Ô Phượng Công Chúa phóng tầm mắt ra xa, đến điểm tận cùng thì trông thấy một mảng màu xanh ngắt.
Nhìn từ xa, mảng màu ấy tựa như một phiến rêu xanh dập dềnh trên nền
hoàng kim của bể cát vàng. Đến gần thêm một chút, nàng thấy giữa nơi
rừng cây thưa thớt đó có một căn nhà gỗ.
Lại gần hơn nữa, thì thấy rõ phía trước căn nhà có một ông lão.
Lão nhân đó đương vun xới một mảnh đất, trên mảnh đất gieo trồng một vài giống cây không rõ là cây gì.
Lão nhân ngẩng đầu lên. Những nếp nhăn hằn sâu, chằng chịt, mắc kín
trên gương mặt lão, tựa như những vách đá nghìn năm sừng sững giữa đất
trời. Mỗi một nếp nhăn như thế đều tượng trưng cho dòng chảy sinh mệnh
của lão.
Khi đến được ốc đảo xanh ngắt ấy, con phượng hoàng cát tan ra, trở về lại biển cát. Ô Phượng Công Chúa an nhiên đáp xuống mặt đất.
“Rất vui được gặp các ngươi, người ngoài sa mạc.”
Lão nhân kia từ tốn nói. Có lẽ vì lão đã ở chốn này quá lâu, nên
thanh âm của lão cũng trở nên khản đặc tựa như tiếng những hạt cát cọ
xát vào nhau, khiến người ta cảm thấy khó chịu khi nghe.
Ô Phượng Công Chúa liếc nhìn Thanh Dương Tử, từ lúc đến ốc đảo này y
vẫn lặng thinh không nói gì. Sau đấy, nàng lại hướng về phía lão nhân,
nói:“Lão nhân gia, ta cũng rất vui được gặp ông. Trước giờ ông vẫn ở đây một mình sao?”
“À, khà khà. Phải đó, đã hơn một trăm năm rồi.” Nụ cười cứng đờ của
lão khiến Ô Phượng Công Chúa có cảm giác như đây là lần đầu lão cười
trong suốt trăm năm qua.
“Một trăm năm…” Ô Phượng Công Chúa cả kinh. Có thể sống ở vùng đất
như thế này suốt trăm năm, vậy lão thật sự là một đại thần thông giả
rồi. Tuy nàng đã nghĩ rằng lão nhân này ắt không phải người đơn giản,
nhưng cũng không ngờ lão sống ở đây đã hơn trăm năm.
Tuy nhiên, chính vào lúc ấy, Thanh Dương Tử lên tiếng, ngữ điệu ôn hòa vừa phải:
“Giữa biển cát mênh mông không bờ bến, riêng cõi này hoá ra một ốc
đảo xanh. Cả hình lẫn khí đều hài hòa, khéo léo như được trời đất tạc
ra, như thể âm dương chạm trổ, thực - hư tương hợp, quả thực đã đạt đến
cảnh giới cao nhất của thuật huyễn hoá.”
“Phải ha. Chỗ này nhìn thì có vẻ đẹp đẽ đấy, nhưng lại là cạm bẫy. Đã tiến vào rồi thì vĩnh viễn không ra được nữa.” Lão nhân tiếp lời.
Ô Phượng Công Chúa đưa mắt nhìn theo mục quang của lão, chỉ thấy vùng hoang mạc cát vàng mà nàng và Thanh Dương Tử đi qua đã biến thành hư vô ảm đạm, những nơi xa xôi hơn một chút cũng hóa ra bức màn cát mông lung tựa khói sương. Đồng thời, biển cát đã không còn bằng phẳng, mà đã trở
thành một vòng cung tiếp liền với bầu trời.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng nhô lên của vòng cung. Chẳng biết tự
lúc nào, bầu trời vốn cao và xa vời vợi đã biến thành sa mạc cát vàng
mênh mông, trông tựa như một khối cầu. Còn bọn họ, lại đang ở bên trong
khối cầu ấy.
Sau khi phát hiện ra điều này, Ô Phượng Công Chúa lập tức nhìn Thanh Dương Tử. Ánh mắt lão già cũng dán chặt vào y.
Thanh Dương Tử ngẩng mặt nhìn trời, nói: “Hà tất phải diễn kịch để dò thám. Bần đạo đi chuyến này là để thu phục ngươi.”
