Trong cõi thiên địa này, thứ thâm sâu khó dò nhất
nào phải biển rộng, nào phải phong vân, cũng chẳng phải yêu ma hay thiên uy, mà là lòng người, đặc biệt là lòng kẻ tu hành.
Bất kỳ một kẻ tu hành nào cũng đều có Đạo riêng trong lòng mình. Tuy
hiện tại, Phong Lăng hãy còn chưa sáng tỏ nẻo Đạo của bản thân, song
Thanh Dương lại đang dẫn dắt nàng. Đạo của y, đương nhiên là Đạo có thể
thọ sánh trời cao, trường sinh bất lão. Niềm mong cầu thẳm sâu trong tâm khảm ấy cũng là mục đích tu hành của mỗi một tu sĩ trong trời đất.
Ngoài ra, trong lòng y còn có một nỗi chấp trước; chấp trước ấy cũng
có thể gọi là trách nhiệm trong tâm y. Thanh Dương cho rằng bản thân
mình có trách nhiệm phải hoàn thành tâm nguyện chưa thành của sư phụ,
giữ cho Thiên Diễn Đạo Phái không diệt vong; đồng thời dẫn dắt các sư
đệ, sư muội cùng đệ tử của mình sống sót qua đại kiếp sắp giáng lâm của
trời đất. Đó chính là con đường mà giờ đây y phải đi.
Mà con đường ấy, là chính, hay là tà, có phải sát phạt hay chăng, thì y hoàn toàn chẳng để tâm đến.
Ví như vị Thiên Tùng đạo nhân đang ở trước mặt đây, Thanh Dương hoàn
toàn không biết hắn sẽ đuổi theo, song y lại biết chắc chắn sẽ có người
đuổi đến. Trước đó y đã nói với Dung Dương, rằng mỗi nhất cử nhất động
của kẻ tu hành đều phải thận trọng; bởi trời đất sẽ ghi khắc lại từng
lời lẽ của họ.
Trước đó, khi để lộ sự kiệt sức do phải cầm theo pháp trụ Thiên Diễn
mà rời đi, y há lại chẳng biết có kẻ sẽ sử dụng pháp thuật để lần ra
bóng dáng mình đã để lại trên đường?
Thiên Tùng đạo nhân đuổi đến nơi, lại còn muốn cướp đoạt đồ đệ của
Thanh Dương, nhưng chuyện này không thể khiến y nổi giận; bởi lẽ, sát
niệm trong tâm y chưa từng tan đi. Kể từ lúc trở về từ nhân gian, chặt
đứt mối mắc míu giữa mình với Ô Phượng Công chúa, lại tận mắt chứng kiến người thầy dẫn đường của mình ra đi tại Thông Thiên Quán trên ngọn Lạc
Hà, cho đến khi xuyên qua kiếp vân mà trở lại Thiên Diễn Đạo Phái, mắt
thấy Thiên Diễn – nơi mình tu hành từ bé – hóa thành hoang phế; hết thảy những chuyện nối tiếp nhau ấy, sao có thể chỉ dùng nhân quả, vận mệnh,
duyên pháp, một lời mà nói cho hết được?
Lại nói, vì Thanh Dương tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”,
nên trong tâm y đã kết thành bản ngã. Lấy bản ngã làm cội rễ, những ý
niệm hiển hóa thiên ma làm cành, thất tình lục dục trong tâm y chưa từng tiêu tán.
Huống hồ, Thanh Dương vẫn luôn ngẫm nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào đang ở sau lưng mà mưu tính, hãm hại Thiên Diễn Đạo Phái, Thiên Diễn Đạo Phái
có còn gì đáng để người khác toan tính... Thế nên, y đã để lại dấu vết
trên đường, khiến kẻ khác có thể đuổi theo được. Mà đã đuổi nên nơi, thì tất là kẻ thù địch.
Tựa như vừa nghe thấy một chuyện tiếu lâm, Thiên Tùng thoạt tiên chỉ
mỉm cười, nhưng sau đó liền bật cười ha hả. Mắt lấp lánh ánh sáng, hắn
nhìn Phong Lăng chằm chằm. Hắn nói mình có thể phán đoán chuyện sinh tử, vận mệnh của đời người, ấy không phải là lời giả trá, mà trong môn phái của hắn quả thực có truyền thừa như thế.
