
cso cái trán hẹp và lỗ tai dày.
Chỉ là, Bạch Hà phát triển tốt hơn một chút.
Nếu mọi chuyện đều đúng với suy nghĩ của nàng thì hành động của Liễu Khanh
hợp lí hơn rất nhiều, hắn thương Bạch Hà nhiều hơn nguyên chủ bởi vì căn bản, Bạch Hà mới là muội muội ruột thịt của hắn.
………………..
“Ngươi nói xem có chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Nho run run quỳ dưới đất, sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên.
Dụ Ninh hoàn hồn nhìn thoáng qua Liễu phu nhân, nàng nên làm gì để để lộ
manh mối cho Liễu mẫu, hơn nữa tin tưởng những gì nàng nói để đi tìm
manh mối, hay bản thân cứ kiếm chứng cớ để xác nhận phán đoán rồi mới
lựa thời điểm nói cho bà.
Thấy Dụ Ninh quay qua nhìn mình, Liễu phu nhân còn tưởng nàng lại đang đau lòng cho hạ nhân, đưa tay sờ đầu nàng trấn an.
“Nương biết ngươi tâm địa thiện lương từ nhỏ, tính cách nương cũng như vậy, nữ nhi ngoan, ngươi cũng biết khi mình đối tốt với một người khác cũng sẽ
không khiến họ đối tốt lại với mình, nương từng khổ vì điều này, không
muốn nữ nhi của mình cũng như vậy, ta còn tưởng ở trong phủ sẽ bảo vệ
được ngươi, ngươi không biết cũng lòng người hiểm ác cũng không sao cả,
nhưng không ngờ ngươi lại bị đám nô tài này bắt nạt đến vậy.”
Nói xong, Liễu phu nhân lập tức nổi giận đùng đùng ném một chén trà về phía tiểu Nho:” Ngươi nói rõ xem có chuyện gì xảy ra! Không nói là không
muốn lưỡi của mình nữa rồi?”
Nước trà nóng giội thẳng lên đầu,
tiểu Nho đau hô vài tiếng lại không dám đưatay lên sờ, chỉ sợ LIễu phu
nhân thật sự cắt đầu lưỡi mình đi.
Cha mẹ nguyên chủ thật tốt,
nhớ lại kết cục của nguyên chủ trong tư liệu, Dụ Ninh thật không hiểu,
cso một cặp phụ mẫu hết lòng che chở như vậy, sao nguyên chủ vẫn có thể
đi đến bước đường đó.
Bất quá, trong tư liệu chưa đề cập đến
những gì LIễu gia gặp phải sau này, hẳn là đã vấp phải cái gì, bằng
không, Liễu gia chỉ kém Trấn Nam vương phủ một chút, cũng không hải
không có quyền lên tiếng, nữ nhi sống không tốt ở đó, sao bọn họ cso thể không biết được điều gì, thế nhưng những thông tin nàng nhận được lại
chưa từng nói qua việc Liễu phụ Liễu mẫu đi đến vương phủ gặp nguyên
chủ, chỉ có nguyên chủ vào vương phủ rồi chưa từng ra ngoài, đến cuối
cùng, khi nàng bị đuổi ra thì Liễu gia đã về tay Liễu Khanh rồi.
Hai vợ chồng Liễu gia đều có thân thể khoẻ mạnh, cũng không có khả năng đột nhiên nhiễm phải bệnh hiểm nghèo, vậy thì chỉ có bỗng gặp tai hoạ bất
ngờ.
……………….
Sau đó, tiểu Nho không dám giấu giếm đem mọi
chuyện nói ra, bởi vì sợ thủ đoạ của LIễu phu nhân mà đến việc bản thân
muốn lấy bình thuỷ tinh của Dụ Ninh cũng phơi bày.
Nàng càng nói, Liễu phu nhân càng tức đến phát run, tuy từng tưởng đến cách thức của
đám nô cộc nhưng đến khi nghe chi tiết, nàng vẫn không khống chế được mà giận dữ.
Nàng tạo ra oan nghiệt gì mà sinh ra một đứa ăn cây táo rào cây sung như vậy.
ấm trà trên bàn bị Liễu phu nhân dùng sức ném xuống, nện trên đầu tiểu
Nho, thấy nàng chảy máu đầy đầu ngã xoài trên nền đất vẫn không bớt
hận:” Liễu gia cho ngươi ăn cho ngươi mặc, có lỗi gì với ngươi sao,
ngươi còn dám tác oai tác quái trên đầu tiểu thư, không biết còn tưởng
ngươi là công chúa.”
Tiểu Nho quỳ trên đất run lên cầm cập, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã tràn ra một mùi thối.
Liễu phu nhân ghét bỏ che mũi:” Người tới, kéo nàng ta xuống, nếu nàng ta đã muốn làm tiểu thư như vậy thì giao cho nàng ta ra ngoài.”
Nàng
đắc tội Dụ Ninh, Liễu phu nhân tất nhiên không thể để nàng ta gả cho phú thương làm tiểu thiếp, để nàng ta được sống nhung lụa, có nha hoàn gì
đó, vậy chỉ còn có bán đi làm kĩ nữ.
Tiểu Nho sợ đến mức điên cuồng, liều mạng giãy giụa cầu xin.
“Tiếu thư, tiể thư, cứu cứu em....... Ô Ô, tâm địa tiểu thư thiện lương
nhất......Đều là Bạch Hà, nàng ta cho ta bạc..... Bạc..... cứu cứu
ta-----“
Nô bộc tuỳ tay cầm miếng giẻ chặn miệng nàng lại, thấy
nàng ta còn giãy giụa không ngừng liền vung hai bàn tay, sức bà ta vốn
lớn, hai bàn tay trực tiếp khiến người hôn mê bất tỉnh.
“Ta sẽ
không bán nàng đến nơi dơ bẩn, chỉ doạ doạ nàng da một chút thôi.” Liễu
phu nhân thấy Dụ Ninh nhìn tiểu Nho bị tha đi, lại nghĩ đến tính cách
của nữ nhi, liền thở dài nói.