Lão nhân có vẻ hơi sững người, rồi lão cười, nói:
“Vị tiểu đạo trưởng này có lẽ cho rằng ta do con Thận Yêu đó huyễn
hoá mà ra chăng? Khà khà, trăm năm trước bần đạo vân du trong cõi trời
đất. Khi ngang qua chốn này, thấy nơi đây pháp ý rực rỡ tựa mây ráng,
bần đạo bèn đoán chừng nơi này chắc có bảo vật. Nhưng chẳng ngờ, ta vì
nhất thời chìm đắm trong pháp ý huyền ảo mà trúng phải mưu kế của con
Thận Yêu kia, bị giam ở nơi đây đã trăm năm.
Vị tiểu đạo trưởng này, khi ta hành tẩu trong trời đất, ngươi còn chưa xuất hiện trên thế gian.”
“Bằng vào chút tài khua môi múa mép của ngươi sao có thể qua được mắt bần đạo.” Thanh Dương Tử hờ hững đáp.
Ô Phượng Công Chúa thất kinh, nhưng nàng không kịp mở miệng nói lời nào.
Chỉ thấy cổ tay Thanh Dương Tử phất một cái,trong tay y đã có thêm
một cái ấn lớn. Đỉnh ấn là một con phượng hoàng đen sẫm vỗ cánh chực
bay, cổ rướn lên trời.
Một tiếng kêu lảnh lót của loài chim phượng hoàng vang lên. Từ trong
cái ấn phụt ra thứ quang hoa rực rỡ tựa như một ngọn lửa màu đen.
Thanh Dương Tử lại hất tay, đại ấn bay vụt lên không. Ánh quang hoa
rừng rực như lửa ấy lúc này đã nuốt trọn cái ấn. Lại một tiếng chim
phượng hoàng lảnh lót âm vang, tiếp theo đó, một con phượng hoàng khổng
lồ từ trong ấn xông ra. Vừa mới xuất hiện, con phượng hoàng đã đâm thẳng về phía lão nhân.
Tiếng kêu thánh thót cùng với ngọn hắc hỏa diệm hừng hực đó chỉ trong sát na đã hiển lộ nên uy thế lớn mạnh, hung bạo lại tàn khốc. Lão nhân
hãi hùng hô lớn một tiếng: “Ngươi…” Sau đấy, lão liền nói: “Ta không
phải Thận Yêu.”
Tuy nhiên, lời vừa dứt, lão đã bị đôi vuốt phượng hoàng bổ trúng. Lão ngã nhào xuống đất, chỉ trong chớp mắt nhục thân đã bị ngọn lửa thiêu
cháy. Chẳng mấy chốc, lão già chỉ còn là một bộ xương khô.
Thanh Dương Tử ngoắc tay, con phượng hoàng toàn thân rừng rực hắc hỏa diệm ấy lại cất cánh bay lên, bay về phía tay của Thanh Dương Tử sà
xuống. Càng đến gần Thanh Dương Tử, nó càng nhỏ lại, cuối cùng biến
thành một khối vương ấn đen sẫm rớt xuống lòng bàn tay y.
Ô Phượng Công Chúa nhìn Thanh Dương Tử bấy giờ đương đứng cách nàng
không xa lắm. Gương mặt y vẫn điềm nhiên như mọi khi. Nàng hơi kinh
ngạc, nói: “Lão... lão ấy nói rằng lão không phải Thận Yêu. Quán chủ,
người lại giết lão?”
Thanh Dương Tử nói: “Lão già đó là do Thận Yêu mượn bộ hài cốt trên đất kia mà huyễn hóa thành.”
Ô Phượng Công Chúa lại nhìn bộ hài cốt trên mặt đất, bất giác nói:
“Hài cốt này chẳng phải chính là của lão già ban nãy bị quán chủ giết
chết sao?”
“Lão già đó quả thực đã bỏ thây nơi đây, nhưng lão đã chết rất lâu rồi.” Thanh Dương Tử giải thích.
“À…” Ô Phượng Công Chúa đáp. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy bầu thiên không tựa như tù giam kia chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Có điều, trong lòng nàng lúc này lại xuất hiện một mối vướng mắc mơ
hồ. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao, hài cốt của lão già không chỉ tan tác
trên đất cát, mà hình như tan tác cả trong lòng nàng.