Kỳ thực, hắn tranh đệ tử với Thanh Dương chẳng phải vì thật sự muốn
thu nhận Phong Lăng làm đồ đệ, bởi Phong Lăng hoàn toàn chẳng phải kiểu
đệ tử mà hắn vừa ý. Hắn chẳng qua chỉ muốn thử xem Thanh Dương liệu còn
thực lực để tự bảo vệ mình hay chăng.
Sở dĩ hắn lần tới đây, là bởi thiên hạ đồn đại Thiên Diễn Đạo Phái sở hữu một pháp môn gọi là Thiên Diễn thuật toán pháp. Nghe đâu, pháp môn
ấy có thể tính toán được chuyện của trời đất, nên hắn muốn đoạt được yếu quyết đó. Lúc đến nơi, hắn cũng đã tính qua, thì thấy chẳng có nguy
hiểm gì, nên mới xuất đầu lộ diện.
Đưa mắt nhìn Phong Lăng, hắn ngầm khởi động yếu quyết thuật toán
trong tâm. Phù văn ẩn ẩn hiện hiện trong mắt hắn. Song sau cùng, hắn chỉ thấy được một mảng huyết sắc từ trên người Phong Lăng, ngoài ra chẳng
thấy được gì nữa.
Hắn đột nhiên cười lớn:
“Ha ha, ta hiểu rồi. Hóa ra trời sinh cô ta là hung thần ác sát.
Ngươi thu cô ta làm đồ đệ chẳng qua chỉ vì muốn tìm một đệ tử hộ phái mà thôi.”
Lời ấy của hắn là để cho Phong Lăng nghe, ý nói Thanh Dương thu nàng làm đệ tử chẳng phải là có ý tốt gì.
Thế nhưng, Phong Lăng lại hoàn toàn chẳng lý gì đến hắn, lại quay sang nói với Thanh Dương:
“Nếu đồ nhi muốn giết hắn, người phải cho đồ nhi một bát nước phù giống như trước mà uống mới được à!”
Nàng ta chẳng hề có chút sợ sệt.
Những kẻ theo sau Thiên Tùng đạo nhân đều kinh ngạc, cùng đưa mắt
nhìn Phong Lăng. Bọn họ muốn xem xem trên người Phong Lăng rốt cuộc có
thứ gì để nàng ta dựa dẫm được, song nhìn đi nhìn lại cũng chỉ nhận thấy Phong Lăng là một nữ tử bình thường. Trừ ý chí lẫm liệt ra, thì nàng ta cũng chẳng còn chỗ nào đặc biệt nữa. Sau khi nghe Thiên Tùng nói như
thế, họ mới tựa như “bừng tỉnh”.
Mỗi người khi sinh ra trên thế gian này, thoạt trông đều chẳng có chi khác biệt, song bên trong mỗi người lại chẳng hề tương đồng. Đó chính
là thứ mà kẻ tu hành gọi là thiên phú, thiên phú của mỗi người mỗi khác. Thiên phú của Hoàng Linh là ở chỗ, thằng bé có được linh giác tiên
thiên mạnh mẽ; còn Phong Lăng, sát khí nặng nề ẩn chứa bên trong thần
hồn của nàng là bẩm sinh mà có, hay là từ thanh kiếm trong tay nàng, thì cả Thanh Dương cũng không dám chắc.
Thanh Dương chẳng hề lấy làm bất an vì bị Thiên Tùng đạo nhân vạch
trần. Chỉ thấy y vươn tay điểm vào trán của Phong Lăng. Một điểm linh
quang in trên trán nàng ta, hình thành nên một vệt ấn phù màu bạc. Ấn
phù ấy trông vô cùng phức tạp, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy ấn phù ấy tựa như
gồm thâu sự thần bí của trời đất. Đấy chính là ấn phù chưởng môn của
Thiên Diễn Đạo Phái. Tiếp đó, lại nghe Thanh Dương cất tiếng:
“Ta dạy con một câu khẩu quyết ngự kiếm, thì con sẽ có thể giết kẻ này.”
“Được!” Phong Lăng nhanh miệng đáp một tiếng thật gọn.
