Vài ngày tiếp theo cũng không thấy Sở Cẩn có ý định quỳ xuống, thiếu nữ kia lại ảo não quay trở lại căn nhà nhỏ.
Theo sau là một cái kiệu, lúc nàng ta tới, Dụ Ninh đang rối rắm chuyện
giặt quần áo, tới tận bây giờ nàng mới ý thức được việc làm hạ nhân
không dễ dàng chút nào, muốn chịu đựng sự ghẻ lạnh của chủ nhân, còn
phải phụ trách quét dọn, nấu cơm, cuối cùng tất cả quần áo mặc một lần
thay ra cũng đến tay mình.
Thấy một cái kiệu đi tới, Dụ Ninh bỗng thấy nhẹ nhõm, mặc dù bị nàng dây dưa quá nhiều, Sở Cẩn bắt đầu xem kinh Phật rồi, nhưng nhìn bộ dáng của hắn rõ là đối phó, hoàn toàn không cho chữ vào đầu.
Nếu cứ tiếp tục ở như thế này, cũng không biết đến bao giờ Sở Cẩn mới
có thể quy y cửa Phật, nói không chừng, trước khi đợi đén ngày đó, nàng
đã không chịu được mấy công việc vặt này mà xuất gia, niệm kinh cùng mấy tên đầu trọc kia.
"Cha ta bảo ta đến đón biểu ca.” Thiếu nữ khinh thường lướt về phía phần thân Dụ Ninh :” Ta nghe nói ngươi là một nha hoàn, phải mặc như vậy để
đi theo biể ca, vất vả ngươi rồi.”
Nói đến trang phục, đây cũng là một trong những vấn đề khiến Dụ Ninh
phải đau đầu, vốn dĩ ngực nguyên chủ không hề nhỏ, hơn nữa sau khi nàng
luyện công rèn luyện thân thể, nó lại tiếp tục phát triển thêm.
Mấy ngày nay, mặc dù cũng có buộc lỏng ra nhưng vẫn thấy khó chịu.
Thấy Dụ Ninh không để ý mình, thiếu nữ hung hăng lườm nàng một cái, dậm chân chạy đén phòng Sở Cẩn.
Dụ Ninh sợ Sở Cẩn cứ ru rú trong nhà sẽ bị bệnh nên bình thường vẫn mở cửa ra.
Cho nên khi thiếu nữ trực tiếp xông vào, Dụ Ninh đang chờ nghe được
giọng nói vênh véo tự đắc của cô ta thì bỗng nhận được một tiếng kêu ỏn
ẻn :” Cẩn ca ca.”
Âm thanh yếu ớt khiến Dụ Ninh thật sự hoài nghi người vừa nãy mình tiếp xúc có phải thiếu nữ nàng biết hay không.
"Phụ thân nói Sở phu nhân làm vậy là không đúng, sao có thể thừa dịp bá
phụ đi xa liền đem ca để trên núi, cha ta đã cho người thông báo với bá
phụ, nhưng trong thời gian này, Sở ca cũng không thể cứ mãi ở trên núi
như này được, nên bảo ta đón ngươi xuống núi.”
Dụ Ninh đang đoán xem Sở Cẩn sẽ đồng ý hay cự tuyệt thì nghe một tiếng nhàn nhạt truyền đến :” Được.”
Đồng ý nhanh như vậy? Xem ra dù không nói nhưng hắn cũng chẳng thích ăn chay.
Theo lời thiếu nữ thì cô ta là người bên nhà mẹ đẻ nam chính, vậy mới
gọi Sở lão gia là bá phụ, mà Ngô thị lại gọi Sở phu nhân. Thế nhưng nhớ
lại trường hợp mấy ngày hôm trước có thể thấy nhà ngoai nam chính cũng
chả đáng tin là bao.
Có lẽ bọn họ định để Sở Cẩn cưới vị biểu muội này, ý là người nhà với
nhau, lúc ngươi khó khăn ta đối với ngươi không tệ, căn bản là điều kiện ở trên núi này quá kém, vậy nên khi có đường ra, Dụ Ninh không nhịn
được nghĩ về hướng tốt.
Dụ Ninh thu thập qua loa đồ đạc, rồi đỡ Sở Cẩn vào kiệu xuống núi.
Đến chân núi thì Sở Cẩn lại được chuyển vào xe ngựa, sau đó, thiếu nữ
cũng chui vào, Dụ Ninh và gã sai vặt cảm thấy không sao cả, ngồi cùng
nhau với người đánh ngựa