Thanh Dương Tử ngẩng nhìn sắc trời ảm đạm dần, muốn cảm nhận phần
pháp ý đã rời khỏi khoảng trời đất này. Tuy nhiên, pháp ý đó lại nhạt vô cùng, dường như chỉ tản mác theo gió, chứ chẳng có cội rễ thật sự.
Song Thanh Dương Tử hiểu rõ, bảo vật kia có lẽ ở cách nơi này không xa.
Họ lại đi tiếp về phía trước.
Ô Phượng Công Chúa bước trên mặt cát, đột nhiên nàng có cảm giác như
mình đang bước trên sóng nước, mỗi bước chân cất lên đều như có sóng dợn bên dưới. Nàng không phí chút sức lực, mà bước đi vẫn vững vàng. Khi
nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi chân mình chẳng biết từ khi nào đã có
thêm một lớp ánh sáng trong vắt, gợn lăn tăn.
Nàng liếc nhìn Thanh Dương Tử mấy lần, chỉ nghe y nói: “Vạn vật đều
có linh tính. Công chúa có thể bước trên cát mà chân không lún cát, là
nhờ vào tâm ý của chính công chúa. Bần đạo chẳng qua chỉ khiến nó hiển
lộ ra thôi.”
Ô Phượng Công Chúa bất giác thở dài, nói: “Ta còn tưởng rằng pháp
thuật cũng giống như đao kiếm trong tay chúng ta vậy, chỉ cần rút ra là
có thể đem đi giết người. Giờ ta mới biết, pháp thuật quả là thứ không
thể nghĩ bàn. Quán chủ, ta muốn theo người học pháp thuật có được
chăng?”
“Công chúa điện hạ, người phải kế tục vương vị của Ô Phượng Quốc. Thứ pháp thuật do tu hành mới có được này cần tham ngộ qua nhiều năm nhiều
tháng. Nếu người tu luyện pháp thuật, chắc chắn sẽ làm lỡ đại sự của
quốc gia.” Thanh Dương Tử nói.
Ô Phượng Công Chúa không nói thêm lời nào nữa.
Họ lại đi về phía trước. Đột nhiên, trước mặt hai người xuất hiện một khúc sông. Khúc sông đó bắt nguồn từ một vách núi. Vách núi không cao,
nhưng dưới chân núi, mạch nước trong vắt lại không ngừng tuôn trào, hình thành nên một khúc sông.
Khúc sông chảy trôi được chừng một dặm rồi lại nhập vào trong cát mất hút. Chỉ có duy nhất một khúc sông kỳ lạ như thế.
Ô Phượng Công Chúa trông thấy trên khúc sông cuồn cuộn ấy có chiếc
thuyền gỗ con con đang cập bên bờ. Mà đôi bờ sông cũng rất đỗi kỳ lạ,
chẳng hề có lấy một bóng cây, chỉ toàn đá nham thạch trơ trụi.
Trên chiếc thuyền con có một người, đầu đội nón lá, mình khoác áo tơi. Một ngọn sào trúc cắm cập bên mạn thuyền.
“Có người.” Ô Phượng Công Chúa nói.
Người trên thuyền đứng dậy. Thấy Thanh Dương Tử và Ô Phượng Công Chúa tiến đến gần, người nọ lớn tiếng nói: “Hai vị phải chăng muốn đến cõi u minh?”
“U minh?” Ô Phượng Công Chúa sửng sốt. Nàng quay đầu nhìn Thanh Dương Tử. Tuy từ nhỏ đã nghe nói đến cõi u minh cùng với âm phủ, nhưng nàng
chưa bao giờ nghĩ có một ngày đường đến u minh lại xuất hiện ngay trước
mặt mình thế này.
Nàng nhìn Thanh Dương Tử, lại thấy Thanh Dương Tử mỉm cười. Y nói:
“Người đưa đò đến cõi u minh há lại chờ cho kẻ khác lên thuyền? Ngươi
cậy vào tài thiên biến vạn hóa, nhưng sao có thể qua được mắt của bần
đạo!”
Đương khi Ô Phượng Công Chúa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn
ra, trong tay Thanh Dương Tử đã xuất hiện một khối vương ấn đen sẫm.