“Con ghé tai qua đây.”
Phong Lăng làm theo lời Thanh Dương. Nàng ta cảm thấy như có một làn
gió mát thổi qua tai rồi tuôn vào lòng, hóa thành một lời nói:
“Tâm buộc vào kiếm.”
Đó chỉ là một lời đơn giản, ý nghĩa cũng quá đỗi rõ ràng. Nếu là bình thường, khi nghe thấy lời này, Phong Lăng đương nhiên sẽ hiểu lời ấy có nghĩa là gì, song có thể làm được hay chăng lại là một chuyện khác. Tuy vậy, khi lời ấy vang lên trong tâm mình, nàng ta buộc miệng đọc theo
một lần, xong liền cảm thấy kiếm trong tay dường như tuôn trào linh lực. Linh lực trùng trùng, vô cùng vô tận.
Cảm giác ấy chỉ có thể lĩnh hội, chẳng thể truyền đạt qua ngữ nghĩa.
* Kính mời các đạo hữu tham gia thảo luận cũng như đón đọc bản dịch nhanh và chính xác nhất tại diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Thiên Tùng đạo nhân lại chẳng để tâm. Trong mắt hắn, linh lực của
Thiên Diễn Đạo Phái đã tiêu tán đến mức này, kẻ duy nhất khiến người
khác không sao nắm bắt được chính là Thanh Dương. Mà Thanh Dương hiện
giờ lại chẳng thể xuất thủ, vậy thì một đệ tử hộ phái vừa mới thu nhận
thì có được bao nhiêu bản lĩnh?!
Đệ tử hộ phái là một nhân vật cực kỳ đặc biệt, bởi họ không quá phụ
thuộc vào linh lực của sư môn. Ví như Phong Lăng, linh lực mà thanh kiếm trong tay nàng ta đem đến đủ để nàng dùng.
Thiên Tùng đạo nhân đã nhìn lầm. Hắn cho rằng Phong Lăng chẳng qua
chỉ là một hung thần ác sát trời sinh, trên người có sát linh, nên mới
được Thanh Dương thu làm đệ tử hộ phái. Hắn đã không nhìn thấy kiếm
trong tay Phong Lăng. Thế nên, đương khi Phong Lăng bạt kiếm trong tay
mình, thì hắn phải kinh hãi một phen.
Chỉ thấy một vệt huyết quang vút thẳng lên không, sát ý đầy trời, xộc thẳng vào tâm thức.
Thời khắc này, Phong Lăng cảm thấy lòng mình sảng khoái, tựa như khi
còn ở nhân gian, nàng gặp chuyện bất bình sẽ rút kiếm tương trợ. Kể từ
sau khi theo Thanh Dương đến Cửu Thiên, nàng cứ cảm thấy trong lòng có
chỗ bức bối.
Theo chân Thanh Dương Tử lên Cửu Thiên, trong lòng đã âm thầm nhận
Thiên Diễn Đạo Phái, nên dù Thiên Diễn Đạo Phái đã thành ra thế này,
nàng vẫn vậy không dời đổi tâm ý; chỉ cần Thanh Dương dạy nàng kiếm đạo, thì nàng sẽ bái Thanh Dương làm thầy.
Mắt thấy cảnh tượng hoang tàn của Thiên Diễn Đạo Phái, Phong Lăng
luôn muốn làm gì đó, song mãi vẫn chẳng làm được gì. Giờ đây, Thanh
Dương cùng những đệ tử còn lại bị kẻ khác truy đuổi đến tận chốn này;
với nàng, tình cảnh ấy quả thực là thảm thương. Khi nghe Thiên Tùng đạo
nhân nói đến đệ tử hộ phái chi chi đó, nàng bỗng thấy một niềm phấn khởi dâng lên trong lòng mình. Nàng chưa bao giờ cho mình là kẻ yếu đuối, mà nghĩ mình chỉ nên bảo vệ kẻ khác, chứ không nên được kẻ khác bảo bọc.
Kiếm quang tung hoành. Phong Lăng cảm thấy thanh kiếm trong tay mình bấy giờ tựa như có thể chém nát cả núi non.
Ngọn phất trần trắng như tuyết trong tay Thiên Tùng đạo nhân vừa phất qua, một vùng ánh sáng thanh khiết liền tuôn dậy. Song dưới ánh kiếm
quang huyết sắc kia, ánh sáng từ ngọn phất trần lại chỉ như sợi tóc tầm
thường. Sợi tóc mong manh bị lưỡi kiếm chém đứt.
Kiếm quang nhằm thẳng vào trán Thiên Tùng đạo nhân mà lao vút đến.
Một kiếm ấy thẳng tắp phi thường, lẫm liệt một luồng sức mạnh bá đạo vô song.
Chỉ thấy Thiên Tùng đạo nhân quát khẽ một tiếng, cán phất trần trong
tay hắn đã nổ tung. Ngàn vạn vệt phù văn tựa hồ điệp tung bay lấp lánh,
bao bọc lấy, vùi lấp Thiên Tùng đạo nhân. Kiếm quang huyết sắc lại chém
xuống, phù văn nghìn vạn cũng tan tành, chỉ chớp mắt đã tiêu tán. Thiên
Tùng đạo nhân cũng biến mất cùng với phù văn, không thấy tăm hơi đâu
nữa.
Những tu sĩ theo Thiên Tùng đạo nhân đến đây đều biến sắc. Trong số
đó có kẻ nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Phong Lăng mà thèm thuồng.
Song, Phong Lăng lại chẳng nể nang kẻ nào, chỉ thấy nàng ta vung kiếm
xông đến. Huyết kiếm trong tay vờn bay, mũi kiếm khi đâm khi uốn lượn,
tựa như từng cánh hồ điệp huyết sắc phiêu diêu trong không trung.
Kiếm thuật mà Phong Lăng thi triển chẳng qua chỉ là kiếm thuật nhân
gian: Kiếm thuật đương nhiên không phân cao thấp. Phong Lăng vũ kiếm
thuần thục tựa như người thường cất tay chẳng khác, bóng kiếm tung bay,
có thể thấy lúc còn ở nhân gian nàng ta ắt đã cất công luyện tập kiếm
pháp rất nghiêm túc.
Chỉ thấy đám tu sĩ kia đã cuống cuồng bỏ chạy mà chẳng kịp. Kiếm
quang vừa vạch qua, liền có kẻ bị chặt đứt tay hoặc đứt chân. Bất luận
bọn họ sở hữu pháp thuật cùng linh lực thế nào trên người, đều không sao có thể chống đỡ nổi một nhát kiếm ấy. Có kẻ động đến pháp bảo hòng giết Phong Lăng, song những pháp bảo ấy đều tan tành dưới kiếm của nàng ta.
Có kẻ lại thi triển pháp thuật, song pháp thuật lại khó bề tiếp cận
người nàng, đều bị kiếm trong tay nàng ta chém cho tơi bời cả.
Bất luận là vật hữu hình hay vật vô hình, đều không thể chống đỡ nổi
thanh kiếm trong tay Phong Lăng. Dẫu những tu sĩ kia có bản lĩnh chi để
hộ thân, một khi chạm phải kiếm của Phong Lăng đều phải thân mất đạo
vong.
Tất thảy những cảnh tượng vừa diễn ra chỉ là chuyện trong một chớp
mắt. Sau đấy, những tu sĩ kia đều lũ lượt bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.
Giữa bầu không bấy giờ chỉ còn lại Phong Lăng hoành kiếm đứng yên.
Tuy người nàng chẳng vương nửa giọt máu tanh, song Thanh Dương lại cảm
thấy sát ý tựa khói sương, uốn lượn quanh người nàng.
Mộc Dương và Dung Dương đưa mắt nhìn nhau, đều trông thấy sự kinh
ngạc trong mắt đối phương. Hai người lại bất giác nhìn sang Thanh Dương, song lại chẳng nhìn ra được gì từ vẻ mặt của y, như thể y sớm đã biết
Phong Lăng sẽ trở nên thế này.
Nữ tử tên Phong Lăng này do sư huynh đưa theo từ nhân gian, lẽ nào huynh ấy đã nhìn ra được sự xuất chúng của Phong Lăng từ lâu?
Bản dịch này do Hoa Gia Thất Đồng chịu trách nhiệm.