Vương ấn tựa như một con phượng hoàng vỗ cánh chực bay, lửa đen phụt
ra...
“Ha ha… Trên đời này còn kẻ nào có thể huyễn hóa thành người đưa đò
sang âm ty sao? Ta nghĩ, ngươi nhất định đã bị con Thận Yêu ở chốn này
đánh lừa rồi…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, tiếng kêu lảnh lót của phượng hoàng lại âm
vang. Vương ấn của Ô Phượng Quốc lại vọt lên không, bị hắc hỏa diệm bao
trùm lấy. Một con ô phượng hiện ra từ trong cõi hư vô.
Tuy trước đó Ô Phượng Công Chúa đã chứng kiến qua sự xuất hiện của
con phượng hoàng đen này, song khi thấy nó thêm lần nữa, nàng vẫn bị khí thế hung tàn, ngạo nghễ ấy của nó làm cho khiếp sợ đến nỗi chẳng dám
nhúc nhích.
Kẻ tự xưng là người đưa đò sang cõi u minh ngửa mặt lên trời cười
lớn. Chính trong một sát na trước khi con ô phượng rực lửa bổ xuống
người, hắn đã nhảy vọt xuống nước, biến mất không thấy đâu nữa. Tiếp
theo đó, đoạn sông cũng trở nên khô cạn, giữa lòng sông chỉ còn một
chiếc thuyền con đã mục nát.
Trong lòng Ô Phượng Công Chúa đột nhiên nảy sinh sự bất mãn đối với
Thanh Dương Tử. Nàng quay người lại, nói với Thanh Dương Tử: “Quán chủ,
hắn đã nói mình không phải do Thận Yêu huyễn hóa ra. Lão nhân trước đó
cũng nói lão không phải.”
Thanh Dương Tử không màng để tâm đến nàng. Y vẫn tiếp tục đi về phía trước, băng qua lòng sông khô cạn.
Trong lòng Ô Phượng Công Chúa lại đột ngột nổi giận phừng phừng. Nàng nhìn Thanh Dương Tử bấy giờ vẫn đang tiến bước, bỗng nhiên lại có một
cảm giác lạ lẫm, lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào kẻ tu hành đều kiêu căng ngạo
mạn như vậy sao? Lẽ nào bọn họ đều chỉ tin tưởng vào phán đoán của chính mình, chứ chẳng lắng nghe ý kiến của bất cứ ai bao giờ?”
Hai người nhất thời đều lặng im không nói gì.
Lòng tôn kính mà Ô Phượng Công Chúa dành cho Thanh Dương Tử suốt mười mấy năm, cùng với sự ái mộ bấy lâu nay vẫn lặng thầm kết tụ trong lòng
nàng, đang dần bị gió thổi tan tác chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi
này.
Sắc trời mỗi lúc một thêm u ám. Sau cùng, ngẩng đầu nhìn cũng chỉ có thể thấy được những ánh sao lốm đốm.
Một đốm lửa xuất hiện ở nơi xa xôi.
Họ đi thêm ít lâu, khi đến gần thì thấy đó là một gian nhà nhỏ. Ánh
sáng hắt ra từ bên trong căn nhà càng làm tôn thêm sự tối tăm của bốn
bề, khiến họ không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh dù chỉ một chút. Gió
lạnh âm thầm thổi đến.
Căn nhà nhỏ đó đóng kín cửa. Thanh Dương Tử bước đến, đưa tay đẩy cửa ra một phát. Trong mắt Ô Phượng Công Chúa, hành vi ấy của y thực hết
sức vô lễ. Cảm giác xa cách trong lòng nàng càng nặng nề thêm mấy phần.
Cửa bị đẩy ra, một cơn gió thổi thốc vào bên trong. Tuy nhiên, ngọn
đèn trong nhà lại chẳng hề lay động. Trong nhà có một lão bà cùng với
một đứa bé gái, bọn họ đang ngồi bên bàn ăn tối.
Khi cánh cửa căn nhà bị Thanh Dương Tử đẩy ra một cách đường đột, lão bà bà kia ngẩng đầu nói: “Này người lạc đường trong đêm kia, rất vui vì ngươi đã đến chỗ ta. Ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm, nhưng trước
khi mặt trời mọc xin hãy rời đi cho.”
Đứa bé gái bên cạnh lại chỉ ngẩng đầu nhìn Thanh Dương Tử một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp. Món ăn trước mặt cô bé là một đĩa rắn mối.
Thanh Dương Tử chỉ đứng ngay cửa, một lời cũng không nói. Tay cầm sẵn vương ấn Ô Phượng, y đang chực xuất thủ thì nghe lão bà kia cười lạnh
lùng, nói:
“Ngươi đã giết Mạc lão đầu(*), đuổi cả người đưa đò sang chốn u minh, bây giờ gặp lão thái bà này cũng muốn giết. Ha ha, tiểu đạo sỹ,
lão thái bà ta đã sống mấy trăm năm, tuy cũng bị con Thận Yêu kia ám
toán, kẹt lại nơi này cùng với Mạc lão đầu, nhưng ngươi có biết vì sao
con Thận Yêu kia lại chẳng dám giết ta không?”
(*) Mạc: “Mạc” đây có thể là họ Mạc, nhưng cũng có nghĩa là “không”,
“không ai cả”, “không có gì cả” v.v. Người dịch chưa rõ dụng ý của tác
giả ở chỗ này, nên tạm để nguyên chữ Mạc như thế.
“Ngươi không qua được mắt của bần đạo đâu, Thận Yêu.” Thanh Dương Tử
lạnh nhạt đáp. Hắc hỏa diệm lại bừng lên từ khối vương ấn của Ô Phượng
Quốc trong tay y. Một con phượng hoàng đen hung hãn xuất hiện, xông
thẳng về phía lão bà.
“Ầm”, chỉ trong sát na, gian nhà đó đã hóa ra tro tàn trong ngọn hắc
hỏa diệm của ô phượng. Lão bà kia cùng đứa bé gái đều bị thiêu đốt bởi
ngọn lửa dưới vuốt phượng hoàng.
Sau lưng Thanh Dương Tử, Ô Phượng Công Chúa phẫn nộ khôn xiết. Nàng
chỉ tay về phía Thanh Dương Tử, lớn tiếng nói: “Quốc sư, ngươi tu hành
thứ đạo gì vậy? Vương ấn của Ô Phượng Quốc không thể tiếp tục cho ngươi
mượn để làm chuyện tàn ác, đồ sát sinh linh.”
Lời này của nàng còn chưa dứt, nàng đã ngay lập tức vươn tay, nói:
“Bản cung thay mặt chín vạn bảy nghìn bách tính Ô Phượng Thành thu hồi Ô Phượng vương ấn.”
Dáng vẻ của nàng lúc này tràn đầy sự cao quý và lạnh lùng, so với
điệu bộ thiếu nữ thanh tân lại kiêu kỳ ở Thanh Dương Cung khi trước thì
hoàn toàn khác hẳn.
Cũng chính vào lúc Thanh Dương Tử nghe thấy Ô Phượng Công Chúa nói
muốn thu hồi Ô Phượng vương ấn, y cảm giác được một cách rõ ràng sức
mạnh bên trong Ô Phượng vương ấn đang nhanh chóng thất thoát. Ô Phượng
Công Chúa tuy chẳng phải quốc vương của Ô Phượng Quốc, nhưng công chúa
là người kế tục đất nước này, nên dù nàng chưa trút bỏ hết sức mạnh bên
trong vương ấn, sức mạnh ấy giờ cũng đã không còn nữa: Khác hẳn trước
đây, khi cầm vương ấn trên tay, Thanh Dương Tử có thể cảm nhận được sức
mạnh sục sôi bên trong.
Y khẽ nhắm mắt lại, thầm thở dài một hơi. Cũng chính vào lúc đó, giữa bầu trời đen kịt bỗng lóe lên một vệt sáng. Ánh sáng tựa kiếm, lan rộng ra hai bên. Trong luồng sáng xuất hiện một con quái thú, trên trán có
độc một cái sừng, đầu trông tựa như kỳ đà. Nó vừa há miệng, hai hàm răng sắc bén liền lộ ra.
Một tiếng gầm vang rền khắp trời đất, âm thanh phát ra từ trong tâm.
Trông thấy con quái thú nhô đầu ra từ trong vệt sáng tựa như vết nứt của thiên địa ấy, Thanh Dương Tử nhủ thầm trong lòng: